Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 127: Tư Đồ Hiên






Ý thu man mác, gió thu hiu hiu, cây liễu rủ cao lớn, một khung cảnh phồn hoa náo nhiệt.

Đoàn người nhốn nháo, đường phố đầy sức sống với những tiếng rao hàng hàng, tiếng gọi nhau í ới không ngừng.
“Tiểu thư, không ngờ qua nhiều năm như vậy mà Liễu Thành vẫn thế, vẫn náo nhiệt như xưa.” Vân Lam ngắm nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy hứng thú.
Bảy năm không về, không ngờ tất cả vẫn như trước, đằng sau sự phồn hoa thịnh vượng này là nỗi chua xót khôn nguôi.

Liễu Thành vẫn do Tư Đồ Hiên cai quản, sao có thể không phồn vinh hưng thịnh chứ? Anh ta là kiểu người đòi hỏi sự hoàn mỹ, nếu như chưa đạt được mục tiêu lý tưởng thì giá nào lại chịu bỏ qua?
Nhớ đến nam nhân lạnh lùng vô tình kia, chân mày Kiều Linh Nhi hơi nhíu, cảm giác trái tim khẽ thắt lại, có chút đau thương.
Năm ấy, đáng lẽ ra nàng nên suy nghĩ rõ ràng về tình cảm của mình, nếu thế thì hẳn nàng đã sớm biết trái tim mình rốt cuộc mong muốn điều gì, chứ không nên tự phụ lựa chọn cách trốn tránh tất cả.

Hôm nay nàng quay về cũng là vì nghe được tin tức kia.
Tin tức kia chính là.

.

.
Ôi…
“Tiểu thư, người xem, người xem, cô gái bán son kia vẫn ở đây.

Tiểu thư, chúng ta đến mua một ít son nước đi.” Lúc trước vì bận xem náo nhiệt nên Vân Lam mua son không thành, vậy giờ hẳn là có thể rồi chứ?
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Vân Lam, “Hôm qua ngươi mua mấy hộp?”
“Hai hộp.”
“Ngày hôm trước thì sao?”
“Năm hộp.”
“Ngày trước nữa thì sao?”

“Ba hộp.” Vân Lam chột dạ cúi đầu, song rất nhanh đã ngẩng lên, “Nhưng mà tiểu thư à, ai chẳng có lòng yêu thích cái đẹp, chính người đã dạy nô tỳ vậy mà.

Hơn nữa tiểu thư xinh đẹp như thế, nhất định cần một ít son nước thêm vào mới càng xinh đẹp hơn.

Tiểu thư à, người nói xem có phải hay không?”
Năm ấy, Kiều Linh Nhi vẫn chưa phát hiện ra nha đầu kia lại dẻo miệng như thế.

Dần dần nàng ta mới bộc lộ rõ tính tình, đúng bản chất một nha đầu nịnh bợ.
“Nếu dùng quá nhiều son nước sẽ khiến người ta đánh mất vẻ đẹp tự nhiên.” Bên cạnh họ vang lên giọng nói lạnh lùng.
Vân Lam ủ rũ, một khi Thời Thiến đã lên tiếng thì cô chẳng còn cơ hội.
Bảy năm trước, nếu không có sự giúp đỡ của Thời Thiến thì cô và tiểu thư không cách nào rời khỏi Liễu Thành.

Cuối cùng, Thời Thiến liền theo luôn bên cạnh tiểu thư.
Thực ra cho đến tận bây giờ, Vân Lam cũng không hiểu vì lý do gì mà Thời Thiến lại muốn đi theo tiểu thư, nàng ta luôn lạnh lùng như thế, dáng vẻ như nói ‘không’ với người ta dù họ đứng cách xa nàng ta ngàn dặm, ấy thế mà lại chiếm được sự yêu mến của tiểu thư.
Không hiểu nổi, đúng thật là không hiểu nổi.

