==>==
+++
“Hức!”
Khóc, sao phải khóc chứ?
Mắc mớ gì phải khóc?
Nực cười! Người ta đâu thèm để ý đến mày. Cũng chẳng muốn nghe mày giải thích. Mày khóc vì cái gì chứ?!
Tôi lấy tay quẹt nhanh nước mắt, cố gắng không để rơi thêm một giọt nào nữa. Nhưng lau thế nào cũng không hết, càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. Tôi cắn chặt môi cố không để nấc lên. Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu lời giải thích, bao nhiêu uất ức nghẹn ứ lại trong cổ, đau buốt! Tôi chỉ sợ nếu như khóc lên thành tiếng, tôi sẽ không tự chủ được nói ra mất.
Nước mắt, mặn chát!
Ừ, mặn như chính lòng tôi bây giờ vậy!
Có lẽ tôi quá ảo tưởng rồi chăng? Hắn không phải là gì của tôi cả, vậy thì hy vọng điều gì chứ? Hy vọng hắn tin mình mặc dù sự việc xảy ra rõ ràng đến thế? Hy vọng hắn chạy đến bên tôi lúc này khi đáng nhẽ hắn đang bên cạnh lo lắng cho Uyển Nhi. Hay chỉ đơn giản là hy vọng hắn nói một câu “Tui tin bà!”. Tôi tự cười chính mình. Dương Tố Tâm à, mày quá ngu ngốc rồi! Tất cả chỉ là mày hy vọng, là mong muốn của riêng mày thôi chứ thật ra hắn chẳng có lý do gì để làm thế cả.
Bởi vì, mày với hắn không quan hệ!
Ừ thì, không quan hệ!
Nhưng sao, tim lại nhói?!
Nhưng sao, mày vẫn hy vọng?! Hy vọng hắn…
– Dương Tố Tâm!
Ơ, cái giọng này! Chân tôi đứng sựng lại, tim bất ngờ đập “thịch” một cái!
Đúng là hắn!
Không phải bây giờ hắn đang ở chỗ Uyển Nhi sao? Nhưng sao lại ở đây…?
Hắn đang ở đằng sau tôi. Chỉ cần quay mặt lại là gặp hắn. Chỉ cần quay mặt lại là có thể nói hết tất cả với hắn. Nhưng lại không muốn, chân cũng không thể nhấc nổi. Tôi không muốn đối mặt với hắn lúc này ư? Tôi không muốn hắn nhìn thấy tôi khóc, tôi yếu đuối? Hay sợ rằng, tôi sẽ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đó một lần nữa? Một lần đã quá đủ rồi, tôi không có đủ dũng cảm để đối mặt lần thứ hai nữa đâu.
Tôi lấy tay lau thứ ấm ấm chảy ra trên mặt mình. Gặp hắn lúc này, nước mắt không những không hết mà còn chảy nhiều hơn. Tự dưng vừa thấy ức, vừa thấy tủi! Tôi cắn chặt răng, giả lơ bước đi.
Người đằng sau dường như cũng không có ý định buông tha, chạy theo tôi.
Tôi không muốn giáp mặt hắn lúc này chút nào, một chút cũng không!
Bỗng thấy bóng dáng quen thuộc đang bước tới, tôi cố giữ giọng cho thật bình thường rồi gọi to:
– Thế Nam!
Mặc dù vậy nhưng giọng tôi vẫn có chút run run.
Cậu bạn quay sang nhìn tôi, mặt đầy vẻ sửng sốt. Không bàng hoàng sao được khi một con nhỏ vừa nhìn cậu ấy cười trong khi lệ rơi đầy mặt.
Thế Nam nhanh chóng chạy lại, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng nhìn tôi.
– Tố Tâm, cậu sao vậy? Má cậu…
Không để Thế Nam nói hết câu, tôi đã chen ngang:
– Ma..may quá! Mình có chuyện..hức… muốn nói…hứ..cc với cậu! – Dù đã cố gắng giữ giọng nhưng tôi vẫn không thể ngăn được những tiếng nấc nghẹn.
Cùng lúc này, một tay tôi bị ai đó nắm lấy, cùng với giọng trầm trầm đáng sợ:
– Đi theo tui!
Tôi lấy tay bịt miệng cố không cho phát ra một tiếng nấc nào nữa. Tôi giương mắt cầu cứu nhìn Thế Nam, lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không muốn.
