Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 175






Tư Đồ Hách bước ra cửa, y định đi tìm Kiều Linh Nhi, nhưng lại chợt nhớ ra bây giờ không phải thời điểm thích hợp nên đành xoay người chuyển sang hướng khác.
Sau khi màn đêm buông xuống, mọi vật đều tĩnh lặng như tờ.
Sáng hôm sau, Kiều Linh Nhi sai Thời Thiến lấy cho nàng một bộ trang phục, khi khoác bộ xiêm y do Tư Đồ Hiên chuẩn bị cho mình lên người, nàng không khỏi ngạc nhiên.
Người trong tấm gương đồng kia xinh đẹp đến lạ.
Nàng vốn biết nhan sắc mình không tệ, thế nhưng chưa thể đạt đến hai chữ yêu kiều.

Hôm nay tỉ mỉ phục sức, vận vào mình một bộ xiêm y tốt, lại có hiệu quả đáng ngạc nhiên.
Khi Tư Đồ Hiên đẩy cửa bước vào cũng là lúc nàng xoay người lại, khiến hắn không khỏi ngây ngẩn.
Thời Thiến thấy dáng vẻ hai vị chủ nhân bèn cung kính cúi đầu lui xuống.
Cho đến tận hôm nay, Kiều Linh Nhi chưa từng thấy ánh mắt hắn nóng bỏng như thế, đột nhiên trái tim nàng đập loạn, không thể khống chế được.
Nàng vội vàng vòng tay tự ôm lấy mình.
“Sao vậy? Khó chịu ư?” Tư Đồ Hiên tiến lại gần, kéo nàng vào lòng rồi hỏi với vẻ lo lắng.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu, nàng có hơi không thoải mái, “Ta không sao.”
Tư Đồ Hiên vẫn chưa chịu nơi tay, hắn vừa ôm thật chặt vừa ngắm nghía khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Một lát sau hắn mới cất giọng khàn khàn, “Linh Nhi.”
Kiều Linh Nhi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang lướt trên gương mặt nàng, nàng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, chỉ biết gật đầu đợi chờ câu nói tiếp theo của đối phương.
Nào ngờ đợi mãi mà hắn vẫn chẳng lên tiếng.
Buồn bực.
Ngẩng đầu.
Kiều Linh Nhi bỗng hối hận, nàng vừa ngước lên đã chạm phải đôi mắt sâu như suối nguồn cổ kính, lại vừa đen tuyền huyễn hoặc, chẳng khác nào muốn hút lấy hồn nàng.
Đôi hàng mi dài như phiến quạt nhẹ chớp một cái, con ngươi đen láy sáng lên như viên hắc bảo thạch hấp dẫn người nhìn, lúc viên ngọc tròn ấy khẽ chuyển toát ra sự quyến rũ vô ngần.

Còn cái miệng đỏ nhỏ nhắn kia vô thức hơi hé ra, để lộ hàm răng trắng như tuyết và đầu lưỡi màu hồng phấn lấp ló bên trong…

Cơ thể Tư Đồ Hiên nóng lên, đôi mắt sâu càng thăm thẳm, đôi mày hắn nhíu lại, cất tiếng gọi khàn khàn, “Linh Nhi.”
Lại gọi tên à?
Kiều Linh Nhi dẩu đôi môi nhỏ tỏ vẻ bất mãn, mắt nàng nhìn hắn chằm chằm, để mặc hắn độc thoại.
Tư Đồ Hiên bật cười, tiếng cười mộc mạc phát ra từ đôi môi gợi cảm như khiến đối phương tan chảy.

