Anh ta đến đây làm gì?
Chân mày Kiều Linh Nhi hơi nhíu lại, song nàng không phân phó hạ nhân, cũng không có hành động gì.
Vân Lam rụt rè hỏi, “Tiểu thư, người không ra gặp Bát vương gia sao?”
Lúc trước là trắc vương phi đến, tiểu thư không muốn thì có thể viện cớ không gặp, nhưng hiện tại người đến là Bát vương gia, dù thế nào cũng là vương gia mà, tiểu thư nào thể quá phận.
“Gặp, sao lại không gặp chứ.” Kiều Linh Nhi hào sảng nói rồi đứng lên bước ra ngoài.
Vân Lam toát mồ hôi hột, trong lòng thầm than thở, tiểu thư thật lỗ mãng.
Thấy Tư Đồ Hách ngồi trong đại điện, Kiều Linh Nhi bỗng thấy trong lòng không vui, thật tình nàng không muốn nhìn thấy nam nhân này.
Thấy có động, Tư Đồ Hách liền ngẩng đầu lên, thấy mỗ tiểu hài đứng lặng thinh, hắn nhíu mày không vui, “Sao bây giờ mới đến?”
Kiều Linh Nhi càng phát cáu, vì không muốn gặp lại ngài nên ta mới phải câu giờ, ngài còn muốn sao đây hả?
Dù rủa thầm trong bụng, Kiều Linh Nhi vẫn tỉnh táo phân rõ nặng nhẹ.
Huống chi nam nhân trước mặt lại là kẻ nhỏ mọn, nếu chọc giận anh ta, chỉ e dẫu có Tư Đồ Hiên che chở cũng sẽ gây ra không ít phiền toái.
“Thỉnh an Bát vương gia.”
Tư Đồ Hách nóng nảy phất tay, “Đứng lên đi.”
Kiều Linh Nhi ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Tư Đồ Hách lướt nhìn đám thị nữ xung quanh một lượt rồi phất tay, ý bảo bọn họ lui xuống.
Thế nhưng tất cả thị nữ trong Thất vương phủ đều được tuyển sau khi Kiều Linh Nhi đến, hơn nữa đều là cung nữ chọn ra từ những người bên cạnh Thái hậu.
Bọn họ chỉ nghe theo lệnh của Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên, ngoài ra đều như gió thoảng bên tai.
Mặc kệ Tư Đồ Hách có hành động gì, đám cung nữ chẳng ai nghe theo.
Khuôn mặt kinh ngạc của Tư Đồ Hách khiến Kiều Linh Nhi suýt nữa cười phá lên, sau cùng đành nín lại, phất tay một cái, “Các ngươi lui xuống cả đi.”
Lúc này bọn họ mới lui xuống.
Sắc mặt Tư Đồ Hách lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm.
“Thất vương gia đã đi tiễn Thần vương gia, hiện không có mặt trong phủ.
Nếu Bát vương gia ngài muốn tìm Thất vương gia thì sau giờ Ngọ hẵng quay lại, có lẽ lúc ấy Thất vương gia đã trở về.” Kiều Linh Nhi rũ đôi hàng mi, giọng nói nhẹ nhàng, nhu thuận.
Đuôi mắt Tư Đồ Hách nheo lại, sặc mùi nguy hiểm, hiện tại chỉ là một cô bé mới lên tám, ấy thế mà tài nghệ xuất chúng, nhìn sao cũng thấy là một tiểu cô nương thông minh.
Danh xưng Nam Hạ đệ nhất tài nữ, bao nhiêu năm qua chưa một ai giành được mà nàng cứ thế nắm lấy, hơn nữa còn khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Điều này có thể không khiến người ta kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ sao?
“Theo bổn vương hồi phủ.” Tư Đồ Hách lên tiếng.
Mi mắt Kiều Linh Nhi đang buông lơi chợt nghe được những lời này, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn nam nhân trước mặt, nàng bây giờ không khác gì bị sét đánh trúng vậy, trong thì mềm nhưng bên ngoài cháy xém.
Bát vương gia, ngài có biết lão nhân gia ngài đang nói cái gì không? Nàng nghe sao cũng thấy không hiểu nổi.
Cánh cửa kia bước ra rồi còn có thể quay về sao? Giả như nàng còn ôm mộng trở về.
Xem ra nghĩ thế nào cũng thấy đây là điều không thể.
Khoan nói đến chuyện bản thân nàng có muốn hay không, nếu như nàng không danh không phận quay về, nhất định sẽ bị mấy ả hồ ly trong Bát vương phủ triệt hạ, sau đó quẳng cho chó ăn.