Thế nhưng Vân Lam cũng không canh cánh về vấn đề này, chỉ cần Thời Thiến đối xử tốt với tiểu thư là được rồi.
Kiều Linh Nhi liếc nhìn Vân Lam, thấy nàng ta cúi gằm mặt mới bật cười, “Nếu đã thích thì mau đi mua đi.”
Thứ mà qua bảy năm vẫn chưa từng quên, nếu bây giờ cũng không đoạt được thì đúng là có chút mất mát.
Nghe vậy, ánh mắt Vân Lam sáng hẳn lên, “Tiểu thư, người thật tốt.”
Đoạn, nàng ta chạy đến bên cạnh sạp, bắt đầu chọn mấy hũ son nước mà mình yêu thích.
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiểu thư, người quá nuông chiều nàng ta rồi.” Thời Thiến khẽ nhíu mày.
Vừa đúng lúc này Kiều Linh Nhi cũng quay đầu lại bắt gặp nét mặt biểu cảm của Thời Thiến, khiến nàng không khỏi bật cười.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo như bông tuyết, nhỏ nhắn nhưng mỹ lệ vô ngần, không gì sánh được khiến người qua đường cũng phải dừng chân, ngoài đầu thưởng thức.

Đôi mày Thời Thiến nhíu chặt, lạnh lùng đảo một vòng xung quanh, nàng ta không muốn những người này nhìn tiểu thư bằng ánh mắt hạ cấp đó.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, đôi mắt long lanh ánh lên sự nghi hoặc, vẻ lạnh lùng trên gương mặt Thời Thiến có phần khó hiểu.

Sau nàng mới nhìn những người xung quanh, đôi mày nhỏ cũng nhíu lại, “Không sao đâu, chờ Vân Lam mua xong đã.”
Thời Thiến nhếch miệng không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi.
Bỗng nhiên có một giọng yểu điệu truyền đến tai mọi người, “Chọn hộp này đi, màu này rất hợp với tỷ tỷ.”
“Cái này ta cũng rất thích.”
Kiều Linh Nhi vừa ngoảnh lại đã thấy Vân Lam đang đứng bên cạnh ba cô gái khác, nhìn trang phục hoa lệ không gì sánh bằng kia cũng biết bọn họ là thiên kim nhà giàu có.

Từ khi nào mà Liễu Thành xuất hiện nhiều phú gia như vậy? Y phục bằng lụa trên người ba cô gái kia cũng không tệ, mà còn trông rất quen.
Phải rồi, chính là thứ vải vóc mà Tư Đồ Dật cầm về năm xưa.
Lẽ nào mấy cô gái này có liên quan đến Tư Đồ Hiên?
Chợt nhớ ra tin tức mình nghe được, đôi mày Kiều Linh Nhi lập tức nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được dẩu lên.
“Tiểu thư, người xem.” Thời Thiến lên tiếng, giọng nói hàm chứa tia băng lãnh.
Nàng vừa ngẩng đầu nhìn sang đã thấy ba cô gái kia đang vây lấy Vân Lam, nhìn chằm chằm hộp son trên tay nàng ta, mấy ả thị nữ đứng bên cạnh cũng đằng đằng sát khí, chẳng khác gì hung thần.
“Các vị tiểu thư, đây là thứ ta chọn được, cũng đã thương lượng ngã giá xong xuôi.

Các vị dựa vào cái gì mà cướp son của ta?” Vân Lam không vui nói với đám nữ nhân kia, khuôn mặt nhỏ cũng đanh lại.
Hộp son này cô tìm khắp nơi cũng không có được, sao có thể nhường lại cho kẻ khác? Tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, rất khó tìm loại son nước phù hợp với người, mà loại này lại rất hợp với tiểu thư, cô nhất định phải mua bằng được!
“Hừ, ngươi thì có bao nhiêu tiền? Nhìn ngươi cũng đủ biết là kẻ nhà thấp kém ra ngoài mua hàng, thứ son này ngươi nghĩ ngươi mua được sao?”
Cô gái áo tim khinh thường nói với ánh mắt đầy vẻ miệt thị, cảnh này toàn bộ đều lọt vào mắt Kiều Linh Nhi.
Đời thuở nào đến lượt kẻ khác bắt nạt người bên cạnh nàng?

