Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 125: Hậu Quả






Tư Đồ Dật vừa đi khỏi, Thời Bố còn chưa kịp lánh đi đã bị Tư Đồ Mâu gọi ngược lại hỏi, “Thời Bố, Thất ca đâu?”
Thời Bố thấy đối phương là Tư Đồ Mâu bèn hành lễ rồi mới trả lời, “Hồi Thập gia, Thất vương gia đi tìm tiểu thư, xin Thập gia đợi một lát, gia sẽ mau quay lại.”
Tư Đồ Mâu chau mày, thấy Mộ Dung Thiên Tình bước ra bèn lạnh lùng nói, “Có khách ở đây sao Thất ca lại rời phủ chứ? Tính nết vị Kiều tiểu thư này thật là…”
Theo Kiều Linh Nhi đã lâu, Thời Bố cũng vô thức muốn che chở cho nàng, nghe Tư Đồ Mâu nói vậy, sắc mặt hắn lạnh như băng, “Xin Thập gia chờ trong chốc lát, thuộc hạ sẽ đi bẩm báo gia.”
Nói xong, chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt Tư Đồ Mâu, Thời Bố xoay người rút thẳng.
Mộ Dung Thiên Tình yếu ớt thở dài một tiếng, “Đều tại ta, nếu ta không nói vậy chắc Kiều tiểu thư cũng không bỏ đi.”
Thời Bố còn chưa đi xa, nghe được tiếng thở dài này của Mộ Dung Thiên Tình bèn khựng lại, sau cùng vẫn chọn cách lánh mắt.
Hắn tin tưởng, tiểu thư nhất định sẽ trở về.
Suy nghĩ của Thời Bố không sai, chỉ có điều hắn không biết rằng, Kiều Linh Nhi bỏ đi lần này rốt cuộc là bao lâu, khi nàng quay lại cũng đã qua mấy thu rồi.
Tư Đồ Hiên không tìm được người bèn về thẳng vương phủ.
“Thất ca, sao huynh có thể bỏ khách lại mà đi lâu như thế chứ?” Vừa thấy bóng dáng Tư Đồ Hiên, Tư Đồ Mâu đã đứng lên cười cười nói nói, trong lời nói còn mang theo hàm ý bất mãn.
Tư Đồ Hiên không tìm thấy Kiều Linh Nhi, trong lòng vốn đã không vui, nghe những lời này sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng, hai mắt chứa đầy sát khí, “Nếu Thập đệ cũng phải đến Lưu Vân thì nên sớm khởi hành.

Chậm trễ chỉ e phụ hoàng lại trách tội xuống.”
Cơn giận trong lòng Tư Đồ Mâu bốc lên, hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Tư Đồ Hiên.

Hắn vốn chẳng muốn đặt chân đến Liễu Thành, chẳng qua là vì Bát ca đã căn dặn nên mới phải đến, cốt để xem nơi đây phát triển ra sao, thế lực của Thất ca mạnh đến nhường nào.

Không ngờ hôm nay Thất ca lại thẳng thừng ra oai phủ đầu hắn như thế!
Mộ Dung gia là thương gia lớn nhất ở Liễu Thành, mà Liễu Thành lại là thương thành quan trọng nhất của vương triều Nam Hạ, nếu có thể giành lấy sự hỗ trợ từ nhà Mộ Dung, vị trí của Bát ca sẽ càng thêm vững chắc.
Được, hắn nhẫn!
“Chẳng phải Thất ca cũng định đến Lưu Vân sao? Thần đệ chờ Thất ca cùng đi, trên đường cũng bớt quạnh quẽ…”

Tư Đồ Mâu còn chưa dứt lời đã bị Tư Đồ Hiên gạt phăng, “Không cần, bổn vương không đi Lưu Vân, Thập đệ mau khởi hành thì hơn.”
Sắc mặt Tư Đồ Mâu ngày một xấu, lường trước được sự tình, Mộ Dung Thiên Tình bèn xen vào, “Vậy là cả hai vị Vương gia đều phải đi xa sao? Nếu vậy, Tình nhi xin cáo từ.”
Tiếng của Mộ Dung Thiên Tình rất yếu ớt, đôi tay mảnh khảnh đỡ lấy đầu bày ra bộ dáng khổ sở, khiến nam nhân kìm không đặng mà sinh lòng thương tiếc.
Tư Đồ Mâu nhướng mày, “Mộ Dung tiểu thư xem chừng còn khó chịu, hay là ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Mộ Dung Thiên Tình vốn trông chờ Tư Đồ Hiên lên tiếng, nào hay rằng trong mắt hắn lúc này hoàn toàn không có nàng ta, không khỏi cảm thấy mất mát, “Không cần đâu, xem ra hôm nay là vì ta mà khiến Kiều tiểu thư bỏ đi.

Ta nên hồi phủ phái người đưa Kiều tiểu thư quay về.