Vốn dĩ khi nàng còn là Bát vương phi cũng đã bị người ta đố kỵ.
Bây giờ thì sao, bị hưu rồi, quá hoàn hảo! Nhưng xui xẻo thế nào mà hôm qua khi dự yến hội, lại bị gán cho một mỹ danh “quyến rũ” không gì sánh bằng: Nam Hạ vương triều đệ nhất tài nữ!
Phải, danh xưng này không phải nàng muốn mà là bị người khác gán cho.
Miễn bàn đến mấy vị kia trong Bát phủ, chính vì danh hiệu này mà toàn thể nữ nhân Nam Hạ đều hận nàng đến tận xương tủy.
“Vương gia chớ dọa ta.” Giọng nói của Kiều Linh Nhi run run, dường như nàng bị hù dọa, đầu lại cúi thấp.
Tư Đồ Hách vừa nghe thấy vậy lập tức chau mày, đứng bật dậy đi đến bên cạnh Kiều Linh Nhi, “Theo bổn vương hồi phủ, đừng tiếp tục ở lại Thất vương phủ này để thiên hạ dị nghị.”
Kiều Linh Nhi lấy làm ngạc nhiên, nam nhân này rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?
Ạch, nàng ở lại Thất vương phủ sẽ khiến kẻ khác dị nghị, lẽ nào quay về Bát vương phủ thì bọn họ sẽ không đàm tiếu sau lưng? Chỉ e lời ong tiếng ve ngày càng nhiều thì đúng hơn.
“Vương gia thực sự cho là vậy sao?”
Chân mày Tư Đồ Hách nhướng lên, dường như không hài lòng với câu hỏi này.
“Bổn vương nói, theo bổn vương quay về.”
Nhìn nàng và lão Thất ở cùng một chỗ, trong lòng hắn không thể không tức giận.
Kiều Linh Nhi ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh chớp động, đôi môi mềm mấp máy nói, “Vương gia cho rằng ta theo ngài về Bát vương phủ là cách tốt nhất sao?”
Chân mày Tư Đồ Hách đã rối lại thành hình chữ ‘xuyên’, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã tiếp lời, “Vương gia nói ta ở lại Thất vương phủ sẽ khiến người ngoài dị nghị, như vậy ta theo Vương gia về Bát vương phủ sẽ tránh được lời đàm tiếu của bọn họ sao? Ta là người bước ra từ Bát vương phủ, là Bát vương phi bị hưu, nếu bây giờ ta không danh không phận quay về, lúc ấy sẽ thế nào? Bách tính thiên hạ sẽ coi Vương gia ngài thế nào đây? Vương gia đã có quá nhiều chuyện phải xử lý trong Bát vương phủ rồi, ta đâu cần phải gây thêm phiền phức cho Vương gia.
Dù là ăn nhờ ở đậu nhưng chỉ cần tất cả mọi người vui vẻ thì ở đâu cũng tốt cả.
Vương gia, hảo ý của ngài ta xin nhận, nhưng ta thực sự không thể theo ngài quay về.”
Giọng nói non nớt mềm mại nhưng lời nói rất chặt chẽ, có sức thuyết phục, buộc đối phương phải tin tưởng và nghe theo.
Thời khác này, Tư Đồ Hách cảm thấy bản thân thật bất lực.
Trên đường rời khỏi cung cấm, hắn đã nghĩ thông suốt, nếu trước đây nàng thuộc về hắn, sao có thể để lão Thất cứ thế đoạt đi.
“Bất kể có xảy ra chuyện gì, bổn vương sẽ bảo vệ nàng, bây giờ mau theo bổn vương quay về.”
Đối với thái độ quá quắt này của Tư Đồ Hách, Kiều Linh Nhi thật không biết phải nói sao.
Dựa vào đâu mà anh ta khẳng định rằng nàng sẽ đồng ý theo anh ta quay về?
Thẳng thừng cự tuyệt, bây giờ lại… dụ ngọt?
Trầm tư một hồi, Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng quyết định, “Mong vương gia thứ tội, ta không thể theo Vương gia quay về.”
“Vì sao?” Sự nhẫn nại của Tư Đồ hách đã không còn, trên mặt hắn lộ rõ sự tức giận.
“Trước đây ta đã đáp ứng Mai trắc phi và Lê trắc phi, sau này tuyệt đối không bước chân vào Bát vương phủ nữa.
Mong Vương gia thứ cho Linh Nhi.”
Ánh mắt Tư Đồ Hách híp lại, đầy nguy hiểm, “Lời nàng nói là thật?”
Thân thể nhỏ bé của nàng hơi run lên, nàng chỉ gật đầu, không dám nhắc lại.
