Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 204






Edit: Mèo Nhỏ
Trong tích tắc, Kiều Linh Nhi thấy đầu óc mình trống rỗng, thậm chí sắc mặt cũng tái hẳn đi, không ngờ Vân phi lại xảy ra chuyện thật.
Vân Lam thấy tiểu thư như vậy thì không khỏi sợ hãi, “Tiểu thư, người, người làm sao thế?”
Thời Thiến cũng bước đến đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Một lát sau Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, phát hiện ra mình vẫn còn đang vịn vai Vân Lam, toàn thân nàng run lên, sau mới buông ra, “Vân phi làm sao?”
“Vân phi nương nương gọi tiểu thư vào cung, hình như là tìm người có việc gì đó, vị công công đến báo tin đã quay về phục mệnh rồi ạ.” Vân Lam bẩm báo thật kỹ, sợ rằng tiểu thư sẽ lo đến hôn mê bất tỉnh.
Chỉ là gọi nàng tiến cung thôi à? Không có chuyện gì xảy ra thật sao?
Bấy giờ lòng Kiều Linh Nhi mới dịu lại, toàn thân nàng mềm nhũn ra, may mà Thời Thiến nhanh tay đỡ lấy, “Tiểu thư, người hãy cẩn thận.”
Kiều Linh Nhi cười như không, “Ta không sao.”
Nụ cười hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn thế nào cũng giống như đang miễn cưỡng, Vân Lam thấy vậy thì lấy làm đau lòng lắm, Thời Thiến cũng không muốn nhìn thấy điều này.
“Tiểu thư, người làm sao thế? Chẳng lẽ Vân phi nương nương định…” Thời Thiến võ đoán.
Thế nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị Kiều Linh Nhi cắt ngang, “Không có gì, chỉ là ta đang mải suy nghĩ mà thôi.”
Vân Lam và Thời Thiến liếc nhìn nhau, cả hai đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra tại nơi này.
Kiều Linh Nhi lại đứng lên, “Thời Thiến, ngươi theo ta tiến cung.

Vân Lam, ngươi ở lại trong phủ, nếu có chuyện gì thì đi tìm Lệnh Hồ tiểu thư.”
Vân Lam buồn phiền, nàng ta không hiểu vì sao tiểu thư lại dặn dò như thế.

Nếu là ngày thường, bất kể tiểu thư có phân phó điều gì nàng ta không hiểu đi chăng nữa, chỉ cần tiểu thư đã nói Vân Lam sẽ không nghi ngại mà làm theo.


Thế nhưng hôm nay thì khác, các vị tiểu thư trong phủ đều không thích tiểu thư, ấy vậy mà tiểu thư còn dặn nàng ta có việc thì đến tìm Lệnh Hồ tiểu thư, thế này là thế nào?
“Tiểu thư, vì sao không tìm Thời Bố? Lệnh Hồ tiểu thư trông không có vẻ tốt lành gì.” Vân Lam dẩu cái miệng nhỏ nhắn.
Khóe môi Kiều Linh Nhi giật nhẹ, không có vẻ tốt lành gì?
“Tiểu thư nhà ngươi là người tốt sao?”
“Phải.” Vân Lam lập tức đáp ngay, tiểu thư đương nhiên là người tốt, sao người lại hỏi thế nhỉ?
“Tiểu thư nhà ngươi có khắc hai chữ người tốt trên trán à?” Kiều Linh Nhi tiếp tục hỏi, mặt nàng không đổi sắc.
Thời Thiến không kìm được phì cười.
Khuôn mặt Vân Lam đỏ ửng, nàng ta trừng mắt nhìn Thời Thiến, sau mới đáp lại, “Không có ạ.”
“Thế chẳng lẽ trên mặt Lệnh Hồ tiểu thư có khắc hai chữ người xấu?”
Trong lòng Vân Lam phiền muộn không thôi, thế nhưng cũng chỉ biết lắc đầu, “Không có ạ.

Nhưng tiểu thư à, vị Lệnh Hồ tiểu thư kia đến đây cùng Lăng tiểu thư, bọn họ đều không thích tiểu thư người, nếu như đi tìm nàng ta, chỉ e…”
Kiều Linh Nhi hiểu vì sao nha đầu kia lại lo lắng, thế nhưng nếu có chuyện thì cần phải để Lệnh Hồ tiểu thư ra mặt, như thế mới biết được nàng ta có thật lòng hay không.

Không phải nàng đa nghi, nhưng chỉ khi sinh mệnh, thứ quyền lợi duy nhất bị uy hiếp, nàng ta nhất định phải biết phòng bị, không thể lơ là dù chỉ một phút giây.
“Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta dặn là được rồi.” Kiều Linh Nhi không muốn giải thích nhiều, có những chuyện cho đến khi đã xác định, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Vân Lam rầu rĩ vâng theo.
Sau khi quay về phòng đổi xiêm y, Kiều Linh Nhi mới nói, “Vân Lam, trên thế gian này không phân chia giữa người tốt và người xấu, chẳng qua là cách làm của mỗi người không giống nhau, vì đoạt được thứ mình muốn mà làm khác với người ta mà thôi.


Chỉ cần ngươi sắp xếp cho tốt, thì dù trong miệng lưỡi người khác ngươi có là người xấu, đối với bản thân mình ngươi lại là quý nhân, có những khi trong vô thức bọn họ sẽ giúp ngươi hoàn thành một số chuyện.”
Mặc dù tiểu thư nói vậy, Vân Lam vẫn không thể hiểu rõ ràng những ý tứ bên trong, thế nhưng nàng ta biết, lời của tiểu thư nhất định không sai.
Thế nhưng, “Tiểu thư, ai muốn làm hại người đều là người xấu cả.”
Khóe môi Kiều Linh Nhi cong lên, trong lòng nàng vô cùng cảm động, sự cố chấp của nha đầu kia luôn khiến người khác cảm động.
Thôi, như thế coi là người xấu thì cứ vậy đi.
Vân phi chẳng những không xảy ra chuyện mà còn cho đòi nàng tiến cung, điều này khiến tảng đá lớn trong lòng Kiều Linh Nhi như được trút bỏ.

Chỉ cần không gặp chuyện, chỉ cần mọi người đều tốt là được rồi.
“Thỉnh an Vân phi nương nương.” Khi nhìn thấy Vân phi, Kiều Linh Nhi khẽ cười, nghiêng mình thi lễ.
Vân phi cũng nở nụ cười, nàng ta khoát tay, “Đứng lên đi, xa xôi như thế mà cho đòi chỉ để cùng chơi cờ, vất vả cho Kiều tiểu thư rồi.”
Xa xôi? Đường từ Thất vương phủ vào cung cũng có thể coi là xa ư? Nhưng nếu đã là lời khách sáo thì thôi xin nhận.
“Tài đánh cờ của Vân phi nương nương ảo điệu, Linh Nhi cũng muốn tiến cung thỉnh giáo, nhưng vì vương phủ bận rộn nên không thường quấy rầy Vân phi nương nương, cho nên…” Kiều Linh Nhi ngồi xuống xong mới cười nói.
Sau khi cung nhân dâng trà lên, Vân phi bèn khoát tay ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Kiều Linh Nhi hiểu, hôm nay Vân phi cho đòi nàng tiến cung đương nhiên có chuyện quan trọng cần nói, bằng không thì nàng ta đã không nghiêm túc như thế.
Thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
“Mấy hôm trước chẳng phải Kiều tiểu thư nói muốn xem qua sách dạy đánh cờ mà ta viết đó sao?”
Nghe nói như vậy, Kiều Linh Nhi không khỏi ngạc nhiên, song thấy ánh mắt Vân phi bình tĩnh như không, hẳn là bên trong còn có ẩn tình, bèn gật đầu, “Suýt chút nữa ta đã quên mất, hôm qua còn nói với Hiên nếu có vào cung thì thuận tiện mang về phủ, đấy nương nương xem, trí nhớ của Linh Nhi tệ quá.”
Vân phi bèn cười bảo, “Không sao, bây giờ ta đưa Kiều tiểu thư cũng tiện, phiền tiểu thư theo ta đên thư phòng lấy vậy.”
“Vậy còn gì bằng.” Kiều Linh Nhi phụ họa.

“Mời theo ta.” Vân phi nhẹ nhàng nói.
Kiều Linh Nhi không nói gì thêm, rảo bước theo chân Vân phi bước vào điện.
Phía sau đại điện là thư phòng nho nhỏ, thư tịch xếp ngay ngắn trên giá nhưng cũng không nhiều, nhìn vẻ ngoài xem ra đã được xếp ở đây từ lâu, nhìn cách trưng bày cũng đủ thấy chủ nhân của chúng trân trọng đến nhường nào.
Vân phi vừa bước đến giá sách thì nhấn nhẹ một cái, giá sách tự động dịch chuyển một chút.
Kiều Linh Nhi ngạc nhiên, không ngờ lại có mật thất ở đây.

