Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 128: Nụ Cười Vắng Bóng Đã Lâu






“Tiểu thư, bây giờ chúng ta định đi đâu? Quay về Thất vương phủ sao?” Vân Lam chớp mắt hỏi.
Quay về… Thất vương phủ? Lời này nói ra e là đại bất kính rồi, Thất vương phủ nào phải nhà của nàng, sao có thể quay về chứ?
Kiều Linh Nhi bỏ qua câu hỏi của Vân Lam, quay sang nhìn Thời Thiến, “Thời Thiến, hôm trước dặn dò ngươi tu sửa gian nhà cũ, hôm nay thế nào rồi?”
“Tiểu thư, đã sửa xong xuôi cả, bố trí cũng ổn thỏa.”
“Vậy thì đến thẳng chỗ ấy đi, không cần thiết phải trọ lại bên ngoài.”
Những lời này của Kiều Linh Nhi khiến Vân Lam ngạc nhiên, vì sao tiểu thư không quay về Thất vương phủ? Chẳng phải là vì nghe được tin tức kia nên mới chạy về đây sao? Sao bây giờ lại…
Chuyện này có thể không bận tâm, nhưng có chuyện khác mà Vân Lam nhất định phải biết, “Tiểu thư, cô gái áo tim kia vì sao lại quen thuộc đến thế nhỉ?”
Khóe môi Kiều Linh Nhi hơi cong lên, chỉ e cô ta là người bên cạnh Hoàng hậu.

Người cùng một nhà thì diện mạo cũng giống nhau.
“Quen thì tốt rồi.”
Kiều Linh Nhi chỉ đáp lại một câu như thế, sau liền cất bước tiến về phía trước, Vân Lam cũng không dám hỏi nhiều thêm.
Một lúc sau, ba người đã đứng trước căn nhà cũ của Thời Thiến.
Trong khi đó, ở Thất vương phủ đang diễn ra một màn náo nhiệt.
“Doanh tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, khóc hại mắt đấy.

Thất vương gia sẽ đau lòng.”
Tư Đồ Dật vừa bước qua ngã rẽ thì tình cờ nghe được câu nói này, hắn buộc lòng phải dừng bước, đôi mày nhíu chặt.
Thất ca biết cái gì gọi là đau lòng sao? Bảy năm qua, số lần Thất ca nhíu mày chỉ đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể đau lòng chứ! Có đôi khi, hắn cũng hoài nghi Thất ca là người gỗ vô cảm.
Từ khi tiểu nha đầu kia bỏ đi, mọi tâm tư của Thất ca hắn đều nhìn không thấu, dường như huynh ấy càng lạnh lùng hơn trước, càng vô tình hơn trước.

Bây giờ lại còn đưa mấy cô gái này về phủ, không biết Thất ca đang tính toán điều gì.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng Tư Đồ Dật cũng chọn cách này, bước đến bên cạnh cô gái đang hoa lê đái vũ, nhíu mày hỏi.


Đây là cháu gái của Hoàng hậu nương nương, địa vị trong cung không hề thấp, không tiện đắc tội.
Nào là Tự Khúc Doanh, rồi Lương Tâm Nghê, lại còn Đoạn Như Dao…
Thất vương phủ không còn nữa những ngày bình yên!
Tự Khúc Doanh ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lễ đầy ủy khuất, đứng lên thỉnh an, “Thỉnh an Thập tam gia.”
Hai cô gái kia cũng đứng dậy thỉnh an.
“Đứng lên cả đi.

Đã xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Dật ngồi xuống bên cạnh nhìn Tự Khúc Doanh.
Tự Khúc Doanh tủi thân lau nước mắt nhưng lại không lên tiếng.
Ở trước mặt mọi người, uy nghiêm của Tư Đồ Dật quả thực không bì được với Tư Đồ Hiên, người khác cũng không ai e sợ, dù người hắn hỏi là Tự Khúc Doanh nhưng cũng sẽ có người khác trả lời thay.
“Thập tam gia, chuyện là như vậy, khi nãy ở trên đường, Doanh tỷ tỷ vừa mắt một hộp son.

