Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 194






Edit: Mèo Nhỏ
Bị nói trúng tim đen, Mộ Dung Phong vội quay đầu lại đã thấy Kiều Linh Nhi đứng phía sau, nàng ta không khỏi bất ngờ, “Cô, cô nói bậy, tôi đâu có nói như thế.”
Lệnh Hồ Nguyệt nhíu mày, sao Kiều Linh Nhi lại đột nhiên xuất hiện ở đây…
“Thế nhưng trong lòng cô muốn như thế.” Giọng Kiều Linh Nhi sắc bén hẳn, “Mộ Dung tiểu thư, nơi này là Thất vương phủ, không cho phép bất kì ai có suy nghĩ xấu xa.

Nếu cô nghĩ Thất vương phủ là nơi không sạch sẽ thì cứ bẩm báo với Hoàng tổ mẫu, tôi tin rằng Hoàng tổ mẫu cũng sẽ quan tâm đến tâm lý của Mộ Dung tiểu thư, cho phép tiểu thư rời khỏi Thất vương phủ.”
Kiều Linh Nhi vốn rất xinh đẹp, hôm nay nàng lại dùng đạo lý để răn dạy người nên sinh ra một khí thế bức người, áp đảo kẻ khác.
“Kiều tiểu thư, Phong muội muội buột miệng nói vậy cũng vì lo lắng cho Thanh muội muội mà thôi.

Mong Kiều tiểu thư đại nhân đại lượng, tha thứ cho muội ấy.” Trước tình hình này, Lệnh Hồ Nguyệt phải ra mặt đỡ lời, trong lòng có phần tức giận với tính cách nghe tiếng gió lại tưởng mưa rơi của Mộ Dung Phong.
Kiều Linh Nhi vốn chẳng giận đến thế, nàng cũng không muốn gây chuyện với mấy cô tiểu thư này, nếu Lệnh Hồ Nguyệt đã muốn tìm một đường lui thì nàng cũng đành chiều theo, bán cho nàng ta một chút nhân tình.
“Tôi chỉ muốn nói rõ, nếu các vị tiểu thư đã ở Thất vương phủ thì đừng giữ tính cách nghe gió đoán mưa, nếu không e là đánh mất tính mạng lúc nào cũng chẳng hay.” Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Nguyệt rồi cất bước ra ngoài.
Lệnh Hồ Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Phong đứng bên cạnh, nàng ta thở dài, “Phong muội muội, lần sau mong muội nói chuyện tinh tế một chút, nếu không có bằng chứng thì đừng nói ra.

Đừng quên rằng hôm nay muội đang đứng ở Thất vương phủ chứ không phải Mộ Dung phủ của muội.”
Nói xong, nàng ta dẫn Đào Nhi cất bước theo hướng Kiều Linh Nhi vừa đi.
“Tiểu thư, vì sao người không nói cho Kiều tiểu thư biết rằng suy đoán kia là do Lăng tiểu thư nhắc đến?” Hạnh Nhi cất tiếng hỏi.
Đáng tiếc Mộ Dung Phong vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi, nàng ta không đáp lại câu hỏi của Hạnh Nhi đã xoay người bỏ về viện của mình.
Trong điện.
“Hồ thái y, thế nào rồi?” Kiều Linh Nhi vừa vào cửa đã thấy Hồ Chiếu đang kê toa.
“Chẳng qua là không hợp với khí hậu thôi, không có gì đang lo ngại.” Hồ Chiếu nhìn nàng, ánh mắt nhuộm ý cười.
Kiều Linh Nhi hiểu rõ ý nghĩa của ý cười này, khóe miệng nàng cũng cong lên.


