==>==
+++
Tiếng động vang lên đột ngột phá tan sự yên tĩnh bao trùm lên căn phòng. Hắn đơ mặt nhìn tôi một chút, sau đó là cố nén cười.
– Cười..hức…gì mà..hức…cười..hức…! – Đúng là cơn nấc cụt vô duyên X﹏X, lúc nào không đến lại đến ngay giờ phút quan trọng này. Thiệt mất mặt, quá mất mặt mà!
– Uống nước đi này! – Hắn đưa tôi chai nước, miệng vẫn không ngừng được cười.
– Hức..hức… – Tôi nấc cụt không ngừng, miệng âm thầm c.hửi rủa cơn nấc cụt vô duyên không biết từ đâu tới.
Tu một hơi nước, cơn nấc cụt vẫn không giảm đi chút nào. Mặc dù hắn sử dụng mọi biện pháp: nín thở, làm giật mình,… tôi vẫn “hức…hức” đều đều và liên tục.
– Giờ..hức…làm..hức…sao..đây…hức..hức…? – Tôi nhìn cái kẻ không ngừng đi lại trong phòng. Nếu không hết nấc cụt thì xác định khỏi thi, “hức…hức” mãi thế này thì làm sao mà hát.
– Ha ha, bà đừng nói nữa, mắc cười lắm! Để tui suy nghĩ coi! – Chuyện tôi nấc cụt mắc cười lắm sao? Đúng là tên điên.
Tự dưng hắn quay sang nhìn tôi, bộ dáng nghiêm túc vô cùng. Không phải nghĩ ra thêm chiêu thức mới rồi chứ? Nhưng nhìn có vẻ giống bộ mặt của mấy kẻ sắp từ giã cõi đời hơn.
– Bây giờ, tui sẽ trả lời câu hỏi của bà lúc nãy. Bà hỏi tui có thích Uyển Nhi không hả? – Hắn nhìn tôi chăm chú làm tim tôi không tự chủ được thót một cái.
Sao, sao lại chuyển chủ đề nhanh vậy chứ? Nhưng quả thật tôi rất muốn nghe câu trả lời của hắn.
– Hức… – Tôi gật gật đầu.
– Không, – Hắn dừng một chút rồi nói, – Tui thích bà!
Thịch…thịch…thịch…
Trái tim tôi bắt đầu nhảy hiphop trong lòng ngực.
“Tui thích bà!”
“Tui thích bà!”
“… thích bà!”
Không gian như lắng đọng lại. Toàn thân tôi theo đó mà bất động hoàn toàn, chỉ biết mở to mắt nhìn hắn. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói của hắn. Trái tim thì nhảy loạn xạ không thôi.
Tôi không biết phải làm sao bây giờ. Nhưng khi đối tượng là hắn, tôi lại thấy vui, rất vui. Tâm trạng giống như khi uống một ly chocolate sữa vậy, rất ngọt.
– Tui..tui… – Tôi không biết nói thế nào nữa, líu cả lưỡi lại.
– Hết nấc cụt chưa?
– Hả? – Hắn đang nói gì vậy?
– Tui hỏi bà sao rồi hết nấc cụt chưa? – Bộ dáng hắn lười biếng vô cùng, thoát khỏi vẻ nghiêm túc lúc nãy. Thay đổi cũng nhanh quá chứ!
Ừ nhỉ, nãy giờ tôi cũng chẳng nấc nữa.
Vậy là…
– Ê, vậy nãy giờ ông nói đùa để tui hết nấc cụt hả?
– Chứ bà tưởng sao? – Hắn bình thản trả lời.
Trời, tên khốn! Vậy mà mình cứ tưởng là thật, lại còn vui nữa chứ. Á á á, mình đúng là điên thật rồi, điên nặng luôn rồi. Biết là hắn lừa mà còn cố đâm đầu vào.
PHAN THIÊN TUẤN, ÔNG LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT!
– Nhìn vẻ mặt của bà… Bà tưởng thật sao? – Hắn xoa xoa cằm, trông rất lưu manh tiến về phía tôi.
Hắn bước đến một bước, tôi lại lùi về sau một bước cho đến khi sau lưng tôi là cái bàn, không thể lui được nữa.
– Huh?
Gần, gần quá! Tôi nhìn khuôn mặt hắn phóng cực đại gần trong gang tấc. Hai mắt hắn mang đầy ý cười, đầy ý trêu chọc. Một chiếc răng nanh vì nụ cười nhếch của hắn mà xuất hiện. Hơi thở hắn phun nhè nhẹ trên mặt tôi, cảm giác nhột nhột khiến mặt tôi bất giác nóng lên.
– Cái gì mà tưởng thật chứ? Ông, ông tránh ra! – Tôi lấy hai tay đẩy hắn ra xa, quay đi chỗ khác để hắn không thấy được khuôn mặt đang hồng lên của mình.
Hắn cười híp mí nhìn tôi (quả thật rất muốn cho một đấm vào cái khuôn mặt này). Giơ tay lên xem đồng hồ, hắn nhàn nhạt nói:
– Đi thôi, cũng gần đến giờ rồi. Phải thay đồ nữa chứ nhỉ!?
– Thay đồ gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Chớ bà không đem theo trang phục diễn à? Không lẽ mang luôn bộ đồ đó lên sân khấu?
– Ừ. – Tôi thành thật trả lời, tôi có biết gì đâu chứ. Cứ nghĩ lên hát xong rồi về thôi, ai nghĩ phải thay đồ này nọ nữa. Mà tôi thấy bộ váy này cũng đẹp mà, dù sao trông vẫn đỡ hơn mấy cái quần jean ở nhà của tôi.
– Ông muốn thay quần áo thì cứ thay đi! Tui chỉ mang độc nhất mỗi bộ này thôi à. Đến váy tui cũng chẳng có cái nào nữa là.
– Bó tay bà luôn. Thôi kệ, mang bộ này diễn cũng được, trông cũng giống đồ đôi ha!?
Quyết định không thay quần áo diễn mà mang luôn bộ quần áo nhảy lúc nãy lên sân khấu. Lúc tôi với hắn đi ra thì cũng gần đến giữa chương trình (trong phòng nhạc cách âm tốt quá mà), nghe thông báo các thí sinh dự thi “Học sinh thanh lịch” tập trung sau cánh gà, tôi với hắn chạy đến. Cũng may là không trễ cho lắm, thí sinh dự thi tập trung gần đủ hết rồi. Ông MC dẫn chương trình phát cho mỗi cặp một số báo danh để gắn trên áo. Tất cả có 15 số, tôi với hắn số 9, cặp nhỏ Thảo số 10, ông Lâm số 3, ông Phong số 5.
Tôi thấy ai cũng thay quần áo đẹp hết, chỉ có tôi với hắn là mang y đồ diễn lúc nãy à. Nhìn nó lạc loài sao ấy!
– Mày chuẩn bị hết chưa? – Nhỏ Thảo vừa trang điểm lại cho tôi một chút vừa hỏi.
– Cũng tàm tạm. Nhưng rớt là cái chắc rồi mày ơi! – Nói thật là tôi không có chút xíu tự tin nào ở đây cả.
– Con nhỏ này, mày hay bi quan thế? Còn ông Thiên nữa vứt ở đâu, ở trường này độ hot của ổng không vừa đâu. – Nói xong, nó còn nhéo tôi một cái rõ đau. Con này cứ thích bạo hành thế nhở?
– Ổng cặp với ai không cặp, cặp với tao thì chỉ có xuống chứ lên không nổi đâu. Mà sao ổng không đi mời Uyển Nhi nhỉ? Hai người đó mà là một cặp thì không thi cũng biết kết quả.
– Biết đâu được, ở đâu cũng có những trường hợp đặc biệt mà. – Nhỏ nhún nhún vai tỏ vẻ không biết nhưng nhìn nụ cười nhỏ có vẻ âm hiểm sao đấy. Không phải sắp có trò gì mới chứ.
Đúng lúc tiếng MC vang lên:
– Tập trung, tập trung! Các em đứng theo đội hình đã sắp xếp, chuẩn bị ra sân khấu!
– Xong rồi đó, thôi nhanh tới tập trung đi!
Ông MC ra ngoài kia giới thiệu một bản tràng giang đại hải, gì mà “những học sinh tài sắc hơn người”, “nam thanh nữ tú của trường Đông Du cùng hội tụ vào đêm nay”,..bla…bla… Quả thật cái miệng của ông MC này còn dữ dội hơn mấy quả bom nguyên tử nữa! Mà coi bộ bên dưới nghe ổng nói cũng hào hứng lắm.
Cuối cùng, để kết thúc bản trường ca của mình, MC hét như chưa bao giờ được hét:
– Xin mời tất cả hướng mắt về sân khấu để chiêm ngưỡng nhăn sắc “nghiêng thùng đổ nước”, “nước mất nhà tan” của các thí sinh trong cuộc thi Học sinh thanh lịch đêm nayyyy!
Dứt lời ông MC, tất cả các đèn đều vụt tắt. Rèm sân khấu được kéo ra, ánh sáng đèn Led chiếu tập trung thành một vòng tròn giữa sân khấu, làm điểm nhấn cho các cặp đôi từ từ bước ra.
Từng đôi từng đôi một bước ra rồi đi theo hình vòng cung khắp sân khấu, sau đó đứng theo đội hình đã xếp sẵn từ trước. Khán giả reo hò phấn khích, có nhiều người còn hô thẳng tên thí sinh để cổ vũ.
Cảnh tượng thế này đây:
– Hoa khôi Uyển Nhi! Uyển Nhi! Uyển Nhi!
– Thế Nam “bùm bùm chèng”! Thế Nam “bùm bùm chèng”!
– Hot boy Phan Thiên Tuấn! Phan Thiên Tuấn! 9A1 vô địch! – Cái lũ lớp tôi cũng chẳng chịu thua gì, rống như những con bò chưa từng được rống! Cổ vũ om sòm, ầm ĩ cả một vùng.
-… – Còn rất nhiều, nhưng nổi bật nhất vẫn là 3 con người phía trên =.=”.
Tôi khẽ huých tay hắn.
– Fans cuồng nhiều quá ha!?
– Hot boy mà, phải thế thôi! – Cằm hắn hếch lên tận trời xanh.
Ông MC lại tiếp tục sự nghiệp cao cả của mình:
– Đây là 30 gương mặt xuất sắc lọt vào vòng chung kết ngày hôm nay. Họ không những đẹp mà còn rất nhiều tài năng. Sau đây, xin mời các bạn đón xem 15 tiết mục dự thi do các cặp thí sinh thể hiện. Trên tay các bạn là những lá phiếu bầu chọn mà các bạn nhận được khi vào đây, các bạn hãy bình chọn cho thí sinh mà bạn yêu thích. Quán quân đêm nay thuộc về ai phụ thuộc vào các bạn đấy! – Nói xong, ổng nháy mắt làm duyên với khán giả phía dưới, làm tôi thấy mắc… ói!
– Xin mời các thí sinh vào hậu trường để chuẩn bị cho tiết mục của mình! Bây giờ, xin quý khán giả đón xem tiết mục múa Hồn quê do các em lớp 8A3 trình bày!
Tôi thấy tụi tôi cũng chả khác chi mấy con ngỗng. Bị lùa ra xem hàng, sau đó lại ngoan ngoãn đi vô lại để người ta chọn mua. Con nào mập mạp, nhiều thịt nhiều mỡ người ta sẽ mua; còn con nào nhiều xương, nhiều da thì để lại cho gia chủ làm “Ngỗng bảy món”.
Tiết mục múa của lớp 8 cũng xong, đến tiết mục dự thi của cặp số 1, rồi đến cặp số 2, số 3,… Tôi đứng trong cánh gà nhòm ra xem mà đổ mồ hôi hột. Sao cặp nào diễn cũng tốt hết vậy? Ngay cả ông Phong, ông Lâm thường ngày điên điên khùng khùng thế mà khi lên sân khấu tỏa sáng rạng ngời à. Không biết cặp tôi có biểu diễn tốt như vậy không nhỉ? Ông trời ơi, rồi số phận con sẽ đi về đâu?
Trái ngược với sự lo lắng của tôi, ai đó lại thong thả ngồi căng dây cho cây ghi-ta, miệng còn hát vu vơ nữa mới ghê. Tên này, đúng là vô tư bất biết!
– A, chị Tâm! – Ơ, nhỏ nào kêu tôi thế nhỉ?
Ngay sau đó, bên cạnh tôi xuất hiện dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh mà tôi mới gặp cách đây không lâu. Đương nhiên, sau lưng cô nhóc này luôn là thằng em Thiên “sắc” của tôi. (Có nên về sửa tên danh bạ lại không đây ta, Thiên “sắc” Thiế…n ~(*+﹏+*)~)
– Đi đâu đây? – Tôi hỏi.
– Sắp đến tiết mục tụi em mà!
– Ai đây? – Cái tên vô tư nãy giờ không biết ở đâu vô duyên chen ngang. “Ai đây?” thì chắc chắn muốn hỏi cô nhóc Thùy Nhi rồi.
– Lớp trưởng lớp nhóc Thiên đấy! – Tôi ghé tai hắn nói nhỏ, – Cũng có thể là em dâu tương lai tui đấy!
Như nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn cũng như nụ cười âm hiểm của tôi, nhóc Thiên khẽ nhíu mày tỏ rõ khó chịu.
– Chào em, anh là Thiên Tuấn! – Dường như hắn cũng có thiện cảm với nhóc Nhi, nghe tôi nói có thể là bạn gái của nhóc em tôi vào một ngày không xa, nụ cười trên môi hắn càng sâu, chủ động mở lời làm quen trước.
– Oa~, anh là bạn trai chị Tâm sao? Đẹp trai quá đấy! Nghe nói anh là hot boy của khối 9 đúng không? Anh không những đẹp trai mà còn học rất giỏi nữa, hát cũng rất hay a, lúc nãy em có nghe rồi. Chị đấy, có bạn trai tốt thế mà giấu. Chắc nhiều người ganh tỵ với chị lắm nhỉ?
Tôi với hắn đần cả mặt. Tụi tôi… nhau từ khi nào vậy? Cô nhóc này cũng lanh (ch…) đấy chứ, tôi còn chưa nói gì đã huyên thuyên một tràng với khuôn mặt ngây thơ nai tơ vô cùng. Tôi với hắn thì không sao, chỉ là hiểu lầm một chút thôi mà, nhưng có vẻ cái người đứng bên cạnh cô nhóc không được THOẢI MÁI cho lắm thì phải.
Cứ mỗi câu cô nhóc vô tư thốt ra, là mỗi lần cái mặt người nào đó tối sầm lại một chút. Từng cái một chút ấy góp lại thành khuôn mặt đen không thể đen hơn nữa, xung quanh còn có mùi sát khí nồng nặc. Ngay cả người được khen là hắn cũng thấy lạnh toát cả người.
Nhóc Thiên bình thường trầm ổn thế thôi nhưng khi nó đã thật sự giận thì… hậu quả khó lường.
Nhóc Thiên nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm, khinh thường “hừ” lạnh một tiếng:
– Ma còn không muốn hốt xác bả nữa là! – Đúng là đụng chạm tự ái mà!
Nhóc Thùy Nhi không hiểu, ngơ ngác nhìn.
– Anh với nhỏ này không có gì đâu. Chỉ là bạn bè thôi! – Hắn giải thích, nói xong còn nháy mắt với cô nhóc một cái làm duyên.
– Ơ, em cứ tưởng…
– Thôi đi cha, nó mới học có lớp 7! Đừng có mà phá hoại mầm non tương lai của đất nước! – Tôi đẩy hắn ra xa, đúng là không cho con nít người ta lớn mà! Tôi vừa nói vừa đánh mắt sang nhóc em tôi, coi như một lời nhắc nhở. Nhóc Thùy Nhi dù sao vẫn còn nhỏ, làm gì cũng có giới hạn nha, đừng có làm ảnh hưởng đến đầu óc trong sáng của em ấy đấy! Nhóc Thiên giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng.
Đừng nói chuyện thêm chút nữa, đến tiết mục hai đứa nó. Tôi bắt đầu thấy hồi hộp, dù sao hết tiết mục của nó là đến tiết mục của tôi rồi.
Tôi với hắn đứng sau cánh gà nhòm cái đầu ra coi. Hai đứa nhỏ đó quả thật rất xứng đôi a~, hát cũng rất hay mặc dù giọng cô nhóc hơi run một chút.
“… Chào một mùa xuân năm mới, chờ niềm tin yêu sáng tươi
Chờ mùa xuân thơm ngát thật trong lành thiên nhiên đất trời
Và một mùa xuân như thế, sẽ mãi là vì tình yêu
Nghẹn ngào chờ mong dáng xuân trở về…
Nhìn lại một năm đã qua!”
-Khúc xuân yêu đời-
Nhưng tôi nhớ không lầm là xong tiết mục của tụi nó là đến tiết mục của tôi nha!
Lo lắng mới giảm đi một chút lại trở về, không những thế nó còn tăng gấp bội. Lúc nãy lên sân khấu nhảy còn có mấy đứa kia bên cạnh, dù sao cũng đỡ sợ hơn. Nhưng bây giờ chỉ còn mình tôi, lại còn phải hát nữa. Tôi nhìn đám khán giả dưới kia mà nuốt cái “Ực!” một cái. Tưởng tượng đến cái viễn cảnh khi mình cất tiếng hát, không biết ở dưới có biểu hiện ra sao nhỉ? Không phải là tôi không tự tin về giọng hát của mình nhưng biết đâu bất ngờ =(((.
Tôi quay sang hắn mếu máo:
– Ê, hay bỏ đi! Đừng thi nữa!
Hậu quả là bị cốc một cái rõ đau, còn bị mắng thêm một trận.
– Bà bị điên à? Đến giờ này ai cho bà rút?– Nhưng tui sợ…
– Bà mà cũng biết sợ sao? Con nhỏ Tâm điên thường ngày đâu sợ gì đâu rồi? – Hắn như kẻ vừa phát hiện ra chuyện lạ, trợn to mắt mà nhìn.
– Điên cái đầu ông á! – Giờ này người ta đang run muốn chết mà ổng vẫn còn tâm trí đùa giỡn được.
– Nghe này! Lúc hát bà đừng chú ý đến khán giả, cứ coi như họ không tồn tại là được. Bà hát hay mà, mặc dù không được xinh cho lắm! Tự tin lên! – Đây gọi là động viên sao? Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười kiểu như không có gì đáng lo của hắn, tôi lại thấy an lòng đến lạ, cũng bớt sợ hơn.
Phải chăng, bởi vì… bên cạnh tôi còn có hắn.
– Uhm! – Tôi gật đầu. Trong lòng không ngừng nhủ “Dương Tố Tâm, mày làm được mà! Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh! Mày làm được, mày làm được mà…”
Tiếng ông MC lại vang lên lần nữa:
– Tiếp đến là tiết mục dự thi của cặp thí sinh mang SBD 09, Phan Thiên Tuấn và Dương Tố Tâm lớp 9A1. Mời khán giả và BGK đón xem!
Ổng nói xong liền lui vào hội trường. Đèn sân khấu bỗng dưng tắt cái rụp.
Tôi run run nhận lấy micro từ tay nhóc Thiên.
– Chị già, fighting!
– Uhm! – Tôi hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, tự tin bước ra sân khấu.
Giữa sân khấu tối mịt, lờ mờ hiện ra hình ảnh một chàng trai. Một chàng trai với mái tóc đen nhánh, áo sơ-mi trắng, ôm cây ghi-ta gỗ ngồi trên ghế. Xung quanh như ngừng động, chăm chú hướng nhìn sân khấu, nơi chàng trai đang dần được khắc họa rõ nét bởi thứ ánh sáng vàng mê hoặc.
– Ồ~!!! – Khán giả phía dưới reo lên.
Trông hắn giờ đây chẳng khác nào một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Đẹp, một vẻ đẹp hoàn hảo, trong đó lại có chút lạnh lùng, cao ngạo mà một hoàng tử vốn có. Hắn khiến cho người ta có cảm giác chỉ dám nhìn, chỉ giám ngưỡng mộ từ xa chứ không thể nào chạm tới được.
Khẽ nở nụ cười với khán giả, tay hắn nhè nhẹ lướt trên dây đàn. Âm thanh quen thuộc của True Friends vang lên, tôi bắt đầu cảm nhận, hòa mình theo từng nốt nhạc.
“…We sign our cards and letters BFF
You’ve got a million ways to make me laugh
You’re looking out for me
You’ve got my back
It’s so good to have you around…”
Khi tôi vừa cất tiếng hát, thêm một luồng sáng vàng bật lên chiếu sáng chỗ tôi.
Khán giả lại được dịp thích thú “Ồ!” lên lần nữa. Đâu ai biết tôi ngồi bên cạnh hắn nãy giờ đâu?! Nếu lúc nãy trông hắn như hoàng tử thì tôi có được xem là công chúa không nhỉ? Lại còn dưới cái khung cảnh lãng mạn thế này. Mà thôi, hoàng tử với công chúa gì chứ, sến chết đi được, mấy truyện này để cho trẻ em cấp 1 đọc thì tốt hơn.
“…You know the secrets I could never tell
And when I’m quiet you break through my shell
Don’t feel the need to do a rebel yell
Cuz you keep my feet on the ground…”
Giọng trầm ấm của người bên cạnh vang lên, ngón tay vẫn không ngừng lướt trên dây đàn. Khuôn mặt khẽ nghiêng, vài sợi tóc mái bay tán loạn theo gió. Ánh mắt nhắm hờ, đung đưa theo điệu nhạc, môi khẽ nhếch như cười như không, răng khểnh theo đó mà lồ lộ ra. Hắn đúng thật là…
Mẹ hắn cho ăn cái gì mà hắn đẹp trai dữ vậy? Đảm bảo qua đêm nay sẽ có tá em mất ngủ vì hắn. Bộ mặt này đúng là hại nước hại dân mà, thêm cái giọng hát trời phú kia nữa. Thật là~
“…You’re a true friend
You’re here till the end
You pull me aside when somethin ain’t right
Talk with me now and into the night
Till it’s alright again
You’re a true friend…”
Nửa bài còn lại tôi với hắn phối hợp rất ăn ý. Đoạn cuối cùng là câu hát chốt lại toàn bài, lặp lại 3 lần.
“…You’re a true friend
You’re a true friend
You’re a true friend.”
(True Friends – Miley Cyrus)
Bạn bè, đó là một thứ không thể thiếu được trong cuộc sống mỗi con người. Người bạn đích thực sẽ xuất hiện khi bạn cần, bên bạn những lúc khó khăn nhất, chia sẻ vui buồn cùng bạn, và là người giúp bạn thức tỉnh những khi bạn đi sai đường. Người mà khi cả thế giới quay lưng với bạn thì người đó cũng không bao giờ bỏ bạn. Mặc dù đôi lúc nó chọc cho bạn tức điên lên, không bao giờ nói chuyện đàng hoàng với bạn được một phút. Nhưng đừng bao giờ từ bỏ, vì đó là người bạn đích thực của bạn – True Friends.
Tiếng đàn, tiếng nhạc, tiếng hát kết thúc. Không gian dừng như vẫn chưa thức tỉnh, vẫn còn chìm đắm trong từng nhịp, từng lời bài hát. Một lát sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tiếng hú, tiếng hò hét vang lên. Ầm ĩ nhất vẫn là lũ quỷ lớp tôi, rống được bao nhiêu là tụi nó rống hết cỡ. Tôi đơ mặt, chỉ biết nhìn tụi nó nở nụ cười, bài hát này có lẽ là dành riêng cho gia đình 9A1 này. Ngay cả “chị” Minh đang ngồi ghế BGK cũng rất hài lòng, giơ ngón trỏ lên làm dấu.
Bước xuống sân khấu rồi mà lòng tôi vẫn còn lâng lâng trên mây. Tôi không ngờ khán giả lại thích đến như vậy. Bao nhiêu lo lắng, run sợ lúc đầu đều đổi thành niềm vui sướng khó nói nên lời.
– Hoan hô hai ca sĩ có tên không có tuổi vừa hoàn thành chuyến du lịch vòng quanh thế giới mới về nước. – Vừa đến đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của cái lũ lớp tôi.
– Vòng quanh thế giới, Ajinomoto~! – Huy “điên” không ngần ngại chơi luôn cái điệp khúc quảng cáo bột nêm.
– À, xin cho hỏi cảm nhận hai bạn thế nào khi được nhiều người hâm mộ?
Tôi hắng hắng giọng, vòng hai tay phía trước, lấy bộ dáng chuyên nghiệp như mấy cô người mẫu, ca sĩ nổi tiếng khi trả lời phỏng vấn.
– Ê, thẳng người lên!
– Ưỡn ngực, chu mông!
– Tao xẻo thịt tụi mày giờ! – Góp ý ba láp ba xàm.
Vuốt vuốt lại tóc làm dáng, tôi giả giọng điệu đà hết sức có thể:
– Cảm ơn mấy bạn đã quan tâm! