Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 251






Edit: Mèo Nhỏ
Vì sao vào thời điểm này Bát vương gia lại muốn mời tiểu thư đến Túy Nguyệt lầu? Nỗi bất an dấy lên trong lòng Thời Thiến, nàng ta cúi đầu nói, “Tiểu thư, chúng ta còn phải đến hai tiện lớn, lát nữa Thất gia trở về hẳn là muốn gặp tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi hiểu ý Thời Thiến, nàng cũng hiểu nỗi lo lắng của nàng ta.

Thế nhưng bây giờ Bát vương gia đã lên tiếng mời, nhất định là có việc muốn nói.

Lăng Lung gặp chuyện không may ở Thất vương phủ, Lăng phủ nhất định không đơn giản buông tha chuyện này.

Vốn dĩ Lăng phủ cũng đối đầu với Hiên, nay chuyện này xảy ra phe cánh của Hoàng hậu sẽ kích động, ắt bên ấy càng cực lực phản Hiên.
“Không nói nhiều, trước đi gặp Bát vương gia, sau giải quyết việc mình.

Hiên vào cung chắc sẽ không quay về sớm thế đâu.” Kiều Linh Nhi dùng ánh mắt trấn an Thời Thiến, tức ý bảo A Tứ dẫn đường.
Xa xa, Từ Đồ Dật ngồi trong xe ngựa chứng kiến tất cả, khuôn mặt y biến sắc.
“Gia, chuyện này…” Tống Dân ngồi bên cạnh cũng thấy tất cả, không khỏi lo lắng lên tiếng.
“Về phủ trước đã.” Sắc mặt Tư Đồ Dật ngày càng khó coi.
Tống Dân vội đánh tiếng cho người đổi hướng, thận trọng quan sát ý tứ Thập tam gia chứ không dám nhiều lời.

Kiều tiểu thư đến gặp Bát vương gia giữa lúc nước sôi lửa bỏng này, chỉ e sẽ xảy ra chuyện.
“Thôi, đến phủ Thất ca trước đi.” Đột nhiên Tư Đồ Dật thay đổi ý định, nếu Thất ca đã về thì bọn họ còn cần bàn bạc kỹ lại xem bước tiếp theo nên tiến hành ra sao.
Khi Tư Đồ Dật đến Thất vương phủ, Tư Đồ Hiên vẫn chưa quay lại.

Y lại chạm mặt Mộ Dung Phong.

Cuộc gặp gỡ này rất đặc biệt.
“Thỉnh an Thập tam gia.” Mộ Dung Phong uể oải cất lời chào, xem chừng rất mệt mỏi vì phải lo lắng điều gì.
Tư Đồ Dật chau mày, sau mới nở nụ cười lấy lệ, “Mộ Dung tiểu thư đa lễ rồi.”
“Không biết Thập tam gia có bận gì không? Phong nhi có một số chuyện muốn nói với Thập tam gia.” Có vẻ như Mộ Dung Phong phải hạ quyết tâm mới nói ra được câu này, nàng ta còn nhìn Tống Dân với ánh mắt lo lắng.
Tư Đồ Dật gật đầu rồi quay sang dặn dò Tống Dân, “Tống Dân, ngươi ra ngoài canh chừng, nếu Thất ca quay về thì đến bẩm báo, ta có việc cần bàn bạc với Mộ Dung tiểu thư.”
Tống Dân biết ý, nhận mệnh rồi đi ngay.
“Mộ Dung tiểu thư, mời đi bên này.” Tư Đồ Dật chỉ vào tiểu đình trước mặt, trên môi thoáng một nụ cười nhạt.
Mộ Dung Phong gật đầu, xoay người đi về phía tiểu đình.
“Thập tam gia có thể điều tra rõ chuyện của Lung tỷ tỷ được không?” Mộ Dung Phong hỏi với vẻ bất an, đôi mày phượng cũng nhíu lại.
Sau cái chết của Lăng Lung y đã nhận thấy có điều khác thường, hơn thế nữa khoảng thời gian này khá nhạy cảm, há nào lại không điều tra cho rõ.

Thế nhưng vấn đề không phải là đã điều tra ra hay chưa, mà kết quả này Tư Đồ Dật biết không nên tiết lộ, “Chuyện này Thất ca đích thân điều tra, kết quả ra sao còn chưa ngã ngũ.

Mong Mộ Dung tiểu thư thứ cho.”
Lăng Lung tử vong, Thất ca lập tức hạ lệnh cách ly đám nha hoàn bên cạnh bọn họ để điều tra kỹ càng, còn bản thân bọn họ không được qua lại với bất kì người nào bên ngoài.

