Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 239






Edit: Mèo Nhỏ
Kiều Linh Nhi vừa giúp Hoàng đế chẩn mạch thì ngoài cửa đã có người thông truyền, nói Thái hậu nương nương muốn mời Kiều tiểu thư đến cung Trường Thọ.

Tư Đồ Hâm nóng lòng muốn hỏi kết quả, nào ngờ công công đến báo tin lạnh lùng nói, “Xin Kiều tiểu thư nhanh chóng theo nô tài.”
Mấy năm qua tính tình Tư Đồ Hâm đã chín chắn hơn nhiều, thấy tình hình như vậy cũng không làm khó.
Kiều linh Nhi chau mày nhìn Tư Đồ Hâm, thấy nàng ta cắn chặt môi dưới, trong lòng hẳn đã thấy uất ức, có nỗi khổ mà không dám tỏ, điều này khiến Kiều Linh Nhi không vui.

Nhưng hiện tại nàng không thể nói gì hơn, cũng chẳng thể làm gì, Thái hậu đang đợi nàng!
Kiều Linh Nhi không nói gì, nàng nhìn sâu vào mắt Tư Đồ Hâm rồi đi theo vị công công nọ.
Trong cung Trường Thọ, Thái hậu đang nằm nghiêng trên tháp, đôi mắt khép hờ, bên cạnh có cung nữ hầu hạ.
Khi Kiều Linh Nhi bước vào, thoạt tiên nàng sững người, bầu không khí ở đây có điều gì đó rất kì quái, sau khi thấy Lục Nhu đứng hầu bên cạnh, nàng cố gắng bình tĩnh lại, nghiêng mình hành lễ, “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
Lúc này Thái hậu mới từ từ mở mắt ra, dường như phải mất một lúc mới nhận ra người đến là nàng, bà phất tay ý bảo cung nữ đỡ bà dậy, miệng nói, “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng tổ mẫu.” Sau khi đứng dậy nàng lui sang một bên, đầu hơi cúi, đôi mi chớp động nhẹ nhàng.
“Tất cả lui ra đi.” Thái hậu phất tay tỏ vẻ mệt mỏi, “Có Linh Nhi ở với ai gia là được rồi.”
Chỉ trong nháy mắt, đám cung nhân và cả Lục Nhu đều lui xuống.
Kiều Linh Nhi vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói một câu.

Sắc mặt Thái hậu không được bình thường, nàng vừa chẩn mạch cho Hoàng đế xong thì ý chỉ của Thái hậu cũng đến, điều này chứng tỏ trong cung Càn Khôn có tai mắt của Thái hậu, tức có tai mắt của Hoàng hậu.

Nếu Thái hậu trước mặt đây là người Hoàng hậu sai đóng giả, như thế tất cả đều là do Hoàng hậu sai khiến… Bọn họ đang âm mưu điều gì?

Thái hậu liếc nhìn nàng, “Ban nãy con chẩn mạch cho Hoàng thượng?”
Quả nhiên Thái hậu biết, lại còn vì chuyện này mà triệu nàng đến đây.
Kiều Linh Nhi không thể phủ nhận, nhưng cũng không thuật lại tường tận, “Dạ.”
“Thế nào?”
“Linh Nhi không tinh y thuật, cũng không biết vì sao Hoàng thượng lại bị như vậy.”
Thái hậu quan sát nàng hồi lâu rồi mới cười khẽ bảo, “Nha đầu, lại còn nói thế với Hoàng tổ mẫu à?”
Kiều Linh Nhi ngẩn ra, tiếng cười quen thuộc này, giọng nói thân thương này, giống hệt như trong ký ức của nàng, vì sao nàng lại có cảm giác Hoàng tổ mẫu mà nàng yêu thương như đang ngồi ngay trước mặt?
“Hoàng tổ mẫu, người…”
Kiều Linh Nhi còn chưa dứt lời, Thái hậu đã cười.

Nhưng sau lại như nhớ ra điều gì, nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn, “Y thuật con đã không tinh sao còn dám chẩn mạch cho Hoàng thượng, mạch tượng của ngài không phải ai cũng được tùy tiện làm thế.”
“Dạ, Linh Nhi biết lỗi rồi.”
“Thôi, con lui xuống đi.”
Kiều Linh Nhi thấy Thái hậu mệt mỏi, nàng rất muốn bước lại gần xoa bóp giúp người để người thả lỏng một chút, biết đâu nỗi ưu sầu nơi mi tâm kia sẽ vơi đi.
Kiều Linh Nhi, Thái hậu trước mặt không phải là Hoàng tổ mẫu của ngươi, đừng quên Hoàng tổ mẫu của ngươi còn đang chịu khổ ở nơi nào đó.
Một giọng nói chợt vang lên trong đầu, Kiều Linh Nhi không khỏi giật mình, sau khi bình tĩnh lại mới ngoan ngoãn đáp, “Dạ, Linh Nhi xin cáo lui.”
“À, khoan đã.” Thấy Kiều Linh Nhi dừng bước rồi, Thái hậu mới nói tiếp, “Hôm nay Hiên nhi sẽ không vào cung nữa, con ở lại Vưu Ngọc cung đi, ai gia đã cho người sắp xếp rồi.”
Sau khi ra khỏi cung Trường Thọ, Kiều Linh Nhi luôn ở trong trạng thái hoảng hốt khiến Thời Thiến rất lo lắng, không biết Thái hậu đã nói gì với tiểu thư mà người lại như vậy.
Trạng thái này cứ kéo dài đến tận khuya, mãi cho đến khi Hoàng hậu hạ chỉ mới khiến Linh Nhi tỉnh táo lại, nàng lí nhí hỏi vị công công đến tuyên chỉ, “Ngươi nói gì? Hoàng tổ mẫu trúng độc hôn mê bất tỉnh ư?”
“Phải, người đâu, giải đi.”
Thời Thiến vội vàng quát vị công công nọ, “Làm càn, từ trước đến nay tiểu thư nhà ta luôn yêu quý Thái hậu nương nương, sao có thể ra tay hạ độc chứ? Các ngươi bị kẻ nào mua chuộc mà dám vu oan cho tiểu thư nhà ta?”

