Đã qua một lúc lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng linh chi ngàn năm đâu cả.
Kiều Linh Nhi không còn giữ được bình tĩnh, “Lục Nhu, mau đem linh chi đến đây.”
“Chờ thêm một lát nữa.” Tư Đồ Hiên vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia.
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt với vẻ không dám tin, nàng không tin anh ta có thể nói ra những lời này.
Bây giờ đã là lúc nào rồi? Lúc họ tiến cung là giờ Tuất, đã qua hai canh giờ rồi, nếu không mau cứu người thì e là không còn kịp nữa.
“Thất vương gia, hay là để hạ quan làm?” Hồ Chiếu bước lên.
Kiều Linh Nhi lại trợn tròn mắt, nàng lập tức lắc đầu, “Không được.”
Nàng không thể liều lĩnh để xảy ra bất kì tổn thất gì.
Đổi thành Hồ Chiếu ư? Không được, tuyệt đối không được, tính mạng của Hoàng tổ mẫu không thể đem ra làm trò đùa.
Hồ Chiếu còn định nói gì thì đã thấy ai đó quỳ sụp xuống, khiến hắn không khỏi ngây ngẩn.
Đứa bé trước mặt đã quỳ xuống, đôi gò má ướt nước.
Đôi môi mỏng của Tư Đồ Hiên mím chặt, “Nàng làm gì vậy? Đứng lên.”
Kiều Linh nhi khẽ cười rồi lắc đầu, “Thất vương gia, Linh Nhi cầu xin ngài có được không?”
Vì Thái hậu, nàng có thể vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống, đối với một cô gái đến từ thời đại mới như nàng mà nói thì chuyện này tổn hại đến danh dự.
Cho nên từ trước đến nay nàng không quỳ gối trước mất kì ai.
Thế nhưng hiện tại, nàng cam tâm tình nguyện quỳ xuống, cầu xin nam nhân lạnh lùng vô tình trước mặt này cho nàng cơ hội cứu Hoàng tổ mẫu.
“Đứng lên.” Giọng Tư Đồ Hiên càng bội phần lạnh lùng.
Lục Nhu cũng ngây dại, không ngờ tới tiểu thư lại quỳ xuống, từ trước đến nay nàng ta chưa từng thấy tiểu thư quỳ, dù là trước mặt Hoàng thượng hay Hoàng hậu, ngay đến cả Thái hậu nương nương cũng chưa từng.
Thế mà ngay lúc này đây, vì cứu Thái hậu nương nương mà tiểu thư chấp nhận làm cả điều này.
“Thất vương gia, Linh Nhi cầu…” Kiều Linh Nhi kiên định nhìn hắn, nàng ngẩng cao đầu tỏ rõ quyết tâm.
“Câm miệng.” Tư Đồ Hiên đã nổi giận.
Kiều Linh Nhi biết mình nhỏ bé nên bị người ta đè đầu, nàng không vui hét lên, “Ngài còn muốn gì nữa, ngài thừa biết sự tình cấp bách…”
Lời còn chưa dứt, cái miệng nhỏ nhắn đã bị người ta bịt lại.
“Hồ thái y, ngươi ra ngoài trước, Vân Lam, ngươi đi lấy cỏ linh chi đến đây.”
Hai người kia nghe theo lời Tư Đồ Hiên căn dặn, lập tức lui ra ngoài.
Kiều Linh Nhi vùng vẫy cốt muốn người nào đó buông tay ra, nhưng vô phương thoát khỏi.
Nghe tiếng cửa khép lại, lúc này Tư Đồ Hiên mới nới lỏng tay.
Kiều Linh Nhi bị người ta bịt miệng, khuôn mặt nhỏ của nàng ửng hồng, hai mắt cũng hồng lên, “Ngài làm cái gì vậy?”
“Trong cung không an toàn.” Tư Đồ Hiên chỉ giải thích ngắn gọn như thế.
Tuy không hài lòng với sự độc đoán của anh ta, nhưng Kiều Linh Nhi vẫn hiểu được ý anh ta đang nói đến chuyện gì.
Trong hoàng cung này đương nhiên không thiếu kẻ có dã tâm, Trường Thọ cung lại xảy ra chuyện lớn như vậy hẳn đã sớm trở thành tâm điểm chú ý cho kẻ khác, có lẽ bọn họ đã sớm ngóng trông xem Trường Thọ cung có thể xảy ra chuyện gì.
“Hoàng thượng có biết chuyện Hoàng tổ mẫu trúng độc?” Kiều Linh Nhi cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nàng khẽ lên tiếng hỏi.
“Biết.” Vì thế nên Hồ Chiếu mới ở đây.
Kiều Linh Nhi là người thế nào? Đầu óc nàng đâu tệ, chỉ một nét mặt, một động tác của Tư Đồ Hiên cũng khiến nàng biết được không ít chuyện.
