“Thay y phục.
Thong thả mà làm.” Tư Đồ Hiên liếc nhìn nàng, nhặt bao quần áo bị nàng ném xuống một bên đặt lại vào tay nàng.
Kiều Linh Nhi miễn cưỡng nhận bao quần áo ấy, con ngươi đen láy dõi theo anh ta, nghiêm túc nhắc nhở, “Thất gia ngài là chính nhân quân tử cơ mà.”
Ngài chính là một vị chính nhân quân tử, cho nên khi ta thay y phục ngài cũng phải ý tứ một chút.
Tư Đồ Hiên lại liếc mắt nhìn nàng, giọng hắn lạnh lùng, “Nhanh đi.”
Lúc này, Kiều Linh Nhi mới ôm bao quần áo đi vào bên trong.
Một nén nhang đã trôi qua mà bóng dáng mỗ tiểu hài vẫn chẳng thấy, chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, thế này là thế nào?
“Linh Nhi, đã xong chưa?”
Bên trong không có tiếng trả lời.
Thực ra Kiều Linh Nhi nghe thấy tiếng anh ta gọi mình, thế nhưng không được “xong” như lời anh ta nói, hiện tóc tai nàng bù xù, làm sao có thể bước ra?
Từ trước đến nay đều do Vân Lam kết tóc cho nàng, ngay cả búi tóc đơn giản nhất nàng cũng không vấn được, búi tóc kiểu nam ban nãy đã bị nàng làm rối tung, bây giờ…
Sự nhẫn nại của Tư Đồ Hiên không tốt đến thế, vừa lo lắng không biết mỗ tiểu hài kia đã xảy ra chuyện gì, lập tức bước thẳng vào, đập vào mắt hắn là một màn thế này: Mỗ tiểu hài tử đang tức giận kéo tóc của mình, vẻ mặt ảo não, đôi mắt trong veo như nước hiện lên vẻ rầu rĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng…
“Thế này là sao?”
Kiều Linh Nhi giật nảy mình, đôi mắt long lanh chứ đầy kinh hãi, khuôn mặt nhỏ càng thêm đỏ, lắp bắp nói, “Ngài, sao ngài vào được?”
“Sao còn chưa chải tóc?” Tư Đồ Hiên không quan tâm đến cái giật mình của mỗ tiểu hài, điều khiến hắn hứng thú lúc này chính là ánh mắt rầu rĩ, dáng vẻ lúng túng của mỗ tiểu hài kia.
Kiều Linh Nhi liền cúi đầu, bị nam nhân tinh anh nhường này nhìn thấy bộ dáng bết bát của mình, tâm tình nàng sao có thể tốt cho nổi.
“Bỏ tay xuống.” Tư Đồ Hiên bước đến, cầm lấy lược.
Kiều Linh Nhi bị dọa không hề nhẹ, vội vàng hỏi, “Ngài, ngài, ngài làm cái gì vậy?”
Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Nàng có thể tự vấn tóc chỉnh tề sao?”
Mỗ tiểu hài nản lòng, nàng thật sự không có cách nào giải quyết mối tơ vò này.
Nàng nào có từng làm qua cái thứ gì gọi là vấn tóc chứ.
Khi còn ở thế kỷ 21, không tính là tóc ngắn, dù có dài thì cũng chỉ dùng một sợi thây thun buộc lại là được, hoặc đến tiệm làm tóc uốn hoặc duỗi thẳng, hoàn toàn không có thứ gọi là búi tóc.
Còn khi đến nơi này, nàng luôn có Vân Lam và các thị nữ khác bên cạnh, vốn không phải tự tay làm chuyện này nên không học được gì cả.
Lúc này nếu cứ ra ngoài với mái tóc thế này, chỉ sợ người ta sẽ tưởng nhầm nàng là người điên mất.
Nàng không muốn thế!
Trong lúc mỗ tiểu hài còn đang suy nghĩ miên man, mới chợt phát hiện tóc của nàng đã được bới gọn gàng từ lúc nào.
