Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 161: Vắt Chân Chữ Ngũ Xem Trò Hay






Nếu muốn dừng chân ở trấn Phù Dung, nhất định phải hiểu phong tục nơi này, nhất định phải ra ngoài dạo một vòng.
Sau bữa cơm tối, Tư Đồ Hiên dẫn Kiều Linh Nhi tản bộ trên đường lớn.
Kiều Linh Nhi rất hào hứng khi được đi bát phố, nàng reo vui, “Sao nào? Chúng ta đi hẹn hò phải không?”
Ánh mắt Tư Đồ Hiên từ minh xác chuyển sang mơ hồ rồi ý vị kia chợ tan biến, hắn khẽ gật đầu cười, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn chan chứa niềm vui, hắn cất tiếng: “Ừ, là đi hẹn hò.”
Thời Thiến và Thời Bố nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thán, “Thất gia thay đổi thật rồi.”
Kiều Linh Nhi chẳng lo đến những chuyện ấy, chỉ cần được ra ngoài cùng nhau, có cơ hội tìm hiểu nhau nhiều hơn là tốt rồi.

Chuyến đi này cũng giống như đang du ngoạn, hiển nhiên không thể chôn chân trong nhà trọ!
Đường lớn ở trấn Phù Dung không có cái vẻ phồn hoa náo nhiệt như của Liễu Thành, tuy thế nhưng cũng có phong vị rất riêng.
“Hễ đi đường tắt thì ắt phải ghé ngang trấn Phù Dung, cho nên thế này cũng là phồn hoa chẳng kém Liễu Thành.” Tư Đồ Hiên làm người hướng dẫn bất đắc dĩ.
Kiều Linh Nhi cảm thấy vui khi có người quan tâm giải thích, cảm giác này không tồi.

Hơn nữa, giọng nói của nam nhân này còn êm tai hơn cả MC ở thế kỷ 21, nghe cũng là một cách hưởng thụ.
Thật ra Kiều Linh Nhi thấy trấn Phù Dung này không đẹp bằng Liễu Thành, hàng xá trên đường giống Liễu Thành cũng chẳng có.
Đi dạo được một lát Kiều Linh Nhi đã cảm thấy mệt nên đề nghị về quán trọ nghỉ ngơi.
Tư Đồ Hiên thấy nét ủ rủ trên khuôn mặt nàng, hắn chợt thấy hối hận vì đã đưa nàng ra ngoài.

Vốn dĩ khi đưa ra đề nghị hắn đã lo lắng, thế nhưng niềm vui trên gương mặt kia khiến hắn không đành lòng cự tuyệt.
Bọn họ vừa quay lại quán trọ, chưa kịp nghỉ ngơi thì bên ngoài đã truyền đến tiếng huyên náo, ồn ào.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, Thời Bố lập tức hiểu ý, “Gia, để thuộc hạ ra ngoài xem sao.”

Sau khi nhận được sự chấp thuần từ Tư Đồ Hiên, Thời Bố xoay người bước ra khỏi cửa.
Tư Đồ Hiên cũng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở một cánh ra nheo mắt nhìn.
Ngoài khung cửa, quan binh tầng tầng lớp lớp, phải đến những hai mươi, ba mươi người.
Khi Thời Bố quay lại, vẻ mặt y rất nghiêm trọng, “Gia, bên ngoài toàn là người của quan phủ, họ đến tìm… tiểu thư.”
Sắc mặt Tư Đồ Hiên lạnh băng, hắn xoay người đi đến gian phòng đối diện tìm Kiều Linh Nhi.
Ngay lúc này, Kiều Linh Nhi cũng đang tựa vào khung cửa ngắm cảnh, vườn hoa ngoài kia đẹp đến nao lòng.

Nàng bỗng nghe thấy tiếng người gõ cửa, ngoảnh đầu lại đã thấy Tư Đồ Hiên đang tiến đến gần, nàng chớp mắt, “Hiên?”
“Linh Nhi, ngoài kia có rất nhiều quan binh đến tìm nàng.” Đôi mày hắn vẫn nhíu chặt, vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Kiều Linh Nhi ngẩn người, “Chẳng lẽ là vì chuyện lúc trước?”
Tư Đồ Hiên gật đầu, thật ra hắn có thể đích thân ra mặt giải quyết, chỉ là hắn lo sẽ có người trách cứ hắn tự ý hành động mà không cho nàng cơ hội nên mới đến gặp nàng trao đổi về chuyện này.

Hành trình đến Lưu Vân lúc này đây, vừa là để tham dự đại hôn của Thái tử Lưu Vân, vừa là để nàng khám phá các vùng mới như Lưu Vân, Nam Hạ, …
“Tìm đến tận cửa cũng tốt, ta đang rầu vì chưa thể nhanh chóng chỉnh đốn thích đáng một số kẻ đây.” Vừa nghe thấy nhắc đến tên mình, Kiều Linh Nhi đã bừng bừng lửa giận.
Khóe môi Thời Thiến giật nhẹ một cái, tiểu thư không phải người kẻ bình thường có thể trêu vào, bây giờ còn có thêm vương gia, tiểu thư khác nào hổ mọc thêm cánh chứ.
Tư Đồ Hiên còn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng đã bị đá bật ra, một giọng nói thô thiển quang quác vang lên, “Khi nãy kẻ nào to gan đắc tội Tự công tử, mau ra đây cho ta.”
Tự công tử gì chứ, Tử công tử thì có! Kiều Linh Nhi rủa thầm trong lòng, nàng ra hiệu cho Thời Thiến và Thời Bố án binh bất động, tự mình đứng dậy, “Không biết các vị đại ca đến đây có chuyện gì?”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều Linh Nhi hẳn nhiên có thể khiến nam nhân điên đảo mê đắm, chỉ một cái xoay người, một câu hỏi khẽ, một thần thái như thế đã khiến đám quan binh chết trân.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên chùng xuống, mỹ sắc của cô gái nhỏ kia hắn phải tìm cách giấu thật kỹ, không cho bất kì kẻ nào thấy được.

Đám quan binh trước mặt đang nhìn nàng chằm chằm, bảo hắn làm sao giữ được bình tĩnh đây?

“Cút ra ngoài.”
Giọng nói lạnh như băng của người nọ khiến Kiều Linh Nhi nhíu mày, không phải anh ta đã đồng ý để nàng giải quyết chuyện này rồi sao? Vì sao lại còn…
Lúc Kiều Linh Nhi xoay người lại đã phát hiện ra đôi ngươi tóe lửa giận dữ của ai kia, nàng lập tức hiểu ngay, đôi mày nhỏ càng nhíu càng chặt, đôi môi nhỏ nhếch lên, ấm ức nói, “Vậy ngài giải quyết đi.”
Đáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu này, Tư Đồ Hiên nỡ làm nàng mất hứng ư?
“Nàng cứ chơi trước đi.” Cuối cùng thì sự yêu chiều hắn dành cho nàng cũng chiến thắng.
Đôi mắt nàng sáng ngời, lập tức gật đầu không chút vướng bận, “Được.”
Cảm giác được nam nhân kia yêu chiều khiến Kiều Linh Nhi chìm trong hạnh phúc, vốn dĩ đôi mắt ngọc đã sáng nay càng thêm phần lung linh, thậm chí còn có thể soi sáng lòng người.
Quan binh ngoài cửa vốn đã bị mỹ sắc của Kiều Linh Nhi hớp hồn khiến đầu óc ngu độn, nay lại nhận trọn khí phách lạnh lùng băng giá toát ra từ Tư Đồ Hiên càng khiến đám người kia sợ ngay người, không thể bình tĩnh lại như cũ.
Kiều Linh Nhi nhìn đám quan binh rồi hừ lạnh trong lòng, nếu đám quan binh này không phải là tay sai của Tự Minh thì thứ quan phủ này chỉ tổ hại nước hại dân.
“Mấy vị quan sai đại ca, không biết là đã có chuyện gì?”
Một tên quan binh có râu quai nón lập tức tỉnh táo lại, “Ngươi đả thương Tự công tử, lập tức theo ta về nha môn chờ thẩm vấn.”
Giọng nói giận dữ của tên quai nón này khiến Kiều Linh Nhi thấy chói tai.