Kiều Linh Nhi lập tức bước đến, khẽ hỏi, “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói này tuy nhẹ nhàng trầm bổng nhưng lại khiến người ta nhột nhạt.
Mọi người đều ngoái lại nhìn, trước mặt bọn họ là một cô gái thân vận bạch y, đôi mắt to tròn không chớp lấy một lần, trong lòng thầm cảm thán, “Cô gái này đẹp quá, quả ứng với câu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Cô gái áo tím vốn chẳng vui vẻ gì vì bị Vân Lam đoạt mất hộp son, nay lại được diện kiến dung mạo xuất chúng của Kiều Linh Nhi, lửa giận càng tăng vọt, “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của người khác?”
Kiều Linh Nhi khẽ nhướng mày, đôi mắt linh lợi đảo một vòng quan sát những người vây xem, giọng nàng càng nhẹ nhàng hơn, “Chẳng hay có phải vì vị tiểu thư đây vừa mắt hộp son nước trong tay nha hoàn của ta?”
“Bổn tiểu thư thích đấy, thì sao nào?”
Kiều Linh Nhi yên nhiên cười, trong nháy mắt xung quanh nàng đã vang lên tiếng xì xào tán thưởng, là lời cảm thán chân thật từ tận đáy lòng: “Thật xinh đẹp!”
“Không sao cả, thế nhưng nha hoàn nhà ta nhanh mắt nhìn thấy hộp son kia của sạp này, hơn nữa cũng đã thỏa thuận giá cả xong xuôi với chủ sạp.

Nay vị tiểu thư đây muốn đoạt đi hộp son trên tay nàng ta, há chẳng phải là muốn cướp đi thứ yêu thích của người khác?”
Giọng Kiều Linh Nhi vừa nhẹ lại vừa thanh, còn điểm thêm chút tư vị ngọt ngào, khiến người nghe được càng muốn nghe thêm nữa.
Dân tình xung quanh nghe nói vậy liền một lòng hướng về phía Vân Lam, tự nhiên sinh lòng bất mãn đối với cô gái áo tím nọ, cũng có người xôn xao bàn tán.
“Giá cả đã thỏa thuận nhưng không phải không thể mua lại.

Này chủ sạp đằng kia, bổn tiểu thư ra giá cao hơn để ngươi bán lại hộp son này cho bổn tiểu thư.

Như thế thì không liên quan gì đến tiểu thư ngươi nhỉ?”
Có thể thấy rằng vị cô nương áo tím này là người có tài ăn nói, mở miệng là biết lấy tài phú đè người, Kiều Linh Nhi cũng rất có hứng thú.

Song tài năng của cô ta lại lãng phí làm chuyện thế này, âu cũng là đáng tiếc.
“Ở Liễu Thành chúng ta, việc kinh thương phải lấy chữ tín làm đầu, nếu giá đã thỏa thuận tức là đã bán ra, chẳng lẽ bây giờ đã thay đổi rồi sao?” Những lời này của Kiều Linh Nhi không có ý lên án, cũng không có ý oán giận mà giống như đang tự khổ não lẩm bẩm một mình.
Mọi người thấy thế cũng một lòng tán thành, có tiếng hô vang lên, “Liễu Thành chúng ta trước nay đều lấy chữ tín làm đầu, giá đã thỏa thuận tức đã bán ra, vị tiểu thư này nói không sai.”
“Phải đó, Liễu Thành chúng ta bấy lâu nay lấy kinh thương làm gốc, giữ chữ tín là điều quan trọng nhất.”
“Nếu chủ sạp đã thỏa thuận giá với vị cô nương này thì phải bán, không thể phá vỡ quy tắc của Liễu Thành chúng ta.”
Một tiếng lại một tiếng vang lên, tất cả đều đứng về phía Kiều Linh Nhi.
Trên gương mặt cô gái áo tím lộ vẻ phẫn nộ xen lẫn tức giận.
“Vị tiểu thư này, thực ra Doanh tỷ tỷ cũng rất thích hộp son ấy nên muốn mua lại mà thôi.

