Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 111: Quyết Định Không Mong M






Tư Đồ Hiên lạnh lùng cười, không ngoảnh đầu lại, “Quay lại báo với Bát gia rằng mấy ngày tới bổn vương ở lại cung Trường Thọ, nếu có việc thì đến đây tìm bổn vương.”
Thời Bố lập tĩnh lĩnh mệnh rời đi, không chút hoài nghi.
Tư Đồ Dật nghe thấy vậy thì sững sờ, không khỏi kinh ngạc, “Thất ca, huynh muốn ở lại Trường Thọ cung, chẳng phải càng khiến Hoàng tổ mẫu nhanh biết được tình hình thật sự của Linh Nhi sao? Đến khi ấy sẽ rất mâu thuẫn.”
Từ trước đến nay Hoàng tổ mẫu rất yêu thương Kiều Linh Nhi, lần này vì cứu Hoàng tổ mẫu mà Linh Nhi thành ra thế này, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

Nếu để Hoàng tổ mẫu biết được người sẽ truy cứu đến cùng, đến lúc đó sự thật mà bọn họ dày công che giấu sẽ bại lộ.
“Lúc này phụ hoàng đang triệu họp, đệ đi trước đi, ta không đến được.

Ý kiến theo đa số.”
Tư Đồ Hiên nói xong câu này lập tức đóng cửa lại.
Tư Đồ Dật nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Những người bao che cho Phượng gia e là hiện tại bản thân còn khó giữ nổi.
Tư Đồ Hiên ngồi xuống bên mép giường, ngắm nhìn đứa bé còn đang say ngủ, nhu tình nồng nàn trong ánh mắt.
Ngón tay thon dày khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh kia.
Khuôn mặt này bình thường luôn ửng hồng, khỏe mạnh.

Thế mà bây giờ lại tái nhợt, một chút hồng hào cũng không có.
Có lẽ lúc ấy hắn nên mạo hiểm để Hồ Chiếu cứu Hoàng tổ mẫu…
-o0o-
Trên phố, lòng người bàng hoàng.
Tất cả sản nghiệp của Phượng gia đều bị phong tỏa, mọi người ai nấy đều vui mừng, ít nhiều cũng đã từng bị Phượng gia áp bức, nay thấy được kẻ xấu bị nghiêm trị, ai có thể không vui mừng cho được.

Thế nhưng, hài lòng là một chuyện, lo lắng lại là chuyện khác.
Ai nấy đều bei61t, con gái Phượng gia là sủng phi trong Bát vương phủ, là phi tử Bát vương gia sủng ái nhất, Phượng gia bị diệt vong thì Bát vương gia sẽ thế nào? Hay đây mới chỉ là đợt sóng đầu tiên?
Hiện tại triều đình đã ổn định, song lại khiến người ta có cảm giác như một trận giông tố đang kéo đến.
“Nghe nói Phượng gia bị chu di cửu tộc.”
“Phải phải, không ngờ một gia tộc lớn như vậy, Phượng đại nhân là người có quyền thế, còn là nhạc phụ của Bát vương gia, không ngờ mất tất cả chi trong một đêm.”
“Chẳng phải con gái nhà họ là phi tử Bát vương gia sủng ái nhất sao, ôi chao, nào ai biết được chữ ngờ.”
“Ngày trước con gái tôi còn định vào nhà họ làm nô tỳ, may mắn là tôi không đồng ý.”
“Đừng thấy Phượng phủ thưởng lương cao, giàu sang chưa chắc đã an toàn.”
“Phải đó, phải đó.”
Một đám người đứng bàn tán chuyện Phượng gia diệt môn, sắc mặt Tư Đồ Hách càng ngày càng khó coi.
“Vương gia, để nô tài đi…”
“Đi.”
Thấy Tư Đồ Hách vẫn tiến về phía trước, Tông Minh chỉ còn cách theo sau.
Ông không biết Vương gia đang nghĩ gì, tận tai nghe thấy lời ong tiếng ve nhưng Vương gia vẫn kiên quyết giữ im lặng hồi phủ.
Bóng dáng Tư Đồ Hách vừa khuất, trong đám người nhốn nháo bỗng có người khẽ nói, “Người ban nãy hình như là Bát vương gia.”
Dứt lời, bầu không khí xung quanh lặng ngắt như tờ.
Một khắc sau, đám người bàn luận liền giải tán.
Bách Lý Thần đứng quan sát một màn này từ xa, khóe miệng nhếch lên vẽ thành một nụ cười nhạt.
“Gia, ngài không đợi Thất vương gia sao?” Vệ Phàm đứng sau lưng Bách Lý Thần hỏi.
“Không cần, bây giờ hẳn là đang chăm sóc nha đầu kia, đi thôi.” Bách Lý Thần vừa xoay người thì Thời Bố đã bước đến.
“Thần vương gia.” Thời Bố không hành lễ, nơi này là đường lớn, tai mắt ở khắp nơi, nếu tùy tiện hành lễ sẽ khiến mọi người chú ý.

