Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 144: Phát Hỏa






Mộ Dung Thiên Tình bước vào mới phát hiện ra bên cạnh Tư Đồ Dật còn có một cô gái thân vận bạch y, khiến nàng ta không khỏi sững sờ.

Mấy năm gần đây, bất kể là bên cạnh Thập tam gia hay Thất gia đều không xuất hiện bóng dáng của bất kỳ cô gái nào, vì sao hôm nay lại có một người theo cùng, nàng ta là ai?
Kiều Linh Nhi khẽ cười, nàng nghênh đón ánh mắt quan sát chằm chằm không buông của Mộ Dung Thiên Tình.
Bảy năm, đối với người thân thuộc mà nói thì dung mạo của nàng không mấy thay đổi, song đối với người lạ mà nói thì lại là một sự biến đổi lớn.
Nàng tiếp xúc với Mộ Dung Thiên Tình không nhiều, không thể nói là thân quen, hơn nữa khi ấy Mộ Dung Thiên Tình lại kiêu ngạo, tự cho mình là nhất thì sao có thể nhớ đến nàng chứ? Hôm nay nàng ta không nhận ra cũng hợp tình hợp lý.
“Thập tam gia, mời đi bên này.” Mộ Dung Thiên Tình cười khẽ với Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật há hốc mồm, toan gọi Kiều Linh Nhi nhưng lại bị nàng ngăn lại.

Thấy nàng nháy mắt mấy cái hắn bèn im lặng không gọi nữa mà chỉ gật đầu, đợi nàng cất bước đi mới rảo chân theo sau.
Một màn này đập vào mắt Mộ Dung Thiên Tình, xem ra cô gái này có lai lịch lớn, ngay đến Thập tam gia cũng khách khi như vậy.
Chỉ là từ cô gái này có một cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Bạch y phiêu dật.
Chân mày Mộ Dung Thiên Tình nhíu lại, bạch y khiến nàng nhớ đến Kiều Linh Nhi, đứa bé gái năm nào.
Bảy năm trước, vốn tưởng sau khi Kiều Linh Nhi tức giận bỏ đi thì nàng ta có thể leo lên vị trí Thất vương phi, không ngờ kết quả là thứ gì cũng không lấy được, thậm chí còn đánh mất thứ quan trọng nhất trong đời.
Không biết bảy năm đã qua, cô gái nhỏ kia có quay lại nơi này hay không?
Kiều Linh Nhi cảm nhận được một ánh mắt đầy thù hận đang nhắm vào mình, hiển nhiên nàng cũng đã biết ánh mắt này là từ nơi nào đến.

Nàng vẫn thản nhiên giữ nụ cười trên môi, không ngoảnh đầu lại.
Năm ấy Mộ Dung Thiên Tình thừa dịp Thập vương gia đến, tính kế khiến nàng tổn thương, thậm chí còn thăm dò về nàng, có thể khiến nàng tức giận bỏ đi đương nhiên không phải là người đơn giản.


