Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 136: Nổi Giận






Suy nghĩ thoáng qua ấy chợt khiến Kiều Linh Nhi thấy bất an trong lòng, không biết rốt cuộc nàng có đoán đúng hay không.

Nguyên ngày tiếp theo, Kiều Linh Nhi đều bồn chồn, lo lắng.
Vân Lam không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ đứng hầu bên cạnh, trong lòng rối bời không gì sánh được.
“Thời Thiến, cô nói xem tiểu thư đang suy nghĩ chuyện gì, người đã ngồi đó phiền muộn cả buổi chiều rồi.” Không dám trực tiếp hỏi chủ tử, Vân Lam đành ghé lại nói nhỏ bên tai Thời Thiến.
“Nếu muốn biết thì hỏi thẳng tiểu thư đi.” Sắc mặt Thời Thiến trầm tĩnh như không, giọng nói lạnh tanh.
Vân Lam tròn mắt nhìn, không thể nào, cô nào có cái can đảm cắt ngang dòng suy nghĩ của tiểu thư, thể nào cũng bị người trách mắng.
“Thời Thiến, cô nói xem vì sao Thất gia lại để mấy người đó ở lại trong phủ? Chẳng phải Thất gia luôn không thích phụ nữ sao, Thập tam gia nói tiểu thư đối với Thất gia rất đặc biệt nên mới được phép lưu lại.

Lẽ nào mấy cô gái kia cũng rất đặc biệt với Thất gia?”
Vân Lam càng nghĩ càng thấy rối rắm hơn.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới trấn tĩnh lại, chợt nghe thấy tiếng Vân Lam thì thầm, trong lòng như hiểu ra, đặc biệt này với chả đặc biệt nọ, nàng có thể lựa chọn trốn tránh không?
“Vân Lam, đang thì thầm cái gì thế?”
Vân Lam còn đang trầm tư thì nghe thấy tiếng tiểu thư gọi mình, không khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Tiểu thư, nô tỳ nào có nói gì.”
Chân mày Kiều Linh Nhi nhíu lại, nha đầu này khá lắm, dám nói dối không chớp mắt? Buồn cười nhất chính là nha đầu Vân Lam vẫn còn liều mạng nháy mắt với Thời Thiến, ý nhắc khéo Thời Thiến đừng bán đứng nàng ta.
“Thời Thiến, Vân Lam vừa nói gì?” Kiều Linh Nhi thuận miệng hỏi.
Khóe môi Thời Thiến hơi cong lên, “Bẩm tiểu thư…”
Vân Lam cũng hiểu tự mình nói ra vẫn tốt hơn, bèn mau miệng, “Tiểu thư, nô tỳ nói.”
Ý cười trên môi Thời Thiến ngày càng rõ hơn, bởi vì trên gương mặt tiểu thư cũng đã nở nụ cười.
Kiều Linh Nhi gật đầu, ý bảo nàng ta tiếp tục.
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy hơi lạ, chẳng phải Thất gia không thích phụ nữ sao? Tại sao ngài ấy lại để mấy cô gái kia ở đây? Lẽ nào đối với Thất gia họ cũng rất đặc biệt sao?”
Kiều Linh Nhi không biết phải nói sao, nha đầu Vân Lam kia rất ngây ngô, người khác nói gì cũng chỉ biết nghe theo, còn ghi nhớ trong lòng.