Kiều Linh Nhi vốn khí phách chẳng chịu khuất phục nay cũng đỏ bừng đôi má, không dám trừng mắt nhìn người ta nữa mà đành cúi thấp đầu.
“Đẹp thật.”
Hai tiếng đơn giản thoát ra từ đôi môi kia, truyền đến tai Kiều Linh Nhi khiến nàng ngẩn người, trong lòng có cảm giác lâng lâng.
Thất gia khen ngợi người khác, Thất gia đang khen nàng!
Vòng tay to lớn của Tư Đồ Hiên ghì chặt nàng vào lòng, đôi mày kiếm vẫn nhíu chặt, miệng hắn lầu bầu mấy tiếng xem chừng có điều bất mãn.
Thật ra, không phải xem chừng mà quả thật vậy, hắn thật sự bất mãn!
Hắn vẫn biết tiểu cô nương này xinh đẹp, nhưng chưa từng nghĩ tới rằng nàng lại xinh đẹp đến như vậy.

Nàng thích để mặt thuần nên hiếm khi hắn có cơ hội được chiêm ngưỡng dáng vẻ này.

Từ sau khi nàng trở về đến nay, hình như đây là lần đầu tiên nàng phục sức lộng lẫy thì phải.
“Chàng sao thế?” Kiều Linh Nhi hỏi han, nàng cảm nhận được sự kỳ lạ nơi hắn.
Tư Đồ Hiên chẳng quan tâm đến câu hỏi của nàng, hắn vẫn ôm nàng, sự bất mãn trong lòng ngày càng lớn dần.
Chi bằng để nàng thay bộ xiêm y khác, vì bộ này quá tôn nhan sắc của nàng.
Nhưng mà bộ này do chính hắn bắt nàng mặc, bây giờ không thể lại bắt nàng thay!
Vậy thì để nàng xóa bớt phấn son, để mặt thuần là được rồi.
Nhưng mà hiếm khi hắn thấy nàng hăng hái thế này.
Sau một hồi luẩn quẩn, cuối cùng Tư Đồ Hiên nhận thấy hắn không nên phát biểu thêm gì nữa.
Trên đường vào hoàng cung, trong lòng Kiều Linh Nhi vẫn còn vài điều nghi vấn, nàng cảm giác vị vương gia kia không giống thường ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn không thể nói với nàng, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến nàng buồn bực.
“Hiên, chàng làm sao thế?” Kiều Linh Nhi hỏi câu này lần thứ mười lăm.

Tư Đồ Hiên vẫn lắc đầu rồi cười thật khẽ, “Không có gì.”
Nàng nào phải đứa trẻ lên ba, sao có thể bị ba chữ này khống chế.
“Thật sự là không có gì?”
Tư Đồ Hiên lại cười, “Thật.”
Kiều Linh Nhi không truy vấn thêm, nàng hừ một tiếng rồi quay đầu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, chẳng buồn đến ý đến hắn nữa.
Đột nhiên trong đầu nàng lại lóe lên một suy nghĩ, nàng vội vàng quay lại, “Hiên, chàng nói xem, vị Trương đại nhân kia có gì đó không bình thường, đúng không?”
Tư Đồ Hiên thật không biết phải nói gì, hắn còn tưởng nàng nghĩ ra chuyện gì, nào ngờ lại là vấn đề này.
Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, hắn vẫn phải trả lời nàng, “Ông ta là người của Hoàng hậu.”
Hoàng… hậu?
Hoàng hậu Nam Hạ ư?
“Là…”
“Chính là bà ta.” Tư Đồ Hiên nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi đáp lời.
Trong lòng Kiều Linh Nhi thoáng lo sợ nhưng không thể nói ra.

