Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 113: Ngài Cũng Mở Thanh Lâu






Nhìn người vóc dáng nhỏ bé trước mặt, chòm râu đen nhánh đính dưới cằm, thân hình tuy thấp bé nhưng vừa nhìn qua đã biết là một công tử nhà quyền quý, chẳng trách ngay cả ma ma đón khách cũng bị làm cho mơ mơ hồ hồ, để nàng cứ thế đi vào trong.
Kiều Linh Nhi thấy nam nhân kia thì hơi chột dạ, sau cùng nàng quyết định cố gắng ngẩng cao đầu, bởi lẽ nàng không làm chuyện gì sai cả.
“Không ngờ ngài cũng ở đây.”
Giọng nói cố làm ra vẻ khàn khàn, không giống như giọng nói thường ngày đã quen thuộc với Tư Đồ Hiên.

Thế nhưng bởi vì nàng ngẩng cao đầu lại còn ưỡn ngực, cho nên đã để hắn nhìn thấy thứ nàng đeo trên cổ.
“Tiểu…” Hai chân Vân Lam bắt đầu run rẩy, muốn ngăn Kiều Linh Nhi lại nhưng lại bị chủ tử hung dữ trừng mắt một cái.
“Đi theo ta.” Sắc mặt Tư Đồ Hiên như đổi như không, lập tức xoay người bước đi.
Kiều Linh Nhi cũng rất tự nhiên cất bước đuổi theo, song chỉ e lại liên lụy đến Vân Lam và Cam Hoài.
“Vân Lam, ngươi và Cam Hoài quay về trước đi.”
Nghe nàng nói vậy, Tư Đồ Hiên cũng không ngăn cản, tiếp tục rảo bước.
Vân Lam thở dài một tiếng, cô còn đang lo lắng tiểu thư sẽ bị Thất gia trách phạt, khó cả đôi đường thì đã nghe thấy tiếng Cam Hoài cất lên, “Đi.”
Khi cô xoay người thì Cam Hoài đã bước đến cửa, cô trừng mắt với anh ta rồi không còn cách nào khác hơn là mau chóng đuổi theo.
Kiều Linh Nhi theo sát Tư Đồ Hiên, ngẩng cao đầu, ngực ưỡn ra mà đi tới.
Đến cửa gian phòng, Tư Đồ Hiên bỗng đứng lại, nào ai biết nàng chẳng thèm nhìn đường, cứ thế đụng thẳng vào người ta.
Một cô gái đang vui vẻ cười nói bên cạnh cũng ngoái đầu nhìn sang, sau đó còn che miệng cười trộm.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt băng giá của Tư Đồ Hiên thì lập tức cúi đầu, vội vàng đi làm chuyện của mình.
Trong lòng Kiều Linh Nhi không khỏi tức giận, nam nhân này sao đang đi lại bất ngờ đứng lại như thế? Thế này thật quá mất mặt nha! Ạch, hai đại nam nhân lại đụng vào nhau.
“Vào đây.” Tư Đồ Hiên cúi đầu liếc mắt nhìn nàng, giọng nói mang theo sự lãnh đạm.

Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn rồi mới theo anh ta bước vào.
Khi ngồi xuống rồi, Tư Đồ Hiên cũng không nói gì mà chỉ nhìn nàng.
Lòng Kiều Linh Nhi lại dấy lên nỗi bất an, ở trong phủ bấy lâu mới có thể ra ngoài dạo chơi một chút mà.

Nàng lại chưa từng được đến nơi như thế này nên trong lòng không khỏi hiếu kỳ đó, nam nhân này đâu cần phải như vậy chứ!
Tư Đồ Hiên vẫn lặng thinh như trước, một lát sau mới đứng lên bước ra khỏi cửa, khi quay lại còn cầm theo một bao quần áo.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, tỏ ý không hiểu.
Tư Đồ Hiên đưa cho nàng cái bao ấy, “Đi thay y phục.”
Bộ dáng này, nhìn đến xốn mắt.
Kiều Linh Nhi nhận lấy bao quần áo, cúi đầu xem xét trang phục trên người mình, nàng không thấy chỗ nào không ổn mới ngây thơ vô tội hỏi, “Làm sao thế?”
“Thay.” Lời ý mà hàm ý chứa chan.
Kiều Linh Nhi rất không vui, nơi này là thanh lâu mà, nàng lấy thân phận nam tử bước vào sau lại muốn bước ra là một cô gái sao, chuyện này sẽ khiến người ta hiểu lầm.
“Như vậy rất tốt, không cần thay.”
Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu chặt, hiểu được tâm tư của mỗ hài tử nên không miễn cưỡng nàng nữa, song sắc mặt vạn phần khó coi.
Kiều Linh Nhi chột dạ, cúi đầu, sực ra nhớ có chuyện không hợp lý, nàng bèn đặt bao quần áo lên bàn, bộ dáng cục cưng hiếu kỳ nhìn Tư Đồ Hiên hồi lâu mới lên tiếng hỏi, “Sao ngài lại ở chỗ này?”
Lẽ nào anh ta có hồng nhan tri kỷ ở nơi đây?
Nam tử thời xưa đều thích có hồng nhan tri kỷ ở chốn thanh lâu, cái gì gọi là người có tên đứng đầu bảng nhưng rất thanh cao.

