Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 211






Edit: Mèo Nhỏ
Thiến Vân lão nhân gật đầu, cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Kiều Linh Nhi nhíu mày, trong lòng có một nỗi đau khó che giấu, “Sư phụ, chẳng lẽ người ủng hộ cách làm của bọn họ?”
Bọn họ là chỉ đám người Hoàng hậu, Thiến Vân lão nhân hiểu điều này.

Bà nghiêng đầu nhìn ái đồ, không biết làm cách nào biểu đạt những xúc cảm phức tạp trong lòng lúc này.

Đứa trẻ này do Thần đưa đến, bà vốn không định thu nhận thêm đồ đệ, song chẳng hiểu vì sao vừa gặp con bé đã như có duyên định sẵn, cho nên mới giữ nó lại.
Đứa trẻ này không màng danh lợi, vô tranh với đời, con bé bị cuốn vào trận tinh phong huyết vũ, đấu đá vì quyền lợi này ắt sẽ chịu đau khổ.

Thế nhưng thân phận của nó, địa vị của nó đã định sẵn là thế, tất cũng định sẵn số phận con bé phải hứng chịu.
“Linh Nhi, sống trên đời mỗi người đều có rất nhiều lựa chọn, cũng có những thứ không phải con muốn là có thể chọn, những điều buộc phải chọn thường khiến con đau khổ.” Thiến Vân lão nhân thở dài, vỗ vỗ lên mu bàn tay nhỏ, sau mới nói tiếp, “Chuyện này bọn họ đã kéo dài vài chục năm, không phải mình con có thể lật đổ.

Bọn họ nhất định sẽ ép con cùng hợp tác, đây mới là nguyên nhân chính khiến bọn chúng hạ độc.”
“Ý của sư phụ là, nếu như con không đồng ý, Hiên không thể giải được độc?” Giọng Kiều Linh Nhi lạnh lùng, khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh, thế nhưng không khó nhìn ra những cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng.
Thiến Vân lão nhân còn chưa lên tiếng, Kiều Linh Nhi đã kích động đứng bật dậy, “Cớ gì bọn họ phải làm thế? Bọn họ muốn thứ gì cứ tận tay đoạt lấy, vì sao phải lôi cả con vào? Vì sao còn muốn ra tay với cả người bên cạnh con? Nếu như phải hi sinh nhiều người để thỏa ước nguyện của chúng, con thà tự hi sinh bản thân mình.”
Chỉ cần nàng không còn, nguyện vọng của họ cũng thất bại.

Muốn nàng hỗ trợ, truy tìm lại ngọc Phượng Cửu thất lạc cốt cũng vì chuyện phục quốc.


Phục quốc? Cứ đùa, nàng chỉ biết thuận theo thời thế, nếu diệt vong cũng đã diệt vong rồi, đâu còn thể nào gọi là phục quốc?
“Linh Nhi, tuyệt đối không được làm chuyện dại dột.” Thiến Vân lão nhân hiểu tính cách của ái đồ, bà có hơi lo lắng.
“Sư phụ, độc trên người Hiên người không có cách giải, đồ nhi cũng không dám khiến lão nhân người phiền não.

Mạng của Hiên con sẽ tận lực cứu, dù phải trả giá cỡ nào con cũng phải cứu.

Thế nhưng nếu bắt con dùng mạng của Hiên để đánh đổi bằng sự hợp tác với bọn chúng, chuyện này ngàn vạn lần không thể.

Bách tính đang sống yên bình, đến được ngày hôm qua thật sự không dễ dàng, con không thể tự tay hủy đi sự bình an của họ.

Nếu như con đồng ý với bọn chúng, cùng truy tìm ngọc Phượng Cửu, tức con phải bước trên một con đường nghiêng ngả.

Thứ cho con không có khả năng gánh chịu hậu quả của con đường sai lầm ấy, con không muốn, cũng không thể hủy đi sự an ổn của mọi người.
Nếu như không thể cứu được Hiên, con sẽ đi theo chàng, sau khi tự tay báo thù con sẽ đi theo chàng.

Dù sao một đời này của con cũng coi như là tình cờ nhặt được, được đi cùng Hiên, đáng giá.”
Tuy nàng hiểu cái đạo lý gọi là oan oan tương báo, thế nhưng một khi Hiên xảy ra chuyện, nàng không dám đảm bảo sẽ không làm tổn thương người khác, không dám chắc rằng sẽ không phanh thây xẻ thịt kẻ làm tổn thương Hiên kia.
Đời này là tình cờ nhặt được?
Thiến Vân lão nhân nhíu mày, những lời như thế này bà nghe đây là lần thứ hai, lần trước chỉ hỏi qua loa một chút nhưng con bé không nói rõ, hôm nay lại nhắc đến như thế, rốt cuộc là…
“Linh Nhi, con…”
Ngẩng đầu lên thấy nét mặt kì quái của sư phụ, Kiều Linh Nhi mới nhận ra mình đã lỡ lời.