Sao vị Trương đại nhân kia lại có thể là người của Hoàng hậu? Hoàng hậu, vị Hoàng hậu được xưng tụng hiền lương thục đức, được muôn dân kính yêu, sao có thể làm ra những chuyện như thế? Dù rằng người thân của Hoàng hậu vốn chẳng ra gì, nhưng nàng vẫn tin rằng Hoàng hậu là một vị mẫu nghi tốt.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể.”
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, Tư Đồ Hiên thầm than thở trong lòng, nàng nhìn người chưa thông nên mới mù mờ, không rõ chân tướng của bọn họ.
Có lẽ bộ mặt thân của người đàn bà kia chẳng mấy ai nhìn thấu, dù là Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, cũng không nhận ra dược.
“Hiên, chuyện này là thế nào?” Kiều Linh Nhi lo lắng hỏi.
“Gia, đến rồi.” Tiếng vó ngựa đã ngừng, giọng Thời Bố vọng vào từ bên ngoài.
“Lát nữa ta sẽ nói sao.” Tư Đồ Hiên vươn tay vuốt nhẹ trên gò má trắng mịn của nàng, trầm giọng nói.
Đã đến hoàng cung thì nên lo chuyện chính, việc kia tạm gác lại cũng chẳng hề gì.
Thế nhưng trong lòng bất an, khiến tâm tình nàng càng rối bời.

Nhìn cảnh vật náo nhiệt, Kiều Linh Nhi nhíu mày, “Đúng là phiền phức.”
Tư Đồ Hiên cũng nhíu mày hỏi lại, “Thế sao?”
“Chàng nói xem, thành thân thôi mà cần gì phải phiền phức như thế.” Kiều Linh Nhi chẳng bận tâm đến sắc mặt kì lạ của vị vương gia bên cạnh, nàng tiếp tục lẩm bẩm, “Một lần thành thân cũng đủ chuyện mỏi mệt nhỉ.”
“Linh Nhi không thích sao?”
Giọng nói thản nhiên khiến người nghe không nhìn ra được tâm trạng thật của hắn.
Kiều Linh Nhi như bừng tỉnh, nàng chớp mắt rồi quay sang nam tử bên cạnh gật đầu, “Đương nhiên là không thích rồi.”
Hôn lễ long trọng là điều mọi nữ tử đều mong muốn, ấy vậy mà nàng lại không thích?
“Thật ra chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp là được, thành thân chẳng qua cũng chỉ là hình thức, không cần thiết phải làm lớn như thế, đúng là lãng phí.” Kiều Linh Nhi giải thích.
“Thế nhưng tiểu thư à, đây là hoàng gia.” Thời Thiến không kìm được mà chen vào.

Mấy lời này của tiểu thư đúng là kì lạ, khi người trong hoàng thất thành thân đều làm như vậy, huống hồ người thành thân hôm nay còn là thái tử.
Hoàng thất?
Phải rồi, hoàng thất.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới nhớ ra vị vương gia nọ cũng là người của hoàng thất, đúng là phiền lòng.

Chẳng lẽ đến khi ấy nàng cũng phải nếm trải những lễ nghi rườm rà này? Mũ phượng cồng kềnh trên đầu, đói bụng cả một ngày, ba quỳ chín lạy…
“Nếu Linh Nhi không thích thì có thể giản lược hết.”
Tư Đồ Hiên vừa lên tiếng đã khiến những người xung quanh khiếp sợ, trong đó có cả Bách Lý Thần vừa xuất hiện.
Đến cả Kiều Linh Nhi cũng không dám tin, nàng không ngờ hắn lại thốt ra như thế.
“Thất vương gia.” Bách Lý Thần cố gắng làm ra vẻ bình thường.
“Thần… vương gia.” Kiều Linh Nhi chợt nhớ ra vị vương gia nào đó rất hẹp hòi, nàng vội vàng sửa lại cách gọi.
Bách Lý Thần hơi sững lại, sau cũng hiểu ra, y cả cười, “Linh Nhi thế nào?”
“Tốt lắm.” Kiều Linh Nhi híp mắt cười.
“Mời!”
Đến khi cử hành đại hôn, Kiều Linh Nhi vừa nhìn đã thấy thảm, vị thái tử và thái tử phi kia cứ thế quỳ rồi lại đứng, đứng rồi lại quỳ, quả là đáng sợ.

