Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 110: Mọi Thứ Vẫn Còn Mơ Hồ






Ánh mắt Thái hậu nhìn Kiều Linh Nhi lộ rõ sự đau lòng, quay sang hỏi Tư Đồ Hiên, “Hiên nhi, thế này là sao?”
Chỉ qua một đêm, sao con bé có thể thành ra thế này, sao có thể không khiến bà lo lắng.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên bình thản, “Hoàng tổ mẫu chớ lo lắng, Linh Nhi chỉ hơi mệt một chút, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại.

Hoàng tổ mẫu, người vừa hồi phục cũng nên quay về nghỉ ngơi, chốc nữa phụ hoàng và Hoàng hậu sẽ đến thăm người.”
Thái hậu sững sờ, sau cùng vẫn phải đứng lên, dặn dò Tư Đồ Hiên trong coi đứa nhỏ kia rồi xoay người rời đi.
Ngoài cửa, Hồ Chiếu đang đứng chầu, “Thái hậu nương nương, vi thần đến xem mạch cho Thái hậu nương nương.”
Thái hậu không nói gì mà chỉ gật đầu, rảo bước về phía tẩm cung.
“Mạch tượng của Thái hậu nương nương đã tương đối ổn định, xem ra hết thảy đều đã ổn.”
Hồ Chiếu xem mạch cho Thái hậu xong, đứng một bên cung kính nói.
Thái hậu thu tay về, chẳng hỏi đến chuyện sức khỏe của bản thân đã lên tiếng quan tâm đến tình hình của Kiều Linh Nhi, “Nha đầu Linh Nhi thế nào rồi?”
Hồ Chiếu đã sớm lường trước rằng Thái hậu sẽ hỏi đến vấn đề này, hắn cũng có thể bình tĩnh ứng phó, “Hồi Thái hậu nương nương, sức khỏe Kiều tiểu thư không hề gì, chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”
Câu trả lời của Hồ Chiếu không khác gì Tư Đồ Hiên, lòng Thái hậu vẫn mang một nỗi bất an.
“Vì sao sắc mặt con bé lại tái nhợt như thế?”
“Bởi vì tiểu thư lo lắng cho sức khỏe của Thái hậu nương nương nên đã một đêm không ngủ, tất nhiên sắc mặt không được tốt.”
Hồ Chiếu không mảy may một tia sợ hãi, khiến không một ai dám hoài nghi tính chính xác trong lời nói của hắn.
Thế nhưng, người tinh ý như Thái hậu sao lại không phân biệt được những lời này rốt cuộc là thật hay giả.
Lời Hiên nhi nói với bà ban nãy là muốn ngầm báo tin, nếu bà vẫn không hiểu thì là kẻ ngốc rồi.
“Ngươi lui xuống trước đi, chốc nữa kê thêm thuốc bổ cho Linh Nhi, ai gia muốn nha đầu kia bồi bổ thật tốt, thân thể quá suy nhược rồi.” Thái hậu khẽ thở dài.
Hồ Chiếu gật đầu, “Dạ, vi thần tuân chỉ.”
Hồ Chiếu lui xuống thì đụng phải Hoàng đế và Hoàng hậu ở cửa.


Hắn thỉnh an xong định lui ra liền bị Hoàng hậu gọi lại, “Hồ thái y, xin dừng bước.”
Hồ Chiếu đành đứng lại, “Dạ.”
Hoàng đế không biết Hoàng hậu định làm gì, sắc mặt không được tốt, “Vào trong rồi nói.”
Sau khi thỉnh an Thái hậu, Hoàng hậu định trực tiếp hỏi Hồ Chiếu nhưng nghĩ thế nào lại quay đầu, khẽ cười với Thái hậu, “Mẫu hậu, sáng sớm hôm nay thần thiếp đã đến thỉnh an người, nhưng khi ấy người còn chưa thức dậy.

Thần thiếp lại nghe nói nha đầu Linh Nhi không được khỏe nên muốn để Hồ thái y xem qua cho nha đầu Linh Nhi một chút, không biết ý mẫu hậu thế nào?”
Khi nãy, Hoàng hậu vốn định đến Trường Thọ cung thỉnh an, nào ngờ Thái hậu còn chưa rời giường, sau lại nghe Lục Nhu nói nha đầu Linh Nhi bị bệnh, vừa định đi xem thử thì trong cung báo có việc cần xử lý, nên Hoàng hậu đành quay về.
Thái hậu gật đầu, “Hồ thái y, nếu ý Hoàng hậu đã muốn, vậy ngươi mau đi xem qua cho nha đầu Linh Nhi.”
Hồ Chiếu lĩnh mệnh rời đi.
Chân mày Hoàng đế vẫn nhíu chặt, “Mẫu hậu, chi bằng để Hồ thái y xem mạch cho người, xem xem sức khỏe người thế nào.”
Thái hậu nở nụ cười rồi lắc đầu, “Không cần, sức khỏe đã tốt hơn nhiều.