Phía sau giá sách này rốt cuộc là thứ gì?
Không đợi Kiều Linh Nhi hỏi, Vân phi đã lấy một hộp gỗ rám màu từ phía sau giá sách ra, sau đó lại nhấn nhút, giá sách tự động quay về vị trí cũ.
Vân phi cầm hộp gỗ đến bên bàn sách, đặt lên trên rồi mới quay sang nhìn Kiều Linh Nhi, môi khẽ nở nụ cười, “Kiều tiểu thư có tò mò muốn biết bên trong hộp gỗ này là thứ gì không?”
Kiều Linh Nhi không gật đầu, tuy rằng nàng tò mò, thế nhưng có việc nàng càng tò mò hơn, đó chính là thân phận của Vân phi.

Không biết vì sao khi Vân phi mở mật thất ra, nàng có cảm giác mạnh mẽ rằng thân phận của nàng ta không chỉ đơn giản như thế.
Không thấy Kiều Linh Nhi trả lời, Vân phi cũng không hấp tấp, càng không nóng nảy, nụ cười trên môi vẫn chưa vơi, ánh mắt nàng ta đảo lại về phía hộp gỗ, “Bên trong tráp gỗ này là thứ ai ai cũng đều liều mạng đoạt lấy.”
Thứ ai ai cũng liều mạng đoạt lấy là gì nhỉ? Là tài phú, hay là quyền lợi?
Nếu như người kia muốn có quyền lợi, sau là tài phú, bên trong hộp gỗ này hẳn là ngọc tỷ.

Nhưng vì sao ngọc tỷ lại ở trong tay Vân phi? Dẫu mấy năm nay Vân phi được sủng ái, nhưng thế thì sao chứ? Từ xưa hoàng đế đã là người bạc tình, nào có ai lại đem tâm tư mình đặt vào tay nữ nhân? Hơn nữa ngọc tỷ đại diện cho quyền lực của cả quốc gia, sao hoàng đế lại giao thứ quan trọng này cho Vân phi?
Nhưng nếu người kia muốn tài phú, muốn được giàu có cả đời, bên trong hộp gỗ này hẳn là ngọc Cửu Phượng.
Kiều Linh Nhi không dám đoán tiếp, bởi lẽ đáp án đã lờ mờ lộ ra, nàng không muốn tin, lại càng không muốn thấy thứ mình không muốn thấy.
Vẫn không nghe thấy Kiều Linh Nhi đáp lại, Vân phi có hơi lo lắng, “Kiểu tiểu thư không tò mò bên trong rốt cuộc chứa thứ gì sao?”
Kiều Linh Nhi cười nhạt, cố giấu đi hàn ý trong đôi mắt, “Nếu Vân phi nương muốn nói cho ta biết thì nhất định sẽ nói thẳng, thậm chí còn mở nó ra.

Thế nên ta chẳng cần phải tò mò.”

Bình tĩnh đến thế, quả không hổ danh là người Thất vương gia coi trọng.

Vân phi cố ghìm tiếng thở dài trong lòng, nàng ta gật đầu tỏ ý tán thành điều Kiều Linh Nhi vừa nói.
“Ta biết với sự thông minh tài trí của Kiều tiểu thư, dù ta muốn giấu cũng không giấu được.

Chính vì sự thông minh, sự tài trí ấy mà Kiều tiểu thư mới được Thất vương gia coi trọng.

Vân phi buông hộp gỗ trong tay ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau khi Kiều Linh Nhi ngồi xuống nàng ta mới tiếp, “Vốn dĩ ta cho rằng cả đời này Thất vương gia sẽ không xem vì bất kì cô gái nào, không ngờ qua bao năm, ngài vẫn giữ Kiều tiểu thư bên cạnh.”
Kiều Linh Nhi không nói cũng không nghĩ, chỉ nghe mà thôi.
“Năm xưa Thất vương gia đưa tiểu thư rời kinh, ai cũng nghĩ rằng Thất vương gia chỉ coi cô là công cụ giúp ngài đoạt được ngôi vị hoàng đế.

Không ngờ năm ấy cô rời xa ngài, ai cũng không ngờ ngài chỉ phái người đi tìm kiếm một năm rồi bỏ cuộc.

Càng khiến mọi người bất ngờ chính là, bảy năm sau, cô lại tự mình quay về bên ngài.

Có lẽ cô không biết, nhưng những ai theo dõi màn hí kịch này đều mong chờ để xem xem cô sẽ bị Thất vương gia dằn vặ ra sao, bởi vì điều Thất vương gia hận nhất chính là sự phản bội.”
Giọng nói hờ hững của Vân phi không để lộ tâm trạng gì.

Thế nhưng không hiểu vì sao, Kiều Linh Nhi lại như thấy trái tim đầy máu của nàng ta, trái tim ấy như bị ai đâm toạc, mãi đến bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
Rốt cuộc nàng ta đã trải qua những chuyện gì? Và nàng ta đang dùng thân phận gì để nói chuyện với nàng?
Có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu được nàng ta cả.