Nàng chớp mắt ngượng ngùng, lại có phần bận lòng, dù sao đối với bọn họ mình cũng chỉ là một linh hồn, tạm thời trú ngụ trên thân thể này mà thôi.
Liệu nói ra có dọa sư phụ không nhỉ?
Cuối cùng, Kiều Linh Nhi vẫn chọn cách nói thật, “Sư phụ, con muốn thưa với người một chuyện, mong người đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi.”
Thiến Vân lão nhân thấy đồ đệ thần bí như thế, bà cũng chăm chú, tò mò theo, “Có chuyện gì?”
“Khi còn ở trên núi, chẳng phải đồ nhi đã từng hỏi người một chuyện kì lạ đó sao?” Kiều Linh Nhi liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt tròn nhìn thẳng về phía Thiến Vân lão nhân.
Thiến Vân lão nhân gật đầu, bà không thể quên được chuyện kia: Sư phụ, người có tin rằng có người có thể đi xuyên thời gian không? Chuyện này đến này bà vẫn nghĩ không thông, cái gì mà gọi là xuyên qua thời gian chứ.
“Đồ nhi từng hỏi người rằng, người có tin có người có thể đi xuyên thời hay gian hay, hì hì, chuyện này trước nay đồ nhi chỉ mới hỏi một mình người.

Thời đại khác nhau, nói cách khác, cách sống của chúng ta bây giờ không hề giống với cuộc sống ở hai nghìn năm sau.

Có trường hợp, một người ở hai nghìn năm sau, vì một lý do nào đó mà linh hồn họ bay đến niên đại này của chúng ta, sau đó thế chỗ vào một người, người như vậy chúng ta gọi là xuyên không.”
Kiều Linh Nhi cố gắng dùng cách giải thích nàng cho là đơn giản nhất để định nghĩa thế nào là xuyên không, thế nhưng còn chưa nói xong đã phát hiện khuôn mặt ngơ ra của sư phụ, khiến nàng không khỏi ảo não.

Hẳn là sư phụ đang tự hỏi không biết nàng đang lảm nhảm điều gì rồi.
Ngay khi Kiều Linh Nhi định lên tiếng lần nữa thì Thiến Vân lão nhân đã mở lời, “Ý của Linh Nhi là, linh hồn của người ở hai nghìn năm sau trôi dạt đến thời của chúng ta, nhập vào cơ thể của một người khác, thay người đó sống tiếp một kiếp, nhận lấy cuộc sống của người đó, tất cả những gì thuộc về người đó, như vậy gọi là xuyên không?”
Sư phụ hiểu ư?
Kiều Linh Nhi mừng rỡ gật đầu, “Phải đấy ạ.


Sư phụ, người thật thông minh, người hiểu đúng rồi.”
Thiến Vân lão nhân cười khổ, lắc đầu, nhớ lại câu “tức khắc hiểu” của sư phụ năm xưa, thì ra là thế này.
“Linh Nhi, con muốn nói với vi sư, con chính là người đến từ hai nghìn năm sau?”
Nghe sư phụ hỏi, Kiều Linh Nhi ngây ra, vì sao sư phụ có thể bình tĩnh hỏi ra câu này như vậy? Hơn nữa nàng chỉ vừa giải thích cái gì gọi là xuyên không, cũng không hề nói nàng là người xuyên không, sao sư phụ lại biết được?
Thiến Vân lão nhân hiểu mối thắc mắc của nàng, bà chậm rãi giải thích, nét mặt cũng thoải mái hơn, “Năm xưa, khi Hiên Viên quốc diệt vong, trước khi sư phụ ta lâm chung đã từng nói với ta rằng, nhiều năm sau sẽ có một linh hồn của người từ hai nghìn năm sau nữa bay đến nơi này, khi ấy sẽ sinh một màn tinh phong huyết vũ, chỉ có người ấy mới giải quyết được chuyện này, mới có thể cho bách tính một cuộc sống tốt đẹp.”
Kiều Linh Nhi tròn mắt há mồm nhìn sư phụ, vì sao mấy ngày qua nàng toàn nghe được những tin động trời vậy nhỉ? Sư phụ của sư phụ, chẳng phải là thái sư phó đó sao? Vì sao ngài lại biết trước sự xuất hiện của nàng? Đây là khả năng tiên đoán sao?
“Xem ra người sư phụ ta nhắc đến chính là con.” Thiến Vân lão nhân như đã hiểu thông sự tình, nét mặt bà giãn ra không ít.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi lại rối ời, thế gian này rốt cuộc tồn tại bao nhiêu cao nhân đây? Trước đây khi đến Huyết sơn gặp Độc Cô Phi, Độc Cô Phi đã biết thân phận của nàng.

Nàng tin rằng mình chưa từng gặp Độc Cô hi, thế nhưng Độc Cô Phi lại biết người đến là nàng, điều này đủ cho thấy Độc Cô Phi là người của Hiên Viên.