Nếu không phải đêm qua nha đầu Linh Nhi chăm sóc ai gia, chỉ e đến bây giờ ai gia vẫn còn cảm thấy lo lắng kinh sợ.”
Thái hậu đã nói như vậy, Hoàng đế cũng không tiện nhiều lời, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng, “Lục Nhu, chăm sóc Thái hậu cho tốt.

Nếu có chuyện gì, trẫm sẽ hỏi đến ngươi.”
Bị Hoàng đế chỉ điểm, Lục Nhu sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
Chuyện Hoàng hậu nương nương đến thăm Thái hậu nương nương, đáng lẽ Lục Nhu phải nói với Thái hậu nương nương từ trước, thế nhưng khi ấy Thái hậu nương nương lại toàn tâm toàn ý lo lắng tình hình của tiểu thư, cô cũng quên biến luôn chuyện này.
“Hoàng thượng tha tội, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc Thái hậu nương nương thật tốt.”
Thái hậu cười khẽ, “Được rồi, đứng dậy đi.”
Lục Nhu tạ ơn rồi lui sang một bên.
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng ta rồi quay lại nói với Thái hậu, “Mẫu hậu, những kẻ ám sát người của Phượng gia đã bị nhi thần bắt hét hại, trưa nay sẽ đem ra chém hết.”
Thực lực của Phượng gia không nhỏ, Thái hậu cũng phần nào hiểu được chuyện này.


Chỉ không ngờ bọn họ to gan đến thế, dám bắt cóc cả bà.
“Đây là chuyện chính sự, ai gia không tiện tham gia.

Hoàng đế muốn sao thì cứ làm vậy.” Thái hậu nương nương chỉ có thể nói một câu như thế.
Trước nay bà không muốn can thiệp chuyện triều chính, chuyện xảy ra ngày hôm nay bà càng không thể can thiệp.

Phượng gia vốn là cái đinh trong triều, nếu lúc này không mau nhổ bỏ, e sau này sẽ thành tai họa.
Bắt cóc bà, Phượng gia hẳn sẽ bị xóa sổ, có lẽ đây chỉ là một cái cớ.
“Vậy nhi thần sẽ làm theo ý các vị đại thần.

Nhi thần xin cáo lui.” Hoàng đế vui vẻ đứng dậy, bước ra ngoài.
Hoàng đế đi rồi, nhưng Hoàng hậu vẫn còn ở lại.
“Mẫu hậu, thân thể người không khỏe, cần phải nghỉ ngơi nhiều.

Nha đầu Linh Nhi kia cứ để thần thiếp chăm sóc.

Nếu kh6ong thì thần thiếp sẽ đưa Linh Nhi về cung, cũng thuận tiện để mẫu hậu nghỉ ngơi.” Hoàng hậu dịu dàng cười.
Thái hậu thở dài, sau mới lắc đầu, “Không cần phiền phức như thế, ai gia đây có Linh Nhi bên cạnh bầu bạn mới không còn buồn chán.”
Hoàng hậu thấy Thái hậu dợm đứng lên bèn bước đến đỡ tay bà.
“Đứa nhỏ kia đêm qua chăm sóc cho ai gia nên mệt mỏi ngã bệnh, ấy cũng không phải chuyện gì lớn lao, thân thể con bé vốn yếu ớt sẵn rồi.” Thái hậu nói xong lại thở dài.

Hoàng hậu nhíu mày, “Mẫu hậu, đứa nhỏ này thân thể không tốt, về sau này e là không hay, chi bằng để Hồ thái y xem qua, điều trị tốt một chút.”
Hoàng hậu nói như vậy ai nấy đều hiểu cả.

Ý Hoàng hậu ám chỉ, hiện tại thân thể Kiều Linh Nhi hư nhược, ngày sau muốn sinh nở cũng sẽ gặp khó khăn.
Bất hiếu hữu tam vô vi hậu đại, nếu ngày sau không sinh được con cái, đó là tội bất hiếu lớn nhất.

Đến khi ấy sẽ bị người ta chê cười, không chừng chuyện bị Tư Đồ Hách hưu sẽ trở thành chuôi thóp ngày sau.
Thái hậu vốn không nghĩ đến mặt này, hiện tại nghe Hoàng hậu nhắc nhở cũng có phần quan tâm, nhưng không nói gì thêm.
“Thái hậu nương nương, người dùng điểm tâm rồi nghỉ ngơi một chút chứ?” Lục Nhu khẽ hỏi.
Từ lúc Thái hậu xuống giường đến bây giờ còn chưa ăn gì, e với sức khỏe hiện tại người sẽ không trụ nổi.
Hoàng hậu càng nhíu chặt đôi mày, lo lắng nhìn Thái hậu, “Mẫu hậu, người còn chưa ăn gì sao? Lục Nhu…”
Hoàng hậu còn chưa dứt lời đã bị Thái hậu cắt ngang, “Không cần, ai gia muốn đến hoa viên đi dạo một lát, tạm thời chưa muốn ăn.”
Thấy Thái hậu kiên trì như thế, Hoàng hẫu cũng chỉ có thể nghe theo, nhưng vẫn lo lắng như trước, “Mẫu hậu, thân thể người còn chưa khỏe lại, cần phải ăn uống đầy đủ, bằng không sao có thể hồi phục?”
Thái hậu liền nở nụ cười, bà hiểu nỗi lo của Hoàng hậu, nhưng sức bà ra sao, bản thân bà là người hiểu rõ nhất.
“Bây giờ ai gia vẫn còn khỏe, ở trong điện bức bối đã lâu, phải ra ngoài vận động một chút.”
Hoàng hậu cũng không cố nài ép nữa, theo Thái hậu đi về phía trước.
Nay lúc này, sắc mặt Tư Đồ Hiên rất lạnh lùng nhìn Hồ Chiếu đang quỳ trước mặt, trong đáy mắt hiện lên sự âm hiểm, “Ngươi nói cái gì?”
“Kiều tiểu thư bị cây cửu lý hương phản xâm, hôm nay độc tính đã xâm nhập vào cơ thể.

