Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 138: Nào Ôm Một Cái






Tư Đồ Dật theo sau chợt thở dài trong lòng, cô gái nhỏ này quá phách lối rồi, biết rõ Thất ca nhất định sẽ đứng về phía mình còn bày trò chất vấn, thế chẳng phải là ép Thất ca tỏ rõ lập trường của mình sao?
Song, tiếng thở dài còn chưa dứt, Tư Đồ Dật đã phát hiện ra một bên má Vân Lam đang sưng đỏ, nộ hỏa tuôn trào trong nháy mắt, “Là kẻ nào ra tay?”
Thường ngày Tư Đồ Dật rất phóng túng, nhưng gì thì gì, khí phách của con cháu hoàng thất vẫn không hề mất đi.

Giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú của hắn tối sầm lại, thậm chí Kiều Linh Nhi có thể thấy sự phẫn nộ toát lên từ trong ánh mắt, còn có một thứ cảm giác gọi là yêu thương.
Kiều Linh Nhi chớp mắt liên hồi, nàng ngoảnh nhìn về phía Vân Lam thì thấy nha đầu kia đang cúi gằm, không khỏi thở dài.

Sau mới ngoảnh lại nhìn Tư Đồ Hiên, đáy mắt lóe lên một tia sáng.
Tư Đồ Hiên cũng nhìn sang phía Vân Lam, thấy một bên má nàng ta đã đỏ tấy lên bèn chau mày.
“Rốt cuộc là kẻ nào động thủ?” Chưa có được đáp án, giọng Tư Đồ Dật ngày càng lạnh lùng hơn.
Thông Nhi vốn nghĩ cứ thuận theo lời của tiểu thư mà làm sẽ không gặp trở ngại gì, nào ngờ lại chọc giận Thập tam gia.

Vân Lam là do nàng ta làm hại, nếu để Thập tam gia biết chuyện…
“Thập tam gia bớt giận, là nô tỳ không cẩn thận va phải đống điểm tâm mà Doanh tiểu thư làm cho Thất gia, cho nên…” Vân Lam cúi đầu nói, có nghĩ cũng không nghĩ tới chuyện Thập tam gia lại tức giận.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tư Đồ Hiên quét về phía Lương Tâm Nghê và Đoạn Như Dao, sau cùng mới dừng lại trên khuôn mặt của Kiều Linh Nhi, thấy ánh mắt nàng đầy vẻ khiêu khích, trong lòng không khỏi thở dài.

Xem ra tiểu cô nương này không có được câu trả lời khiến nàng hài lòng, nàng nhất định không bỏ qua.
“Thất gia, nô tỳ…” Thông Nhi run rẩy nói rồi vội dập đầu trong vô thức.

“Vương gia, chỉ là ta tìm được một số nguyên liệu hiếm, định làm thành điểm tâm cho Vương gia, thế mà…” Tự Khúc Doanh ủy khuất nói, đôi mắt đã phiếm nước.
“Thất ca chỉ ăn điểm tâm do đầu bếp trong phủ làm, quy định này hẳn là Thời Bố đã nói với cô từ khi mới vào phủ.” Tư Đồ Dật nóng nảy cắt ngang.
Phản ứng hôm nay của Tư Đồ Dật khiến Kiều Linh Nhi nàng cảm thấy mơ hồ, thậm chí là vô cùng ngạc nhiên, Thập tam gia quan tâm đến nha đầu Vân Lam kia như thế, chẳng lẽ người trong lòng của Thập tam gia chính là Vân Lam? Nếu như là Tư Đồ Hiên, vì anh ta có nỗi khổ trong lòng nên mới không thú phi nạp thiếp thì nàng có thể hiểu được, dù gì người như Tư Đồ Hiên không phải cô gái nào cũng có thể xứng đôi.