Tư Đồ Hách phất ống tay áo, xoay người bỏ đi.
Vân Lam bước vào điện rồi mà trái tim nhỏ vẫn còn run rẩy, cô vội vàng nắm lấy vai chủ tử, quan sát một lượt từ đầu đến chân, thấy chủ tử bình an vô sự mới thở phào, “May phước, hù chết nô tỳ mất thôi.”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, “Xảy ra chuyện gì?”
“Nô tỳ sợ rằng Bát vương gia sẽ động thủ.” Trái tim nhỏ của Vân Lam vẫn đập mạnh như trống đánh, tuy rằng Bát vương gia không lạnh lùng, tàn bạo như Thất vương gia, nhưng dù sao cũng là chủ tử, chủ tử thì đương nhiên có thể động thủ.
Kiều Linh Nhi cứng họng, nha đầu kia, thật không biết trong đầu nàng ta đang nghĩ cái gì.
“Sao Hoàng tổ mẫu còn chưa đến?”
Theo lý lúc này phải đến rồi mới đúng, sao ngay đến bóng dáng cũng chẳng thấy?
Vân Lam cũng phiền muộn, “Tiểu thư, chi bằng người phái hạ nhân tiến cung đón Thái hậu nương nương đi.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, chuyện này là do Tư Đồ Hiên phụ trách, người do nàng phái đi sao có thể vào cung chứ! Cùng lắm cũng chỉ có thể phái Cam Hoài, thế nhưng Cam Hoài cũng là người của Tư Đồ Hiên mà!
Hoàng tổ mẫu xuất cung không phải chuyện nhỏ, nếu để lộ tin tức ra ngoài, để kẻ có dã tâm thừa cơ ra tay, chẳng phải là Hoàng tổ mẫu sẽ gặp nguy hiểm sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Kiều Linh Nhi đã kiến toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Vân Lam cúi đầu định bụng chờ tiểu thư căn dặn, đột nhiên thấy mồ hôi túa ra trên trán tiểu thư khiến cô không khỏi lo lắng.
“Cam Hoài.” Kiều Linh Nhi chẳng để ý đến Vân Lam, nàng lớn tiếng gọi.
Cam Hoài đang đứng ngoài cửa chờ lệnh, nghe Kiều Linh Nhi gọi đến liền đi vào, “Tiểu thư, người có gì căn dặn?”
“Ngươi lập tức tiến cung xem Hoàng tổ mẫu đã xuất phát chưa.
Lúc này có lẽ Thần vương gia đã rời kinh, Vương gia nhà ngươi cũng đã xong việc.
Nếu Hoàng tổ mẫu chưa khởi hành, ngươi báo với Vương gia bảo hộ Hoàng tổ mẫu xuất cung.
Nếu Hoàng tổ mẫu đã lên đường, ngươi đi theo bảo vệ người đến đây.”
Lời Kiều Linh Nhi dặn dò Cam Hoài khiến Vân Lam thấy sợ.
Sau khi Cam Hoài cấp tốc rời đi, Vân Lam khẩn trương nói, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt không chút sinh khí, nàng lắc đầu, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Chẳng hiểu vì sao suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu nàng, thứ dự cảm kinh khủng này cứ thế chui ra, nàng muốn ngăn lại cũng không được.
“Tiểu thư, rốt cuộc người bị làm sao vậy?” Vân Lam sốt ruột, dồn dập hỏi.
Kiều Linh Nhi lắc đầu, nàng bước đến một bên ngồi xuống, đôi mắt vô hồn nhìn về phía cửa.
Một lát sau nàng đứng bật dậy bước nhanh ra ngoài.
“Tiểu thư, người đợi nô tỳ với.” Vân Lam vội vã chạy theo Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi rời khỏi đại điện, đi thẳng đến cửa vương phủ.
Dọc dường, đám hạ nhân tò mò tự hỏi, không rõ đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều vội vàng ngưng lại mọi việc, dõi mắt nhìn theo.
Mọi người đều biết trước nay trong Thất vương phủ chưa từng xuất hiện bóng dáng nữ nhân, từ khi vị Bát vương phi bị hưu này đến đây, Thất vương gia đối đãi với nàng không tệ, yêu thương hết mực, mọi người cũng đã coi nàng như nữ chủ nhân.
Hôm nay nàng khẩn trương như vậy, hẳn là đã xảy ra chuyện.
Trong đầu Kiều Linh Nhi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chỉ cần bước đến cửa sẽ thấy bóng dáng Hoàng tổ mẫu, hoặc là thấy được thân ảnh của Tư Đồ Hiên…