Như hiểu được ý tôi, Thế Nam cầm một tay còn lại kéo tôi về phía cậu ấy. Một tay khác của cậu ấy vòng ra phía sau tôi, cầm lấy bàn tay đang bị hắn nắm chặt.
– Xin lỗi, nhưng giờ người cậu ấy muốn gặp là tôi! – Giọng Thế Nam rõ ràng, kiên định, dứt khoát.
– Tránh ra, ở đây không có việc của cậu! – Hặn lạnh giọng, siết chặt tay tôi.
– Tôi nói lại một lần nữa, bây giờ người cậu ấy muốn gặp là tôi, không phải cậu. Mong cậu buông tay ra!
Tôi che miệng khóc nấc lên ở trong lòng Thế Nam. Bàn tay đó, nó đã từng làm tôi cảm thấy ấm áp, làm tôi cảm thấy an toàn khi được nằm trong đó. Thứ mà tôi đã một lần ảo tưởng rằng nó sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời. Và cũng đã sợ, sợ một ngày bàn tay ấy buông mình ra!
Cũng nên thức tỉnh rồi nhỉ?
Vì vốn dĩ thứ đó đâu thuộc về tôi!
Hắn im lặng một chút, sau đó từ từ, chậm rãi buông tay tôi ra.
Hụt hẫng!
Giây phút hắn buông tay tôi ra, cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Cánh tay như bị gãy, không còn cảm giác. Một phút giây nào đó, tôi đã muốn hắn níu kéo, hắn cầm thật chắc tay tôi. Nhưng có lẽ, không được rồi…
Tôi có thể chịu đựng cả thế giới quay lưng lại với mình!
Nhưng với tại sao với hắn thì không?!
Tại sao tim lại đau như thế chứ?!
Hắn quay đi cũng là lúc tôi vỡ òa. Tôi cứ thế mà áp mặt vào cậu bạn khóc, khóc cho tất cả dồn nén, uất ức.
Ánh tà dương của mùa đông chiếu hắt lên vách tường, một màu vàng nhạt cho một buổi chiều ảm đạm!
Chính lúc này, tôi đã chợt nhận ra điều gì đấy, dù chỉ là một chút.
***
Tôi mệt mỏi vác balo về nhà, lúc nãy khóc nhiều quá đến nỗi mắt sưng cả lên, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho khỏe. Giờ tôi mới biết con người lại có lắm nước mắt như thế!
– Bà về trễ thế? – Nhóc Thiên đang ngồi vắt chân trên ghế coi phim, thấy chị nó về cũng chẳng quay qua xem sao. Dù sao thế cũng tốt, đỡ phiền phức cho tôi! Nếu thấy tôi thế này nó chắc chắn sẽ không tha cho tôi mất.
– Ừ! – Tôi chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi bay lên phòng.
Nệm còn nằm chưa được ấm, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
– Bà làm sao đấy? – Nó là thầy bói, là thánh hay sao mà mỗi lần tôi có chuyện nó đều biết hết vậy!?
Có thằng em thông minh quá đôi khi cũng rất phiền phức! ╮(╯_╰)╭
– Không sao!
– Không sao thật chứ?
– Uhm!
– Không có chuyện gì thật chứ?
– Ờ!
– Không…
– Mày biến đi cho bà ngủ! – Tôi bực mình quát to. Nó cứ lèm bà lèm bèm như bà già miết ai mà ngủ được cơ chứ?!
– Rồi rồi! – Trước lúc nó đi tôi còn nghe được nó lầm bầm cái gì đó không rõ.
Tối đến.
Ngủ một giấc cho đến 7h tối, đến lúc có cảm giác đói bụng tôi mới tỉnh dậy. Nhìn mình trong gương không khác con điên là mấy, tóc tai rối bời, một bên má vẫn còn hơi sưng đỏ, mắt thì trông như hai quả trứng. Trông chẳng có sức sống gì cả! Tôi vỗ vỗ nước lên mặt cho tươi tỉnh một chút, bước xuống nhà tìm đồ ăn, định bụng tìm cục đá lăn mặt cho bớt sưng luôn.
Bước xuống nhà vẫn thấy nhóc Thiên đang ngồi xem TV. Chẳng lẽ cả ngày nó chẳng biết làm gì ngoài việc ôm cái màn hình phẳng ấy ư?
Nhìn thấy tôi, nó tắt rụp cái TV rồi nói:
– Dậy rồi sao? Chờ chút tôi lấy đồ cho ăn!