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kiều Linh Nhi, nàng nháy mắt ra hiệu với Thời Thiến, ý bảo nàng ta chớ manh động, sau mới lạnh lùng quay sang nhìn mấy tên thị vệ, “Các vị đại ca, liệu có hiểu lầm gì không? Khi ta ở trường Thọ cung, Hoàng tổ mẫu không hề có gì bất thường, hơn nữa ta cũng không mang bất kì vật gì vào cung, sao có thể hạ độc Hoàng tổ mẫu được chứ?”
“Nói nhiều vô ích, sau khi ngươi đi rồi thì Thái hậu ngất xỉu, không phải ngươi hạ độc thì là ai? Giải đi.”
Kiều Linh Nhi không nói gì thêm, mấy tên thị vệ còn chưa kịp xông lên nàng đã bước về phía cửa.
Đám công công đến bắt người đâu dễ dàng để tội nhân tùy tiện quyết định.

Một tên thị vệ nháy mắt ra dấu, ý bảo tất cả đồng loạt xông lên.

Nào ngờ bọn chúng vừa đi vài bước đã bị khí phách lạnh lùng của Kiều Linh Nhi trấn áp.
“Không phiền công công nhọc lòng, nếu muốn trói tay ta thì đợi đến khi vào thiên lao rồi cũng chưa muộn.” Bây giờ nàng đang rất khó chịu, dù biết việc trói tay là đương nhiên, nhưng cũng không muốn để bọn họ toại nguyện.
Ai nấy đều hoảng sợ, từ thị vệ đến người hầu, nào phải có ai chưa từng thấy.

Hết lần này đến lần khác bọn họ đều bị tiểu cô nương này hù dọa, khí phách trên người nàng vừa u tối, vừa lạnh lùng, khiến bọn họ rùng mình nhớ đến Thất vương gia, vị ma vương máu lạnh.

Thôi thì cứ thuận theo ý nàng, ý của Hoàng hậu nương nương tuy không thể trái, nhưng bọn họ sợ nếu cãi lời vị tiểu mỹ nah6n này, chỉ e kẻ chịu khổ lại là bản thân, phải nhớ rằng nàng ta là người của Thất vương gia.
Kết quả là buổi tối êm đềm vốn dĩ phải có thì Kiều Linh Nhi và Thời Thiến lại trải qua nó trong thiên lao.
Ngày hôm sau, Thời Thiến thấy sắc mặt tiểu thư không được tốt, nàng ta giận dữ quay sang mắng đám thị vệ.

Đám thị vệ chỉ túm tụm lại nhìn nàng ta, “Mắng cái gì? Ngươi có bản lĩnh thì cớ gì lại vào đây? Đã vào đây thì không có cửa ra, còn mắng nữa lão tử không khách khí.”
Thời Thiến chưa từng chịu nhục thế này.


Trước đây dù có ra sao cũng chưa từng có kẻ nào dám bất kính như thế, hôm nay lại bị một tên cai ngục cỏn con lăng mạ, chỉ thế thôi mà cũng dám cao ngạo làm càn ư?
Ngay khi Thời Thiến định ra tay, Kiều Linh Nhi yếu ớt ngăn lại, “Thời Thiến, bình tĩnh đi.”
Tiểu thư đã nói thế, Thời Thiến đành phục tùng, nàng ta bước đến bên cạnh tiểu thư, lo lắng hỏi, “Tiểu thư, người không sao chứ? Sắc mặt người tái lắm.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Ta không sao, ngươi đừng quá lo lắng.”
“Tiểu thư, vì sao Thất gia vẫn chưa vào cung?” Nhắc đến Tư Đồ Hiên, Thời Thiến không thể không tức giận, nàng ta vẫn luôn tin tưởng rằng Thất gia là người đối xử tốt nhất với tiểu thư, nhưng nay tiểu thư bị nhốt vào thiên lao, Thất gia lại chẳng biết đang ở nơi nào, thế này là sao chứ?
Kiều Linh Nhi chợt nhoẻn cười, nàng nhìn Thời Thiến một lúc lâu, nhìn đến khi Thời Thiến ngượng ngùng mới nói tiếp, “Thời Thiến, ta phát hiện ra ngươi đã có tình hơn trước nhiều.”
Thời Thiến của hôm nay có hài lòng, có đau lòng, còn có giận dữ… Nói chung mọi tâm trạng nàng ta đều có, đâu còn là vị mỹ nhân băng giá ngày xưa.