Ngắm búi tóc đơn giản trong tấm gương đồng, Kiều Linh Nhi nghẹn lời nhìn chằm chằm, “Đây, đây là do ngài làm sao?”
Nam nhân này thật đa tài, ngay cả búi tóc của cô gái cũng biết búi? Anh ta, liệu có chuyện gì anh ta không biết?
“Ngoài ra còn có ai?” Tư Đồ Hiên thả chiếc lược trong tay xuống, chẳng liếc nhìn mỗ hài tử lấy một cái đã xoay người ra ngoài, “Khẩn trương lên, còn không thì nàng lập tức hồi phủ đi.”
Người thích náo nhiệt nhất định không thể bỏ qua nơi có náo nhiệt, ngài lấy đâu ra cái kiểu muốn người ta hồi phủ thế hả?
Kiều Linh Nhi liền theo sau, “Không không, ta muốn đi theo ngài.
Thất gia, ngài để ta làm tiểu tùy tùng của ngài đi.”
Tùy tùng? Từ này cũng thật mới mẻ.
Tư Đồ Hiên dừng bước, đợi mỗ tiểu hài bước đến, nào ngờ lần này nàng rất tự giác, không có hấp tấp như mọi lần, thấy hắn dừng bước cũng lập tức dừng bước.
“Ngài làm sao vậy?” Vì sao đột nhiên dừng lại?
“Đi thôi.” Tư Đồ Hiên khẽ cau mày rồi bước thẳng về phía cửa.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi cũng biết được ít nhiều, trong ánh mắt bên dưới hàng lông mày nhíu chặt đó cho thấy anh ta không vui, vì sao lại thế nhỉ? Lẽ nào nàng làm tiểu tùy tùng của anh ta thì không được sao?
Tất cả những nghi vấn, những rối bời đều tan biến khi ánh mắt nàng bắt gặp thân ảnh Mộ Dung Thiên Vũ.
Vốn tưởng rằng nam nhân điển hình mới có thể đến những nơi như thế này, không ngờ vị Mộ Dung Thiên Vũ trước mặt còn đậm khí phái nữ tử hơn cả nàng, nam nhân như vậy khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn ôm vào lòng bảo hộ.
“Tham kiến Thất vương gia.” Mộ Dung Thiên Vũ nhìn thấy Tư Đồ Hiền ngay lập tức bước đến, trong ánh mắt hiện lên ý cười, cúi đầu thỉnh an.
“Miễn lễ, ngồi đi.” Tư Đồ Hiên ngồi xuống trước tiên.
Mộ Dung Thiên Vũ cũng không khách khí mà ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Hiên.
Kiều Linh Nhi rất buồn bực, tưởng rằng người ở Liễu Thành này không ai biết thân phận thật của Tư Đồ Hiên, không ngờ vị Mộ Dung công tử trước mặt đây không những biết mà dường như còn rất thân với Tư Đồ Hiên.
Sau khi chớp mắt rồi lại chớp mắt, Kiều Linh Nhi mới kéo xích cái ghế lại ngồi bên cạnh Tư Đồ Hiên, lặng thinh nhìn Mộ Dung Thiên Vũ.
Lúc này Mộ Dung Thiên Vũ mới phát hiện ra bên người Tư Đồ Hiên có một cô gái nhỏ, mà cô gái nhỏ lại có dáng vẻ rất khả ái.
Lẽ nào đây là Bát vương phi trong lời đồn? À, không đúng, là Bát vương phi trước đây!
“Vị này chính là…” Mộ Dung Thiên Vũ đưa tay chỉ về phía Kiều Linh Nhi.
“Đây là thị nữ của bổn vương.” Tư Đồ Hiên định cho Kiều Linh Nhi một thân phận.
Mỗ tiểu hài như muốn dựng ngược, đây là ý gì, vì sao phải định cho nàng một thân phận như thế?
