Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 256






Edit: Mèo Nhỏ
Diễn trò vui là thứ Kiều Linh Nhi nàng thích nhất.

Tiến cung giáo huấn Hoàng hậu, đây cũng là việc nàng sớm đã muốn làm.
Việc này không nên chậm trễ, Kiều Linh Nhi chi sửa soạn đơn giản một chút, rồi nổi giận đùng đùng dẫn Thời Thiến vào cung.

Vân Lam ở trước của phủ vẫn rất oán giận nói, “Tiểu thư, giờ người không còn cần Vân Lam nữa rồi.” Thời Thiến luôn là người bên cạnh tiểu thư, đã lâu rồi Vân Lam nàng không ở cạnh hầu hạ tiểu thư.
Đối diện với sự giận dữ của Vân Lam, vẻ mặt Thời Thiến vẫn thờ ơ, không nói năng gì.

Kiều Linh Nhi cười, “Vân Lam, quả thực ta rất muốn ngươi theo bên ta, nhưng ngươi nên nhớ, nếu gặp phải cường đạo, ta và ngươi đều thành tù nhân.

Còn Thời Thiến có võ công, có thể cứu mạng ta.”
Vân Lam buồn rầu nhìn tiểu thư, ý của tiẻu thư, đơn giản là ghét nàng vì nàng không biết võ công.

Đúng rồi, nếu không biết võ công, nàng có thể học.”
Kết quả là Vân Lam bắt đầu học võ, chỉ vì muốn bảo vệ tiểu thư.

Hiển nhiên sư phụ của nàng ta chính là Thập tam gia.

Trong quá trình luyện võ, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị công kích, thế nhưng nàng ta chẳng dám oán thán nửa lời.

Cuối cùng đành phải từ bỏ.
Đương nhiên những chuyện này để sau hẵng nói.

Sau khi bước xuống xe ngựa, Kiều Linh Nhi đứng trước cửa cung tự cười nhạo bản thân, thâm cung đại viên thâm sâu này rốt cuộc phải oan uổng bao nhiêu mạng người nữa đây? Đã có bao nhiêu cô hồn dã quỷ phiêu linh nơi này?
Tư Đồ Hâm vẫn chưa xuất cung, nhác trông thấy bóng Kiều Linh Nhi từ xa bước lại, nàng ta không khỏi ngạc nhiên, sau đó vui mừng gọi, “Linh Nhi.”
Kiều Linh Nhi cũng không ngờ đến lại gặp được Tư Đồ Hâm ở nơi này, cứ ngỡ rằng nàng ta đã xuất cung, “Tham kiến công chúa.” Tuy giữa họ là quan hệ bằng hữu, song trước mặt người khác vẫn phải giữ tròn lễ nghĩa.
“Miễn lễ.” Nụ cười trên môi Tư Đồ Hâm nhạt dần, nàng ta ngó chừng xung quanh rồi lên tiếng bảo, “Các ngươi lui cả đi, ta muốn đi dạo với Linh Nhi một lát.”
Một ả cung nữ nhìn Tư Đồ Hâm với vẻ khó xử, “Công chúa, chuyện này…”
“Nếu mẫu hậu hỏi đến ngươi cứ nói là bổn công chúa hạ lệnh.” Tư Đồ Hâm có phần bực dọc.
Đám cung nữ đành lui xuống.
Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Hâm cười mỉm, thấy vậy Tư Đồ Hâm hơi hoảng, bèn hỏi ngay, “Linh Nhi, cô cười gì thế?”
“Ta đang nghĩ, ta thật sự rất nhớ phong thái này của công chúa.” Công chúa vốn kiêu ngạo, bảy năm không gặp khí phách ấy bỗng chẳng còn, bây giờ được thấy lại, bảo sao nàng không nhớ nhung cho được.
Tư Đồ Hâm liếc nàng, “Cô đấy, cũng chỉ có Thất ca mới chịu được cô.” Nói xong, nàng ta rảo bước về hướng hoa viên.
Kiều Linh Nhi cũng theo cùng, Thời Thiến thì lặng lẽ cách xa một khoảng, không quá gần để hai người họ nhận ra sự hiện diện của nàng ta, nhưng nếu bọn họ gặp nguy hiểm, nhất định nàng ta có thể ra tay tương trợ kịp thời.
“Linh Nhi, sao cô lại vào cung?” Tư Đồ Hâm hỏi nhỏ, dường như sợ ai đó sẽ nghe thấy.
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt rồi cũng nhỏ giọng đáp lời, “Hâm nhi nghĩ ta không nên vào cung lúc này sao?”
Tư Đồ Hâm liếc Linh Nhi, nha đầu này thật là, hiểu rõ ý tứ là nàng ta đang lo lắng, lại còn ra vẻ chẳng hề gì như thế.
Kiều Linh Nhi vội nhoẻn cười, “Nếu ta không vào cung ngay lúc này, chỉ e sau này không còn kịp, công chúa nói xem có phải ta nên nhân lúc này thực hiện kế hoạch đã định?”
Dạo gần đây trong cung xảy ra không ít chuyện, Tư Đồ Hâm nàng cũng khó ứng phó, nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng chẳng muốn nghĩ thêm nữa.