Hơn nữa, thân là một cô gái, ở thời đại này có thể chiếm lấy vị trí quan trọng trong giới thương nghiệp thì đã không đơn giản rồi.
Năng lực của nàng ta, suy cho cùng còn đến mức nào?
Trong đại sảnh, sau khi an tọa, Mộ Dung Thiên Tình mới cười nhìn Tư Đồ Dật, tự động bỏ quên Kiều Linh Nhi, “Mấy hôm trước ta định đến thăm Thập tam gia, nào ngờ công việc rối ren nên phải trì hoãn, mong Thập tam gia thứ tội.”
Sau khi tiếp nhận mối hợp tác với Mộ Dung gia từ bảy năm trước, Tư Đồ Dật đã đạt đến trình độ “thượng thừa” trong màn thăm hỏi này, vì thế ứng phó với Mộ Dung Thiên Tình cũng đơn giản như dùng một bữa điểm tâm.
Kiều Linh Nhi tranh thủ quan sát sơ lược qua Mộ Dung Thiên Tình trong lúc hai người họ hàn huyên, nàng phát hiện bảy năm đã qua, Mộ Dung Thiên Tình đã không còn khí thế năm nào, vẻ kiêu ngạo đã mất, sót lại duy chỉ còn sự… tang thương?
Ạch, sao nàng lại nghĩ ra từ này để miêu tả về người ta nhỉ?
Lúc Kiều Linh Nhi đang tự buồn bực thì Mộ Dung Thiên Tình đã nhìn về phía nàng, hơn nữa trọng tâm câu chuyện cũng đã chuyển lên người nàng, “Sao Thập tam gia không giới thiệu một chút nhỉ?”
Nàng ta muốn biết một chút về cô gái được Thập tam gia đối xử đặc biệt này, rốt cuộc cô gái này có lai lịch ra sao.
Tư Đồ Dật thấy Kiều Linh Nhi không nói gì, ý là đã cho phép hắn được giới thiệu, hắn bèn cất tiếng, “Đây là Linh Nhi, chẳng phải Mộ Dung tiểu thư đã gặp qua rồi sao?”
Đây là… Linh Nhi!
Không phải là đã gặp qua?
Mộ Dung Thiên Tình trợn tròn hai mắt, nhìn về phía Kiều Linh Nhi với vẻ không dám tin.

Thì ra cảm giác quen thuộc chính là vì thế này đây, thì ra đây chính là đứa bé năm xưa, thì ra…
Chẳng trách Thập tam gia lại khách khí như vậy, thậm chí còn có phần quan tâm.
Kiều Linh Nhi? Nàng ta đã quay về? Không phải là bỏ đi rồi sao? Trước đây Thất vương gia dốc sức truy tìm cũng không tìm được, ấy vậy mà hôm nay đã trở về? Nàng ta quay về để làm gì? Chẳng lẽ là vì vị trí Thất vương phi?
Kiều Linh Nhi thấy Mộ Dung Thiên Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng thì khóe miệng hơi cong lên, cười nhạt nói, “Mộ Dung tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”
Đây là câu chào khách sáo khuôn mẫu nhất, Kiều Linh nhi không ngờ mình lại có thể nói năng trôi chảy đến vậy, không khỏi có chút tự hào.
Một lúc sau Mộ Dung Thiên Tình cũng chưa định thần lại, nhìn Kiều Linh Nhi chằm chằm.
Tư Đồ Dật nhíu mày, nếu để Thất ca biết Mộ Dung Thiên Tình nhìn Linh Nhi bằng ánh mắt này nhất định là sẽ tức giận.
“Mộ Dung tiểu thư.” Tư Đồ Dật âm trầm nói.

Lúc này Mộ Dung Thiên Tình mới trấn tĩnh lại, lúng túng nhìn Tư Đồ Dật, gắng gượng nặn ra một nụ cười, “Hóa ra là Kiều tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi cả cười, “Bảy năm không gặp, Mộ Dung tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp.”
Lời tán thưởng ngày hôm nay, đối với Mộ Dung Thiên Tình mà nói có khác nào lời châm chọc.

Trong lòng Mộ Dung tiểu thư dấy lên một ngọn lửa nhỏ, từ từ bùng lên.
Không phải nàng ta không muốn Kiều Linh nhi quay về, thế nhưng cho đến tận lúc này đây, Mộ Dung Thiên Tình không ngờ rằng nàng ta lại quay về.
Nếu không phải vì Kiều Linh Nhi kia, nàng ta có thể ra nông nỗi này?
Chỉ trong nháy mắt, đáy lòng Mộ Dung Thiên Tình đã ngập tràn lửa giận.
Kiều Linh Nhi có thể thấy rõ điều này, nhưng nàng chẳng bận lòng, năm đó vì ngu ngốc nên mới bị nàng ta xỏ mũi, nếu hôm nay cũng lại ngu xuẩn lần nữa thì đúng là không thuốc nào cứu được nàng nữa rồi.
“Nhiều năm không gặp nên trước muốn cùng Thập tam gia đến thăm Mộ Dung tiểu thư, sau là muốn bàn luận về chuyện hợp tác giữa Thất vương phủ và Mộ Dung gia, không biết ý Mộ Dung tiểu thư thế nào?”
Trên đường đến đây, Kiều Linh Nhi đã tìm hiểu rõ ràng mối quan hệ hiện tại giữa hai bên.