Thị nữ? Nàng thật sự không thích thứ thân phận này nha.
“Đừng quên lời nàng đã nói khi nãy.”
Đây là ý ngầm nhắc nhở!
Trái tim nhỏ của Kiều Linh Nhi như muốn nhảy ra ngoài, nam nhân này không phải lợi hại đến như vậy chứ? Vẫn còn chiêu cuối này sao?
Dường như nàng vừa nói mình sẽ làm tiểu tùy tùng của anh ta.
Ạch, thì ra tiểu tùy tùng lại là thị nữ…
Bỏ đi, nhận mệnh thì hơn.
“Thị nữ của Thất vương gia…”
Ba chữ “nhỏ như vậy” còn chưa thốt ra khỏi miệng Mộ Dung Thiên Vũ đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tư Đồ Hiên bóp chết.
Trong lòng Kiều Linh Nhi rối bời vì quyết định này của Tư Đồ Hiên, nhưng hiện tại không thể nào thay đổi, chỉ có thể tự thân kiếm việc để làm, bằng không thì thật có lỗi với danh hiệu này.
“Mộ Dung công tử thật xinh đẹp.”
Con ngươi linh hoạt lóe lên ánh sáng, đó là ánh sáng khi nhìn thấy mỹ sắc, giọng nói mềm mại dịu dàng của nàng khiến không ai có thể trách cứ sự hồn nhiên ấy.
Hai tròng mắt Mộ Dung Thiên Vũ bắt đầu tóe lửa, “Cô…”
Kiều Linh Nhi chẳng cho hắn cơ hội lên tiếng, nàng tiếp tục bồi thêm, “Nếu không phải Thất gia đã nhắc nhở, ta còn tưởng ngài là một tỷ tỷ xinh đẹp.”
Nam nhân kiêng kị nhất điều gì? Là hai chữ “xinh đẹp”.
Thế nhưng hôm nay, Mộ Dung Thiên Vũ lại bị một đứa nhỏ nói rằng mình xinh đẹp, hắn dường dường là một nam tử hán, bị người ta khen là xinh đẹp có thể không giận sao?
Song Thất vương gia hiện đang ở trước mặt, hắn không thể làm càn.
“Thân là thị nữ của Thất vương gia, mong cô hiểu quy tắc một chút, đừng khiến Thất vương gia mất mặt.” Mộ Dung Thiên Vũ mặt không biến sắc răn dạy Kiều Linh Nhi, phản cảm đối với nàng trong lòng hắn càng tăng thêm.
Kiều Linh Nhi vốn chỉ muốn đùa một chút, trực giác nói cho nàng biết vị Mộ Dung Thiên Vũ trước mặt này không thích nàng, hơn nữa còn có phần chán ghét.
Tuy rằng thứ cảm giác chán ghét này nàng không thấy rõ, nhưng khẳng định có tồn tại.
Thế nhưng anh ta lại dùng lý do rất đường hoàng để dồn ép nàng, nàng nào dám trêu chọc chủ nhân.
Kiều Linh Nhi lập tức đứng lên, cúi đầu, “Thất gia, Linh Nhi biết sai rồi, xin Thất gia đừng phiền lòng, đừng vứt bỏ Linh Nhi.”
Dáng vẻ nhỏ bé kia chì lướt nhìn qua cũng khiến tâm người ta sinh lòng thương tiếc.
Mà vốn dĩ Tư Đồ Hiên không hề muốn thấy nàng bị ủy khuất, hôm nay chứng kiến bộ dáng đáng yêu thường ngày của nàng biến thành đáng thương như thế, hắn sao đành lòng.
Trong khi đó, Mộ Dung Thiên Vũ vốn không ngờ được rằng nàng lại đột ngột bày ra dáng vẻ này, không khỏi sốt ruột, “Thất vương gia, ta…”
“Mộ Dung công tử, thị nữ của bổn vương, bổn vương tất nhiên sẽ để ý đến, không cần phiền Mộ Dung công tử.” Sắc mặt Tư Đồ Hiên bỗng lạnh tanh.
