Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 206






Edit: Mèo Nhỏ
Vị công công trước mặt có thái độ khá khách khí, Kiều Linh Nhi khó lòng tiếp nhận.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện Hoàng tổ mẫu ở cung Trường Thọ là giả, trong khi Hoàng tổ mẫu thật sự lại chịu khổ ở nơi khác, lòng nàng mơ hồ dấy lên nỗi đau.

Nếu năm xưa mình không kiên quyết bỏ đi mà ở lại hoàng cung, phải chăng Hoàng tổ mẫu sẽ không xảy ra chuyện?
Thấy Kiều Linh Nhi tiến đến, Thái hậu nở nụ cười, “Nha đầu Linh Nhi đến rồi, con để ai gia đợi lâu đấy.”
Vẫn là giọng nói ấy, thế nhưng Kiều Linh Nhi không cảm nhận được sự thân thiết.

Hoàng tổ mẫu hiếm khi xưng ai gia khi chỉ có một mình nàng, dù rằng người là thái hậu của Nam Hạ, tự xưng như vậy cũng đúng thôi.

Thế nhưng Hoàng tổ mẫu yêu thương nàng, muốn nàng cảm nhận được tình thân của bách tính bình thường, càng không muốn tạo khoảng cách tình cảm với nàng.

Tuy nhiên vị Thái hậu trước mặt đây luôn miệng tự xưng ai gia.
“Đâu có đâu ạ, Linh Nhi vừa nghe công công báo tin đã đến ngay, Hoàng tổ mẫu đợi lâu lắm sao?” Kiều Linh Nhi bước đến, dẩu cái miệng nhỏ làm nũng.
Thái hậu lắc đầu, “Quả là không lừa được con.”
Nàng ta đã đợi từ lâu, kể từ thời khắc Kiều Linh Nhi tiến cung.

May mà được nha đầu kia nhắc nhở, bằng không đã bại lộ thân phận.
Kiều Linh Nhi cười vui, nàng gật đầu, đôi mắt ngọc lóe sáng, “Linh Nhi thông minh mà.


Hoàng tổ mẫu, có thật người cũng nhớ Linh Nhi không?”
Câu hỏi này Thái hậu có thể nói không sao? Đành gật đầu, “Không nhớ con thì gọi con đến đây làm gì.”
Kiều Linh Nhi cười hì hì, đầu gật gù, “Linh Nhi cũng nhớ Hoàng tổ mẫu, muốn ở trong cung bầu bạn với người.”
“Vậy không được.” Kiều Linh Nhi còn chưa nói hết câu, Thái hậu đã cắt ngang, sắc mặt không được tốt, “Hiên nhi nhất định sẽ đến tìm ai gia đòi người.”
Lòng Kiều Linh Nhi chùng xuống, mới nãy thôi nàng còn tưởng Hoàng tổ mẫu đã thật sự quay về, nàng có thể cảm nhận được một chút hơi ấm của người.

Thế nhưng một câu phủ định kia đã khiến nàng hiểu, Hoàng tổ mẫu trước mặt chỉ là giả.

Nếu thật sự là người, nhất định người sẽ đồng ý giữ nàng lại bầu bạn.
Thật ra cũng không phải nàng muốn ở lại trong cung, nửa câu sau còn chưa nói hết chính là, thế nhưng Thất vương gia sẽ không để con ở lại.

Nào ngờ đã bị đối phương chặn ngang.
“Hoàng tổ mẫu…” Nàng gạt đi suy nghĩ, hờn dỗi gọi mấy tiếng.
Thái hậu bèn nở nụ cười, khoát tay nói, “Được rồi được rồi, không đùa với con nữa, ta biết con hay xấu hổ mà.”
“Đa tạ Hoàng tổ mẫu thương yêu.”
Một lát sau, sau khi Thái hậu cho đám cung nhân lui cả, mới để Kiều Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ nhàng hỏi, “Linh Nhi, con hồi kinh cũng đã được một thời gian nhưng ai gia còn chưa kịp hỏi thăm kỹ càng, con thế nào?”
“Thất gia đối xử với Linh Nhi rất tốt.” Kiều Linh Nhi cười ngọt ngào, trong lòng chất chứa thứ cảm giác lo lắng không thốt nên lời.
“Từ trước đến nay Hiên luôn đối xử tốt với con, bằng không năm xưa sẽ không đưa con khỏi đây, còn quỳ trước ai gia cả một đêm.

Nó làm thế cũng vì muốn đưa con đi.” Thái hậu bỗng thu lại nụ cười trên môi, nét mặt lẫn giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn lên.
Trong nháy mắt, Kiều Linh Nhi có ảo giác rằng Hoàng tổ mẫu trước mặt là thật.
Năm xưa Hiên quỳ suốt một đêm, Hoàng tổ mẫu mới để hắn đưa nàng rời khỏi kinh thành sao? Chuyện này hắn chưa từng nói với nàng, cũng không một ai nói với nàng, nàng hoàn toàn không hay biết!

“Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi, Linh Nhi biết sai rồi.” Không biết phải đáp lại thế nào, Kiều Linh Nhi đành cúi đầu nhận lỗi.
Sắc mặt Thái hậu vẫn nghiêm nghị như cũ, nhưng giọng nói đã hòa hoãn không ít, “Mấy năm qua Hiên đã vì con mà chịu không ít đau khổ, bất kể Hiên nhi có làm gì cũng chính vì muốn tốt cho con.

Linh Nhi, con phải nhớ kỹ, có đôi khi điều tai nghe được, mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi có một nỗi khiếp sợ không gọi thành tên, nàng đã không còn phân biệt được người ngồi trước mặt nàng là thật, hay là giả.

Giọng nói quen thuộc như thế, dường như đã từng nghe qua.

Thế nhưng Hoàng tổ mẫu trước mặt rõ ràng là do người khác đóng giả, rốt cuộc là người phương nào?
Khi vừa vào cung, nàng đã cẩn thận quan sát các cung nhân xung quanh, phần lớn vẫn là các cung nữ già năm xưa, chỉ tăng thêm một vài người trẻ tuổi.

Vậy thì người đóng giả Hoàng tổ mẫu là ai?
Nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của Kiều Linh Nhi, Thái hậu bèn nở nụ cười, “Đừng để Hoàng tổ mẫu dọa con sợ hãi.”
Trông thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc, vành mắt Kiều Linh Nhi nóng lên, vài giọt lệ chậm rãi rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, “Hoàng tổ mẫu, người dọa Linh Nhi rồi.”
Thái hậu khẽ cười, vẻ hiền từ lộ trên khuôn mặt, bà vươn tay lau nước mắt cho nàng, thở dài một tiếng rồi nói, “Linh Nhi, con còn quá nhỏ.”
Kiều Linh Nhi kiên cường lắc đầu, nàng nắm tay Hoàng tổ mẫu, kiên định nói, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi không còn nhỏ nữa đâu.”
Sự vững vàng trong đối mắt ngọc, điều này như muốn nói với Thái hậu rằng nàng đã lớn, đã không còn là cô bé ngây thơ năm xưa, đã không còn là tiểu cô nương dễ bị kích động, nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng có thể làm được rất nhiều việc.
Thái hậu vẫn lắc đầu, ý cười trong đôi mắt cũng nhuốm nỗi khổ sở, “Con đó.”
Sau câu nói ấy là một tiếng thở dài.
Kiều Linh Nhi cũng im lặng, nàng biết Thái hậu gọi nàng đến không chỉ vì chuyện này.

Quả nhiên, Thái hậu nói tiếp, “Mấy vị Lăng tiểu thư đến phủ cũng đã vài ngày, họ không gây phiền phức cho con chứ?”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, lòng hơi áy náy, “Cũng tại Linh Nhi không chu toàn, khiến sức khỏe các vị tiểu thư không được tốt, mong Hoàng tổ mẫu không trách tội.”
Thái hậu chỉ lắc đầu nói, “Sống trên đời nào có ai cả đời bình an? Đôi khi khó chịu một chút cũng là lẽ thường, con chớ để trong lòng.

Thế nhưng Linh Nhi à, chỉ hơn một tháng nữa là đã sang năm mới, qua năm sau cũng nên chọn phi tử cho Hiên, đến khi ấy con phải gánh nhiều trách nhiệm đấy.”
Toàn thân Kiều Linh Nhi run lên, nàng nhìn Thái hậu với vẻ không dám tin, ngay cả những lời tự cảnh tỉnh bản thân rằng không được để lộ cảm xúc cũng đều quên cả, nàng cứ ngẩn ra nhìn Thái hậu như thế.
Thái hậu làm ra vẻ như không nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này, chỉ thở dài rồi tiếp lời, “Vốn là định sau khi Hiên quay về từ Liễu thành sẽ bắt tay làm việc này ngay.

Thế nhưng nó cứ kiên quyết đợi con thành gia xong mới chịu thú phi.

Qua năm sau tìm cho con một nhà tốt, như thế Hiên nhi cũng yên lòng.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, nàng đứng dậy, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi không cần người khác, chỉ cần…”
Nói đến đây, Kiều Linh Nhi chợt dừng lại, suýt nữa nàng đã nói ra hết những điều suy nghĩ trong lòng, sao nàng lại kích động đến vậy chứ? Mặc dù mọi người đều biết tâm tư mà nàng dành cho Tư Đồ Hiên, nàng cũng không nên lộ ra trước mặt người khác, nhất là Thái hậu bây giờ.
“Chỉ muốn cái gì? Chỉ cần ai?” Sắc mặt Thái hậu đanh lại, “Linh Nhi, con đã không còn nhỏ nữa, con cũng nên biết thân phận, địa vị của mình ở đâu, thứ gì không thuộc về mình thì đừng cố chấp.