Có lẽ Tư Đồ Dật hoặc ai đó đã nói với nàng ta điều gì nên mới nảy sinh nghi ngờ hiện tại.
Thân phận, địa vị của những người ở Thanh viện ấy đều cao hơn nàng, nếu như vì hoàng thượng hoặc Hoàng tổ mẫu hạ lệnh, bắt Tư Đồ Hiên tiếp nhận bọn họ thì đương nhiên không thể cãi lại.
Có lẽ lúc này nàng phải dũng cảm hơn một chút.
“Bây giờ là giờ gì rồi?” Kiều Linh Nhi không giải thích gì về câu hỏi của Vân Lam, ngẩng đầu hỏi Thời Thiến.
“Đã sắp đến giờ Dậu rồi.”
“Đến nhà xưởng một lát đi.” Kiều Linh Nhi nói đoạn rồi đứng lên.
“Tiểu thư, bây giờ đã gần đến giờ Dậu, lát nữa Thất gia sẽ đợi người dùng bữa tối, hay là để mai hẵng đi ạ.” Vân Lam có phần khẩn trương.
“Ngươi đi tìm Thời Bố báo lại một tiếng, để y bẩm lại với Thất gia, đêm nay không cần chờ ta, sau đó ngươi đến nhà xưởng sau.” Kiều Linh Nhi nhíu mày suy nghĩ một lát rồi mới dặn dò Vân Lam.
Vân Lam ngẩn người trong giây lát rồi gật đầu, tuân mệnh rời đi.
Kiều Linh Nhi dẫn Thời Thiến đến nhà xưởng, vừa xem xét xong, còn chưa kịp ngồi nghỉ thì Tả Sấm đã xuất hiện.
Đã bảy năm rồi, đây là lần gặp lại đầu tiên sau ngần ấy năm, sự xuất hiện của Tả Sấm khiến Kiều Linh Nhi kinh ngạc, “Sao ngươi lại ở đây?”
Sắc mặt Tả Sấm có hơi xấu, tuy vẫn lạnh như băng nhưng có thể nhìn ra sự khác biệt so với ngày thường, nỗi lo bỗng dấy lên trong lòng Kiều Linh Nhi.
“Tiểu thư, Vân Lam không cẩn thận đắc tội Doanh tiểu thư, bây giờ Doanh tiểu thư đang định xử phạt cô ấy, xin tiểu thư sớm quay về.”
Toàn thân nàng run lên, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, “Thất gia đâu?”
“Thất gia và Thập tam gia hiện không có mặt ở phủ.” Chính vì Thất gia và Thập tam gia đã căn dặn khi họ không có mặt, nhất nhất phải nghe theo lời tiểu thư, cho nên hắn mới đến đây bẩm báo.
Kiều Linh Nhi không nói gì thêm, lập tức bước về phía cửa.

Nàng cũng muốn xem xem mấy cô ả kia rốt cuộc muốn làm gì.
“Ngươi mau mở mồm cho ta, ta cũng muốn xem ngươi lì lợm không chịu cúi đầu nhận tội đến khi nào.” Kiều Linh Nhi vừa bước đến cửa Thanh viện đã nghe thấy giọng nói chát chúa, thoáng chốc lửa giận trong lòng đã bị dập tắt, trên gương mặt nàng chỉ còn sót lại nụ cười lạnh lùng.
Bảy năm qua, Vân Lam học hỏi được không ít, tất cả đều do nàng chỉ dạy, những suy nghĩ hiện đại nàng truyền thụ cho, Vân Lam đều biết chọn lọc, điều này khiến nàng rất vui mừng.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến Doanh tiểu thư tức giận như thế?” Kiều Linh Nhi cất tiếng nói trong trẻo nhưng bội phần lạnh lùng.

Tự Khúc Doanh không ngờ Kiều Linh Nhi lại quay về nhanh như vậy.

Thoạt tiên là sửng sốt, tiếp theo là lạnh lùng nhìn về phía nàng, “Muội muội đến thật đúng lúc.”
Kiều Linh Nhi chẳng ưa mấy tiếng muội muội này, trước vì muốn chơi đùa với bọn họ nên mới vờ ưng thuận, hôm nay tâm trạng nàng không vui, hiển nhiên không thể thích.
“Nghe nói Doanh tiểu thư muốn ức hiếp nha hoàn của ta, nếu ta không đến thì đúng là một chủ nhân kém cỏi rồi, Doanh tiểu thư nói xem có phải không?”
Cả Đoạn Như Dao lẫn Lương Tâm Nghê đều không ngờ rằng Kiều Linh Nhi lại nói trắng ra như vậy, thậm chí cả Tự Khúc Doanh cũng sững sờ, một lúc sau mới có phản ứng.
“Lời này của muội muội, tỷ tỷ rất không hài lòng.

