Điều Vân Lam còn muốn nói bây giờ cũng đã muộn, Vân mỹ nhân và Thư phi đã đến trước mặt hai người.
“Là hài nhi nhà ai? Sao dám to gan đi lung tung trong ngự hoa viên?” Vân Mỹ nhân chau mày.
Vân Lam thỉnh an xong định giải thích đã bị Kiều Linh Nhi kéo lại.
Tại vương triều Nam Hạ, ai cũng đều nghe danh vị Bát vương phi chỉ mới tám tuổi, nhưng đáng tiếc chưa một ai từng thấy qua.
Do vậy giờ phút này, trước mắt hậu cung hai vị nương nương cũng không biết được âu cũng là điều dễ hiểu.
Hơn nữa trong cung cũng có không ít công chúa tuổi tác xấp xỉ Kiều Linh Nhi.
“Tham kiến hai vị nương nương.” Kiều Linh Nhi hơi nghiêng mình.
Hậu cung lắm chuyện thị phi, nàng không muốn làm lộ ra thân phận Bát vương phi này, bằng không sau này đi lại trong cung có nhiều bất tiện.
Quan trọng nhất là nếu hiện tại thân phận bị bại lộ ắt sẽ có biến chuyển, chơi mất vui.
“Ngươi là con cái nhà ai?” Vân mỹ nhân cao giọng hỏi.
Thư phi nở nụ cười thản nhiên nhìn Kiều Linh Nhi trước mặt, thấy rất thoải mái.
“Vân mỹ nhân sao phải khó chịu như thế? Chẳng qua là một đứa nhỏ, cần gì phải hao tâm chứ? Chúng ta đi nơi khác.”
Nghe những lời này của Thư phi, Vân mỹ nhân cụt hứng.
Dạo gần đây nàng nghe được nhiều lời đồn đại, rằng nếu không phải vì Thư phi còn giá trị lợi dụng, thì sao Vân mỹ nhân lại tốn trăm phương ngàn kế để dược kề cận cậy nhờ?
“Ha ha, tỷ tỷ có điều không biết rồi.
Tỷ nhìn tiểu cô nương thanh khiết như nước này xem, không phải là công chúa mà lại to gan xuất hiện ở ngự hoa viên, chẳng lẽ tỷ không nghi ngờ gì sao? Bộ dáng như hoa như ngọc, nếu sau lớn lên chỉ e sẽ uy hiếp địa vị của tỷ tỷ.”
Vân mỹ nhân buông lời châm chọc khiến sắc mặt Thư phi thay đổi, nhưng không hề tức giận.
Kiều Linh Nhi thầm thở dài, thật ra mà nói nàng cũng không phải muốn hai người này nội chiến một phen, chỉ là nàng có chút nhàm chán muốn tìm Vân mỹ nhân chơi đùa một chút, nào ngờ lại kéo cả Thư phi xuống nước a.
Thật có lỗi, có lỗi.
“Ngươi rốt cuộc là con cái nhà ai?” Vân mỹ nhân không chờ Thư phi lên tiếng đã thô bạo nạt.
Vân Lam sao sao có thể để chủ tử của mình bị người khác đối xử như vậy? Tuy rằng đây là hoàng cung, cô cũng không cho phép bất kì ai khi dễ chủ tử mình.
“Vân mỹ nhân bớt giận, chủ tử nhà nô tỳ.
.
.
.”
Song Vân Lam chưa nói hết câu đã bị nha hoàn của Vân mỹ nhân tát một cái, “Lớn mật, đây là nơi ngươi có thể mở miệng chen vào sao? Ngươi dám làm càn trước mặt Vân mỹ nhân?”
Vân Lam đứng không vững, lảo đảo một hồi rồi ngã nhào trên đất.
“Vân Lam, không sao chứ?” Kiều Linh Nhi vội đỡ Vân Lam dậy.
Vân Lam còn chưa kịp nói gì, Kiều Linh Nhi đã hành động.
Nàng từng bước một tiến về phía cung nữ kia, giơ chân đá một cái.
Kỳ thực nàng muốn cho tiện nhân kia một cái tát, nhưng khổ nỗi mới chỉ đứng đến ngực người ta.
“Ối.” Cung nữ kia hét lên đau đớn rồi cũng ngã nhào.
“Người của ta, các ngươi có thể khi dễ sao?” Giọng Kiều Linh Nhi bỗng lạnh như băng, khi ánh mắt lướt đến Vân mỹ nhân, giọng nàng càng thêm uy dũng.
Trong lòng Thư phi khẽ động, khí thế của đứa bé này.
.
.
.
“Ngươi, ngươi dám đánh người của ta?” Vân mỹ nhân rốt cục phục hồi tinh thần, giọng nói tức giận đến mức run lên.
“Ta chính là khi dễ người của ngươi, ngươi tưởng ta không dám?” Kiều Linh Nhi không kiên nhẫn được nữa, nàng bước lên kéo tay cung nữ đã ngã khuỵu dưới đất kia, giáng cho nàng ta một cái tát thật mạnh.