Mong Thất vương gia đừng trách tội.”
Nói xong câu cuối cùng, Mộ Dung Thiên Tình lại nghẹn ngào, một bộ ủy khuất.
Tư Đồ Mâu vốn không chịu được nước mắt nữ nhân, mà Mộ Dung Thiên Tình lại xinh đẹp như thế, hắn càng không nỡ, “Thất ca, nha đầu Linh Nhi quá tùy tiện rồi, chuyện này vốn không liên quan đến Mộ Dung tiểu thư.

Thất ca, huynh nhìn đi, Mộ Dung tiểu thư bị thương thế này, nếu bây giờ lập tức hồi phủ sẽ khiến người ta dị nghị.”
Lời phàn nàn này của Tư Đồ Mâu ý là ám nghỉ người ta sẽ đàm tiếu rằng Thất vương gia ức hiếp người.
Thế nhưng Tư Đồ Mâu lại không thử dùng đầu óc mà suy nghĩ xem, Thất vương gia là ai? Là ma đầu khát máu, thế nào lại bận tâm đến người ta nói gì về hắn? Hơn nữa người Thất vương gia đang nhọc lòng lo lắng chính là Kiều Linh Nhi, còn tâm trí đâu mà để ý đến kẻ khác?
“Mộ Dung tiểu thư, không biết lúc nãy là đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ Hiên lạnh lùng lên tiếng khiến tâm tình Mộ Dung Thiên Tình tựa như treo ngược cành cây, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, rời xa Tư Đồ Hiên.

Sát khi toát ra từ người vị Thất vương gia này quả là đáng sợ.
Một lát sau, Mộ Dung Thiên Tình mới lên tiếng, “Là như vậy…”
Mộ Dung Thiên Tình đem cái cớ đã nói trước đây lặp lại một lần.
Tư Đồ Mâu liền hừ lạnh, “Thất ca, nếu nha đầu kia bị Bát ca hưu tất có nguyên nhân của nó.


Bây giờ thì huynh thấy rồi đấy, chẳng có phép tắc gì cả, chỉ thương lượng thôi cũng động thủ với người ta, còn khiến Mộ Dung tiểu thư bị thương.

Nếu nàng ta quay về nhất định phải đến nhận lỗi.”
Kiều Linh Nhi, Tư Đồ Hiên hắn có thể nói nàng, nhưng kẻ khác, trăm triệu lần không thể!
Giọng Tư Đồ Hiên lạnh như băng, “Người trong phủ bổn vương, bổn vương tự biết dạy dỗ, e là Thập đệ quản hơi nhiều rồi đấy.”
Câu này rất nể tình nhưng lại khiến sắc mặt Tư Đồ Mâu lúc trắng lúc xanh, dù tức giận cũng phải cố nén nhịn, không dám phát ra ngoài.
Tư Đồ Hiên ngoảnh lại nhìn Mộ Dung Thiên Tình, “Những điều Mộ Dung tiểu thư nói là thật sao?”
Hai tay Mộ Dung Thiên Tình bỗng run lên, vừa định mở miệng thì Tư Đồ Hiên đã bồi thêm một câu, “Cơ hội chỉ có một lần, chân tướng chuyện này, tự khắc bổn vương sẽ điều tra rõ.”
Nói, vẫn còn chưa nói kia mà!
Lòng Mộ Dung Thiên Tình rối như tơ vò, nàng ta sợ, sợ Tư Đồ Hiên của lúc này, sợ sát khí lạnh lẽo ngút trời của Tư Đồ Hiên.

Thế nhưng thứ khiến nàng ta khiếp sợ hơn cả, chính là hậu quả một khi nói ra sự thật.
Dương như nàng ta đã hiểu ra vị trí của nha đầu thối Kiều Linh Nhi kia trong lòng Tư Đồ Hiên.

Nha đầu kia chỉ bỏ đi thôi mà Thất vương gia đã tức giận đến như thế.

Nếu để Thất vương gia biết là do nàng ta cố tình gây chuyện, đến khi ấy nàng ta sẽ có kết cục gì?
Không, không được, nàng ta không thể nói ra, tuyệt đối không thể!
Tư Đồ Hiên lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thiên Tình, ý như chờ đợi.
Tiểu Lan rốt cuộc cũng định thần lại, quỳ sụp xuống khóc lóc van lơn, “Thất vương gia, là nô tỳ, là lỗi của nô tỳ.”
Mộ Dung Thiên Tình không ngờ Tiểu Lan lại làm vậy, nỗi sợ hãi nhất thời xông lên đến tận đỉnh đầu.

Nếu Tiểu Lan nói ra sự thật thì phải làm sao?
“Nói.” Một lời đơn giản, lãnh ý càng cao.
Tư Đồ Mâu như ngộ ra điều gì, vừa như muốn ngăn căn nên liền lên tiếng giảng hòa, “Thất ca, chẳng phải chỉ là Mộ Dung tiểu thư cứu Linh Nhi sao? Cái này tính là có công mà.

Thất ca, chuyện này cả huynh và thần đệ đều chứng kiến.”
“Bổn vương cần sự thật!” Mặt Tư Đồ Hiên không đổi sắc.
Tư Đồ Mâu cứng người, đành im lặng.
Tiểu Lan vẫn khóc, khấu đầu đến độ bật máu tươi, “Thất vương gia, là nô tỳ, là nô tỳ hại Kiều tiểu thư vấp ngã.