Woa, hôm nay nó bị sao vậy? Tự dưng tốt đột xuất a~. Ngày mai chắc trời mưa to quá.
– Ăn đi!
Nó xới cho tôi một tô cơm, dọn đầy đủ thức ăn trên bàn: canh có, cá có, thịt có,… Tôi nhìn muốn chảy nước miếng, cái bụng réo lên không ngừng. Chờ gì nữa, ăn thôi!
– Tao ăn xong rồi. Mày muốn hỏi gì thì hỏi đi!
Tôi buông bát đũa xuống, lấy giấy lau miệng. Nhóc Thiên ngồi khoanh tay nhìn tôi ăn nãy giờ, không có chuyện thì nó không ngoan ngoãn ngồi im thế này đâu. Tối nay nó mà không biết hết chuyện xảy ra ngày hôm nay thì nó không tha cho tôi đâu. Sao nó lại hiểu tôi quá mức như thế chứ?!
– Uống nước đi!
Tôi nhận lấy chai nước, nói theo:
– Lấy giúp tao cục đá luôn! – Lăn cho cái má nó bớt sưng không ba mẹ mà thấy thì mệt lắm.
– Rồi, giờ nói đi! Bà đi đánh nhau hay sao mà tàn tạ thế?
Tôi lấy cục đá, lăn lăn trên mặt. Đúng là lạnh thật! Hơi lạnh ngấm vào da, có cảm giác tê tê.
– Ừ thì, cũng có đánh!
– Vì sao?
– Không ưa thì đánh! – Cái chuyện này, tôi không muốn kể chút nào. Dù có kể cũng không biết kể thế nào.
– Đó giờ tôi không biết bà cũng có máu chị đại đấy! – Nó nhìn tôi khinh bỉ cười.
Tôi không thèm quan tâm đến cái vẻ mặt khinh khỉnh ấy của nó, tiếp tục lăn đá. Chị mày mà là chị đại thì mày đã bị sút ra đường từ lâu rồi. Còn đâu mà ngồi đó giở cái giọng ấy ra nói chuyện với chị mày!
– Vậy cho hỏi chị đại! Chị thắng hay thua mà mắt chị to như ốc nhồi thế? Không phải là khóc đấy chứ? – Đúng là nó không dễ gì tha cho tôi mà.
Thôi thì kể đại đi, nó hiểu hay không thì tùy.
– Vậy tao hỏi mày nhé! Có người vô duyên vô cớ đánh nhóc Nhi hai bạt tay thì mày tính thế nào?
Nó nhìn tôi nhíu mày, trông có vẻ như là không hiểu những gì tôi nói nhưng trong mắt thì âm thầm gợn sóng. Vậy thì, hiểu rồi ha!?
– Không bỏ qua đúng không? Vậy thì người ta cũng vậy! Tao đánh Uyển Nhi, hắn ghét tao cũng phải. Chẳng qua hơi bất ngờ một chút thôi! – Tôi cười.
– Đừng cười, mặt bà giờ xấu xí lắm!
– Không cười giờ chẳng lẽ khóc?! – Hừ, cả buổi chiều còn chưa đủ hay sao? – Tao đánh Uyển Nhi, ừ thì tao sai! Nhưng là tao không hề cố ý. Không nên chưa hiểu rõ sự việc thế nào đã nhìn tao như vậy, cứ như nhìn một tên tội phạm. Làm như tao đã gây ra việc gì lớn lắm không bằng!?
– Ổng đánh bà sao?
– Không! – Nhưng sao lại cảm thấy còn đau hơn cả đánh.
– Chị già à, bà ngốc thật! Ai đời lại đi khóc vì trai?! – Nó vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
– Cái thằng quỷ này, mày có phải là em tao không thế?!
– Không, IQ khác biệt nhau thì chị em thế nào được.
Đúng rồi, nếu không xét về tuổi tác thì ra đường người ta cứ tưởng nó là anh tôi quá. Giọng điệu này là của một đứa trẻ đang học lớp 7 sao? Quá gạt người rồi!
– Quay lại vấn đề chính! Không thể không có lý do gì mà bà lại đi gây sự vô lý với người ta được.
– À thì…
Cuộc nói chuyện không đầu không đuôi của chị em nhà họ Dương bắt đầu.
Màn đêm buông xuống, không gian vắng lặng, vẫn có người chưa ngủ.
“…cũng như bao người khác thôi,
cũng yếu đuối và rất bấp bênh.
Khi lòng này giờ đã quen đi…
…cùng một ai.