Nhớ năm ấy khi giữ nàng ta lại, âu đó cũng là duyên phận.
Thời Thiến cảm thấy mặt mình ửng hồng, nàng ta trừng mắt nhìn tiểu thư tỏ ý không vui, “Tiểu thư, người đừng đùa với thuộc hạ nữa.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu rồi cười, “Không phải ta khen ngươi, mà con người luôn thay đổi, sự thay đổi của ngươi chứng minh ngươi đã tiến bộ, thật là đáng mừng.”
Nghe tiểu thư khen ngợi, Thời Thiến thấy mình nên vui mới phải, nhưng không rõ vì sao nàng chỉ thấy bất an, dường như sắp có chuyện xảy ra.
“Tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Thời Thiến tròn mắt nhìn nàng, “Tiểu thư, người đã biết điều gì rồi đúng không? Có phải không? Người nói với thuộc hạ đi, thuộc hạ sẽ có cách thích ứng với nó.”
Trông dáng vẻ luống cuống của nàng ta, Kiều Linh Nhi bỗng thấy ấm áp.

Thật ra nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là trong lòng có một nỗi bất an mơ hồ.

Nỗi bất an này như đã xuất hiện từ lâu, nhưng hôm nay lại càng rõ ràng.
Hoàng tổ mẫu trúng độc? Trực giác nói cho nàng biết đây là do Hoàng hậu vu oan để diệt trừ nàng.

Xem ra bản thân nàng đã qua ngu ngốc, muốn dùng cách thay đổi tính tình để khiến Hoàng hậu lơ là, rồi từ đó lần ra nơi giam giữ Hoàng tổ mẫu, sau đó cứu người ra.

Nào ngờ kế hoạch của nàng còn chưa hoàn thành đã bị người ta phát hiện…

Hoàng thượng trúng độc, chuyện này quá rõ ràng mà vì sao các thái y không nhìn ra dược? Chỉ có điều loại độc này rất lạ, e là phải tốn thời gian nghiên cứu.

Song hiện tại nàng đang ở trong thiên lao, đương nhiên không thể tìm ra giải dược.
Phải rồi, nhất định là Hiên đang bị chuyện gì đó cuốn lấy, nên Hoàng tổ mẫu mới nhắc nhở… Vì sao Hoàng tổ mẫu phải nhắc nhở nàng?
Có quá nhiều chuyện ập đến cùng lúc, đầu Kiều Linh Nhi như muốn nổ tung, nàng nhắm mắt lại cố ghìm cơn đau.
Thời Thiến thấy sắc mặt tiểu thư ngày càng tái, lòng càng lo lắng hơn, “Tiểu thư, có cần gọi thái y đến không?”
“Còn nghĩ mình là bảo bối gì sao? Bây giờ còn muốn gọi thái y đến xem bệnh?” Một giọng nói bất ngờ truyền đến từ phía cửa.
Kiều Linh Nhi mở mắt ra thì thấy gã công công đến truyền chỉ tối qua đang đứng đó với bộ mặt phách lối, sắc mặt nàng lạnh hẳn đi.
Thời Thiến vì lo lắng cho tiểu thư nên tâm tình không tốt, những kẻ này không đối xử tử tế với tiểu thư thì thôi, còn định vu oan cho tiểu thư, sao nàng ta có thể chịu được.
“Tiểu thư nhà ta khó chịu, mau đi mời Hồ thái y đến.”
“Ôi chao, ngươi thật sự nghĩ mình là bảo bối ư? Hồ thái y là ai? Đừng nói đến Hồ thái y, ngay đến một thái y quèn trong Thái y quán cũng sẽ không đến.

Không có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, bất kì kẻ nào cũng không được vào thei6n lao.

Ngươi đó, mau dẹp mộng đi.”
“Ngươi, cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này, có mau đi thông truyền không hả?” Thời Thiến quát lên.
Kiều Linh Nhi ngẩn ra, không ngờ khi Thời Thiến mắng chửi kẻ khác lại… đáng yêu đến thế!
Gã công công nọ biến sắc, y giơ tay toan giáng cho Thời Thiến một cái tát.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, ngay lúc ấy Kiều Linh Nhi lao về phía y một cách dứt khoát, giáng thẳng cho y một cái tát, “Ngươi coi ta chết rồi sao.”
Gã công công kia cảm nhận được một bên mặt đang sưng lên, y nhìn về phía Kiều Linh Nhi với vẻ không dám tin, y rống lên, “Đồ cặn bã này, ngươi còn dám đánh ta?” Nói xong, y lại giơ tay lên định vung về phía Kiều Linh Nhi.
Ngay lúc này, một giọng nói khác từ cửa truyền vào, “Dừng tay!”