Xem ra Nam Hạ này không chỉ một mình Tư Đồ Hiên là người biết giả đò, nhân gia đang ngồi trước mặt này e cũng là cáo già đội lốt.
Sau khi Hồ Chiếu giao toa thuốc, y lập tức đi cùng Kiều Linh Nhi.
Dọc đường, Hồ Chiếu không nói gì, Kiều Linh Nhi cũng giữ im lặng.
Vân Lam không nhẫn nại được nữa, nàng ta hiểu thế nào gọi là không hợp khí hậu.

Thế nhưng như vậy cũng coi là không hợp hay sao? Cùng ở kinh thành, Công Tây phủ cách Thất vương phu không xa, vì sao Công Tây tiểu thư lại không hợp cho được?
“Tiểu thư, vì sao Công Tây tiểu thư lại không hợp khí hậu, phong thổ ở đây?” Hỏi xong, Vân Lam còn đưa ánh mắt hoài nghi nhìn Hồ Chiếu, trong lòng thầm nghĩ có khi Hồ thái y chẩn bệnh lầm rồi.
Kiều Linh Nhi không dừng bước, “Vân Lam, chuyện này hẳn phải hỏi Hồ thái y mới rõ.”
Khóe miệng Hồ Chiếu khẽ giật, vừa quay đầu đã chạm phải vẻ mặt hiếu kỳ của Vân Lam, nếu không giải đáp e sẽ phụ nỗi mong chờ của nàng ta.

Bị dồn đến đường cùng, y đành giải thích một cách đơn giản, “Vân Lam, có đôi khi không chỉ liên quan đến vấn đề thức ăn, mà do tâm lý bị ảnh hưởng.”
Vân Lam càng thấy mơ hồ.
Trong lòng Hồ Chiếu thầm than thở, nhưng sau vẫn tiếp tục giải thích, “Ví dụ như khi cô rất gấp, có phải sẽ nghĩ ngay đến… nhà xí không?”
Ạch, đến nhà xí mà cũng nói ra được sao?
Kiều Linh Nhi bỗng dừng chân, khóe miệng giật nghiêm trọng, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Hồ Chiếu, đoạn lại dặn dò Vân Lam, “Vân Lam, ngươi lui xuống trước đi, ta có việc cần bàn với Hồ thái y.”
Vân Lam tự thấy vấn đề bản thân hoài nghi đã sáng tỏ, nàng ta lui xuống chẳng chút do dự.
Hồ Chiếu nhìn Linh Nhi cười mà như không, “Linh Nhi có chuyện gì cần giúp một tay sao?”
Con người nham hiểm này, khá lắm!
“Hồ thái y thật biết nói đùa, ta nào có chuyện gì cần giúp một tay chứ? Hơn nữa nếu cần giúp đỡ, ta đi tìm Thất vương gia không phải tốt hơn sao?” Nàng nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người bước đến tiểu đình.
Xem chừng là đạp phải đuôi rồi?!
Dáng vẻ phì phò vì giận này của nàng rất đáng yêu, quá mê người, thật khiến người ta muốn tiếp tục bông đùa.
Thế nhưng Hồ Chiếu vẫn còn sáng suốt, y còn đủ tỉnh táo để biết không nên dấn thân vào con đường không lối thoát ấy.

Sau khi bước vào tiểu đình, y lập tức đầu hàng, “Kiều tiểu thư nói phải lắm, Thất vương gia lợi hại hơn hạ quan, việc khiến Kiều tiểu thư bận lòng, không biết liệu hạ quan có thể giúp một tay?”

Giọng nói đầy châm chọc này trái lại còn chọc Kiều Linh Nhi phì cười, nàng nhẹ nhàng liếc về phía y, “Coi như Hồ thái y còn biết tự lượng sức mình.”
Tục ngữ có câu: Chỉ có tiểu nhân và đàn bà khó dạy!
Hôm nay Hồ Chiếu y cuối cùng cũng được lĩnh ngộ.
Hồ Chiếu bất đắc dĩ cười bảo, “Kiều tiểu thư dạy phải lắm.”
Bấy giờ khuôn mặt nghiêm túc của Kiều Linh Nhi mới giãn ra, để lộ ý cười, “Là Hiên gọi ngài sang đây sao?”
“Phải, là đến để phối hợp hành động với tiểu thư.”
Câu trả lời thật thà này của Hồ Chiếu khiến khóe môi Kiều Linh Nhi cong cong.