Nàng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy đến với Mộ Dung Thiên Tình, nhất định phải tìm được cửa vào.

Và mối làm ăn giữa hai nhà chính là nguyên cớ tốt nhất.
Mộ Dung Thiên Tình nào có nghe lọt những lời Kiều Linh Nhi nói, vừa gặp mặt đã nhắc ngay đến mối hợp tác giữa hai nhà, bảo nàng ta chấp nhận thế nào đây chứ?
“À, là như vậy, Mộ Dung tiểu thư, Thất ca đã giao chuyện làm ăn cho Linh Nhi.

Vì thế cho nên chuyện hợp tác với Mộ Dung gia cũng do Linh Nhi xử lý.


Hôm nay ta đưa Linh Nhi đến đây, thứ nhất là vì Linh Nhi nhớ đến Mộ Dung tiểu thư, muốn đến thăm hỏi; thứ hai cũng là muốn để tiểu thư biết rằng, hiện tại mọi chuyện đều do Linh Nhi đảm trách.”
Tư Đồ Dật rất linh hoạt, nếu Thất ca đã nói thế thì cứ tùy theo Linh Nhi mà làm, hắn nói vậy cũng không thể coi là sai.

Cùng lắm thì mọi tội lỗi hắn sẽ đưa lưng gánh chịu.
Kiều Linh Nhi cũng không ngờ Tư Đồ dật lại nói như vậy, chẳng lẽ là do Tư Đồ Hiên căn dặn?
Nghĩ đến khả năng này, lòng Kiều Linh Nhi hơi lắng lại, nỗi vui mừng chậm rãi lan tỏa, nụ cười trên mặt cũng tươi tắn thêm một chút.
Lời nói của Tư Đồ Dật lọt vào tai Mộ Dung Thiên Tình, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là đả kích, còn là đả kích vô cùng lớn.
Thấy Kiều Linh Nhi trở về đối với nàng ta mà nói đã là một chuyện đả kích.

Bây giờ Thất vương gia còn giao quyền buôn bán vào tay Kiều Linh Nhi? Nói cách khác người nàng ta phải hiệp đàm sau này đã biến thành Kiều Linh Nhi? Trước đây, khi Thất gia giao quyền cho Thập tam gia đã khiến nàng ta vô cùng thất vọng, thế nhưng vẫn dằn lòng nén xuống.

Giờ đây lại từ tay Thập tam gia chuyển sang tay Kiều Linh Nhi?
Không, nàng ta không thể chấp nhận chuyện này.
“Thập tam gia, chuyện lớn như vậy ngài không nên tùy tiện nói ra, dù chỉ là bông đùa.” Giọng nói Mộ Dung Thiên Tình hơi chùng xuống.
Kiều Linh Nhi vốn không muốn nhận công việc ngổn ngang như núi kia, thế nhưng nghe thấy Mộ Dung Thiên Tình nói vậy thì lòng đã quyết.
Vì vậy nàng bèn nhoẻn cười khẽ, “Chẳng lẽ Mộ Dung tiểu thư coi thường Kiều Linh nhi ta đến thế sao?”
Kiều Linh Nhi thẳng thừng hỏi vặn lại, chẳng khác nào đang khiêu khích.
Tư Đồ Dật thầm thở dài trong lòng, quả nhiên hạng tiểu nhân và đàn bà khó dạy! Nữ tử vốn không thể đắc tội, mà cô gái nhỏ trước mặt này lại càng không thể đắc tội.
“Kiều tiểu thư thật biết nói đùa, sao ta có thể coi thường Kiều tiểu thư chứ? Thế nhưng chuyện hợp tác làm ăn lớn như vậy, người mới chưa chắc có thể đảm đương được.