Mộ Dung Thiên Vũ định giải thích liền bị Tư Đồ Hiên ngắt lời, “Chuyện Mộ Dung gia muốn tiếp tục buôn bán ở Liễu Thành để sau này hẵng nói.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên lập tức đứng dậy, định bước ra ngoài.
Mộ Dung Thiên Vũ rất sốt ruột, “Thất vương gia, khi nãy là ta quá đường đột, không nên vượt quyền, mong Thất vương gia lượng thứ.”
Sau đó hắn quay đầu về phía Kiều Linh Nhi, “Vị tiểu thư này, lời khi nãy của ta có điều không phải, mong cô đừng bận tâm.”
Kiều Linh Nhi vốn chỉ định khiến Mộ Dung Thiên Vũ luống cuống một chút, không ngờ Tư Đồ Hiên lại nổi giận, trò này không vui rồi, nàng nào có muốn chọc Tư Đồ Hiên nổi giận đâu.
“Chuyện này…”
“Đi.” Tư Đồ Hiên lạnh lùng cắt ngang lời của nàng, lập tức bước ra ngoài.
Kiều Linh Nhi biết Tư Đồ Hiên nói một là một, hai là hai, hiển nhiên cũng chỉ có thể bước theo anh ta.
Khi bước đến cửa, Kiều Linh Nhi quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thiên Vũ, phát hiện ra anh ta vẫn đang ngơ ngác, không khỏi có chút đồng cảm.
Thế nhưng, than ôi, chủ nghĩa cường quyền, nàng cũng không có biện pháp!
Về đến phủ, Tư Đồ Hiên cũng không nói một câu.
Về phần Kiều Linh Nhi, nàng biết bản thân gây ra đại họa, đương nhiên không dám nói gì.
Thấy Kiều Linh Nhi, Vân Lam vội vội vàng vàng chạy đến, cũng vừa vặn thấy được sắc mặt không tốt của Tư Đồ Hiên, trong lòng không khỏi lo sợ, chẳng dám lên tiếng.
“Ngày mai chép lại tất cả bài viết trong thư phòng, mỗi cái một bản.” Tư Đồ Hiên chỉ bỏ lại một câu ấy rồi bỏ đi.
Kiều Linh Nhi vô cùng phiền muộn, sao anh ta lại đột nhiên nổi giận nhỉ? Nàng rất ngoan mà!
Anh ta nói nàng là thị nữ của anh ta, nàng cũng đã nhận.
Anh ta nói bọn họ quay về, nàng cũng không nói hai lời, ngoan ngoãn theo anh ta quay về.
Vì sao anh ta còn tức giận?
“Tiểu thư, người, Thất gia nghiêm phạt người sao?” Vân Lam có phần lo lắng hỏi.
Kiều Linh Nhi nghĩ mãi cũng không ra, còn biết nói thế nào đây?
“Vân Lam, có phải ngươi cũng buồn chán không? Nếu quá buồn chán thì ngài mai theo ta đi chép bài.”
Vân Lam lập tức trợn tròn mắt, cô nào dám làm, chuyện này là do Thất gia căn dặn phải để tiểu thư tự mình chép lại, nếu như cô giúp tiểu thư một tay, không chỉ cô phải chịu phạt mà ngay đến tiểu thư cũng bị liên lụy.
“Tiểu thư, nô tỳ đi làm điểm tâm cho người nhé!” Vân Lam cười híp mắt dụ dỗ.
Kiều Linh Nhi lại cười híp mắt quay đầu đi, “Vân Lam, ngươi quên thay y phục.”
Vân Lam đau khổ phát hiện ra bản thân vẫn còn đang vận nam trang, khi cô vừa quay về còn thấy Thập tam gia nhìn cô cười híp cả mắt.
Trời ơi, đúng là bi kịch.