Nếu không phải vì tên Tự Minh kia quá mức ghê tởm, hắn đáng để nàng đích thân động thủ sao? Chuyện hắn ta bị thương, ừ thì coi như nàng cố ý, thế thì sao chứ? Theo bọn họ về nha môn ư? Đúng là chuyện nực cười!
“Vị quan sai đại ca đây đang nói đùa đó sao? Ta chỉ tiện đường ghế ngang trấn Phù Dung này, hoàn toàn không quên biết vị nào tên gọi Tự công tử, lại càng không gây thù kết oán với kẻ nào, thì sao có thể đả thương người khác?” Giọng Kiều Linh Nhi điềm đạm và bình tĩnh, không gợn chút lo âu, thế nhưng lại khiến người nghe thoáng kinh hãi.
Tên râu quai nón sững sờ trong giây lát, hắn có vẻ lo lắng.

Ngay lúc này, bên tai hắn lại văng vẳng lời dặn dò của đại nhân, hắn lập tức khôi phục dáng vẻ hung hăng ban nãy, “Ngươi làm Tự công tử bị thương, mau chóng theo ta về nha môn thẩm tra.”
“Người ngươi nói đến là vị công tử vừa bị biến thành thái giám chăng?” Thời Bố nhận lệnh từ ánh mắt của Tư Đồ Hiên, y bước đến cất tiếng hỏi tên râu quai nón kia với vẻ mặt lạnh lùng.
Kiều Linh Nhi phì cười, nàng còn đang suy nghĩ xem nên hình dung thế nào, giờ thì hay rồi, người ta thẳng thừng chỉ ra điều nàng muốn nói.

Ạch, vị công tử bị biến thành thái giám ư? Thế này có khác gì đang loan truyền giúp Tự Minh? Muốn để toàn bộ người dân ở trấn Phù Dung này biết tin Tự Minh thành thái giám?
Thật ra vì nàng quá giận nên mới ra tay nặng như thế.

Nếu… cho thêm một lần cơ hội, có lẽ nàng sẽ không kích động đến mức hoại hắn thành thái giám.

Dù sao Tự Minh cũng là họ hàng xa của hoàng hậu, ít nhiều gì cũng sẽ gây phiền phức cho Tư Đồ Hiên.
Bây giờ hối hận thì có ích gì?
“Người đâu, bắt bọn chúng lại, áp giải đến nha môn.” Tên râu quai nón thẹn quá hóa giận, y quát.
Kiều Linh Nhi thu lại nụ cười, sự lạnh lùng xâm chiếm khuôn mặt nàng, ánh mắt sắc nhọn quét một vòng bọn chúng, “Kẻ nào dám động thủ?”
Tên râu quai nón kia thật sự đã bị nàng hù dọa, nhất thời không có lệnh, đám lâu la phía sau hắn cũng không dám bước vào.
“Tự công tử cưỡng đoạt hai mươi tám dân nữ, trong đó có mười lăm người là hoàng hoa khuê nữ, ba người là thiếu phụ vừa thành thân.

Cướp đoạt một trăm mẫu ruộng, chiếm đoạt ba mươi cửa hàng.

Chỉ bấy nhiêu thôi, dựa theo pháp hình Nam Hạ ta đã đáng tội chém đầu.