Tiểu thư vì cứu Kiều tiểu thư nên mới ngã bị thương, là tiểu thư cứu Kiều tiểu thư…”
Tiểu Lan còn chưa dứt lời, Tư Đồ Hiên đã hạ lệnh, “Người đâu, lôi ả ta xuống đánh ba mươi hèo, không được trị thương.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên phất ống tay áo bỏ đi, vừa bước đến cửa bỗng dừng bước, “Tả Sấm, tiễn khách.”
Tả Sấm hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, vì Kiều Linh Nhi bận rộn chuyện nhà xương nên Tư Đồ Hiên mới đưa hắn đến giúp nàng một tay.

Ngay cả Tư Đồ Mâu cũng chưa từng gặp qua.
Tả Sấm thình lình xuất hiện, lạnh lùng nói, “Mộ Dung tiểu thư, Thập vương gia, mời.”
Lần này, đến cả Tư Đồ Mâu cũng bị đuổi.
Tư Đồ Mâu tức giận, rất tức giận nhưng cũng đành bất lực, phất tay bỏ đi.
Còn Mộ Dung Thiên Tình vẫn còn đang ngây ngẩn, ngay khi Tiểu Lan vừa bị giải xuống nàng ta đã ngẩn ra, không ngờ Thất vương gia lại là người rạch ròi, không màng đến tình cảm như thế.
Thế cục này, là kết quả nàng ta chưa từng nghĩ đến.
Ba mươi hèo, không được trị thương…
Tiểu Lan còn giữ nổi mạng sao?
Vì sao…
“Mộ Dung tiểu thư, mời.” Thấy Mộ Dung Thiên Tình không chút động tĩnh, Tả Sấm cất tiếng lần hai.
Mộ Dung Thiên Tình ngấn lệ, cắn môi, gật đầu bước ra khỏi cửa.
Ngay lúc này, Tư Đồ Dật đang dẫn theo toán thị vệ tìm kiếm bóng dáng Kiều Linh Nhi khắp Liễu Thành, nhưng tìm hoài chẳng thấy đâu, trong lòng nóng như lửa đốt.

“Thập tam vương gia, không tìm thấy.”
“Thập tam vương gia, không tìm thấy.”
“Thập tam vương gia, không tìm thấy.”
Đối mặt với những hồi báo này, Tư Đồ Dật không khỏi nổi giận, “Tiếp tục tìm cho bổn vương, tìm ra thấy cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Hắn nhất định phải tìm ra cô bé kia, bằng không thì, hắn không lường trước được kết quả mà mình sẽ phải đối mặt tiếp theo!
Thất ca… Ôi…
“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Khắp nơi đều đang tìm người.” Trong một con ngõ nhỏ, Vân Lam lo lắng hỏi tiểu thư đang ở bên cạnh.
Kiều Linh Nhi trầm ngâm một lúc, không ngờ Tư Đồ Hiên lại nhanh tay như thế, không phải bên cạnh anh ta đã có Mộ Dung Thiên Tình rồi sao? Vì sao còn phải tốn công tìm nàng như vậy? Chuyện của xưởng nàng cũng đã giao phó xong xuôi, ngày sau dù không có nàng, nhà xưởng vẫn có thể hoạt động bình thường, chỉ là không nhiều lợi nhuận như khi có nàng quản lý mà thôi.
Nhớ đến Mộ Dung Thiên Tình, trong lòng Kiều Linh Nhi lại nổi sóng, ả ta đúng là thiếu dạy dỗ.
Nàng muốn dạy cho Mộ Dung Thiên Tình một bài học, nhưng nếu nàng làm vậy lại khiến Tư Đồ Hiên tức giận thì sao, nàng phải làm sao đây?
Tư Đồ Hiên gấp rút tìm nàng như thế, không phải là muốn thay Mộ Dung Thiên Tình đòi lại công bằng chứ?
Nam nhân chết tiệt, ỷ có quyền có tiền thì lợi hại lắm sao? Thật không biết đôi mắt anh ta dùng để làm gì, thế nào lại không nhìn ra dã tâm của cô ả Mộ Dung kia chứ!
“Cứ chờ đã, trời tối rồi tính tiếp.”
Dù có thể trốn được sự truy lùng của Tư Đồ Hiên cũng chưa chắc ra được khỏi Liễu Thành.

Anh ta thông minh như vậy nhất định là đã phong tỏa cửa thành từ sớm.

Hóa trang đi lại trong thành, ý này tốt thì tốt, nhưng quá mạo hiểm.

Trong thành còn có Tư Đồ Dật, Tư Đồ Mâu, nếu Tư Đồ Hiên đích thân phục ở cửa thành thì nàng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Nếu sớm biết có ngày này nàng đã tìm một người võ công cao cường dạy nàng những thứ như khinh công rồi, chẳng bao lâu là có thể bay thẳng ra ngoài.
Ôi! Đúng là chuỗi thất bại thảm hại!
“Các vị muốn rời khỏi Liễu Thành?”
Bỗng một giống nói lạnh lùng băng giá vang lên bên tai, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.