Làm người không thể quá tham lam, có biết không?”
Kiều Linh Nhi run lên, nàng cắn chặt môi dưới, quật cường nhìn Thái hậu nhưng không gật cũng không lắc đầu.
“Ai gia không đùa với ngươi, dù năm xưa có hứa hẹn với ngươi điều gì thì hôm nay cũng đều có thể hủy bỏ, vì năm xưa ngươi đã bỏ đi.

Hiên nhi xứng đáng với những điều tốt nhất, mà ngươi, hoàn toàn không cho nó được điều đó.” Giọng Thái hậu ngày càng lạnh lùng.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng bình tĩnh lại, gật đầu nói, “Linh Nhi hiểu.”
Suýt chút nữa nàng đã quên mất Hoàng tổ mẫu trước mặt là giả, việc gì nàng phải xem là thật?
“Ai gia biết con là một đứa trẻ ngoan, con về suy nghĩ cẩn thận đi.

Mau về đi.” Thái hậu mệt mỏi phất tay, ý bảo nàng lui ra.

Kiều Linh Nhi không nói gì thêm, nàng nghiêng mình thi lễ rồi lui xuống.
Thấy tiểu thư bước ra, Thời Thiến lập tức nghênh đón, sau mới phát hiện sắc mặt tiểu thư xấu vô cùng, so với lúc rời khỏi điện của Vân phi còn khó coi hơn, trong lòng không khỏi lo lắng, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Kiều Linh Nhi chẳng nói gì, nàng chỉ lắc đầu rồi rảo bước về phía trước.
Tiểu thư im lặng như thế tất đã có chuyện quan trọng xảy ra, trong lòng Thời Thiến càng bất an.

Nhưng tiểu thư không nói, nàng ta cũng không còn cách nào khác.
Mãi cho đến khi quay về vương phủ, Kiều Linh Nhi cũng không lên tiếng, sắc mặt trầm ngâm, đi thẳng đến phòng sách.
Vân Lam thấy tiểu thư về thì vui lắm, nàng ta há miệng định nói gì thì đã bị Thời Thiến ngăn lại bằng mắt, đành uất ức ngậm lại.
“Không có lệnh của ta, bất kì ai cũng không được đến quấy rầy.” Kiều Linh Nhi đóng sập cửa lại, thuận tiện nhả thêm một câu, “Dù là Thất vương gia cũng không được đến quấy rầy.”
Vân Lam hóa đá!
Tiểu thư thật hung dữ! Ngay cả vương gia cũng không được vào quấy rầy sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem ra tiểu thư đang rất tức giận, chẳng lẽ… chẳng lẽ Thất vương gia chọc giận tiểu thư?
“Thời Thiến, có phải không, có phải Thất vương gia bắt nạt tiểu thư không? Nhìn dáng vẻ kia có vẻ tiểu thư rất tức giận.” Vân Lam run run hỏi Thời Thiến, càng trông càng thấy bất thường, “Nhưng Thời Thiến à, chẳng phải cô vừa theo tiểu thư tiến cung sao? Sao có thể gặp được Thất vương gia chứ?”
Thời Thiến liếc nhìn Vân Lam, “Ai nói gia bắt nạt tiểu thư?”
Vân Lam chớp mắt mấy cái, “Không có sao, vậy rốt cuộc tiểu thư bị gì nhỉ?”
Sắc mặt Thời Thiến chùng xuống, trong lòng lo lắng không thôi, “Ta cũng không biết, tiểu thư không nói gì cả.

Phải rồi, vương gia đã về chưa?” Bây giờ chỉ có Thất vương gia mới giải quyết được vấn đề này, người tiểu thư nghe lời nhất chính là vương gia.
Vân Lam lắc đầu, “Vẫn chưa, Thời Bố cũng chưa quay về, mà hôm nay đến các vị tiểu thư trong phủ cũng rất biết điều, không ai gây náo loạn cả.”
Trong lòng Thời Thiến bỗng có một dự cảm xấu, dường như có chuyện không may gì sắp xảy ra.
“Thời Thiến, cô làm sao thế?” Thấy sắc mặt Thời Thiến đột nhiên chuyển xấu, Vân Lam cũng lo lắng theo.
Thời Thiến không muốn dọa nàng ta nên chỉ lắc đầu, “Không sao đâu, ta đi sắp xếp dược vật trước, cô ở đây hầu hạ tiểu thư.”
Vân Lam gật đầu, dõi theo bóng Thời Thiến rời đi với ánh mắt tò mò.

Đến khi thân ảnh Thời Thiến dần biến mất, nàng ta mới chợt nhớ ra một việc, vội vàng kêu lên, “Thời Thiến, khoan đã, ta có việc muốn nói.”