Dù cho hắn có biến thành thái giám thì sao chứ?” Thời Bố lạnh lùng nói.
Kiều Linh Nhi ngẩn người, dù nàng đã biết Tư Đồ Hiên đã âm thầm điều tra về Tự Minh, thế nhưng lại không ngờ tới tên Tự Minh kia còn đốn mạt gấp mấy lần họ Mộ Dung.
Cưỡng đoạt hai mươi tám dân nữ, trong đó có mười lăm người là hoàng hoa khuê nữ, ba người là thiếu phụ vừa thành thân.

Cướp đoạt một trăm mẫu ruộng, chiếm đoạt ba mươi cửa hàng…
Hắn còn là con người sao? Hoạn hắn thành thái giám đúng là còn phúc cho hắn! Đúng là thứ cầm thú!
“Ngươi, ngươi nói bậy.


Chúng bay đâu, ra tay cho ta.”
Chỉ trong nháy mắt, đám quan binh đã tràn vào.
Tư Đồ Hiên không nói nửa lời, hắn vươn tay ôm lấy eo Kiều Linh Nhi kéo lại.
Thời Thiến và Thời Bộ lập tức tiến lên chặn đầu đám lính.
Hai người họ võ công cao cường, mấy tên lâu la kia vốn chẳng phải đối thủ nên bị giải quyết rất nhanh.
Trông đám quan binh ngã rạp dưới dất, Kiều Linh Nhi lách khỏi vòng tay của Tư Đồ Hiên, nàng bước lên nói, “Về báo lại với đại nhân gì đó của các ngươi, ông ta có bản lĩnh thì tự mình đến đây, đừng đem kẻ khác ra thế mạng rồi cuối cùng lắm kẻ bỏ mạng oan mà chẳng được minh oan.”
Tên râu quai nón khựng lại, lập tức dẫn người ngựa thoái lui.
Kiều Linh Nhi vẫn nhíu chặt đôi mày, trong lòng tức giận.

Mãi cho đến khi bàn tay to ấm áp phủ lên, đôi mày nọ mới giãn ra.
“Không ngờ Tự Minh là kẻ tội ác tày trời, nhất định là hắn dựa hơi hoàng hậu ức hiếp dân lành, đúng là quá quắt mà.”
Tư Đồ Hiên cười khẽ, tuy khẽ nhưng vẫn nghe được tiếng phát ra.
Kiều Linh Nhi không hiểu vì sao đến lúc này nam nhân kia vẫn còn cười được? Nàng giận dữ nhìn hắn chằm chằm, “Ngài có ý gì?”
Tư Đồ Hiên lắc đầu, hắn vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng, “Ngày mai ta lại đến.”
Đôi mắt nàng lóe sáng, có phần đợi mong, nếu anh ta đã ra tay nhất định sẽ có trò vui thưởng thức.
Chà chà, thật chờ mong.
“Nhưng chàng định làm thế nào? Sẽ không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa chàng với Hoàng hậu và Bát vương gia chứ?” Kiều Linh Nhi vẫn còn điều lo lắng, tuy nàng rất muốn xem kết cục của tên đồ tử tội ác tày trời kia, nhưng cũng không muốn khiến Tư Đồ Hiên khó xử.
Tư Đồ Hiên ôm nàng vào lòng, cúi đầu bảo, “Linh Nhi, ngày hôm nay quá nhiều chuyện phiền phức rồi, cách kết thúc tốt nhất là giải quyết nó chứ không phải trốn tránh.”
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ 囧, sự quan tâm của nàng sao lại biến thành trốn tránh trong lòng nhân gia vậy kìa.
Nàng hơi buồn, nàng quan tâm đến anh ta mà, lo lắng cho anh ta mà, thế mà chẳng được lấy một lời cảm kích?
“Được rồi, chàng thấy được thì là được.

Ngày mai ta sẽ vắt chân chữ ngũ chống mắt xem kịch hay.”