Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 112: Gặp Thất Gia Ở Thanh Lâu






Ý thu ngập tràn, gió mát hiu hiu, lá vàng đã dần rời khỏi cành, theo gió bay về với đất mẹ.
Dưới tán cây to, một cô bé thân vận bạch y dập dìu với xích đu, không được vui vẻ cho lắm.
Đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ nhìn đăm đăm về phía trước, không biết là loại lực độ này có thể khiến xích đu đung đưa thật cao, thị nữ bên cạnh kinh ngạc nhưng không dám lên tiếng hỏi.
Cô gái nhỏ kia dường như nhớ ra chuyện gì, bỗng muốn dừng xích đu đang dập dìu đung đưa lại, thế nhưng vì quá gấp nên cả người nghiêng ngả theo.
“Tiểu thư.” Thị nữ bên cạnh vội hô lên một tiếng, khuôn mặt tái nhợt nhìn cô gái nhỏ trên xích đu bay ra ngoài.Mô
Một bóng xanh loáng lên, đỡ lấy thân thể nhỏ bé, sau mới buông xuống cung kính nói, “Tiểu thư, xin hãy cẩn thận một chút.”
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?” Thị nữ vội vàng chạy đến, giọng nói rất khẩn trương.
Cô gái nhỏ liền nhếch môi cười rồi lắc đầu, “Ta không sao, không cần lo lắng.”
Tiện đà quay đầu lại nhìn thị vệ bên cạnh, “Thời Bố, ngươi đã về rồi.

Gia nhà ngươi đâu?”
“Gia đang ở thư phòng xử lý sự tình, dặn tiểu thư đi dùng bữa trước, lát sau gia sẽ đến gặp người.”
Cô gái nhỏ lắc đầu, đôi mắt linh lợi lóe ra tia sáng, “Không cần, ngươi đi báo với gia nhà ngươi là đừng vì ta mà chậm trễ chuyện chính sự, có Vân Lam theo ta là được rồi.”
Khi Thời Bố lui xuống rồi, cô gái nhỏ liền cười híp mắt, bước đến ngồi xuống chiếc ghế quý phi một cách thoải mái, sau mới để thị nữ bên cạnh lui xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư, hỏi thăm được rồi.” Vân Lam hớt hải chạy đến, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
Cái đầu nhỏ đang cúi thấp ra chiều suy nghĩ lập tức ngẩng lên, đôi mắt ngọc càng phát sáng rực rỡ, “Mau lại đây.”
Vân Lam thở hổn hển, nói không ra hơi, nét mặt cô vô cùng vui vẻ, tràn đầy ý cười.
Kiều Linh Nhi cũng không thúc giục, nàng rót cho nàng ta một chén trà, đợi nàng ta bình ổn hơi thở lại mới đưa đến tay, “Thế nào?”
Vân Lam không khách sáo nhận lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, khi đặt chén trà xuống mới vui vẻ nói, “Tiểu thư, nô tỳ hỏi thăm được rồi.”
“Ừ, nói đi.”
“Tiểu thư, khoảng thời gian trước khi chúng ta rời kinh, lúc ấy còn chưa đến giờ Ngọ ấy, sau đó thì Phượng gia bị chu di cửu tộc, nghe nói Bát vương gia cũng không tiến cung cầu xin Hoàng thượng, hình như ngài ấy vốn chẳng lo lắng gì cho Mai trắc phi.


Mới tháng trước thôi, Bát vương gia đã để Lê trắc phi ngồi lên vị trí vương phi, khỏi nói cũng biết hiện tại Lê gia nở mày nở mặt cỡ nào.”
Vân Lam vừa nói vừa tỏ vẻ phẫn nộ, sự bất mãn đối với chuyện Lê trắc phi đoạt được vị trí này hiển hiện rõ trên gương mặt nàng ta.
Kiều Linh Nhi không biết đã nằm rạp trên bàn từ lúc nào, đôi mắt đen láy sáng ngời khẽ chớp động nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Tư Đồ Hách nâng đỡ Lê trắc phi, đây là chuyện đương nhiên, đối với anh ta, ngoại trừ Mai trắc phi thì Lê trắc phi tương đối hữu ích, nhất là trong lúc này.

Tuy gia cảnh không cao bằng Mai trắc phi, chỉ là một gia đình bình thường, nhưng cũng chính vì thế mà mới có thể khiến bách tính trong kinh thành cho rằng anh ta không phải là người ham quyền thế.

Phượng gia bị chu di cửu tộc, đối với anh ta mà nói cũng chẳng quan hệ.
Xem ra Tư Đồ Hách cũng không phải là một kẻ ngốc.
“Tiểu thư, người nói thử xem, Lưu trắc phi thực ra cũng không tồi, vì sao Bát vương gia không lập Lưu trắc phi làm vương phi chứ?” Vân Lam không hiểu hỏi.
Sống trong vương phủ cũng lâu, nàng đương nhiên hiểu được, mặc dù là vương gia nhưng cũng cần có một chỗ dựa vững chắc.