Ba tỷ muội chúng tôi chỉ vừa đến Liễu Thành vài ngày, còn chưa quen với quy tắc nơi đây, mong các vị thứ lỗi.”

Đột nhiên, một giọng nói khác nhẹ nhàng truyền đến.
Kiều Linh Nhi nghiêng đầu nhìn thì thấy đó là một cô gái vận y phục màu vàng nhạt, trên khuôn mặt như có ý khẽ cười, thần thái ôn hòa.
“Ba tỷ muội chúng tôi luôn ở trong Thất vương phủ, rất ít khi ra ngoài.

Hôm nay được Thất gia cho phép ra ngoài giải sầu một chút, tiện đường thưởng thức cảnh đẹp của Liễu Thành, không ngờ lại vừa mắt hộp son này.

Để mọi người chê cười rồi, chỉ là Doanh tỷ tỷ rất thích nó nên mới vậy, mong các vị có thể thông cảm.” Giọng nói êm ái của cô gái vận y phục vàng nhạt kia lại tiếp tục vang lên.
Kiều Linh Nhi mặt không đổi sắc nhìn nàng ta, hóa ra bọn họ là người của Thất vương phủ, hóa ra tin tức kia là thật.
Mọi người vừa nghe nói bọn họ là người của Thất vượng phủ thì ai nấy đều im bặt, không dám lên tiếng nữa.

Dù là ai cũng không muốn đối đầu với Thất vương phủ, bọn họ đều là bách tính bình thường, nhất định không thể trêu vào Thất vương gia.
“À à, thì ra là người của Thất vương gia.” Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa nhìn về phía Vân Lam.

“Vân Lam, nếu đã là người của Thất vương gia thì hộp son nước này chúng ta không cần nữa, sau này sẽ tìm được thứ khác tốt hơn.

Không cần thiết phải dồn chủ sạp vào thế khó xử.”
Quá rõ ràng rồi, bọn họ đã nói rõ mình đến từ Thất vương phủ, công khai thân phận chính là muốn dùng thân thế chèn ép người ta, nàng việc gì phải làm khó mình trước mặt mọi người chứ? Hơn nữa chủ sạp cũng chỉ là người buôn bán nhỏ, không thể chọc vào pho tướng lớn Tư Đồ Hiên kia.
Thế nhưng Tư Đồ Hiên kia, nàng quyết trêu vào.
Vân Lam tức giận bỏ lại hộp son, theo tiểu thư lách khỏi đoàn người nhốn nháo.

Sau mới buồn bực hỏi, “Tiểu thư, bọn họ khinh người quá đáng, rõ ràng là nô tỳ nhìn thấy trước mà sao lại để họ cướp mất?”
Thời Thiến nhíu mày, nàng ta cũng có cách nhìn riêng với vấn đề khi nãy, nhưng tiểu thư đã quyết thế, nàng ta cũng không muốn cãi lời.
“Có một có chuyện không thể gấp được.

Một khi ta đã trở về thì thứ thuộc về ta tuyệt không thể rơi vào tay kẻ khác.”
Vân Lam vừa kinh ngạc lại vừa hồ nghi, trong lòng có vô số câu hỏi, song cũng không dám hỏi thành lời.

Khi nàng ta ngẩng đầu thì thấy đôi mắt tiểu thư sáng long lanh, trong lòng thư thái, chỉ cần tiểu thư cứ như vậy là tốt rồi.