Thích Sát Phu Quân

Chương 16




- Sở Sở!!!

- Ưh… là Sở Doanh! - Trong cơn mộng mị nàng vẫn nhíu mi phản đối cái cách gọi tên mình không đúng chút nào.

Đạt Kha khoát áo, nhìn lại nàng như vậy liền bước đến bên giường trông nàng nằm vùi còn chưa chịu thức giấc. Môi hắn nhếch nhẹ, ngồi xuống cạnh bên vuốt lên tấm lưng trần trắng nõn của nàng…

- Nàng ngủ quá nhiều rồi đó! Vương phi cũng nên xuất hiện cạnh bên đại vương chứ không phải làm ấm giường cho ta cả ngày thế này Sở Sở!

- … đừng có đụng thiếp!

Nàng rút người lại cố chấp không chịu dậy. Trời vừa mới sang xuân còn tuyết dày như thế, đối với nàng xuống giường thật là cực hình. Hắn nhìn vẻ mặt mê ngủ của nàng rồi tỏ ra thích thú khi khom ngay xuống người nàng.

Và chỉ một thoáng, nàng đã vùng vẫy đáng thương đẩy vai hắn ra rồi ngồi lên thở dồn mím chặt môi lại. Đạt Kha hài lòng tự vuốt môi mình nói…

- Ta còn tưởng nàng ngủ đến không cần thở chứ vương phi của ta!

- Đồ đại vương háo sắc!

Nàng cả gan mắng hắn rồi đành phải dậy thôi. Hắn thư thái chờ nàng cùng ra với mình. Gần đây chuyện nàng ở lại lều của hắn không còn lạ nữa. Dẫu sao đại vương chỉ có mỗi vương phi trong hậu cung của mình thì nàng ở luôn lều lớn cũng là lẽ dĩ nhiên.

Hôm nay khá quan trọng cần có nàng và hắn. Sở Doanh đứng yên cố giấu sự háo hức phấn khích vì sự xuất hiện của một người đặc biệt đối với nàng. Sứ giả Kỳ Mạc sang viếng thật là một chuyện rất trịnh trọng liên quan lớn đến hòa khí hai vương quốc. Đạt Kha thì vẫn mang nụ cười trên môi tràn đầy thân thiện nhưng ai đoán nổi trong đầu hắn đang tính toán chuyện gì chứ.

- Thất điện hạ đường xa đến đây vất vả rồi! Lẽ ra nên nghỉ ngơi trước sau hãy đến diện kiến ta!

- Đại vương quá lời rồi! Ta cũng nôn nóng gặp mặt tiểu muội từ ngày muội ấy được gả cho người.

Sở Doanh đưa mắt nhìn Thất A Ca – hoàng huynh gần tuổi nàng nhất và không giấu nụ cười vui. Nàng rất nhớ nhà, nhớ phụ hoàng mẫu hậu cả các hoàng huynh của mình. Nay không vì còn rất đông ánh mắt dò xét, nàng đã muốn đến đu ngay cổ cho hoàng huynh nhấc bổng như khi bé.

Đột nhiện bàn tay đang trên hông nàng thêm chút lực giữ mạnh. Nàng vội ngẩn nhìn Đạt Kha không biểu hiện gì lạ nhưng tay hắn như ra một lời cảnh báo nàng. Nàng không dám cười nữa dẫu Thất ca vẫn ngay trước mắt mình. Dù sao nàng cũng biết Đạt Kha không hề thích hoàng huynh của nàng vì huynh ấy sẽ giống nàng muốn giết chết hắn.

Khi về đến lều lớn, Đạt Kha kéo nàng ra trước nói với gương mặt nghiêm lại không cười làm nàng sợ sệt…

- Nàng không còn là công chúa đâu! Dù có là hoàng huynh cũng không thể tỏ ra háo hức trẻ con như vậy!

- … thiếp biết rồi! - Nàng trả lời lí nhí. Cảm giác hắn thật khó khăn nhưng cũng phải chịu.