Thế nhưng thái sư phó lại biết trước nàng sẽ đến từ khi nàng còn chưa xuyên không, chẳng phải càng thêm dọa người hay sao?
“Sư phụ, người…” Kiều Linh Nhi chợt không biết phải nói gì.
Trái lại, Thiến Vân lão nhân đã quyết định trong nháy mắt, “Linh Nhi, con nhất định phải cứu Thất vương gia, rồi cũng chỉ có con mới cứu được sinh linh trong thiên hạ.”
Theo như lời giang hồ thường nói, Kiều Linh Nhi cảm thấy tiền đồ của mình thật u ám.

Sư phụ ý là muốn nàng tiếp nhận yêu cầu của Độc Cô Phi, tức nàng phải đi tìm ngọc Cửu Phượng, rồi đi theo con đường phục quốc của ông ta?
Không, tuyệt đối không!
“Sư phụ, người…”
Thiến Vân lão nhân không đợi nàng nói xong đã cắt ngang, “Thất vương gia là tương lai của Nam Hạ, nhất định không thể xảy ra chuyện, nếu không có Thất vương gia, Bát vương gia sẽ trở thành con rối trong tay Hoàng hậu.

Có thể con thấy Bát vương gia còn ý phản kháng, nhưng con đâu biết rằng Bát vương gia có quá nhiều điểm yếu bị Hoàng hậu bắt thóp, dù y có muốn phản kháng cũng không nên chuyện.

Nếu Nam Hạ rơi vào tay bọn chúng, khi ấy bọn chúng muốn phục quốc cũng là chuyện quá dễ dàng.”

“THế nhưng sư phụ à, nếu con giúp bọn họ phục quốc, khi ấy con lại trở thành kẻ thù của Nam Hạ.” Nàng không nghĩ sẽ trở thành kẻ thù của Nam Hạ, nàng cũng không muốn trở thành kẻ thù của Nam Hạ.
“Con à, có những chuyện rồi sẽ có cách.” Thiến Vân lão nhân cười từ ái, “Bây giờ cách duy nhất là đoạt được thuốc giải cứu thất vương gia.”
“THế nhưng sư phụ à, người…” Kiều Linh Nhi biết sư phụ đã có kế hay, song nàng vẫn còn lo lắng, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị cắt ngang, “Linh Nhi, tin tưởng vi sư.”
Kiều Linh Nhi ngắm khuôn mặt thân thuộc của sư phụ, lòng lại nghĩ đến Hiên, cuối cùng đành gật đầu.

Đây là cách duy nhất, trước hết phải giúp Hiên khỏe lại.
“Lão già ấy cũng phải xuất sơn, bằng không thì ái đồ của lão cũng không còn.” Nụ cười tươi tắn nở trên môi Thiến Vân lão nhân.
Lão già?
Ái đồ?
Chẳng lẽ là đang nói đến sư phụ của Hiên?
Kiều Linh Nhi chớp mắt như muốn hỏi, nhưng lại không thốt nên lời.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc với sư phụ xong, Kiều Linh Nhi xuất phát về phía Huyết sơn, còn Thiến Vân lão nhân lại hướng đến kinh thành Nam Hạ.
Trong lòng Kiều Linh Nhi có một thắc mắc lớn, vì sao đột nhiên sự phụ nghĩ thông, bằng lòng đến kinh thành?
“Tiểu thư, thật sự chúng ta phải đến Huyết sơn sao?” Thời Thiến có hơi lo lắng, dù gì Huyết sơn cũng không phải nơi dễ vào, lần trước có Thất vương gia, vị sư phụ già kia và Thất vương gia là bằng hữu, bọn họ mới có thể xuôi chèo mát mái, hôm nay…
“Ngươi yên tâm, nhất định chúng ta vẫn sẽ lên núi an toàn.” Sắc mặt Kiều Linh Nhi lạnh lùng.
Thời Thiến nhíu mày, cảm nhận được sự biến chuyển trong nét mặt của tiểu thư, “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Kiều Linh Nhi không nói gì mà chỉ lắc đầu.
Quả nhiên bốn người họ thuận lợi lên đến miếu thờ, nhanh chóng thấy một tiểu đồng tiến đến hỏi, “Xin hỏi vị nào là Kiều thí chủ?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Phiền vào thông báo rằng Kiều Linh Nhi xin cầu kiến Độc Cô lão tiền bối.”
Thời Thiến vô cùng ngạc nhiên, không ngờ tiểu thư cũng biết tên của vị sư già này.
Vị tiểu đồng kia lại cất tiếng, “Kiều thí chủ mời đi bên này, các vị thí chủ khác xin dừng bước.”
Thời Thiến không an lòng toan đuổi theo, thì bị Kiều Linh Nhi ngăn lại, “Thời Thiến, các ngươi đợi ở bên ngoài, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”