…
Giữa cuộc đời dài đang trôi mệt nhoài.
Đừng hoài một mình cô đơn…
…chắc sẽ tốt hơn…”
***
—Lớp 9A1—
– Này, cho tao mượn vở soạn Anh!
– Đưa tao cuốn sách Hóa!
– Làm toán chưa, làm toán chưa? Khó quá, cho tao mượn với!
-…
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng bình thường khác của lớp 9A1. Vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi ngày. Từ xa, tôi đã nghe tiếng hú rầm trời của cái Trang, chắc lại là lũ con trai trong lớp không chịu trực nhật đây mà. Lớp tôi dường như đã quá quen thuộc với hình ảnh Trang “trưởng” một tay sắn áo một tay cầm chổi rượt đuổi cái giống đực không nghe lời.
Nó đúng là lớp trưởng gương mẫu, rất có trách nhiệm a~!
Tôi bước vào lớp.
Im lặng!
Chỉ có thể dùng hai từ ấy để hình dung.
Cái lớp này sao vậy? Tự dưng đang ồn ào thế mà vừa thấy tôi lại im thinh thích. Tụi nó giương mắt nhìn tôi như tôi vừa làm điều gì kinh khủng lắm không bằng. Này này, tôi có phải là người ngoài hành tinh sống lâu trăm tuổi như cụ giáo Do đâu! Tôi cũng đâu phải là Colombo phát hiện ra châu lục mới. Làm gì nhìn tôi dữ vậy chứ?
Không gian yên tĩnh, trầm lặng! Tôi bị tụi nó nhìn đến ngứa toàn thân. Có chuyện, chắc chắn là có chuyện! Mà còn là chuyện chẳng lành nữa cơ!
Tôi cảnh giác bước vào lớp, e dè hỏi:
– Tụi mày làm sao vậy? Làm gì nhìn tao kinh thế?
“Rầm!”
Tất cả các cửa đồng loạt được đóng.
“Rẹttttt!”
Màn che được kéo lại.
Ơ, lũ quỷ này định bày trò gì đây? Trông cái phòng học bây giờ tối thui, chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ bên ngoài hắt vào.
Bỗng màn hình chiếu trên bảng bật sáng, ban ánh sáng cho cái không gian tăm tối, âm u không khác gì địa ngục này.
“Ma..may quá! Mình có chuyện..hức… muốn nói…hứ..cc với cậu!”
“Đi theo tui!”
“Xin lỗi, nhưng giờ người cậu ấy muốn gặp là tôi!”
“…”
Âm thanh rõ ràng, hình ảnh sắc nét, không thể chê vào đâu được! Nhưng sao đầu tôi cứ ong ong thế này, hai lỗ tai lùng bùng không nghe rõ gì hết.
Tôi chính thức rơi vào trạng thái chết lâm sàn! T__T
Khốn nạn, đó không phải là cái cảnh lãng sờ mạng như phim Hàn do tôi đóng vai chính hay sao? Theo góc độ quay này mà thấy thì hai chàng đang giằng một nàng, còn lại… tôi không muốn kể tiếp nữa -_- Omeoi, tôi thật đập đầu vào cặp chết quách cho xong! Không thì ông trời thương tôi, làm ơn cho cái nền nhà nức ra cho tôi chui xuống! Ai ngờ có ngày tôi lại được lên phim, lại còn đóng ngay cái đoạn sướt mướt, ẩm ướt như nhà bị dột vậy.
Tôi hận, hận đứa khốn nạn nào đã quay phim, hận luôn cái điện thoại (ai biểu nó tốt như vậy chứ, quá sắc nét, quá hại đời). Ngay cả cái cảnh cuối tôi khóc như vậy nó cũng ghi lại cho bằng được.
Kết thúc đoạn phim, cả lớp lại quay qua nhìn tôi. Trời ơi, con muốn chết ngay lúc này! Không thì con biết giấu cái mặt này vào đâu đây?!
Lớp trưởng bước xuống chỗ tôi, cười hỏi:
– Phim hay không?
– Hay! – Hay cái “beep” ấy!
– Tao không ngờ mày cũng có khiếu nghệ thuật ghê ấy nhợ!?
– Tao lên phim “đẹp” như vậy cũng phải cảm ơn “nhiều” người quay phim chứ! – Mợ nó, có cần phải chọn góc quay đẹp thế không? Gương mặt của ba nhân vật chính đều được quay rõ ràng hết.