Đạt Kha đi lại ghế và ngồi xuống tỏ ra dễ chịu hơn khi nàng ngoan ngoãn vâng lời. Hắn nói tiếp…

- Ta vốn không thích sứ giả sang thăm, lại còn là hoàng huynh của nàng. Dù sao ta cũng sớm có tính toán rồi nàng muốn nói gì cũng được!

- Ý người là thiếp báo tin nội bộ cho Thất ca biết sao?

Nàng chạy lại ngồi dưới thảm lông níu nhẹ lên chân hắn hỏi. Đạt Kha nhìn ánh mắt nàng đang có chút ngu ngơ không toan tính liền kéo lên ôm khẽ. Má nàng nóng ngay, tim đập trễ hết vài nhịp vì bị kéo ngồi trong lòng hắn như vậy. Dù sao bị Đạt Kha chạm vào nàng vẫn chưa hoàn toàn tự nhiên được do ám ảnh giết hay không giết hắn. Vì thế không trách nàng khó giấu phản ứng run rẩy ngốc nghếch kia.

Đạt Kha đặt câu hỏi cho nàng xem nàng giải quyết thế nào…

- Phụ hoàng của nàng sẽ rất tức giận vì đến giờ nàng vẫn chưa giết được ta. Nàng sẽ trả lời thế nào?

Nàng mím môi suy nghĩ ngay. Thật may là nàng không thể trở về chứ nếu không cũng khó ăn nói trực tiếp với phụ hoàng rồi. Nhưng nàng chưa kịp nghĩ thì tay hắn giúp thêm khiến nàng run run. Nàng có thể nghĩ gì được khi hắn đã luồn tay vào trong áo nàng chứ…

- Nói… không giết được! - Trả lời thành thật có lẽ là giải pháp duy nhất. Nhưng mặt nàng càng khó coi hơn vì bàn tay đã xoa vào đường cong mềm mại từ ngoài yếm xinh của nàng. Dọa nàng như vậy, cứ nhiên mặt hắn không chút biến sắc thật đáng ghét.

- Phải trả lời là ta rất đáng sợ, nàng không có cơ hội tiếp cận ta vì ta không ngủ với nàng. Thế thì không bị la biết không?

Tim nàng đập loạn chỉ biết gật đầu. Và hắn mang người nàng nằm xuống ghế tiếp tục tháo bỏ y phục rườm rà cản trở hắn thưởng thức da thịt nõn nà. Sở Doanh biết rất rõ nàng và hắn bên nhau càng lúc càng nhiều nhưng cũng đành nói dối chứ làm sao được. Và nàng cố nói khi nhìn hắn hôn lần trên người mình…

- Còn nội bộ bất hòa với hai vương gia!? - Nàng hỏi nhưng hắn cũng không bận lòng rời khỏi ngực nàng.

- Hai huynh ấy chưa có động tĩnh. Ta giết chết đại ca, đương nhiên thế lực mạnh hơn hẳn.

- Thế thì còn dặn thiếp trước làm gì? Giờ thì thiếp bị bế tắc, không làm được gì để giết chết người cả!

Đạt Kha nhìn nàng bằng ánh mắt thật khó đoán. Và nàng nhíu mi bắt đầu thở dồn vì từng nhịp động tới lui uyển chuyển không kém phần mạnh mẽ của hắn trong người mình. Tay hắn vòng dưới lưng mang nàng ngồi lên tiếp tục cùng hắn quyến luyến. Nàng dụi mặt vào vai hắn, tay cũng vòng ôm lại khi cả người không ngừng chấn động. Và hắn nói rất khẽ…

- Nàng là vương phi của ta! Thuộc về ta!

Nàng lén mỉm cười, dù đây có là cái bẫy của hắn dành để nàng không nghe lệnh phụ hoàng giết hắn nữa thì nàng cũng cam lòng. Trọng trách của một công chúa và hắn thật khó chọn. Nhưng con tim nàng si dại đã có đáp án từ lâu rồi.

——————

Thất ca không ngại nựng ngay hai má hồng của nàng làm nàng cười khúc khích nhào ôm nhõng nhẽo.

- Muội ở đây có tốt không Doanh nhi? Có ai ức hiệp muội không?

- Muội sống tốt lắm. Ở đây tự do tự tại không ai giam cầm muội cả.