Hồ Chiếu là người đứng đầu Thái y quán, để hắn giải độc cho Thái hậu, sau phải nói với người ngoài ra sao.
Tư Đồ Hiên muốn rằng chuyện gì có thể che giấu thì cứ giấu.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên hơi cong lên, hắn đoán rằng trong đầu nhỏ của mỗ tiểu hài đang nảy ra không ít suy nghĩ, khiến hắn cảm thấy vui vui, “Chớ suy nghĩ lung tung, bên ngoài chỉ biết Hoàng tổ mẫu trong người khó chịu, muốn nghỉ ngơi nên đòi nàng tiến cung bầu bạn.
Hồ thái y ở đây vì sức khỏe nàng không tốt, hơn nữa Hoàng tổ mẫu cũng có phần kinh hách.”
Đôi mắt nàng tròn xoe, hôm nay nàng mới thật sự thấy được Tư Đồ Hiên là người ghê gớm đến cỡ nào, cái cớ như vậy cũng có thể nghĩ ra được!
“Vương gia, cỏ linh chi đã được đưa đến.” Tiếng Lục Nhu từ bên ngoài truyền vào.
“Vào đi, gọi Hồ thái y cùng vào.”
Lòng Kiều Linh Nhi như dậy sóng, nàng những mong có thể nhìn thấy Hoàng tổ mẫu sinh khí dồi dào.
“Gia.” Một giọng nói khác truyền vào, là tiếng của Cam Hoài.
Kiều Linh Nhi chợt ngộ ra, hẳn là anh ta đã sai Cam Hoài đi lấy cỏ linh chi.
Nào ngờ theo sau Cam Hoài còn có Tư Đồ Dật.
“Thất ca, linh chi ngàn năm đây rồi.” Tư Đồ Dật đưa ra một hộp gỗ.
Kiều Linh Nhi đón lấy, vừa mở ra nàng lập tức nở nụ cười, có được linh chi ngàn năm hoàn chỉnh làm thuốc dẫn, nàng không cần tốn nhiều máu như dự tính.
Linh nhi ngàn năm đã đến tay nhưng trong lòng Tư Đồ Hiên vẫn không thôi lo lắng, tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng đủ để nhận thấy.
Kiều Linh Nhi nào có để ý tới, nàng bận híp mắt cười vui vẻ, “Ngài xem, linh chi ngàn năm đây rồi, không sao nữa rồi, chúng ta có thể bắt đầu.”
Tay Tư Đồ Hiên nắm thành quyền, nắm rất chặt, thoáng buông lời rồi lại nắm chặt, sau cùng mới thả lỏng.
“Đặt đồ dùng xuống, các ngươi mau đi chuẩn bị.”
Tư Đồ Dật nhìn Thất ca với vẻ hoài nghi, sau lại nhìn vẻ vui mừng của mỗ tiểu hài, dường như hắn đã hiểu ra điều gì sau màn sương mù ấy.
Tất cả sự sắp xếp chuẩn bị này đều để chờ mỗ tiểu hài hành động.
Kiều Linh Nhi biết cơ hội chỉ có một, nếu thất bài nàng sẽ theo Hoàng tổ mẫu đến một thế giới khác… Chỉ là, không biết lần này đi rồi nàng sẽ luân hồi ra sao.
Đám người Tư Đồ Hiên đứng đợi bên ngoài, đợi rất lâu, cảm giác của họ lúc này là sự lo lắng không khác gì với khi đợi linh chi ngàn năm khi nãy, lo lắng chen lẫn sự sợ hãi.
Lục Nhu không dám hít thở mạnh, nàng ta cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, tựa như mũi chân nàng bị đè nặng, thoáng chốc sự đau đớn đã xuất hiện.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên không thay đổi khiến Tư Đồ Dật thấy lo lắng, “Thất ca, không sao đâu.
Linh Nhi rất thông minh, Hoàng tổ mẫu rồi sẽ khỏe lại.”
Lần đầu tiên có người được Thất ca đối xử như vậy, mặc dù Tư Đồ Dật hắn hơi chậm hiểu nhưng hẳn có thể nhận ra những chuyện như Thất ca thương yêu nàng, hơn nữa còn lo lắng rằng nàng sẽ xảy ra chuyện.
Thật không dám tưởng tượng, nếu Kiều Linh Nhi xảy ra chuyện, Hoàng tổ mẫu xảy ra chuyện, thiên hạ sẽ ra sao.
Thất ca sẽ ra sao?
Lúc Tư Đồ Dật còn đang tự hỏi thì trong tẩm điện đã vang lên tiếng vật gì rơi đổ.
Tư Đồ Hiên đứng bật dậy, lao vào trong điện, thấy tiểu hài ngã trên nền đất, tâm hắn vô cùng đau đớn, “Linh Nhi.”
“Tiểu thư,” Lục Nhu cũng hét lên.