Nhưng khi cứu Thái hậu nương nương, Kiều tiểu thư đã dùng linh chi ngàn năm, nếu linh chi phát huy tác dụng thì ba ngày sau tiểu thư có thể tỉnh lại.

Thế nhưng nếu như…”
Hồ Chiếu còn chưa nói xong đã bị Tư Đồ Hiên cắt ngang, “Đủ rồi, bổn vương không muốn nghe nữa.

Ngươi mau chóng đi tìm thuốc giải, nếu không tìm được thì mang đầu về đây.”
Sự tàn bạo của Tư Đồ Hiên không phải Hồ Chiếu không biết, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước.


Nhưng khi đứng trước mặt Tư Đồ Hiên thì tim hắn vô phương trấn tĩnh, nỗi kinh hãi lại dấy lên trong lòng.
Tư Đồ Dật cũng lo lắng nhưng không dám lên tiếng, bởi hắn hiểu rõ tính tình Thất ca, lúc này cần nhất là phải làm cho Kiều Linh Nhi tỉnh lại.

Nếu Kiều Linh Nhi thực sự không tỉnh lại, e là toàn bộ vương triều Nam Hạ này sẽ sớm đắm chìm trong sự hủy diệt, đến khi ấy những thứ bọn họ trăm phương ngàn kế hòng đoạt được sẽ bị hủy trong nháy mắt.
Nhưng chắc hẳn Thất ca không mảy may lo lắng.

Bách tính trong thiên hạ đương nhiên là quan trọng, chỉ e trong lòng Thất ca cũng không quan trọng bằng cô bé này.
Chính lúc này đây, Tư Đồ Dật cuối cùng cũng hiểu rõ vị trí của Kiều Linh Nhi trong lòng Thất ca.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến rằng nàng sẽ chiếm được vị trí quan trọng đến như thế.
“Thất ca, huynh đừng nóng.

Chẳng phải Hồ thái y đã nói còn ba ngày đó sao? Biết đâu chừng ngày mai thôi Linh Nhi sẽ tỉnh lại.” Tư Đồ Dật cũng biết Hồ Chiếu khó xử, cũng không muốn nhìn thấy Thất ca nhà mình bốc nộ hỏa, hắn vội vàng lên tiếng.
“Nếu như không tỉnh lại, nếu như không có thuốc giải thì sao?” Ánh mắt Tư Đồ Hiên nồng nặc sát khí.
“Chuyện này…” Tư Đồ Dật không biết phải nói sao.
Hồ Chiếu trầm ngâm một lúc rồi bất đắc dĩ lắc đầu, “Thất vương gia, ngài cho hạ quan hai ngày, hai ngày sau hạ quan sẽ mang thuốc giải về.”
“Được, bổn vương cho ngươi hai ngày.” Tư Đồ Hiên đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
Hồ Chiếu đi rồi, Tư Đồ Dật nhìn bóng lưng Thất ca với vẻ bất an.
Hồi lâu sau, Tư Đồ Dật mới khẽ lên tiếng, “Thất ca, Phượng gia bị chu di cửu tộc, huynh nói xem bên kia Bát ca đã có động thái gì chưa?”
Tư Đồ Hiên cười lạnh một tiếng, “Có động thái hay không, nửa canh giờ sau sẽ biết.”
Hai canh giờ nữa là đến giờ Ngọ.
Nếu Tư Đồ Hách có bất kì hành động thì thì nhất định sẽ tìm đến trong vòng nửa canh giờ, bởi sau một canh giờ nữa, khi thánh chị đã hạ thì tất cả cũng đã muộn.
Tư Đồ Dật nghĩ ngợi một lát rồi trợn mắt, “Thất ca…”
Tư Đồ Hiên xoay người đi vào nội điện, đi xem xét tình hình đứa nhỏ khiến hắn lo lắng nhất, một cô bé thuần lương nhất.
Tư Đồ Hiên vừa bước vào thì ngoài cửa đã vang lên giọng của Thời Bố, “Gia, Bát vương gia hiện ở phủ cầu kiến.”