Bách Lý Thần vốn đã rời kinh mà nay vẫn còn ở lại nơi đây, nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng đế sẽ gây không ít rắc rối.
“Chuyện gì?” Trong lòng Bách Lý Thần cảm thấy có điềm không lành.
“Tiểu thư đã xảy ra chuyện.” Thời Bố quan sát xung quanh rồi mới khẽ nói.
“Đi.” Bách Lý Thần hơi biến sắc, xoay người lập tức rời đi.
Đến một nơi khá yên tĩnh, Bách Lý Thần mới dừng bước, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua tiểu thư giải độc cho Thái hậu nương nương, hôm nay đã bị độc tính phản xâm, hiện đang hôn mê bất tỉnh, xin Thần vương gia nghĩ cách.”
“Vương gia nhà ngươi sai ngươi đến tìm bổn vương?” Bách Lý Thần nghi hoặc hỏi lại.
Thời Bố lắc đầu, “Không phải, đây là chủ ý của riêng thuộc hạ, gia cũng không biết.”
Bách Lý Thần trầm mặc mội hồi, “Độc tính phản xâm, nói vậy cơ thể của người giải độc hiện rất suy nhược, chỉ e dược cần dùng lúc này khó lòng tìm được.
Thời Bố không nói gì, đợi chờ Bách Lý Thần suy nghĩ.
“Ngươi về trước đi, để bổn vương suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ sai Vệ Phàm đến tìm ngươi sau.” Thời Bố nghe vậy bèn tạ an rồi đi khỏi.
“Gia, thuốc giải khó tìm, hơn nữa bây giờ cũng không còn kịp.” Vệ Phàm đã biết về độc cây cửu lý hương, đương nhiên cũng hiểu thuốc giải khó tìm đến cỡ nào.
“Ngươi đi lấy đan dược mà trước đây sư phụ để lại đến.” Bách Lý Thần chẳng để ý đến lời nói của Vệ Phàm, ánh mắt nhìn xa xăm rồi lên tiếng.
“Gia…” Vệ Phàm kinh ngạc trợn tròn mắt, “Gia, chuyện nà không được, đó là đan dược mà Huyền Nhâm Tử sư phụ cho người, người không thể cho người khác.”
Mắt Bách Lý Thần ánh lên tia đau thương, sau mới bình tĩnh lại, “Thời khắc này đan dược sư phụ để lại có thể cứu được một mạng người, nên để nó sống đúng với giá trị của mình.”
“Thế nhưng vương gia, người cũng biết tình hình của bản thân, nếu nhường đan dược lão sư phụ cho người cho Kiều tiểu thư thì đến lúc ấy người phải làm sao?”
Suy cho cùng Vệ Phàm vẫn không tán thành, Kiều tiểu thư quan trọng, nhưng sinh mệnh của chủ tử hắn càng quan trọng hơn, đó là đan dược mà Huyền Nhâm Tử đưa cho chủ tử để cứu mạng của người, đó là hoạt mệnh đan dược, gần như sánh đến công hiệu cải tử hồi sinh, hắn sao có thể để gia đưa cho người khác?
“Vệ Phàm, nếu có một ngày đan dược này nằm trong tay nàng, mà người bệnh là bổn vương, ngươi cho rằng nàng sẽ không ra tay cứu giúp?” Bách Lý Thần không lớn tiếng mà chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại Vệ Phàm.
Vệ Phàm sửng sốt, ngơ ngẩn suy nghĩ hồi lâu, sau cùng lắc đầu, “Thuộc hạ không biết.”
“Nếu đúng như bổn vương nói, nàng nhất định sẽ bằng lòng.


Bất kể là ai, chỉ cần có khả năng nàng nhất định sẽ giúp.” Ánh mắt Bách Lý Thần lần thứ hai nhìn xa xăm.
Độc tính phản xâm, chuyện này vốn nằm trong dự liệu của hắn, nhưng khi ấy lại chẳng nói gì.