Mà chỗ dựa vững chắc này chỉ có thể là mối quan hệ thông gia với các đại thần có quyền thế, như vậy mới mong có thể đứng vững và mở rộng thế lực.
Lê trắc phi vốn dĩ không thể so sánh với Mai trắc phi, mà đến gia cảnh của Lưu trắc phi so ra vẫn còn tốt hơn Lê trắc phi nhiều.
Hiểu được mối tơ vò trong lòng Vân Lam nhưng Kiều Linh Nhi cũng không giải thích gì, “Có một số việc ngươi có nghĩ cũng không hiểu.”
Giọng nói tang thương nhường này thật khiến Vân Lam muốn khóc.
“Tiểu thư à, giọng điệu này của người khiến nô tỳ thấy rất khó chịu.”
Kiều Linh Nhi đứng dậy, không vui liếc mắt nhìn nàng ta, “Đợi khi ngươi nếm trải qua cuộc bể dâu, không còn luyến tiếc vinh hoa trên thế gian này, khi ấy ngươi sẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra.”
Vân Lam trợn tròn hai mắt, cái miệng nhỏ mở lớn xem ra không hiểu gì.
Hồi lâu sau mới buồn bực nói, “Tiểu thư, khi nào chúng ta mới hồi kinh?”
Vân Lam cảm nhận được rằng tiểu thư rất nhớ Thái hậu nương nương, chỉ là không biết Thái hậu nương nương có nhớ tiểu thư hay khok6ng.

Trước đây, khi Thất vương gia nhận được thuốc giải từ tay Thần vương gia, sau khi tiểu thư ăn vào liền dẫn tiểu thư rời khỏi kinh thành, xuất phát thẳng từ Trường Thọ cung.

Trong khi tiểu thư vẫn còn hôn mê mà cứ thế rời kinh, Thái hậu nương nương nhất định là rất lo lắng cho tiểu thư, còn tiểu thư lại càng nhớ thương Thái hậu nương nương.
Vân Lam nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Thất vương gia phải đưa tiểu thư rời khỏi kinh thành?”
Kiều Linh Nhi nghe thấy vậy liền ngẩn người, một lát sau mới lẩm bẩm nói, “Đó là chuyện của sau này.”
“Thế nhưng tiểu thư người không nhớ Thái hậu nương nương sao?” Vân Lam buột miệng thốt ra câu này.
“Nhớ là một chuyện, có quay về hay không lại là chuyện khác.” Kiều Linh Nhi cúi đầu nói, tựa như đang lẩm bẩm một mình, lại vừa như đang trả lời câu hỏi của Vân Lam.
Vân Lam tiếp tục u mê trong mối tơ vò không lời giải đáp.
“Vân Lam, theo ta đến chỗ này.” Kiều Linh Nhi đột nhiên nhìn Vân Lam cười híp mắt.
Vân Lam bị nhìn như thế, trong lòng không khỏi có phần lo sợ, cô lo lắng hỏi, “Tiểu thư, người muốn đi đâu?”
“Xuất phủ, ra phố.” Kiều Linh Nhi đi phía trước, còn dặn thêm, “Cam Hoài, ngươi muốn cùng đi thì mau hiện thân.”
Từ khi đến nơi này, Cam Hoài vẫn là thị vệ thân cận của nàng như trước, bất quá thị vệ thân cận này không mấy khi xuất hiện trước mặt nàng, chỉ âm thầm theo sau bảo vệ.
Tư Đồ Hiên là một người rất cẩn thận, dường như anh ta luôn đoán biết được suy nghĩ của nàng, luôn có thể thu xếp ổn thỏa tất cả, không để nàng phát hiện bất kì sơ xuất nào.
Lúc bình thường nàng không muốn thấy ai lượn lờ trước mặt mình, anh ta liền sai Cam Hoài âm thầm bảo hộ, hạn chế xuất hiện trước mặt nàng; nàng không thích ở chốn phồn hoa, anh ta liền đưa nàng đến một nơi khá yên tĩnh bên hồ.
Có đôi khi nàng cũng muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc anh ta là ai, vì sao có thể nhìn thấu tâm tư người ta như thế? Hay là vì nàng quá ngốc nên mới bị người ta nhìn ra hết suy nghĩ trong lòng.
Nghe thấy Kiều Linh Nhi gọi đến mình, Cam Hoài lập tức bước ra.
Bị dọa nhiều lần nhưng Vân Lam không còn sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy khó mà quen được.
Kết quả là nàng ta hung hăng trừng mắt liếc Cam Hoài, sau mới xoay người đuổi theo tiểu thư, vừa bước đến vừa hỏi, “Tiểu thư, chúng ta định đi đâu?”
“Tìm chỗ nào vui giết thời gian.” Kiều Linh Nhi cười híp mắt, chân càng bước nhanh hơn, “À phải rồi Cam Hoài, cây cung lần trước ta đưa cho ngươi, ngươi vẫn mang theo người chứ?”
Vân Lam càng thêm phiền muộn, cây cung do tiểu thư chế ra là dùng để bắn chim nhỏ.


Thế nhưng không phải tiểu thư nói muốn ra phố sao? Sao lại còn đưa Cam Hoài theo, lại còn muốn mang cả cung.
“Tiểu thư, không phải người lại muốn làm chuyện xấu gì chứ?”
Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, Vân Lam không chú ý, suýt chút nữa nhào lên người nàng, may mà dừng lại kịp.

Vân Lam hoảng sợ nhìn nàng, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Kiều Linh Nhi rất bình tĩnh hỏi, “Bình thường ta hay làm chuyện xấu lắm sao?”
Trái tim nhỏ bé của Vân Lam bắt đầu loạn nhịp, cô lo lắng cúi đầu, “Tiểu thư… Không… Không có.”
“Thật là không có?” Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Tiểu thư, thật sự là không có.

Cho dù, cho dù có đi nữa, thì cũng là Vương gia nói, nô tỳ, nô tỳ…”
Vân Lam sắp bật khóc, thường ngày tiểu thư luôn gây rắc rối, một lần lại một lần đều là Vương gia theo sau thu dọn tàn cuộc, chỉ Vương gia mới có thể nói tiểu thư hay làm chuyện xấu.

Vân Lam cô, sao cô lại lỡ lời như thế chứ.
“Bỏ đi, không so đo với ngươi.

Trong ngày hôm nay ngươi không được nói thêm câu nào nữa.” Kiều Linh Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lam, sau mới xoay người bước tiếp.
Vân Lam vội vàng gật đầu, “Dạ dạ dạ, nô tỳ…”
Chợt nhớ lời tiểu thư dặn, Vân Lam vội vàng bịt miệng lại, lẳng lặng theo sau.
Cam Hoài đứng bên cạnh không nói lấy một câu, khuôn mặt vẫn y nguyên vẻ lạnh lùng vốn có.
Đến khi ba người đứng trước cửa Xuân Phong lầu, sắc mặt Vân Lam chợt biến, lẽ nào đây là nơi tiểu thư muốn đến sao?
“Tiểu thư, người, người…” Vân Lam lắp bắp.
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn nàng ta, “Ta cho phép ngươi nói sao?”
Vân Lam lại vội vàng bụm miệng lại, cô không thể nói, thế nhưng nơi này đâu phải là nơi tiểu thư có thể đến! Nếu để Vương gia biết được tiểu thư đến đây, Vương gia nhất định sẽ lột da cô, trách mắng cô không chăm sóc tốt cho tiểu thư.

Chân mày Cam Hoài cũng nhíu lại, “Tiểu thư, nơi này không thích hợp với người, xin người mau quay về.”
Kiều Linh Nhi thản nhiên cười, “Ta đâu có nói là muốn đến đây, chúng ta đi thêm một chút.”
Kết quả là, điểm đến tiếp theo chính là Trà Hương lầu.
Trà Hương lầu là trà quán nổi tiếng nhất Liễu thành, điểm khác biệt ở nơi đây chính là kết hợp kinh doanh với nhà trọ, giống như khách sạn ở hiện đại vậy.

Đây là nơi Kiều Linh Nhi thích nhất.

Ở nơi này khiến nàng cảm thấy được phong vị của thế kỷ hai mươi mốt.
Không biết trong đầu Tư Đồ Hiên chứa thứ gì mà lại có thể nghĩ ra cách kinh doanh như vậy, quả là một kỳ tài!
Đến gian phòng dành riêng cho mình, Kiều Linh Nhi liền dặn Cam Hoài đứng đợi bên ngoài, nàng đưa theo Vân Lam vào trong.
Sau một nén nhang, bên trong phòng truyền ra tiếng kêu thất thanh tựa như gặp quỷ của Vân Lam, “Tiểu thư, tiểu thư…”
“Im lặng, cứ thế mà đi ra ngoài.” Kiều Linh Nhi rất hài lòng với cách ăn mặc của mình, ria mép, yết hầu đều có đủ.

Duy chỉ có một điều khiến nàng không hài lòng chính là cơ thể nàng quá nhỏ bé.

Nhưng cũng chẳng sao, thân thể nhỏ không có nghĩa là bản thân ít tuổi.
Vân Lam như chực khóc, chỉ trông mong vào Cam Hoài hòng ngăn được tiểu thư.
Nào ngờ Kiều Linh Nhi vừa ra khỏi cửa đã quăng ra một câu, “Cam Hoài, nơi đó ta nhất định phải đi.

Nếu ngươi muốn ngăn cản thì sau này không cần theo bên cạnh ta nữa.”
Cứ như vậy, Cam Hoài cũng bị dồn vào thế bị uy hiếp, nào dám manh động.
Khi cả ba người vừa đến Xuân Phong lầu đã được bà chủ nơi đây nhiệt tình chào mời.
Kiều Linh Nhi thỏa mãn với thành quả của bản thân, thì bắt gặp một người nàng vốn không dám nhìn dù chỉ là liếc mắt.
Ô kìa, sao Tư Đồ Hiên lại dạo chơi ở nơi chốn này?