Thế nhưng Tư Đồ Dật đã quá tuổi thành thân, vì sao đến giờ vẫn phòng không gối chiếc?
Được được, Kiều Linh Nhi nàng thừa nhận suy tưởng của nàng có hơi quá.
“Thập tam gia, ta…” Trong lòng Tự Khúc Doanh có hơi tức tối, toan giải thích lại bị Tư Đồ Dật một lần nữa gạt phăng đi, “Doanh tiểu thư, mấy ngày nay ở trong phủ hẳn cô đã hiểu rõ hết các quy định.”
Từ lúc vào cửa đến giờ, Tư Đồ Hiên mới chỉ nói một câu rồi giữ nguyên vẻ im lặng, Đoạn Như Dao và Lương Tâm Nghê không dám lên tiếng, không biết Thất vương gia rốt cuộc là có ý gì.

Mà sau khi Kiều Linh Nhi đưa ra câu hỏi kia vẫn đang chờ câu trả lời từ Tư Đồ Hiên, không tỏ thái độ, càng không giải thích gì thêm.
Bảy năm trước, vì một ánh mắt của hắn mà nàng tức giận bỏ đi; giờ phút này hắn đã không còn ngu ngốc như năm nào.
“Bổn vương tin nàng.”
Mấy chữ này vừa thoát ra khỏi đôi môi đẹp đẽ của Tư Đồ Hiên thì khóe môi Kiều Linh Nhi cũng cong lên vẽ thành một nụ cười nhẹ, một nụ cười này không thoát khỏi ánh mắt của Tư Đồ Hiên, đúng là thứ cảm giác tươi đẹp.

Một nụ cười nhạt kia hàm chứa biết bao nồng nàn và quyến rũ mà hắn chưa từng thấy qua, khiến hắn chỉ biết thầm cảm thán một câu trong lòng, nha đầu kia đã trưởng thành, đã đến lúc rồi.
Khi mọi người còn đang mơ hồ, chưa kịp định thần lại thì Tư Đồ Hiên đã hỏi tiếp, “Vân Lam, thuật lại cụ thể chuyện này, không được giấu diếm điều gì.”
Vân Lam nghe thấy giọng nói lạnh như băng, nàng ta không một chút do dự, càng không lo lắng lẫn sợ hãi, lập tức thuật lại mọi chuyện.
Tự Khúc Doanh nghe vậy không khỏi run rẩy sợ hãi trong lòng, đến lúc này nàng ta mới hiểu được câu nói khi nãy của Thất gia là có ý gì.


Thất gia đang trả lời câu hỏi của Kiều Linh Nhi, Thất gia tin tưởng Kiều Linh Nhi!
Vân Lam thuật lại đầu đuôi xong, vừa dứt lời thì Kiều Linh Nhi đã lên tiếng, “Vương gia, trong chuyện hôm nay, Vân Lam làm hỏng số điểm tâm kia, phá hỏng tâm ý mà Doanh tiểu thư dành cho Thất gia, đây là lỗi của Vân Lam, Vân Lam hẳn là nên khấu đầu tạ lỗi với Thất gia và Doanh tiểu thư.

Thế nhưng Doanh tiểu thư để mặc người bên cạnh mình xuống tay với Vân Lam nặng như vậy khiến ta rất thất vọng.

Còn nữa, nếu như không phải vì Thông Nhi đụng trúng Vân Lam thì Vân Lam cũng sẽ không làm hỏng số điểm tâm kia, những chuyện rườm rà kế tiếp cũng sẽ không nảy sinh.

Thị phi phân minh, xin Thất gia hiểu rõ.”
Tự Khúc Doanh biết mình sai lầm rồi, không nên mượn kẻ khác nói chuyện của mình, nếu nàng ta tìm hiểu rõ về Kiều Linh Nhi trước khi ra tay thì chuyện hôm nay đã không xảy ra.