Hoàng tổ mẫu qua đời, mẫu hậu giấu nhẹm chuyện này, còn nói muốn đợi phụ hoàng tỉnh lại sẽ xử lý sau.

Nàng luôn cảm thấy kì quái, nhưng có vấn đề gì thật sự nhìn không thấu.
“Hâm nhi, người của Phương phủ có nói gì không?” Kiều Linh Nhi cũng biết trong lòng Tư Đồ Hâm chẳng dễ chịu gì, nàng vội vào vấn đề chính.

Để khống chế Hoàng hậu, nàng đã khống chế Minh tiểu thư.


Nếu người của Phương phủ không biết chuyện, rất có thể sẽ giận chó đánh mèo với Hâm nhi.
Tư Đồ Hâm lắc đầu, mấy hôm nay người của Phương phủ không hề cử tôi tớ vào cung tìm nàng.

Có thể bên ấy có cử người vào cung, nhưng nàng bị mẫu hậu khống chế hoàn toàn, dẫu họ có đến cũng chưa chắc gặp được, “Có khi đã bị mẫu hậu ngăn không cho gặp.”
Tư Đồ Hâm nói xong Kiều Linh Nhi đã hiểu ngay, vì không muốn có bất kì sơ suất gì, Hoàng hậu mới ngăn trở như thế.
“Đã vậy công chúa vẫn muốn ở lại trong cung sao?”
Tư Đồ Hâm khẽ cười, nàng ta không trả lời mà hỏi ngược lại, “Linh Nhi, Minh tiểu thư không sao chứ?
Ánh mắt nàng ta nhẹ bẫng, dường như khi nói ra điều này, trong lòng công chúa rất bình tĩnh.

Thế nhưng Kiều Linh Nhi lại cảm thấy khó chịu, mấy năm nay hẳn tính cách công chúa đã trầm ổn hơn nhiều, đương nhiên nàng ta sẽ không kể hết mọi sự mà giấu kín trong lòng, như thế càng không tốt.
“Minh tiểu thư không sao.” Kiều Linh Nhi lặng lẽ nhìn thật sâu vào mắt Tư Đồ Hâm, “Đứa bé khỏe mạnh, nàng ta chỉ hơi mất sức, tạm thời còn bất tỉnh, qua một lúc sẽ khá hơn.”
Những lời giải thích này vô ích như áng mây trôi.

Hẳn là nàng ta đã nghe ngóng được điều gì nên mới quan tâm như thế.
Đôi mắt ngọc sáng ngời khiến trái tim Tư Đồ Hâm run lên, vô thức dời tầm mắt đi nơi khác, miệng vẫn cười nói, “Nếu vậy thì tốt rồi.”
“Hâm nhi.” Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, khẽ gọi nàng ta.
Tư Đồ Hâm cũng dừng bước, khó hiểu quay lại, môi mím chặt, ánh mắt như né tránh, dường như nàng muốn nói điều gì.
“Ta không quan tâm công chúa nghe được những gì, chỉ mong công chúa có thể tin tưởng ta.

Chúng ta đều sống ở Nam Hạ, vì cuộc sống của chúng ta, hãy nghĩ đến tương lai.


Bảo vệ đất nước này là trách nhiệm của chúng ta.

Nếu ta là dân chúng bình thường thì không cần vất vả lao tâm như vậy.

Nhưng ta là người ở hoàng cung, ta phải có nghĩa vụ nỗ lực, giữ gìn cho đất nước an ổn, để bách tính được hạnh phúc.” Dừng một chút, Kiều Linh Nhi mới nói tiếp, bỏ đi, không giấu giếm nữa, cũng không làm mất thời gian nữa, “Ta không để công chúa ở bên ta được, Hâm nhi à, cô phải có lập trường của mình.

Nếu một ngày, ta và Hoàng hậu nương nương là kẻ thù của nhau, ta mong cô không nên quá đau buồn, không quan tâm cô ở phe nào, ta muốn cô thật vui vẻ.”
Câu từ khéo léo, hiểu được ý Linh Nhi, lòng Tư Đồ Hâm cảm thấy ấm áp.