Hồ Chiếu theo phía sau khẩn trương đến xem xét tình hình Thái hậu, rồi nở nụ cười, “Xin Thất vương gia yên tâm, độc trong người Thái hậu nương nương đã được giải.”
Chân mày Tư Đồ Hiên vẫn nhíu chặt, ôm Kiều Linh Nhi trong lòng xoay người bước vội đến điện nàng thường ngụ trong Trường Thọ cung, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Ngón tay thon dài lướt trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngoài miệng khẽ thì thào, “Linh Nhi, khi nàng tỉnh lại, bổn vương lập tức đưa nàng rời khỏi chốn thị phi này.”
Hắn biết hoàng cung này là chốn thị phi, kinh thành này chính là nơi thị phi.
Thế nhưng nhiều năm qua hắn chưa từng nhắc đến với người khác, bởi lẽ không dáng, bởi lẽ hiếm có ai hiểu được.
Hôm nay, trước mặt tiểu hài còn đang hôn mê, hắn lại thuận thế nói ra.
Ngày tiếp theo, Thái hậu dần hồi tỉnh, toàn thân đã có khí lực trở lại.
Bà như vừa trải qua một giấc mộng dài, một giấc mộng không dễ gì tỉnh lại, nhưng cũng chẳng rõ rốt cuộc là mộng đẹp hay ác mộng.
“Thái hậu nương nương, người đã tỉnh.” Lục Nhu vừa bưng chậu rửa mặt vào liền kinh ngạc kêu lên.
Chân mày Thái hậu nhíu lại, hôm nay nha đầu kia bị gì vậy?
“Thái hậu nương nương, người tỉnh là tốt rồi.
Người dọa nô tỳ sợ chết mất.” Lục Nhu nói, viền mắt cô đỏ ửng lên, vội đặt chậu rửa mặt xuống rồi bước nhanh đến bên Thái hậu, đỡ mà ngồi dậy.
“Làm sao vậy?” Thái hậu khó hiểu hỏi.
“Lão tổ tông, người, người bị trúng độc, lẽ nào người quên rồi sao? Cũng nhờ tiểu thư giải độc cho người…” Lời vừa thốt ra, Lục Nhu vội đưa tay lên bịt miệng, cô lỡ lời rồi, biết làm sao đây.
Quả nhiên toàn thân Thái hậu run lên, “Ngươi nói ai gia trúng độc? Còn là được Linh Nhi giải độc?”
Biết mình giấu không được, Lục Nhu đành gật đầu, “Dạ phải, Thái hậu nương nương, tiểu thư giải độc cho người.”
“Con bé ở đâu?” Trong lòng Thái hậu bỗng thấy bất an.
“Tiểu thư, tiểu thư hiện còn hôn mê bất tỉnh.” Giọng Lục Nhu nhỏ dần, Thất vương gia đã dặn cô không được để Thái hậu nương nương biết chuyện, tránh cho người lại sốt ruột, không tốt cho sức khỏe.
Ấy vậy mà…
Sau khi gột rửa xong, Thái hậu chẳng buồn dùng điểm tâm, lập tức đến chỗ Kiều Linh Nhi, cước bộ vội vàng khác thường.
Nào ngờ vừa mở cửa ra đã đụng phải Tư Đồ Dật.
“Hoàng tổ mẫu, người tỉnh rồi sao? Tôn nhi đến thăm người.” Tư Đồ Dật cười hì hì nói.
Thái hậu dừng chân, “Linh Nhi đã tỉnh chưa?”
Bị Hoàng tổ mẫu chất vấn, trong nháy mắt Tư Đồ Dật đã hiểu chuyện vừa xảy ra, bèn liếc mắt nhìn Lục Nhu.
“Chớ nhìn Lục Nhu, là ai gia bắt nó nói.
Đừng dối ai gia, rốt cuộc Linh Nhi bị làm sao?” Giọng Thái hậu không chỉ sốt ruột mà xen lẫn cả sự lo lắng tột cùng.
“Linh Nhi hiện vẫn đang hôn mê, nhưng Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm, đã có Thất ca ở đấy… Hoàng tổ mẫu, người chờ một chút.”
Tư Đồ Dật còn chưa nói hết câu, Thái hậu đã rảo bước sang hướng khác, hắn chỉ còn cách vừa đuổi theo vừa giải thích.
Thái hậu làm như chẳng nghe thấy, tiếp tục đi đến nơi bà muốn đến.
Tư Đồ Hiên sớm biết Thái hậu giá đáo, nên khi thấy người đến, hắn bình tĩnh thỉnh an.
“Hiên nhi, Linh Nhi làm sao rồi?” Thái hậu chẳng nhìn đến Tư Đồ Hiên, bước thẳng về phía giường nhỏ.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của đứa nhỏ trên giường, lòng Thái hậu thắt lại, rốt cuộc là có chuyện gì? Giải độc sao lại thành ra như vậy?