Anh ta xuất hiện ở đây thì nguyên nhân này là có khả năng nhất.
Tư Đồ Hiên không nói gì, chỉ ngằm nhìn khuôn mặt nhỏ chất chứa hoài nghi của nàng, “Bổn vương đến xem việc buôn bán.”
Tâm tình nàng còn đang rục rịch, nghe được một câu nói này, trong thoáng chốc hóa ngây dại.

Thanh lâu này là địa bàn của anh ta?
Nam nhân này cũng quá… lợi hại đi! Vậy là lại đi mở thanh lâu?
“Ngài, ngài mà lại đi mở… thanh lâu?” Kiều Linh Nhi bỗng nhảy dựng lên, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Hiên.
“Làm sao? Bổn vương thì không được mở?” Chân mày Tư Đồ Hiên hơi nhướng lên, ra chiều không vui.
“Đương nhiên, dù nơi này là nơi hái ra tiền, thế nhưng, thế nhưng chẳng có một chút tôn trọng với phụ nữa.

Sao ngài có thể dùng cách này để kiếm tiền, kiếm lợi ích về cho bản thân mình?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ria mép đính trên mặt nàng vểnh lên vểnh xuống, đôi mắt linh lợi tóe ra ngọn lửa, dáng vẻ chính nghĩa đầy mình.
Tư Đồ Hiên rất bình tĩnh nhìn khuôn mặt tròn nhỏ của nàng, không nói lấy một lời, dường như đang trầm tư, rất lâu sau mới lên tiếng, “Bổn vương không coi trọng phụ nữ?”
Kiều Linh Nhi sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện nàng đã lỡ lời.
Ôi, ở cái thời đại này, phụ nữ muốn sống sót được vốn phải hi sinh nhan sắc, ở thời đại này mà nói chuyện tự do công bằng, mọi người bình đẳng họa có là vọng tưởng, sao nàng lại có thể hồ đồ như thế chứ.
“Tất cả đều tự nguyện, đây cũng là con đường sống duy nhất của bọn họ.” Tư Đồ Hiên mặt không biến sắc nhìn nàng.
Kiều Linh Nhi vốn đang tự phản tỉnh, không ngờ Tư Đồ Hiên còn bồi thêm một câu này, nàng lại bùng nộ hỏa lần hai, “Cái gì gọi là bọn họ tự nguyện, rõ ràng là bị ép buộc, bị cuộc sống này bức bách, sống thôi cũng khổ sở vô cùng, sau lại bị quyền thế bức bách nên mới phải lựa chọn con đường này.

Nếu như không phải ngài lập ra chỗ như thế này, bọn họ sẽ làm cái nghề này sao? Chẳng có ai tự nguyện chà đạp tự tôn của mình cả.”
Không ngờ tới nàng lại phản ứng mạnh mẽ đến như thế, Tư Đồ Hiên không nói gì mà chỉ nhìn nàng, đợi nàng bình tĩnh lại.
Từ trước đến nay nàng luôn khác người, mặc dù được Hoàng tổ mẫu sủng ái nhưng cũng sẽ không vì thế mà lo lắng, càng không vì thế mà lấy làm kiêu ngạo.

Hôm nay lại vì một cô gái thanh lâu không quen biết mà lên tiếng bênh vực người yếu thế?
Rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì?

“Thực ra ta hiểu hiện thực không có tội, thế nhưng cũng chính vì vô tội như thế nên cuộc sống này vô cùng tàn nhẫn.” Giọng Kiều Linh Nhi chùng xuống, nàng không nhìn thẳng vào Tư Đồ Hiên nữa mà ngồi xuống một bên tiếp lời, “Nếu bây giờ tìm được một nghề khác, nếu các cô gái cũng được nhận làm tiểu nhị thì sẽ chẳng có nhiều người từ bỏ tự tôn mà bước vào chốn thanh lâu.”
“Nàng là muốn…”
Tư Đồ Hiên còn chưa nói dứt lời, Kiều Linh Nhi đã vội khoát tay, “Thất gia, ngài xem như là ta đang nói mê đi, tiện này là của ngài, không nói ta cũng biết cả Liễu Thành này cũng là địa bàn của ngài.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên hơi cong lên, “Thế thì sao?”
Trợn mắt rồi lại trợn mắt.
Kiều Linh Nhi nản lòng lắc đầu, yếu ớt nói, “Không sao, ta là đang khen ngợi Thất gia rất có năng lực.”
Phải rồi, anh ta là nhi tử của Hoàng đế, có quyền thế là phải, ở Liều Thành này cũng chỉ có một vị Vương gia là anh ta, nơi này không phải địa bàn của anh ta thì của ai chứ, chính xác hơn là nơi buôn bán giao thương của anh ta.
Đã thế, có phải là nàng có thể cùng anh ta thương lượng một phen?
“Nếu như muốn theo nghiệp buôn bán, trước tiên nàng phải nắm rõ tình hình các khu vực của Liễu Thành, còn phải nắm cụ thể từng phạm vi nhỏ ở nơi đây nữa.”
Không đợi Kiều Linh Nhi đưa ra yêu cầu, Tư Đồ Hiên đã nhàn nhạt nói.
Kiều Linh Nhi trợn tròn đôi mắt, thật sự khó mà hiểu được năng lực của nam nhân này, vì sao anh ta có thể nhìn rõ tất cả những suy nghĩ của nàng?
“Ngài không phải người.”
Nét mặt Tư Đồ Hiên biến đổi.
“Ngài là thần.”
Kiều Linh nhi thốt ra những lời này theo bản năng, tự mình cười mình, hình như khi còn ở thế kỷ 21, trên sân khấu Dịch Tinh Bình đã từng xuất hiện câu nói này.