Dần dần, mắt nàng hoen đỏ, đôi môi mím chặt, không nói được lời nào.
“Chuyện của Hoàng tổ mẫu gây ra nhiều mâu thuẫn, chiến tranh là việc khó tránh khỏi.” Kiều Linh Nhi không nhìn Tư Đồ Hâm nữa, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng.
“Cần phải đổ máu và hi sinh mới được bình an sao?” Giọng nói Tư Đồ Hâm khẽ run.
Kiều Linh Nhi nhìn nàng, trầm ngâm một hồi, “Nếu là như vậy, cô định làm gì?”
Biết làm sao bây giờ? Nàng không biết, thực sự không biết.
Tư Đồ Hâm lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, “Linh Nhi, đừng hỏi ta chuyện này, ta không biết, ta không biết gì cả.”
Kiều Linh Nhi thở dài, đưa tay kéo lấy đôi tay lạnh của nàng, “Hâm nhi, cô nên bình tĩnh, cái ta vừa nói chỉ là giả thiết, thế cục bây giờ rất không ổn, dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn phải đối mặt để sống sót.”
Hiện tại Tư Đồ Hâm rất hoang mang, nàng nghe nói Linh Nhi có ý định khống chế Minh tiểu thư, không muốn Minh tiểu thư tỉnh lại.

Mẫu hậu còn nói, Linh Nhi mưu quyền chuộc lợi nên đã sắp đặt tất cả.

Nếu là năm đó, dù mẫu hậu có nói gì, nàng vẫn luôn nghe theo, nhưng hôm nay, lời mẫu hậu nói, nàng không biết có nên tin hay không nữa.
Nàng không tin Linh Nhi vì mưu quyền chuộc lại mà cái gì cũng dám làm, cũng không tin Linh Nhi là người đam mê danh lợi.

Nhưng đó là lời mẫu hậu nói, nàng làm sao không tin được.
“Linh Nhi, ta muốn hỏi cô một câu.” Hít sâu một hơi, Tư Đồ Hâm muốn mình tỉnh táo lại.
“Nói đi.”
“Cô thích vị trí đó?” Tư Đồ Hâm nắm chặt hai tay.

Kiều Linh Nhi nhìn ngón tay nàng, bỗng không kìm chế được bật cười, “Địa vị có lớn tới đâu cũng chết vì lạnh thôi.”
Tư Đồ Hâm ngẩn người, sau đó nở nụ cười, nhếch miệng, đột nhiên cảm thấy thương nàng.
“Hâm nhi, ta biết được nên và không nên làm những gì.

Nếu có thể, ta chỉ muốn có thể rời khỏi chỗ này.

Sống một cuộc sống mặt trời mọc thì ta làm, mặt trời lặn thì ta nghỉ.” Dứt lời, Kiều Linh Nhi nhìn gương mặt thất thần của Tư Đồ Hâm, “Việc Hoàng thượng trúng độc, cô cũng biết?”
Người Tư Đồ Hâm khẽ run, đôi môi trở nên trắng bệch.
“Ta muốn chế giải dược, để hoàng thượng sớm tỉnh lại nhưng bất thành.

Đến nay vẫn không cách nào thành công.

Hâm nhi, ngày hoàng thượng tỉnh lại, lúc đó ta có thể rời đi, ta luôn khát khao điều đó.”
Ngày phụ hoàng tỉnh lại, đó là lúc nàng ta rời đi? Đó là khát vọng của nàng ta… Sớm biết Linh Nhi không thích hoàng cung, sớm biết nàng không thích bị ràng buộc, không phải sao? Vậy sao còn sinh lòng hoài nghi? Mẫu hậu, người rốt cuộc muốn thế nào?
Sự mệt mỏi cứ thay nhau ập đến, lòng Tư Đồ Hâm quặn đau, “Linh Nhi, ngươi tiến cung có việc gì thì cứ đi làm đi, ta đi dạo hoa viên một chút.”
Nhìn bóng lưng gầy gò của nàng, Kiều Linh Nhi cũng không ngăn cản, thầm thở dài rồi quay người rời đi.
Nếu Hoàng hậu có ý muốn kéo Tư Đồ Hâm vào, dù nàng có bảo vệ thế nào cũng không ăn thua, sớm để nàng ta biết rõ tình thế, sau này có biết rõ chân tướng sẽ đỡ bị tổn thương hơn.
“Kiều tiểu thư.” Từ xa, giọng của Hải công công truyền đến.
Kiều Linh Nhi dừng lại, thấy Hải công công vẻ mặt khinh thường đi tới, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nếu nói về thiên tài diễn kịch thì phải nói đến vị Hải công công này.

Ông ta là người của Hoàng tổ mẫu mà có thể ẩn nấp sâu như vậy!
“Hải công công có gì phân phó?” Kiều Linh Nhi vẻ mặt lạnh tanh bước đến, phải cùng phối hợp chứ.
“Hoàng hậu nương nương mời người đến Phượng Nghi cung một chuyến.”