Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 218






Edit: Mèo Nhỏ
Ban đêm, Thời Thiến cầm huyết liên vừa hái nhẹ nhàng tiến vào phòng Kiều Linh Nhi, “Tiểu thư, thuộc hạ phát hiện huyết liên nở về đêm đỏ tươi hơn ban ngày, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy, như đèn lòng đỏ lập lòe vậy.
“Thời Thiến, ngươi mang tất cả huyết liên hái hôm qua lại đây.” Trong lòng Kiều Linh Nhi hồ hởi, huyết liên qua từng canh giờ nàng đều nghiên cứu rất kĩ, nay chỉ còn thiếu giờ Sửu, giờ Dần và giờ Mão, nếu có thể thu được toàn bộ, nhất định sẽ tìm ra nhiều điều.
“Tiểu thư, đây rồi.” Thời Thiến đưa tất cả huyết liên đã hái đến, để toàn bộ lên bàn dưới ánh nến soi.
Trong chớp mắt, đôi mắt Kiều Linh Nhi rực sáng như sao xa.
Quả nhiên khác hẳn huyết liên nở về sáng.
“Tiểu thư, người xem, thế này là thế nào?” Thời Thiến trợn mắt há mồm đầy kinh ngạc, nàng ta đã theo tiểu thư bao năm, thời gian ở bên cạnh sư phụ cũng không ngắn, thế nhưng chưa từng nghe huyết liên lại kì lạ đến vậy, thì ra ở từng thời điểm, màu sắc của huyết liên đã thay đổi, “Tiểu thư, sao huyết liên này lại thần kì đến thế?”
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, trong lòng chấn động, chỉ hận không thể lập tức đến hừng đông, sau khi thu thập đủ huyết liên, nàng sẽ chuyên tâm tìm xem bí ẩn là gì, nói không chừng còn nghiên cứu ra giải dược.
“Huyết liên có thể là giải dược, cũng có thể là độc dược, nếu không phải vì thời gian nở thì hẳn là huyết liên phải kết hợp với thứ khác tạo ra độc tính.

Bây giờ chúng ta không có nhiều dược vật để phối, cho nên chỉ còn cách thu thập đủ huyết liên qua từng canh giờ, xem xem dược tính có thay đổi hay không.”
Dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ kiều diễm lộ vẻ vui mừng, màu đỏ xinh đẹp không khác gì huyết liên đặt trên bàn.
“Tiểu thư, ý của người là rất có thể sẽ tìm được giải dược từ huyết liên cho Thất gia?” Đôi mắt Thời Thiến sáng lên.
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Ta mới chỉ suy đoán thôi, chưa có gì dám chắc.

Những canh giờ tiếp theo ngươi nhớ phải hái cho kì được, còn nữa phải cẩn thận, đừng đẻ ai phát hiện ra.”
Thời Thiến cẩn trọng gật đầu, “Thuộc hạ biết, thế nhưng tiểu thư à, vì sao Độc Cô tướng quân không phái người trông chừng?”
Ha ha, sao lại không có ai trông chừng chứ? Chính vì nàng biết Độc Cô Phi đem lòng phòng bị, nên lúc ban chiều mới phải đại náo một phen.


Độc Cô Phi cần nàng giúp, nếu nàng không vui, trong lòng Độc Cô Phi hẳn nhiển rối bời.

Nàng cứ tiếp tục như vậy, Độc Cô Phi càng bận tâm, đương nhiên lơ là phòng thủ.

Cho nên thừa dịp này đoạt lấy huyết liên, luyện giải dược là tốt nhất.
“Có còn nhớ hôm ta sai ngươi lên núi hái huyết liên bị tiểu đồng ngăn lại không?”
Thời Thiến gật đầu, đôi mắt sáng bừng, “Chẳng lẽ là vì huyết liên về đêm có tác dụng khác sao?”
Vừa nghĩ đến việc mỗi canh giờ huyết liên lại có sự đổi khác mà tiểu thư vừa nói, trong lòng nàng ta bỗng thấy hân hoan.

Nếu thật sự có tác dụng, dù nguy hiểm nhường nào nàng ta cũng sẽ hái cho kì được.

Nếu sự mạo hiểm của nàng ta có thể đổi lấy hạnh phúc cho tiểu thư và Thất gia, nàng ta bằng lòng đón nhận.
Kiều Linh Nhi bị nàng ta chọc cười, tất cả chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, chưa chắc đã luyện được giải dược.

Ấy vậy mà nha đầu kia đã hài lòng như thế, tất cả đều là vì nàng và vì Hiên, phải không?
“Còn chưa chắc chắn, thế nhưng huyết liên và giờ nở nhất định có liên quan.