Thế nhưng lại có một cô gái nhất định giành với Doanh tỷ tỷ, Doanh tỷ tỷ thấy mọi người không ai để Thất vương phủ vào mắt nên mới đau lòng như vậy.”
Lời giải thích này càng khiến đôi mày Tư Đồ Dật nhíu chặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tâm Nghê vận y phục vàng nhạt kia, cô gái này vốn rất ít nói.
Một hồi sau, Tư Đồ Dật mới lên tiếng, “Thất vương phủ có địa vị gì trong lòng mọi người hẳn ai nấy đều rõ ràng, không cần thiết vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận.”
Dường như Tự Khúc Doanh càng tủi thân, nước mắt càng lăn nhanh trên má, thốt ra tiếng nức nở.
Tư Đồ Dật nghe thấy vậy, nhìn thấy vậy, lập tức cảm thấy buồn phiền.
Những năm gần đây vốn chẳng có bóng dáng nữ tử xuất hiện trong phủ, dần dần cũng đã hình thành thói quen trong hắn.

Bây giờ mấy cô gái này đột nhiên xuất hiện, hắn đã chẳng thoải mái gì mà mấy cô nương này lại còn khóc sướt mướt, chẳng phải là muốn bị người ta ghét sao?
“Thập tam gia, mấy cô gái đó không chỉ chủ nhân kiêu ngạo, nha hoàn lớn lối mà khi chúng ta nói là người của Thất vương phủ, bọn họ còn nhìn chúng ta bằng ánh mắt miệt thị.” Đoạn Như Dao không nhịn được xen vào.
“Thất ca.” Tư Đồ Dật đứng bật dậy, mừng rỡ nhìn ra phía ngoài.
Mọi người cũng mừng rỡ xoay người lại, chỉ thấy một màn bạch sắc đang chậm rãi tiến đến gần, mấy khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, đồng loạt thỉnh an.
Tư Đồ Hiên khoát tay ý bảo các nàng đứng dậy, sau mới ngồi xuống, “Đang nói cái gì?”

Lời này là muốn hỏi Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật cũng rất tự giác, thành thật bẩm báo.
Đôi mắt Tự Khúc Doanh nhìn chằm chằm, như muốn dính chặt vào khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại.

Chẳng trách trước đây tỷ tỷ yêu Thất vương gia say đắm như thế, Thất vương gia quả thực rất tuấn tú.

Nếu không phải nhờ Hoàng hậu nương nương cho nàng ta cơ hội, chỉ e cả đời này nàng ta cũng không có cơ hội diện kiến Thất vương gia.
“Việc này là thật?” Lúc này Tư Đồ Hiên mới nghiêng đầu nhìn về phía Tự Khúc Doanh, ánh mắt lạnh như băng, đủ khiến Tự Khúc Doanh lạnh run đến ba ngày sau.
Tự Khúc Doanh chưa từng thấy ai có vẻ mặt lạnh lùng đến thế, chỉ một thoáng mà toàn thân như đóng băng, run bần bật.