Nàng chắc cũng đã biết nhưng vẫn cố chấp liều mình cứu Thái hậu.
Bất luận có phải vì tình cảm giữa nàng và Thái hậu trước đây hay không, nàng vẫn cố chấp chọn con đường này đã đủ lý do để hắn có thể tin tưởng vào tấm lòng thiện lương của nàng.
Vệ Phàm á khẩu không trả lời được, nhưng sau cùng vẫn không bằng lòng.
“Vệ Phàm, ngươi theo bổn vương cũng lâu rồi nhỉ?”
Vệ Phàm kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, “Dạ phải, gia.”
“Đứng lên, lấy đan dược đến đây, đợi trước giờ Ngọ một khắc thì đưa vào cung, đích thân giao cho Tư Đồ Hiên.”
Dứt lời, Bách Lý Thần lập tức xoay người rời đi.
Vệ Phàm đành tuân mệnh.
-o0o-
Trong cung Trường Thọ, đứa nhỏ kia vẫn còn ngủ mê, Tư Đồ Hiên đứng dậy bước đến ngự thư phòng.
Hoàng đế vừa nhìn thấy Tư Đồ Hiên, trên mặt đã lộ vẻ không vui, “Hiên nhi, ngươi thế này còn ra thể thống gì? Vì sao khi nãy ngươi không đến?”
Tư Đồ Hiên lạnh lùng cười, “Lão Bát cũng không lên triều?”
Hoàng đế tức khí, nhưng chuyện này vốn không thể tránh được, “Vậy bây giờ ngươi đến vì chuyện gì?”
“Phụ hoàng hẳn đã biết nhi thần đến đây vì chuyện gì.”
Lời này của Tư Đồ Hiên dường như có phần khiêu khích.
Thế nhưng Hoàng đế biết rõ tình tính hắn, không thể trái ý, chỉ đành thuận theo.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.” Hoàng đế nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau mới đạm nhiên nói.
“Chẳng hay phụ hoàng thu xếp sản nghiệp của Phượng gia ra sao?” Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn Hải công công đang đứng hầu một bên.
Ánh mắt lạnh như băng khiến Hải công công không khỏi runr ẩy, trước nay ông ra đều e sợ Thất vương gia, hôm nay lại bị nhân gia nhìn chằm chằm, nào có thể không sợ hãi?
Hoàng đế cũng nhìn ra được bèn để Hải công công lui xuống.

“Sản nghiệp Phượng gia toàn bộ sung công, đây không phải là chủ ý của Hiên nhi sao?” Hoàng đế đặt chén sứ trên tay xuống.
“Phụ hoàng nên biết sản nghiệp của Phượng gia không chỉ có các cửa hàng trong kinh thành mà còn cả đồng ruộng vùng ngoại ô, phụ hoàng cũng dự tính sung công?” Tư Đồ Hiên dồn ép nói.
Quả nhiên khiến Hoàng đế nổi giận, “Hiên nhi, ngươi quản quá nhiều rồi đấy.”
Tư Đồ Hiên vẫn chỉ cười lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến lửa giận trong ánh mắt Hoàng đế, “Chuyện nhi thần quản quả rất nhiều, có những chuyện nhi thần mặc kệ, thế nhưng có một số việc nhi thần buộc phải nhúng tay.”
Chân mày Hoàng đế hơi chau lại, dường như có dự cảm gì.
“Năm ấy trong án kiện Kiều gia, Phượng gia cũng nhúng tay không ít, có phải là phụ hoàng nên đòi lại sự công bằng cho Kiều gia?”
Cha mẹ Kiều Linh Nhi không phải chết vì bệnh mà bị chết oan, chỉ là Kiều Linh Nhi không biết mà thôi.
Quyền thế Phượng gia lớn bao nhiêu cũng đã cho thấy thế lực của lão Bát lớn đến nhường nào, Thái hậu và Kiều Linh Nhi đều mơ hồ không hay, nhưng Tư Đồ Hiên hắn nắm trong tay hết thảy.

Vụ án của Kiều gia năm ấy khiến hắn rất quan tâm, chính gì Phượng gia ra tay nên Kiều gia mới bị họa diệt môn.
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, “Hiên nhi, có những chuyện không thể nói lung tung.”
“Nhi thần nói lên sự thật, há lại biến thành lung tung? Phụ hoàng,chuyện năm ấy nhi thần không tính toán.

Thế nhưng bây giờ lão Bát lại dễ dàng tha thứ cho Phượng gia, những kẻ đã làm tổn hại đến Hoàng tổ mẫu, chỉ cần chuyện này thôi cũng khiến nhi thần tuyệt đối không buông tha.

Nhi thần nghĩ phụ hoàng cũng không muốn như vậy, phải không? Nếu để Hoàng tổ mẫu biết được lão Bát cũng có can dự đến chuyện này, e là phụ hoàng cũng khó bề ăn nói.”
Những lời này của Tư Đồ Hiên toàn bộ đều là sự khiêu khích.
Thế nhưng những lời này cũng đã chọc trúng điểm yếu của Hoàng đế, khiến ông ta muốn nổi giận cũng không được.
“Ngươi muốn thế nào?”
Tư Đồ Hiên nhẹ nhàng cười, tựa như mây nhẹ gió đìu hiu, “Nhi thần không muốn thế nào cả, chính phụ hoàng sẽ tự đưa ra một đáp án công bằng.

Nhi thần đến đây cốt là để cáo từ phụ hoàng, đêm nay nhi thần sẽ đưa Linh Nhi rời kinh, chưa định ngày về.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên lập tức xoay người rời đi, không quan tâm đến chuyện Hoàng đế liệu có định nói gì.