Hơn nữa công việc này rất vất vả, chỉ sợ Kiều tiểu thư không chịu được cực khổ, làm không nổi việc mà thôi.”
Ha ha ha, thế này là đang quan tâm nàng sao?
Trong lòng Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ không thôi, quả thật có thương nhân nào mà không gian dối.

Mấy lời “quan tâm” này của nàng ta đúng là châm chọc.

“Mộ Dung tiểu thư lo lắng quá nhiều rồi, thực lực kinh thương của Linh Nhi so với bổn vương còn mạnh hơn, bằng không chuyện nhà xưởng không cách nào an bài đâu ra đó.” Tư Đồ Dật thản nhiên nói.
Mộ Dung Thiên Tình khiếp sợ!
Nàng ta biết của nhà xương kia, nơi ấy là của Thất vương phủ, hơn nữa lợi nhuận có thể nói là rất thịnh.

Vốn tưởng là Thất vương gia khéo léo thu xếp, trước đây Kiều Linh Nhi có thể tùy ý cũng vì tất cả đã có Thất vương gia lo liệu.

Nào ngờ, tất cả mọi bố trí sắp xếp đều do Kiều Linh Nhi đứng sau?
“Chuyện hợp tác sau này mong Mộ Dung tiểu thư chỉ bảo thêm.

Giờ đã không còn sớm, cũng đến lúc cáo từ rồi.” Kiều Linh Nhi nói xong lập tức đứng lên.
Nỗi khiếp hãi kia, Mộ Dung Thiên Tình đành nén lại trong lòng, dõi mắt theo bóng họ dần xa.
Khóe môi Kiều Linh Nhi vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên rời khỏi Mộ Dung phủ.
Tư Đồ Dật thấy vậy trong lòng vương nỗi lo, lập tức dừng bước, “Linh Nhi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Thập tam gia, có thật là Thất gia giao chuyện làm ăn cho ta xử lý?” Kiều Linh Nhi cười híp mắt nhìn hắn.
Tư Đồ Dật hơi run lên, nụ cười của nha đầu kia đúng là âm hiểm.
Gật đầu chăng, nhưng Thất ca vốn không dặn như thế; lắc đầu chăng, vậy khác nào thừa nhận mình đang nói láo, đến khi ấy chuyện hợp tác với Mộ Dung gia vẫn phải qua tay hắn.
“Thực ra nếu Thập tam gia ngài không nói thì ta có thể đến hỏi Thất gia xem vì sao ngài ấy lại có quyết định như vậy.” Kiều Linh Nhi vẫn híp mắt cười.
Tư Đồ Dật buồn phiền trừng mắt nhìn nàng ta, giận dữ nói, “Là tự ta nói.”
Trong ánh mắt Kiều Linh Nhi lóe lên tia sáng kỳ lạ, “Mục đích của Thập tam gia là gì?”
Khóe môi Tư Đồ Dật giật mạnh một cái, phát hiện ra mình bị người ta đùa bỡn.
“Chẳng lẽ là muồn đùn đẩy tình thế khó khăn này sang cho ta sao?” Kiều Linh Nhi không đợi Tư Đồ Dật trả lời đã lẩm bẩm, “Hay là nói ta thật sự có khả năng?”
Đôi mắt Tư Đồ Dật sáng ngời, vừa định tán đồng với đáp án thứ hai nàng đưa ra thì nàng đã lại cất tiếng, “Dù ta có năng lực đi nữa thì cũng cần phải do Thất gia thừa nhận, chứ thứ cần không phải là sự tán đồng của ngài.”
Tư Đồ Dật phát hỏa.