Nàng ta vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hàn khí lẫn sát ý kia.
Có thể không thật sao?
Nửa thật nửa giả!
Lời này nàng ta có thể nói ra sao?
Không đúng, là cô gái kia quá kiêu ngạo, quá khinh thường người khác, cho nên nàng ta cũng không sai!
Nghĩ đến đây, Tự Khúc Doanh như được tiếp thêm dũng khí, mạnh dạn ngẩng lên, gật đầu thưa, “Phải.”
Tư Đồ Dật bỗng thấy tò mò, trong Liễu Thành này có ai mà không biết Thất vương phủ, có kẻ nào to gan lại muốn đối đầu với hoàng gia?
“Cô nói là hai cô nương sao?”
“Đúng vậy.”
“Dáng dấp thế nào?” Tư Đồ Dật thắc mắc.
Tự Khúc Doánh nhớ đến khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia thì lửa giận trong lòng lại bùng lên lần thứ hai, vô thức cắn chặt môi dưới.
“Ta chỉ thấy trên tay nàng ta có đeo một chiếc nhẫn hình hoa sen.” Lương Tâm Nghê còn nhớ kỹ, bởi chiếc nhẫn kia quá đẹp, nàng ta vừa liếc mắt đã không thể quên.
Nhẫn hoa sen?
Đôi mắt Tư Đồ Hiên sáng rực lên, nhưng ánh sáng kia chỉ thoáng hiện trong phút chốc, bất luận kẻ nào cũng không thấy được.

“Sau này không được tùy tiện xuất phủ.”
Vứt lại một câu này, Tư Đồ Hiên đứng lên bỏ đi.
Mọi người còn chưa trấn tĩnh lại, khi hoàn hồn thì đã không còn thấy bóng dáng Tư Đồ Hiên, trong lòng không tránh khỏi cảm giác mất mát.
Tự Khúc Doanh càng chán nản, vất vả lắm mới có thể gặp được Thất vương gia, sao đã bỏ đi nhanh như thế.
“Các cô nương cứ tiếp tục trò chuyện, bổn vương đi trước.” Tư Đồ Dật bỏ lại câu này rồi cũng bước ra ngoài.
Ngay lúc này hắn có hơi ngạc nhiên về cách làm của Thất ca, tại sao Thất ca lại để mấy cô gái này vào phủ, hắn không đành lòng để bản thân vật lộn với những nghi vấn quá lớn này.
“Thất ca, đệ vào đấy.” Đứng trước cửa thư phòng, Tư Đồ Dật gõ cửa tượng trưng một cái rồi đẩy cửa bước vào.
Tư Đồ Hiên đang bộn bề với đống giấy tờ, không tiện ngẩng đầu lên, “Chuyện gì?”
Tư Đồ Dật đóng cửa lại, vừa tiến lại gần vừa cười hì hì, “Thất ca, có một số chuyện đệ không rõ lắm.”
“Chuyện gì?” Lời nói giản dị nhưng mang thâm ý sâu xa, thần sắc bất biến.
“Thất ca, có phải huynh vẫn còn nhớ đến nha đầu kia?”
Về chuyện của Kiều Linh Nhi, Tư Đồ Dật chưa bao giờ dám nhắc đến, dù là Hoàng tổ mẫu cũng không tiện nhắc lại trước mặt Thất ca.

Trước đây, một năm sau khi Kiều Linh Nhi bỏ đi, lúc hồi kinh có một vị tiểu thư nhà quan lỡ lời nhắc đến trong yến hội, về sau liền không thấy tung tích.

Mọi người đều biết là do Thất ca làm, nhưng dù tức giận cũng không dám nói đến.
Đã qua nhiều năm như vậy, Thất ca nên quên tiểu nha đầu kia rồi mới phải.
“Dạo này đệ rảnh rỗi quá phải không?” Tư Đồ Hiên đặt quyển sách trên tay xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu.
Tư Đồ Dật ngượng ngùng, vừa cười vừa lắc đầu, “Trái lại thì có, đệ rất chi là bận rộn.

Thế nhưng dù bận rộn cỡ nào cũng có thời gian quan tâm đến Thất ca mà.