Nha hoàn này không coi chủ nhân ra gì, bổn tiểu thư chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn ả một chút mà thôi.” Tự Khúc Doanh hất cằm lên, càng ra vẻ lớn lối.
“Phải đấy, nha hoàn này không hiểu chuyện, va phải điểm tâm của Doanh tỷ tỷ còn không chịu nhận lỗi.

Giờ thì hay rồi, đến quỳ xuống nhận sai cũng không làm.

Kiều tiểu thư, nếu cô không biết dạy dỗ nha hoàn thì để Doanh tỷ tỷ giúp cô một tay.”
Nói thẳng một điều, Kiều Linh Nhi thật sự, thật sự không tài nào ưa nổi cô ả Đoạn Như Dao, cô gái này mồm mép tép nhảy, khả năng nịnh hót lại còn hơn hẳn người bình thường.

Dầu có là ai cũng có thể thấy được cô ta ra sức bợ đỡ Tự Khúc Doanh, chuyện gì cũng đứng về phía ả ta.

Nếu một ngày nào đó cô ta bị Tự Khúc Doanh lợi dụng, chỉ e sẽ chết rất thảm.
“Không phải do nô tỳ đụng vào.” Vân Lam khẽ lên tiếng cãi lại.
“Ngươi còn dám già mồm? Nguyên liệu vất vả mới tìm được còn bị ngươi va vào đổ hết cả, thế mà còn không biết nhận sai?” Thông Nhi – nha hoàn của Tự Khúc Doanh hung dữ trừng mắt nhìn Vân Lam, cô ta toan giơ tay giáng cho Vân Lam một cái tát liền bị Thời Thiến ngăn lại, “Ngươi, ngươi làm gì vậy? Mau buông tay ta ra.”

Sắc mặt Kiều Linh Nhi chùng xuống, nàng bước về phía trước, “Vân Lam, ngẩng đầu lên.”
Toàn thân Vân Lam run rẩy, cô không muốn để tiểu thư phát hiện vết hằn trên mặt mình, bản thân cô cũng thấy đau rát, nhất định bên ngoài nhìn rất kinh khủng.
“Vân Lam, còn không nghe lời tiểu thư nói? Ngẩng đầu.” Thời Thiến gạt Thông Nhi sang một bên, giọng nói cũng trầm hẳn.
Lúc này Vân Lam mới dám ngẩng đầu lên để Kiều Linh Nhi thấy rõ dấu tay in trên mặt cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ đã sưng đỏ, một bàn tay in hằn trên gương mặt…
Dấu tay kia khiến Kiều Linh nhi nóng mắt, cũng khiến tim nàng nhói đau.
“Vân Lam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thành thật nói cho ta biết.” Giọng Kiều Linh Nhi ngày càng lạnh lùng.
Vân Lam càng run rẩy tợn, cô biết tiểu thư đã nổi giận bèn thành thật khai báo rõ ràng chân tướng, không dám dối gạt điều gì.
Hóa ra khi Vân Lam đi tìm Thất gia thì chạm mặt Thông Nhi và mấy ả nha hoàn khác.

Vân Lam muốn tránh vì nàng biết Thông Nhi là nha hoàn của Tự Khúc Doanh, càng không muốn chuốc thêm phiền phức.

Nào ngờ khi Vân Lam vừa định vòng đường khác, Tự Khúc Doanh cũng đột ngột bước về hướng này.