Lát nữa khi đến giờ hái, đừng quên phải cận thận, à phải, có thể gọi Tả Sấm đi cùng.” Hai người làm vẫn dễ dàng hơn.
Thời Thiến lắc đầu, “Tiểu thư, không cần đâu ạ, y vụng tay vụng chân, một mình thuộc hạ cũng đủ rồi.”
Ấy, vụng tay vụng chân ư? Không biết Tả Sấm nghe được sẽ nghĩ gì đây.
Hai canh giờ tiếp theo, Kiều Linh Nhi luôn ở trong trạng thái hưng phấn, không thể nào ngủ được, nàng ngồi dậy tìm ra sự khác nhau trong huyết liên theo từng giờ nở.
Vừa đến giờ Mão, Độc Cô Phi lại gõ cửa ph2ong nàng, “Công chúa, người dậy rồi ư?”
Tim Kiều Linh nhi đập thình thịch, một ý nghĩ chợt lóe lên, không lẽ Độc Cô Phi đã phát hiện ra Thời Thiến? Lúc này là thời gian Thời Thiến ra tay, Độc Cô Phi lại đến đây, không biết có chuyện gì nhỉ?
Tim nàng thắt lại.
“Công chúa, người dậy rồi ư?” Độc Cô Phi lại hỏi, giọng nói không mặn mà cũng không lạnh nhạt.
Kiều Linh Nhi nhanh tay thu dọn mọi thứ, đem tất cả lên giường nằm xuống nhắn mắt lại, nàng nhíu mày rồi cất giọng khàn khàn của người ngái ngủ, “Gì vậy, giờ này sao còn đập cửa.”
Độc Cô Phi ngẩn người, nghe giọng công chúa dường như vừa tỉnh, vậy người nọ là ai? Vì sao bóng dáng lại giống công chúa như thế?
“Là thuộc hạ.”
Kiều Linh Nhi không vui, “Có chuyện gì vậy Độc Cô tướng quân?”
Nghe ra sự không vui ở nàng, Độc Cô Phi nhất thời không biết đáp trả ra sao, im lặng một lúc lâu mới thưa, “Ban nãy khi thuộc hạ ở trên núi thì thấy có bóng người, không biết có phải đến để gây bất lợi cho công chúa hay không nên đến xem xét một chút.

Nếu công chúa còn chưa dậy thì lát nữa thuộc hạ sẽ quay lại.”
Kiều Linh Nhi không nói gì, một lúc sau thì thấy tiếng chân xa dần, bấy giờ nàng mới ôm chăn đứng dậy.
Không xong rồi, chẳng lẽ Thời Thiến đã bị phát hiện? Thế nhưng nếu thật là thế, Độc Cô Phi hẳn nhiên đến gian phòng của Thời Thiến thăm dò trước khi tìm nàng chứ, vì sao…

Bất chấp tất cả, Kiều Linh Nhi sửa sang lại trang phục và vật dụng rồi mở cửa.
Sắc trời hừng sáng, lòng Kiều Linh nhi tĩnh tại.

Giờ này đáng lẽ Thời Thiến đã phải quay về, vì sao lại không thấy bóng ai, thế này là sao?
“Thí chủ tỉnh rồi sao, xin thí chủ theo tiểu tăng đến tiền điện, su phụ đang chờ.” Tiểu đồng thấy Kiều Linh Nhi ra khỏi cửa từ xa đã vội vàng bước đến.
Kiều Linh Nhi ngẩn người, sau lại nhìn xung quanh, không phát hiện ra bất kì điều gì kì lạ nên đành theo tiểu đồng.
Dọc đường, tiểu đồng không nói một lời, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.

Kiều Linh Nhi lấy làm lạ, ban nãy Độc Cô Phi không nói gì, chẳng lẽ lại phát hiện ra điều gì mới nên mới sai tiểu đồng đến gọi nàng? Hay là Thời Thiến đã rơi vào tay ông ta?
“Tiểu sư phụ, không biết lão sư phụ tìm ta có việc gì?” Kiều Linh Nhi cười híp mắt hỏi.
Giọng nàng mềm mại khiến tiểu đồng hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng nhưng vẫn căng thẳng, “Thí chủ tự mình thỉnh giáo vậy.”
Dứt lời, tiểu đồng mím đôi môi nhỏ, trong mắt ánh lên sự bất mãn lẫn khinh bỉ.
Kiều Linh Nhi khó chịu, xem ra tiểu đồng kia rất bất mãn với tình hình này, có thể nói là rất không hài lòng, chẳng lẽ đã có chuyện gì trái với đạo nghĩa của y xảy ra sao?
Đến đại điện, thấy Thời Thiến và Tả Sấm đều ở đấy, tim Kiều Linh Nhi đập loạn, lẽ nào thật sự bị phát hiện ư? Sau lại thấy Độc Cô Phi, sắc mặt ông ta cũng khó coi, vừa thấy nàng bước vào liền mím môi, chòm râu rung rinh nhưng chẳng nói gì.
Riêng Thời Thiến khi thấy nàng, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang tái đen, cuối cùng cúi gằm mặt, không nói một lời.