Nếu đến khi nàng thành thân cũng phải như thế thì biết làm sao đây?
“Linh Nhi không tin ta?” Một câu hỏi mang hàm ý chất vấn.
Câu hỏi bất ngờ này Kiều Linh Nhi nào đâu hiểu được hàm ý.


Nàng chớp mắt nhìn hắn, đợi một lời giải thích.
Thời Thiến và Thời Bố đều hiểu, hai người họ cùng bật cười, cùng đỏ mặt, rồi cùng nghiêng đầu lén nhìn đối phương.
Sự chú ý của Kiều Linh Nhi dồn lên hai người họ, tạm thời gác câu hỏi của Tư Đồ Hiên sang một bên.
Thời Thiến và Thời Bố, mối quan hệ giữa hai người họ có vẻ như rất khó diễn tả bằng lời.
Không, không nên nói có vẻ mà thật sự khiến người ta có cảm giác khó diễn tả.
Thời Thiến có một vị huynh trưởng thất lạc từ nhiều năm, xét về tuổi tác, rất có thể Thời Bố chính là…
“Hiên, năm xưa chàng tìm được Thời Bố ở đâu?”
Nàng đột ngột chuyển đề tài cũng không thể làm khó Tư Đồ Hiên, có điều chân mày hắn hơi nhíu lại, “Liễu Thành.”
Liễu Thành?
“Lẽ nào…”
Kiều Linh Nhi còn chưa dứt lời, cái miệng nhỏ đã bị người ta bịt chặt.
“Linh Nhi, chuyện này để sau hẵng nói, ở đây không tiện.” Tư Đồ Hiên có phần bất đắc dĩ, hắn thật không hiểu trong cái đầu nhỏ của tiểu cô nương này nghĩ gì, chuyện nghiêm túc như thế mà nàng tùy ý gạt đi, mặt lại chẳng mảy may đổi sắc.
Kiều Linh Nhi gật đầu xong mới nhớ ra chuyện ban nãy, nàng bất mãn nói, “Phải rồi, vì sao ban nãy chàng hỏi ta như vậy? Ta không tin chàng lúc nào?”
“Nếu nàng không thích, tất cả đều có thể giản lược.” Tư Đồ Hiên không giải thích gì nhiều, hắn chỉ lập lại lời đã nói lúc trước.
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới hiểu ra, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào vô cùng, tuy thế trong lòng nàng vẫn còn tồn tại sự nghi ngờ, “Nhưng chàng là vương gia.”
Vương gia là người của hoàng thất, sao có thể tùy tiện? Hơn nữa Hoàng thượng xem trọng hắn như thế, sao có thể chuyện đại sự của hắn biến thành một nghi lễ xuề xòa.
“Linh Nhi.” Giọng Tư Đồ Hiên chùng xuống.
Kiều Linh Nhi luống cuống ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
“Ta tin chàng.” Một lúc lâu sau Kiều Linh Nhi mới gật đầu, nàng bỗng thấy ghét bản thân mình.

Năng lực của Thất gia như thế nào, sao lúc này nàng lại bắt đầu hoài nghi? Không thể nào, chẳng lẽ là do nỗi ám ảnh năm xưa?
Khóe môi Tư Đồ Hiên khẽ nhếch lên, “Ngày mai chúng ta khởi hành hồi kinh.”
“Thật sao?” Nỗi vui mừng vỡ òa, Kiều Linh Nhi suýt chút nhảy cẫng lên.

Nàng thật sự rất nhớ Thái hậu, đã muốn sớm quay về kinh thăm người từ lâu, hôm nay nghe được tin lành sao có thể không hớn hở, vui mừng.
“Linh Nhi, nàng biết vui vẻ như thế từ khi nào vậy?” Ngay khi nụ cười tươi tắn xuất hiện trên môi Kiều Linh Nhi, thì phía sau truyền đến giọng nói của Tư Đồ Hách.