– Vậy thì chắc bà phải qua cảm ơn mấy nhỏ 9A2 rồi! Tụi tui lấy cái này từ chỗ mấy nhỏ đó đấy. – Phong “cùi” nói thêm vào.
Hừ, lại là mấy nhỏ đó! Tụi này đúng là không để tôi sống yên mà. Gây sự, quay video clip lại, định hủy hoại thanh danh của Dương Tố Tâm này chắc?!
– Trong lúc tụi nó định phát video này lên mạng thì bị tui với ông Lâm bắt được! Không thì giờ bà chết chắc rồi.
– Chắc là mấy lũ ghen ăn tức ở, rảnh rỗi sinh nông nổi ấy mà!
– Còn một đoạn nữa đâu? – Đoạn đầu là đoạn quan trọng nhất, nếu muốn hại tôi thì không lý nào lại cắt mấy đoạn đầu đi được.
– À..ờ…
Tôi nhìn vẻ mặt lúng túng của tụi nó, không hiểu hỏi lại một lần nữa, không thể nào không có được.
Nhỏ Thảo ghé sát tai tôi nói:
– Cái đoạn đó tụi tao cắt rồi. Không ai coi hết ngoại trừ mấy đứa tụi tao! – Ý nó muốn nói là cái tụi xóm nhà lá này sao? Vậy không lẽ hắn…
– Tên Tuấn coi chưa?
– Chưa! Chút nữa tao định…
Không đợi nó nói hết câu tôi đã chen ngang:
– Không chút nữa gì hết! Tao cấm tụi mày nói cho ổng biết! – Sau đó quay sang tên Phong, – Ông đưa tui cái đĩa!
– Mày sao vậy? – Mấy nhỏ đồng thanh hỏi, mặt lộ vẻ ngạc nhiên cùng cực.
– Không sao hết! – Tôi lạnh mặt, lấy cái đĩa bỏ vào trong cặp.
– Tụi tao mặc dù lấy được cái video này nhưng không chắc là tin đồn có phát tán hay không?
– Ừ! – Qua chuyện hôm qua thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý hết cả rồi. Có tin đồn hay không cũng vậy thôi, quan tâm làm gì cho mệt xác. Mặc dù hai tin trong cùng một ngày rất rất chấn động.
Còn hắn, muốn nghĩ sao thì tuỳ! Tôi cũng lười giải thích.
– Mà mấy con nhỏ bên 9A2 cũng quá đáng thật! Tao mà gặp tụi nó, tao cho mỗi đứa một trận! – Nhỏ Thảo mặt đầy sát khí, giơ nắm đấm lên hù dọa.
– Thôi đi, mấy con nhỏ đó bị bả đánh hai bạt tai cũng đủ rồi! – Ông Huy mất dạng ở đâu giờ mới xen vô.
– Nhưng mà, những lời tụi nó nói thật là không chịu được! – Cái Phương im ỉm cũng lên tiếng bất bình.
– Thôi mấy cô, cho xin đi! – Tôi cười trừ, mấy nhỏ này đúng là thương tôi thật, he he. (^3^)
Một điều nhịn, chín điều lành!
Trang “trưởng” vuốt vuốt cằm, làm ra bộ dáng của một thám tử nói:
– Nhưng mà, Uyển Nhi tại sao tự dưng lại chạy ra hứng hai bạt tay? Sao mà trùng hợp quá vậy, làm như đứng sẵn ở đâu đó rồi chạy ra vậy?
– Thôi đi mày, đọc Conan quá rồi nhiễm!
Vô duyên vô cớ đánh người ta hai bạt tay, mặc dù tôi không cố ý nhưng dù sao việc đã đành. Tìm cơ hội xin lỗi vậy! Tôi là người có đạo đức, nếu không làm thì cảm thấy lương tâm bị áy náy lắm.
Tôi nhìn sang đám bên cạnh, hình như đứa nào cũng đang trầm ngâm suy nghĩ. Này, không phải là nghe theo lời cái Trang nói đấy chứ?! Con nhỏ này là nó mê Conan, nó cuồng Sherlock Holmes.
Một đứa trong lớp reo to làm cả đám đang chìm trong suy nghĩ rớt lại về thực tại, cuống cuồng chạy về chỗ:
– Cô vô, cô vô!
– Cả lớp đứng!
– Chúng em chào cô ạaaaaaa! – Đồng thanh.
Cái lớp này, lớn rồi mà lúc nào cũng như là học sinh mới học cấp I ấy!