Nàng nói ra việc này hoàn toàn là thật, ngoại trừ phiền muộn do Đạt Kha gây đến thì nàng thấy rất thích cuộc sống nơi đây. Hoàng huynh cũng có chút an lòng nói…

- Huynh cứ lo muội sẽ không chịu nổi! Phụ hoàng…

- … muội biết. Thật ra không như bề ngoài huynh thấy đâu… Hắn đã đoán ra ý đồ của muội nên rất lạnh nhạt, không thèm gần gũi cùng muội. Vì thế muội hoàn toàn không có cơ hội ra tay.

Sở Doanh không thường xuyên nói dối nên thấy rất run. Nàng hi vọng Thất ca sẽ không tinh ý nhìn thấy. Dù sao nói dối thế này nàng khó chịu lắm nhưng còn có cách nào khác.

May thay Thất ca có vẻ tin tưởng tiểu muội, nghe liền nôn nóng hỏi…

- Hắn lạnh nhạt với muội sao? Nhưng huynh nghe hậu cung chỉ còn mỗi mình muội!

- Cái đó… hắn chỉ bỏ phi tần cốt chọc tức bô lão. Quanh hắn thiếu gì nữ nhân chứ!?

Nàng mím môi hi vọng mình trả lời như vậy hợp lí. Đạt Kha có bao nhiêu nữ nhân bên ngoài nàng không rõ nhưng chưa đêm nào hắn ngủ ngoài lều lớn cả. Và nàng cũng đã ngủ ở lại đó suốt càng không thể là vương phi bị ghẻ lạnh.

Thất ca của nàng suy nghĩ gì đó rồi thôi cũng xoa lên tóc nàng. Nàng thấy thật có lỗi.

- Khổ cho muội rồi. Nữ nhi lại không thể có được đấng phu quân như ý, biết yêu thương muội!

- Đó là trọng trách của muội mà. Chúng ta là hoàng tộc làm gì có lựa chọn chứ!? Muội sẽ cố tìm cách khác, Thất ca về năn nỉ phụ hoàng thay muội nhé!

Nàng chỉ biết nói như vậy, còn phụ hoàng cứ mãi không thấy tên đại vương Liên Khiết bị giết thì đành kệ vậy. Chợt Thất ca nói, ánh mắt có chút thâm độc.

- Giết trực tiếp không được thì dùng cái này đi. Cổ độc cùng hương độc tác hợp hoàn toàn không giấu vết!

Nàng nhìn lọ nhỏ liền rùng mình. Nàng chưa từng nghĩ đến hạ sách này dành cho Đạt Kha bao giờ. Có lẽ do nàng ngốc nghếch không dám nghĩ đến hoặc có lẽ nàng thấy nó quá tàn ác.

Thất ca cho nàng một viên thảo đơn màu xanh nhợt. Nàng nhận lấy, lệ nhan đã không còn chút hồng hào nghe dặn.

- Uống ngay viên thuốc này cho huynh. Mai huynh sẽ cho người tráo hương độc trong lều đãi tiệc.

- …nhưng nếu nhiều người cùng bị độc chết như vậy!? - Giọng nàng chưa chi đã run rẩy hại nói không nên lời rành mạch.

- Yên tâm! Thêm riêng rượu chứa độc ngấm chung cơ thể đã quyện hương độc mới chết. Nếu nhiễm một loại không thể chết được, chính vì thế sẽ không ai lần ra dấu vết loại hỗn độc này. Giờ thì mau uống viên thuốc giải của muội đi!

Nàng nhìn Thất ca rồi nhìn viên thuốc giải trong tay. Thất ca là người chu đáo nên nhìn tận mắt nàng uống thuốc giải mới an tâm. Nàng uống vào và nhìn huynh ấy mỉm cười…

- Rồi mọi chuyện sẽ qua hết! Huynh sẽ đưa muội trở về chịu không Doanh nhi!?