Tuy nhiên đây cũng là thời cơ tốt để kẻ thủ ác trỗi dậy.
“Thập tam gia khách khí quá, mất đi Lung tỷ tỷ ai ai cũng đều buồn thương, chỉ mong Thập tam gia mau chóng tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho Lung tỷ tỷ, không thể để tỷ ấy chết không minh bạch.”
Tư Đồ Dật kín đáo quan sát nét mặt Mộ Dung Phong, hồi lâu vẫn chưa đáp lại.

Mộ Dung Phong bị đối phương nhìn chằm chằm bỗng thấy sợ hãi, giọng cũng nhỏ dần, “Thập tam gia, có phải Phong nhi đã nói sai điều gì không?”
Lúc này Tư Đồ Dật mới thu lại ánh mắt, thản nhiên đáp, “Tiểu thư nói rất đúng, ta tin rằng hung thủ sẽ sớm bị trừng trị, không thể để Lăng tiểu thư chết oan.”
Chết oan?

Mộ Dung Thiên Tình sửng sốt, khuôn mặt nàng ta biến sắc nhưng không nói gì mà chỉ cúi mặt.
“Mộ Dung tiểu thư có biết trước khi chết Lăng tiểu thư đã ở cùng ai không?” Tư Đồ Dật không bỏ sót bất kì cử chỉ nào của nàng ta.
Mộ Dung Phong nhíu mày, nàng ta lắc đầu, “Hôm qua trong người có chút khó chịu nên Phong nhi không đến gặp Lung tỷ tỷ, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi.

Không ngờ sau đó định tìm Lung tỷ tỷ hàn huyên thì hay tin dữ.”
Nói xong, đôi mắt Mộ Dung Phong đỏ hoe, cúi đầu nghẹn ngào.
“Mộ Dung tiểu thư đừng quá đau lòng, ta biết cô và Lăng tiểu thư tỷ muội tình thâm, chuyện này thật sự đã tác động không nhỏ nhưng vẫn mong tiểu thư hãy kiên cường.

Tiểu thư cố nhớ lại xem mấy hôm trước đó Lăng tiểu thư có hành động gì kỳ quái, hay là thân mật với bất kì ai không.

Biết đầu chừng chúng ta có thể tìm ra đầu mối từ đây.”
Sắc mặt Tư Đồ Dật vẫn bình tĩnh, chỉ có chân mày bắt đầu chau lại, giọng nói rất lạnh lùng.

Y lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong, nhìn nàng bi thương như thế khiến y không thể rời mắt.
Mộ Dung Phong sầu buồn rũ mi, tất nhiên không nhìn rõ vẻ mặt của Tư Đồ Dật, chỉ gật đầu, “Ta hiểu, nếu có phát hiện gì, ta sẽ báo cho Thập tam gia ngài.”
“Gia, tiểu thư về rồi.” Cách đó không xa, giọng nói của Tống Dân đột nhiên vang lên.
Mộ Dung Phong chợt ngẩng đầu, đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc, nhưng mau chóng bình tĩnh trở lại.
Tư Đồ Dật cố không để ý đến sự kinh ngạc này, rồi đứng lên, “Bổn vương có viêc nên đi trước.”
Mộ Dung Phong liền đứng lên, “Vâng.”
Sau khi rời khỏi tiểu đình, Tư Đồ Dật đi đến đại điện.
“Gia, sắc mặt tiểu thư không được tốt nhưng lại bảo muốn gặp ngài.” Tống Dân lo sợ bẩm báo, chỉ cần nhìn ánh mắt gia y đã hiểu câu nói kia, nếu tiểu thư trở về là phải bẩm báo với gia.


Y không nghĩ rằng tiểu thư vừa hồi phủ, thấy y liền bảo y đi bẩm báo với gia.

Y biết rõ tính tình tiểu thư, ở Nam Hạ này, có thể chỉ mặt gọi tên gia, chắc chỉ có tiểu thư người.
Tư Đồ Dật liếc nhìn Tống Dân, “Nàng đã nói gì rồi?”
“Vẫn chưa nói gì, chỉ là sắc mặt tiểu thư không được tốt, hình như đang tức giận.”
Tức giận sao?
Tư Đồ Dật cau mày, trong khoảng thời gian này hai người đều bận việc, hơn nữa, lần trước vì chuyện Thất ca bị thương, hai người có vẻ xa cách, vẫn chưa nói chuyện được với nhau.

Vậy y đã làm gì sai để vị tiểu tổ tông này giận dữ vậy chứ?
“Để ta đi xem thử.”
Tống Dân ngạc nhiên, sắc mặt của gia, có gì đó vui vẻ không giải thích được.
Kiều Linh Nhi xoay người, thấy Tư Đồ Dật đã đến đại điện, liền liếc mắt nhìn Thời Thiến, ý bảo Thời Thiến lui ra ngoài.
Thời Thiến thầm thở dài trong lòng, đành dùng ánh mắt cầu phúc nhìn Thập tam gia rồi xoay người đi ra ngoài.
Tư Đồ Dật nhìn thấy ánh mắt của Thời Thiến, tất nhiên hiểu ý mà nàng muốn nói.

Nhưng y không biến mình đã làm sai gì để nàng tức giận.
“Linh Nhi, có chuyện gì nói thẳng, đừng nhìn ta như thế,” Tư Đồ Dật cười hì hì tiến lên.
Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là nhìn thôi mà, Thập tam gia hiểu lầm rồi.”
“Ừ ừ, là ta mắt kém, nhìn nhầm rồi.” Nam tử hán đại trượng phu phải biết ứng xử, Tư Đồ Dật phản ứng nhanh nhạy, “Không biết Linh Nhi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta vừa mới gặp Bát vương gia.” Sau khi Kiều Linh Nhi ngồi xuống, lửa giận cũng dần tan biến, giọng nói trở lại bình thường.
Giọng nói bình thản như vậy càng làm cho Tư Đồ Dật bất an.
“Ta nghĩ Thập tam gia cũng biết chuyện này.” Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn y, thấy y không kinh ngạc, cũng không bực bội, khiến nàng phải cân nhắc.
“Nãy trên đường thấy tẩu đi bên cạnh Bát ca, nên đoán tẩu sẽ đến đây.” Tư Đồ Dật cũng không có ý dấu diếm, vì có một số chuyện nếu che giấu sẽ rất phiền phức.

Nàng lại là người thông minh như vậy, có muốn giấu cũng không được.


Đến lúc đó nàng suy nghĩ nhiều, không chừng còn chọc giận đến Thất ca tốt nhất nên thành thật khai báo.
“Thập tam gia có thắc mắc vì sao ta lại gặp Bát gia?”
Lòng Tư Đồ Dật cảm thấy bất an, không biết nàng có ý gì, chỉ có thể pha trò, “Ha ha, nếu tẩu không muốn nói ta cũng không ép tẩu.”
Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn y, “Hôm qua, Lệnh Hồ tiểu thư tìm ngài, nói Bát vương phi ngã bệnh, còn bảo ngươi chuyển lời cho ta, sao ngài không nói gì?”
Tư Đồ Dật sửng sốt, chẳng lẽ Bát ca tìm nàng là vì chuyện này?
“Vừa nãy ta gặp Bát vương gia, thuận tiện chẩn mạch luôn cho Bát vương phi, nàng ta mới nói ta biết chuyện này.

Thập tam gia có gì bất mãn với ta thì cứ nói, chuyện này liên quan đến sinh tử, mong Thập tam gia có thể hiểu.

Hôm qua sau khi Lệnh Hồ tiểu thư rời khỏi nhà Lăng tiểu thư thì đến Bát vương phủ, sau khi về liền nói với ngài chuyện này.”
Kiều Linh Nhi thực sự rất tức giận vì Tư Đồ Dật không lấy tính mạng con người làm trọng.

Bệnh của Bát vương phi cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần kê mấy thang thuốc là ổn, chẳng qua là tâm bệnh mà thôi.

Sở dĩ nàng tức giận như vậy là vì cho rằng Tư Đồ Hiên để bụng chuyện nàng tự ý dùng thuốc cho Hiên, khiến chàng suýt mất mạng còn suýt làm hỏng cả chuyện lớn.
Tư Đồ Dật cảm thấy áy náy, quả thật là y cố ý, ích kỷ cho rằng Bát tẩu là người của Bát ca, chỉ cần Bát tẩu gặp chuyện có thể khiến Bát ca lo lắng, như vậy sẽ có cơ hội cho Thất ca.
“Linh Nhi, ta…”
Tư Đồ Dật muốn xin lỗi, còn phải xin lỗi việc sai phạm lần trước nhưng không biết vì sao lại không nói nên lời.

Mà ngay lúc này, trong đầu lại hiện lên câu nói vừa nãy của Kiều Linh Nhi, khiến y không khỏi ngẩn người, ngơ ngác hỏi, “Tẩu nói, hôm qua Lệnh Hồ tiểu thư gặp Lăng tiểu thư?”
Nói như vậy, Lệnh Hồ tiểu thư là người cuối cùng gặp Lăng Lung?
Kiều Linh Nhi khẽ cau mày, “Ý của ngài là…”
Hai người nhìn nhau, vẫn chưa kịp nói gì thì Tư Đồ Hiên đi đến, “Linh Nhi, ta có một số việc cần nàng giúp,”
Kiều Linh Nhi lập tức đứng lên, kinh ngạc nhìn Tư Đồ Hiên, ống tay áo của hắn có vết máu!