Thực ra, Thất ca à, nếu trước đây huynh đồng ý để mọi người đi tìm, có lẽ đã đưa được nàng quay về.”
Vì sao lại không cho mọi người đi tìm chứ?
Sắc mặt Tư Đồ Hiên càng lạnh lùng, đáy mắt toát ra lãnh ý, “Nếu như muốn về, nàng sẽ tự quay về.”
Tư Đồ Dật không hiểu nổi, nhưng thấy sắc mặt Thất ca không tốt nên cũng không dám nhắc đến Kiều Linh Nhi nữa, hắn vội lảng sang chuyện khác, “Thất ca, chuyện hôm nay nên làm thế nào?”
Chuyện hôm nay?
Tư Đồ Hiên khép mi mắt lại, khóe môi hơi cong lên, nét cong cong nho nhỏ này thôi nhưng bảy năm qua chưa từng xuất hiện, nay lại đột ngột hiện ra khiến Tư Đồ Dật sợ hãi đến độ tâm can đều run rẩy.


Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra tâm tình Thất ca rất tốt.
“Chuyện này đệ tạm thời không cần để ý.

Mấy ngày tới dặn dò người trong phủ an phận một chút.”
Ạch, đây là thứ mệnh lệnh quái quỷ gì vậy?
Tư Đồ Dật mang theo tâm trạng đầy phiền muộn rời khỏi thư phòng.

Vừa thấy Thời Bố đã lên tiếng hỏi, “Thời Bố, có phải hôm nay Thất ca có chuyện gì vui không?”
Thời Bố hơi ngạc nhiên, sau mới lạnh lùng lắc đầu, “Bẩm Thập tam gia, không có.”
Tư Đồ Dật càng thêm ảo não rời khỏi vương phủ, đi thẳng đến nhà xưởng.
Từ khi Kiều Linh Nhi bỏ đi, mọi trọng trách liên quan đến nhà xưởng đều đè nặng lên vai hắn, cũng may năm xưa đứa nhỏ kia còn để lại bản vẽ hoàn chỉnh, chỉ cần dựa theo đó mà tiến hành là ổn thỏa.
Thực ra trước đây cũng phát sinh vài vấn đề nhỏ, nhưng sau cùng Thất ca cũng giải quyết êm đẹp.
“Thập tam gia.” Sự xuất hiện đột ngột của Cam Hoài khiến Tư Đồ Dật giật nảy mình.
“Chuyện gì?”
Cam Hoài cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới nói khẽ, “Khi nãy trên đường đi tuần tra, thuộc hạ có thấy một người trông rất quen.”
Nhắc đến người này, đôi mày Cam Hoài bỗng chau lại.
Cam Hoài, Thời Bố, còn có Tả Sấm, ba người này đã theo Thất ca từ lâu, nét mặt hiếm khi thay đổi, hôm nay lại phải nhíu mày nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Trái tim nhỏ của Tư Đồ Dật có hơi căng thẳng, “Ngươi đã nhìn thấy ai?”
“Một cô gái rất giống Vân Lam.” Cam Hoài càng nhíu mày chặt hơn.
Vân Lam? Đó chẳng phải là nha hoàn của Kiều Linh Nhi sao? Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?
“Ngươi khẳng định là nàng ta?” Tư Đồ Dật hơi kích động.
Cam Hoài không dám nói chắc, “Quả thực rất giống, nhưng khi ấy thuộc hạ đang chấp hành nhiệm vụ, không tiện đến xác nhận.”
Vốn định bẩm báo với gia, thế nhưng chuyện này Cam Hoài không dám chắc, cho nên hắn không dám tùy tiện hành động.
“Như vậy đi, trước tiên ngươi đi tìm trên đường, xem xem có tìm được người hay không, ta sẽ đi nói chuyện này với Thất ca.” Tư Đồ Dật suy nghĩ một lát, dặn dò Cam Hoài xong liền xoay người hồi phủ.
Thế nhưng vừa bước đến cửa liền khựng lại.
Không được, bây giờ còn chưa chắc chắn, nếu nói với Thất ca mà đến khi ấy lại không phải thì biết làm sao?
Hay là cứ đi tìm trước đã, nếu như Vân Lam thực sự đã quay về thì Kiều Linh Nhi nhất định cũng đã quay về!