Bây giờ nàng tùy ý trộm lấy dùng.
Tư Đồ Hiên lặng thinh lần thứ hai, không hiểu nổi nha đầu kia rốt cuộc đang suy nghĩ gì, bèn lắc đầu, “Ngày mai bổn vương phải đến thành bên cạnh xử lý chút việc, nàng có muốn đi cùng không?”
“Không cần phải giả nam chứ?”
“Không cần.”
Kiều Linh Nhi lập tức cười híp mắt, thực ra nàng cũng không thích nữ giả nam trang, chỉ vì hôm nay đến nơi đặc biệt là thanh lâu, nếu nàng không chu toàn khoản này thì khó mà vào được.

Nếu ngày mai không cần phải hao tâm tổn sức vì phục trang, nàng cũng vui vẻ thoải mái mà đi.
“Thất gia, vì sao ngài lại nói cho ta biết nhà… ạch, tiệm này là của ngài?” Vấn đề này nàng không lý giải được, nếu nơi này là căn cứ bí mật của anh ta thì không nên nói cho nàng biết mới phải.

“Nguyện ý.”
Được được, Vương gia ngài quyền to thế lớn, hai chữ “nguyện ý” này thôi cũng là nể mặt ta lắm rồi.
“Thất gia, nếu có một ngày ta muốn ngài đóng cửa thanh lâu này, ngài có sẵn lòng không?”
Đây là vấn đề nàng rất quan tâm, tuy trong thực tế cuộc sống, thanh lâu không phải ít, thế nhưng trong mắt của nàng, nếu có thể tránh được thì nên tránh.
Nếu như Tư Đồ Hiên bằng lòng đóng cửa thanh lâu này, nàng sẽ rất vui.
“Nguyên nhân?”
“Phụ nữ không nên mưu sinh bằng cách này.”
Tư Đồ Hiên nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia, chúng thật trong trẻo thuần khiết, sự thanh khiết hắn chưa từng thấy qua, cũng là niềm khao khát của hắn.

Nếu người thuần khiết như thế này bị những thứ khác làm vấy bẩn, vậy quả thật rất đáng tiếng.
“Vậy mưu sinh bằng cách gì?”
Kiều Linh Nhi rất hâm mộ khí phách của Tư Đồ Hiên, thứ khí phách vẹn nguyên sẵn có này khiến người ta nghẹt thở, dù có là đương kim thiên tử, e là khí phách cũng khó mà sánh bằng.
Nam tử thế này vì sao đến bây giờ vẫn chưa từng thú phi?
“Ta không biết.” Dùng cách nào mưu sinh thực lòng nàng không rõ, “Chỉ cần không phải cách này, ta đều thấy tốt cả.”
Tư Đồ Hiên đứng dậy, “Chuyện này sau hẵng bàn lại.”
Đúng lúc này thì tiếng đập cửa vang lên.
“Gia, Mộ Dung công tử đến.” Tiếng Thời Bố vang lên ngoài cửa.
Kiều Linh Nhi dường như hiểu ra điều mơ hồ nàng luôn cảm thấy, Tư Đồ Hiên nhanh chóng biết điểm đến của nàng như vậy hẳn là có liên quan đến Thời Bố.
Thế nhưng cái vị Mộ Dung công tử này là ai?
“Mộ Dung gia là gia tộc đứng đầu Liễu Thành.” Tư Đồ Hiên nhìn ra được nghi vấn trong lòng nàng, lập tức giải thích.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, “Thế nhưng thương nhân lớn nhất Liễu Thành chẳng phải là ngài sao?”
Tư Đồ Hiên nhìn nàng cười như không cười, không cho nàng một đáp án, “Đi thôi, mau theo bổn vương gặp người ta.”
Kiều Linh Nhi rất muốn đi theo anh ta, song khi nàng cúi đầu nhìn y phục trên người mình thì liền cau mày, “Ngài khẳng định muốn ta như vậy mà theo ngài vào sao?”