Nếu như vì thế mà nàng ta bị Thất vương gia đuổi về kinh, nàng ta sao có thể ăn nói với sự ưu ái mà Hoàng hậu đã dành cho.
Nghĩ đến đây, Tự Khúc Doanh lập tức khấu đầu nhận sai, “Chuyện này là lỗi của Doanh nhi, xin Thất vương gia thứ tội.”
Tự Khúc Doanh thay đổi đến chóng mặt khiến Kiều Linh Nhi không khỏi ngạc nhiên, song sự ngạc nhiên ấy đã biến mất trong nháy mắt, nàng làm mặt lạnh nhìn Tư Đồ Hiên, chờ đợi phán quyết của anh ta.
Đôi mắt sáng long lanh ánh lên sự tín nhiệm, Tư Đồ Hiên sao nỡ đành lòng để vầng sáng này tan biến?
Thông Nhi sợ đến ngẩn người, lẽ nào tiểu thư thực sự để Vân Lam đánh nàng ta sao? Nàng ta phụng mệnh tiểu thư nên mới động thủ với Vân Lam kia mà.
“Thất vương gia tha mạng, Thất vương gia tha mạng.” Thông Nhi sợ hãi dập đầu.
Tự Khúc Doanh nhìn dòng máu tươi lăn dài trên trán Thông Nhi, trong lòng nàng ta cũng khó chịu không thôi, dù gì cũng là nha đầu theo nàng từ tấm bé.


Thế nhưng nếu phải đánh đổi mạng nha đầu này với tiền đồ của bản thân, nàng ta không cam lòng.
“Người đâu, lôi nha đầu kia xuống phạt hai mươi hèo thật nặng, trong vòng hai ngày không được trị thương.” Tư Đồ Hiên lạnh lùng hạ lệnh, đôi mắt khát máu tóe lửa nhìn Tự Khúc Doanh khiến trái tim nàng ta run lên.
Đánh hai mươi hèo nặng, trong hai ngày không được trị thương, dù không chết cũng thành tàn phế.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật một cái, nàng cũng không biết nói gì trước hình phạt nặng nề này của Tư Đồ Hiên.

Hai mươi hèo, nếu Thông Nhi kia chưa chết, nếu cứu kịp thì may ra không có chuyện gì, song nếu hai ngày không được chữa trị, chẳng khác nào bắt người ta nằm đợi tàn phế ‘đến thăm nhà’.
Trái tim nam nhân này thật quá hung tàn!
Thấy thị vệ tiến vào, Kiều Linh Nhi vội nói, “Thất vương gia, xin đợi một chút.”
Tư Đồ Hiên nhíu mày nhìn về phía nàng, đợi nàng nói tiếp.
“Xin Thất vương gia hạ thủ lưu tình.” Kiều Linh Nhi chớp mắt rồi thở dài, không thể chỉ vì nàng mà phá hỏng công lao anh ta dày công gầy dựng bấy lâu, “Thông Nhi tuy sai nhưng tội cũng không nặng đến thế, mong Vương gia hạ thủ lưu tình.”
Tự Khúc Doanh không ngờ Kiều Linh Nhi lại ra mặt cầu xin cho Thông Nhi, Lương Tâm Nghê và Đoạn Như Dao lại càng bất ngờ hơn, ba người họ thoáng sững sờ.
“Không biết Thất vương gia có thể giao chuyện này cho ta xử lý không?” Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Tư Đồ Hiên.
Tư Đồ Hiên càng nhướng cao đôi mày, nha đầu kia lại muốn chơi trò gì?
Gật đầu.
Nếu nàng đã muốn chơi thì hắn cũng nên phối hợp một chút, hà cớ gì phải gây trở ngại?
Không ngờ Tư Đồ Hiên lại dễ dàng chấp nhận như thế, Kiều Linh Nhi thoạt nhiên sửng sốt, tiếp đó bỗng thấy trong lòng vui vẻ không thôi, “Đa tạ Thất gia.”
“Kiều tiểu thư tha mạng, Kiều tiểu thư tha mạng.” Thông Nhi vội vàng xoay người về phía Kiều Linh Nhi, khấu đầu lia lịa.
Kiều Linh Nhi khẽ thở dài, “Quy định ở Thất vương phủ rất nghiêm, nếu đã bước vào Thất phủ tất phải tuân theo, Vân Lam phạm sai đúng là đáng phạt, nhưng Thông Nhi cô quá lộng hành.