Nàng không trở lời cũng không thể nắn ra được nụ cười gượng nhất. Nàng rời đi, trong lòng choáng váng không biết nên làm thế nào. Phụ hoàng vẫn là muốn giết chết Đạt Kha. Nếu ngay từ đầu nàng thẳng tay, từ đầu nàng không yếu lòng thì hôm nay có phải vướn vào cớ sự rối ren này hay không?

Đạt Kha đang trong lều làm tấu vụ. Hắn nghe lính chào bên ngoài đã cười nhẹ vì biết là nàng rồi nên không thèm nhìn lên. Sở Doanh bước đến trông hắn đứng đó quan sát lược đồ di chuyển của các bộ tộc du mục để quản lí. Hắn lúc này chuyên tâm làm việc thật là cuống hút.

Và nàng vươn đôi tay mảnh ôm vai hắn kéo xuống. Đạt Kha bất ngờ, tay giữ xuống bàn khi môi nàng tấn công vội vã.

Hắn có chút bị động rồi cười không ngại ôm bỗng nàng lên đáp lại. Nhưng giữa chừng lưỡi nàng len sau ép sang miệng hắn một viên có vị đắng nhẹ. Đạt kha đã lỡ nuốt vào lập tức kéo nàng ra.

Sở Doanh quyến luyến muốn hôn tiếp nhưng không được…

- Nàng cho ta uống gì thế? - Viên thuốc cũng đã nuốt vào, có kết cục gì cũng đã xong nên Đạt Kha tra hỏi không quá gắt giọng. Nàng chun mũi nói.

- Thuốc độc đó! Chết ngay đi đại vương đáng ghét!

Đạt Kha sững ra sau đó bật cười, tay vẫn ôm nàng không ngại chặt tay giữ lại hơn.

- Thuốc độc mà lại ngậm trước trong miệng nàng không lẽ định sinh tử cùng ta sao?

- Ừhm… chết chung không phải rất tình cảm sao?

- Nàng thật lắm trò. Tưởng ta tin nàng sao? Nói mau là viên thuốc gì? Không lẽ hạ xuân dược bổn vương?

Tên này rõ ràng không sợ chết, đã uống viên thuốc không rõ là gì vẫn còn trêu chọc nàng. Nàng nhíu này vì tay hắn đang bấu vào mông mình.

- Người cần nhược dược bớt ham muốn thì đúng hơn!

- Ta không ham muốn thì khác chi cũng làm nàng buồn bã rồi vương phi của ta!?

Nàng đỏ mặt đánh vào hai vai hắn. Đạt Kha cười, rõ ràng không có nửa ý nghi ngờ nàng hạ độc mình. Cuối cùng hắn tiếp tục làm việc cho xong hết khi nàng đứng ôm chặt sau lưng hắn chờ như đứa trẻ hư bám mẹ.

Người hắn thật ấm áp, nàng hi vọng hắn sẽ mãi ấm áp mạnh mẽ như vậy. Còn nàng đã trót bất hiếu thì sẽ không để kế hoạch nào của phụ hoàng thành công đâu!

———————

Tiệc chiêu đãi sứ thần sang viếng có cả các bô lão rất đông người. Thất hoàng tử Kỳ Mạc được đặc cách ngồi gần đại vương. Nàng vẫn ngồi bên cạnh Đạt Kha như thường lệ nhìn lư đồng tỏa mùi trầm hương nhẹ khắp phòng, ai cũng hít vào nhưng không hề nhận ra đó là độc. Còn nàng có lẽ vì đã biết trước nên không tránh khỏi chút khó chịu trong người.

Hương độc kia cần có cổ độc trong rượu mới tác thành độc giết người. Cho dù người ta có truy ra rượu vẫn không thể nào phát hiện được. Tuy đã lo liệu trước nhưng nàng vẫn bất an lo cho Đạt Kha. Đến tiểu Lộ còn nhận ra…

- Sao trông mặt nương nương xanh thế?

- Ta không sao! Trong người chỉ cảm thấy một chút khó chịu thôi!

Nàng cố mỉm cười nhưng trong lòng bấn loạn không hề nghe nổi chuyện vui vẻ Thất ca đang nói cùng hắn. Cuối cùng Thất hoàng tử cũng cho người dâng rượu.