Vân Lam đành theo quy củ thỉnh an, dù gì ở Thất vương phủ cô cũng chỉ là một nha hoàn, địa vị lẫn thân phận của Tự Khúc Doanh đều cao hơn tột bậc.
Thế nhưng càng không ngờ rằng khi Vân Lam đứng dậy, Thông Nhi hấp ta hấp tấp tiến lại phía cô nên mới va vào nhau.

Khi Thông Nhi ngã nhào thì đụng phải nha hoàn bưng điểm tâm đằng sau.
Kế đó Vân Lam đã nhận sai, nhưng Tự Khúc Doanh lại nói đó là điểm tâm đặc biệt làm cho Thất gia nên không chịu bỏ qua.

Đã thế còn bắt Vân Lam khấu đầu nhận lỗi với Thông Nhi.
“Thì ra là vậy.” Sau khi nghe Vân Lam thuật lại đầu đuôi, nàng chỉ lạnh lùng buông ra bốn chữ này.

Nàng cũng không muốn làm to chuyện, quyết định của Tư Đồ Hiên ra sao nàng cũng chưa nắm rõ, nếu vì chuyện này mà khiến mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Tư Đồ Hiên xấu đi thì càng khó giải quyết.


Nàng không muốn thế.

“Doanh tiểu thư, cô là chủ nhân, tôi là nha hoàn.

Tôi đã khấu đầu nhận sai vì sao Doanh tiểu thư cô còn chưa vừa lòng?”
“Nếu va phải nha hoàn của ta thì phải quỳ gối nhận sai với nha hoàn của ta chứ.

Chuyện này có gì không được?” Tự Khúc Doanh càng thêm giận dữ.
Kiều Linh Nhi lạnh lùng cười, “Khi đó Lương tiểu thư và Đoàn tiểu thư đều ở đây cả chứ? Nếu đã vậy, không biết hai vị có thể nói lại một lần nữa tình hình thực sự khi ấy không? Rốt cuộc có phải là do Thông Nhi chạy lại đụng phải Vân Lam nên mới dẫn đến chuyện tiếp theo hay không?”
“Vốn dĩ là cô ta đụng phải ta.” Thông Nhi bị Thời Thiến quăng trên đất đã đủ phẫn nộ, nghe Kiều Linh Nhi chất vấn như thế càng giận hơn, bèn chen miệng vào.
“Quy củ ở Thất vương phủ này đâu cả rồi? Lúc chủ nhân nói chuyện thì đến lượt kẻ dưới xen vào sao? Thời Thiến, vả miệng cho ta.” Lửa giận trong lòng Kiều Linh Nhi đã thực sự bùng cháy.
Thời Thiến chẳng nói nhiều, ngay lập tức bước đến giáng cho Thông Nhi một cái tát.
Thời Thiến là người học võ, một cái tát này Thông Nhi chịu thấu sao? Cả người ả ta ngã nhào trên đất.
“Kiều Linh Nhi, cô đừng quá đáng.” Tự Khúc Doanh hét lên với Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi không giận chỉ cười đáp trả, “Không phải ta quá đáng mà đây chính là quy tắc của Thất vương phủ.

Đã là quy tắc thì không thể trái.

Nếu Doanh tiểu thư có bất mãn gì thì Tả Sấm có thể giải thích giúp cô, còn không thì cứ việc tìm Thất vương gia chất vấn.

Ta tin rằng nếu cô hỏi Thất gia, ngài nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”
Đôi mắt đen nhánh của nàng nhuốm màu lạnh lẽo, chuyển hướng nhìn về phía Lương Tâm Nghê và Đoạn Như Dao đang đứng bên cạnh, nàng nhếch môi vẽ ra một nụ cười nhạt, “Ta cũng mong Đoàn tiểu thư và Lương tiểu thư có thể nói ra sự thật.

Các cô có thể giữ im lặng, nhưng khi đứng trước mặt Thất gia ta không nghĩ hai người còn dám làm thinh như thế.”