Nếu Thất gia đã đồng ý giao chuyện này cho ta xử lý thì cứ y theo quyết định ban đầu mà làm.”

Vân Lam nhận được ánh mắt ra hiệu của Kiều Linh Nhi, cô do dự liếc nhìn Thập tam gia bên cạnh rồi mới bước đến bên cạnh Thông Nhi.
“Bốp bốp bốp” ba tiếng lớn vang lên giòn giã mới khiến Tư Đồ Dật sực tỉnh, hắn nhìn Vân Lam với vẻ không dám tin, không ngờ tiểu nha đầu này lại có thể xuống tay nặng như thế, trong lòng không khỏi dấy lên hứng thú.
Sau khi Vân Lam đánh xong thì đứng cúi đầu một bên chờ lệnh của tiểu thư.
“Vân Lam, còn không mau khấu đầu nhận lỗi với Doanh tiểu thư?” Kiều Linh Nhi không đợi Tự Khúc Doanh hoàn hồn đã cất tiếng bảo Vân Lam.
Vân Lam vốn đã muốn khấu đầu nhận lỗi, chẳng qua là không thể khấu đầu trước Thông Nhi kia mà thôi.

Bây giờ tiểu thư bảo cô khấu đầu, cô nào có thể không nghe theo?
Vân Lam thư thái bước đến trước mặt Tự Khúc Doanh, quỳ xuống khấu đầu một cái, “Mong Doanh tiểu thư tha thứ.”
Tự Khúc Doanh vẫn đang sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
“Khiến công sức Doanh tiểu thư chuẩn bị điểm tâm cho Thất gia bị uổng phí, ta thật sự xin lỗi, mong Doanh tiểu thư thứ lỗi cho nha hoàn của ta.” Kiều Linh Nhi lại thở dài.
Giọng Tư Đồ Hiên đều đều vang lên, “Sau này dù là ai cũng không được phép làm điểm tâm, trong phủ ta có đầu bếp.”
Ý tứ rất rõ ràng, hắn chỉ ăn điểm tâm do đầu bếp trong phủ làm, thứ kẻ khác chuẩn bị là đồ lung tung, cũng là mang tội.
Tự Khúc Doanh biết Thất vương gia đang cảnh cáo nàng ta, nàng ta vội vàng dạ vâng, sau đó mới cho Vân Lam đứng dậy.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Lương Tâm Nghê và Đoạn Như Dao mới bình tĩnh lại, trong lòng hai người đều có chung một suy nghĩ, không thể chọc vào Kiều Linh Nhi!
Tự Khúc Doanh ôm hận trong lòng, nộ hỏa càng dâng thêm một bậc, nàng ta hung hăng trợn mắt nhìn Lương Tâm Nghê và Đoạn Như Dao rồi mới quay về phòng mình.
Rời khỏi Thanh viện, Kiều Linh Nhi thở dài đầy muộn phiền, đôi chân mày nhỏ nhíu cả lại, trong lòng bỗng thấy buồn man mác.
“Cái miệng nhỏ sắc bén này còn chưa thỏa mãn sao?” Giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo của Tư Đồ Hiên vang lên bên tai nàng.
Kiều Linh Nhi bất ngờ quay đầu lại, trọng tâm đột ngột thay đổi khiến cả cơ thể nhỏ nhắn của nàng nghiêng sang một bên như sắp ngã.
“Cẩn thận.” Tư Đồ Dật khẽ hô lên mấy tiếng, khẩn trương vươn tay toan kéo nàng lên.
Song chút cố gắng nhỏ nhoi này cũng vô dụng, trọng tâm của Kiều Linh Nhi bây giờ đã ổn định lại, nàng đã an ổn ngã vào lòng người nào đó, bị người nào đó đàng hoàng ôm lấy.