Sắc mặt Tả Sấm cũng đỏ, tuy da y ngăm ngăm nhưng vẫn nhận ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Linh Nhi nhìn Độc Cô Phi với vẻ lạnh lùng, sau cùng chuyển mắt sang Thời Thiến trầm giọng hỏi.
Thời Thiến cắn môi dưới không nói gì.
Độc Cô Phi xem chừng rất tức giận, ông ta nhìn Thời Thiến với vẻ khinh bỉ.
Kiều Linh Nhi không thích ánh mắt ấy, dù gì Thời Thiến cũng là tỷ muội của nàng, nàng không cho phép bất kì ai nhìn nàng ta như vậy.

“Không biết sáng sớm đã xảy ra chuyện gì mà khiến tướng quân tức giận như thế?” Giọng Kiều Linh Nhi lạnh lùng vang lên, cộng thêm việc khi nãy ông ta gõ cửa phòng nàng, nàng không thể nhịn được nữa.
“Công… Thí chủ, xin hỏi hai vị tùy tùng bên cạnh thí chủ sao lại dám làm chuyện như vậy trong miếu thờ?” Y vốn muốn gọi công chúa, nhưng lại nhớ ra người ngoài chưa biết thân phận của công chúa, nếu gọi như thế sẽ mang đến phiền toái không cần thiết, trăm triệu lần không thể.
Chuyện như vậy là chuyện gì? Có chuyện gì không thể làm trong miếu thờ? Sao ông ta lại trơ trẽn đến thế nhỉ?
Bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Kiều Linh Nhi, khiến nàng không thể không ngỡ ngàng.
Không phải chứ?
Nàng quay lại nhìn Thời Thiến, phát hiện nàng ta càng cúi đầu thấp hơn.
Ây cha, không phải là nha đầu kia vì muốn che giấu chuyện hái huyết liên, tránh không để Độc Cô Phi phát hiện nên chạy đến phòng Tả Sấm, sau đó giả vờ như…
“Tiểu thư, chuyện này là lỗi của thuộc hạ, xin tiểu thư trách phạt thuộc hạ.” Tả Sấm vội quỳ xuống.
Thật ra y cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thời Thiến bất ngờ chạy sộc vào phòng y, cởi giày leo lên giường y, thậm chí còn xé tan y phục của y trong nháy mắt… Khi ấy y như mê muội.

Thế nhưng ngay sau đó lại nghe thấy người gõ cửa, hỏi có nhìn thấy thích khách hay không, bấy giờ y mới hiểu đã xảy ra chuyện.
Khi mở cửa, y phục y không chỉnh tề, có thể nói là tan nát.

Lão sư phụ nhìn thấy y như vậy thì tức giận vô cùng.
Kiều Linh Nhi không phải người không phân trắng đen, đương nhiên muốn hỏi rõ tình hình trước.

Nhưng chưa kịp mở lời thì tiểu đồng đã chen vào, “Thí chủ, làm chuyện như vậy trước mặt Phật tổ là đại bất kính, xin thí chủ chịu nghiêm phạt.”
Kiều Linh Nhi ngạc nhiên nhìn về phía tiểu đồng, vẻ mặt y rất thành thật thì không khỏi phiền lòng, gã chết tiệt này còn đòi nghiêm phạt, y có hiểu đang xảy ra chuyện gì không? Thế nhưng dù thế nào trong miếu mà phạm sắc giới quả thật khó chấp nhận.
Kiều Linh Nhi lạnh lùng, “Sao các ngươi dám làm như vậy trước mặt Phật tổ? Lão sư phụ, không biết liệu ngài có thể giao chuyện này cho ta xử lý không?”
Thấy Kiều Linh Nhi tức giận như thế, tiểu đồng có hơi ngượng ngùng, trong ánh mắt Độc Cô Phi ánh lên suy nghĩ sâu xa, trầm ngâm suy nghĩ một lát mới lên tiếng.