- Đây là hảo tửu thượng phẩm rất hiếm tại Tây vực ta muốn mời đại vương thưởng thức. Tiếc là quá trình đi còn lại quá ít chỉ ba chung. Mời đại vương và vương phi!

- Thế thì bổn vương không khách sáo!

Đạt Kha vui vẻ nhận lấy ly rượu dưới ánh mắt của toàn bộ bô lão. Sở Doanh nhìn ly rượu sóng sánh và khẽ run. Lúc nàng còn chút do dự thì Đạt Kha đã uống hết không chừa một giọt. Thất ca của nàng cũng uống, nhìn vậy vô cùng ưng ý.

- Rượu ngon! Ta chưa từng thưởng thức qua loại rượu này! Chỉ một ngụm nào nhớ mãi cả đời!

- Đại vương thích ta cũng rất vui!

Chỉ còn nàng thôi, Thất ca cũng đang chờ nàng sẽ uống để làm chứng rượu không có độc cho mọi người thấy. Nhưng nàng đã không nuốt viên thuốc giải kia. Ly rượu này sẽ lấy mạng nàng.

Nghĩ về mạng sống, công chúa như nàng có chết đi cũng không thể vì mình. Nhưng nàng biết mình sẽ chết vì Đạt Kha, chỉ như vậy nàng đã thấy cái chết rất đỗi thanh thản. Nàng không cần kiếp sau, nàng không cần một sự lưu luyến từ hắn. Nàng chỉ cần hắn không chết mà thôi.

Sở Doanh nâng ly rượu lên môi, rượu trong sắp rót vào miệng thì một bàn tay cướp ngang. Nàng bỡ ngỡ nhìn Đạt Kha vui vẻ uống lấy thay nàng. Thất ca của nàng cũng giật mình nhưng hắn đã uống xong rồi, thậm chí còn tỏ ra khoang khoái nói với nàng…

- Nàng thì làm gì biết uống rượu, phí rượu ngon như vậy chi bằng để ta uống!

Nàng nhìn nụ cười của hắn. Cái chết vừa cận kề nhưng nhìn hắn uống rượu độc vào thêm nàng vẫn lo sợ. Dù sao hắn cũng đã uống nên hoàng huynh nàng vui vẻ cực kì. Nàng ngồi yên, dù chưa uống phải giọt rượu nào nhưng bụng nàng trào ngược. Nàng lùi ra cố đi khỏi lều cùng tiểu Lộ.

Con nô tì lo lắng vuốt lưng khi nàng chưa ăn được gì đã nôn thốc nôn tháo.

- Nương nương khó chịu chổ nào? Đừng làm muội sợ!

- Ta chỉ khó chịu một chút…

Nói chưa xong nàng lại muốn nôn tiếp. Tay giữ lấy bụng quặn lại khiến nàng sững người nhận ra… Gương mặt nàng tái nhợt chưa hồng lại vẫn xoay hỏi tiểu Lộ…

- Hôm nay đã sang xuân phân chưa?

- Đã qua hơn nửa tuần trăng rồi nương nương!

Nghe song nàng lập tức nhíu mày, cảm thấy càng khốn đốn. Tuy còn vui hơn tin mình vẫn sống nhưng khiến nàng không biết phải làm sao. Nàng giữ lên bụng, môi mím lại cố ngăn cảm giác muốn mắng chửi tất cả tội lỗi của hắn. Lần đó đã ngăn lại nhưng cũng do hắn…

Đột nhiên bàn tay tiểu Lộ nhanh chóng thay bằng vòng tay lớn hơn mạnh mẽ không ngại kéo nàng ôm lấy vào lòng. Sở Doanh liền nhìn Đạt Kha lo lắng hỏi…

- Nàng sao vậy? Trong người có chổ nào không khỏe!?

- … thiếp không sao!?

Hắn không nói gì, bế nàng về lều nghĩ ngơi. Nàng cũng lặng thinh trong vòng tay hắn, mắt nhìn gương mặt dường như thân thuộc lại rất xa xăm. Nàng sợ hắn. Nàng rất là sợ sẽ khiến Đạt Kha tức giận nên chuyện này làm sao có thể nói ra đây?