Cái gì mà phối hợp hành động với nàng chứ? Nàng tự biết mình liều lĩnh, nhưng đấy chẳng phải vì cuộc sống này quá tẻ nhạt hay sao.

Hoàng tổ mẫu phái đám người Lăng Lung đến Thất vương phủ, nếu nàng không cùng họ chơi đùa thật vui thì thật có lỗi với tâm ý của Hoàng tổ mẫu.

Thế nhưng thái độ và việc làm của bọn họ quả thật là… hiếm thấy.
“Hồ thái y có ý kiến gì chăng?”
Hồ Chiếu lắc đầu, “Không có.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Thế là tốt, nàng rất hài lòng.
“Vậy tiếp theo ta mong Hồ thái y có thể giúp một chuyện.”
Khi nhìn vào đôi mắt ngọc sáng rực kia, trái tim Hồ Chiếu không kìm được phải run lên, thật sự rất điên cuồng.
“Được.”
Kiều Linh Nhi nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Trong toa thuốc của Công Tây tiểu thư ta có bỏ một nguyên liệu, sau đó trong thức ăn của nàng ta lại bỏ một nguyên liệu tương khắc vào, thế nên…”

Nghe nàng giải thích xong, Hồ Chiếu thấy vô cùng bất đắc dĩ, tuy biết nàng nghịch ngợm, cũng biết nàng rất lợi hại, thế nhưng chưa từng thấy nàng khiến hai người bọn họ phối hợp ăn ý như thế, còn chọn thời điểm rất tỉ mỉ.

Hiển nhiên Hồ Chiếu y chỉ biết tỏ lòng kính phục.
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Tin tức về sức khỏe của Công Tây tiểu thư hiển nhiên sẽ truyền vào cung, ta chơi còn chưa đủ nên không cho phép bất kì ai rời khỏi đây, thế nên nếu Hoàng tổ mẫu hay người khác có hỏi đến, ta mong ngài có thể đưa ra một đáp án khiến đôi bên đều hài lòng.”
Kiều Linh Nhi cười hì hì, đôi mắt ngọc sáng trong nhìn y với vẻ chờ mong.
Hồ Chiếu có thể không đồng ý? Nàng đã nhờ cậy y như vậy, làm sao y có thể cự tuyệt?
“Được.”
Nụ cười xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt tuyệt sắc, đôi môi đỏ mấp máy, “Đa tạ Hồ thái y.”
Trái tim Hồ Chiếu càng rối loạn.
“Linh Nhi, ta về rồi đây.” Bỗng nhiên giọng nói của Tư Đồ Hiên từ ngoài vọng vào.
Toàn thân Hồ Chiếu run lên, y liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi rồi cố gắng trấn tĩnh lại, sau mới đứng dậy, “Hạ quan thỉnh an Thất vương gia.”
Sự xuất hiện của Tư Đồ Hiên đã thu hút sự chú ý của Kiều Linh Nhi, nàng không hề phát hiện ra sự khác thường ở Hồ Chiếu.
Thế nhưng không phải vì Kiều Linh Nhi không phát hiện là người khác cũng không nhìn thấy.
Tư Đồ Hiên nhíu mày nhìn y với vẻ không vui, sau hắn mới cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang bước về phía mình, “Ta về rồi, chuyện kia đã giải quyết xong chưa?”
Kiều Linh Nhi vui vẻ gật đầu, “Ừm, đã xong rồi, còn chàng? Bát vương phi có đồng ý không?”
Tư Đồ Hiên không trả lời ngay mà liếc mắt nhìn Hồ Chiếu, “Nếu Hồ thái y không còn chuyện gì thì lui trước đi.”
Lúc Hồ CHiếu đi rồi Kiều Linh Nhi mới phát hiện có điều kì quái.

Nàng không thể diễn tả cảm giác này bằng lời, chỉ biết rằng thật sự rất kì lạ, thật sự rất…
“Ba ngày nữa Cố ma ma sẽ đến phủ.” Tư Đồ Hiên nhận ra sự khác thường ở nàng nhưng không hỏi thêm.
“Thật sao?”
Đương nhiên nhân gia muốn thu hút sự chú ý của nàng.

Thế nhưng nàng vẫn bị lừa.
“Ta làm việc mà nàng còn không yên tâm?” Tư Đồ Hiên quắc mắt nhìn, sự nguy hiểm ánh lên trong đôi mắt.
Kiều Linh Nhi nở nụ cười dịu dàng, “Nào đâu có, chỉ là vui vẻ quá… nhất thời không biết làm sao.”


Thế này là… không biết phải làm sao à?
Tư Đồ Hiên không để nàng tiếp tục giải thích, “Chuyện tình trong phủ đã xử lý êm thấm?”
“Tất cả đều hoàn hảo, chỉ là vị Mộ Dung tiểu thư kia hoài nghi phủ ta có thứ lôi thôi, không biết sao cô ả lại nghĩ ra được.

Ta cảm thấy nên tìm cơ hội nói chuyện phải quấy.”
Phủ ta có thứ lôi thôi? Nàng không cho phép chuyện này xảy ra, ả kia bụng dạ khó lường, sao nàng có thể để phát sinh chuyện như thế.

Nàng chọn chờ đợi, bất kể là người hay là vật, đã tổn tương người khác dù chỉ một chút cũng tuyệt đối không tha.”
“Linh Nhi, nếu nàng không thích bọn họ vì sao không đuổi luôn cho nhẹ lòng, đến lúc đó ta sẽ giải thích với Hoàng tổ mẫu.” Tư Đồ Hiên có phần không vui, dù sao những kẻ đó ở lại phủ cũng ít nhiều khiến nàng không thoải mái, thậm chí còn bị tổn thương.

Dù là tổn thương hay không vui, hắn đều không cho phép.
Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ, nàng rất thích được hắn yêu thương như thế, nhưng bây giờ không phải lúc.
“Hiên, chúng ta có trò vui chẳng phải rất tốt sao? Hơn nữa nếu đuổi bọn họ đi, ta sẽ mất vui đấy.

Chàng nói xem, có phải niềm vui của ta mới là lớn nhất không?”
Quả thật hắn từng nói như vậy, nàng học lúc nào mà đã nhanh chóng đem ra dùng thế này!
Ngắm khuôn mặt sáng rỡ, Tư Đồ Hiên không nỡ cất tiếng cự tuyệt.
Kết quả là đám người Lăng Lung tiếp tục bị giữ lại.
Ngày hôm sau, sức khỏe của Công Tây tiểu thư đã bình phục.
Thời Bố bước về phía thư phòng với vẻ lo lắng, từng bước chân nặng nề khiến ai cũng không nhìn ra nhân vật này chính là Thời Bố.
“Gia, tiểu thư lôi các vị tiểu thư trong viện tử ra đánh.” Bước vào thư phòng, sau khi ổn định hơi thở Thời Bố mới dám cất tiếng bẩm báo.
Vị nào đó nhìn ra ngoài cửa, chợt cảm thấy ánh dương hôm nay xán lạn quá, “Đưa bọn họ ra ngoài viện tử phơi nắng.”
“Gia, tiểu thư cũng phải đi sao?” Thời Bố vừa rối bời, lại vừa kinh hãi.
Vị vương gia nọ liếc mắt nhìn y.
“Thuộc hạ đã rõ.”
Thế là…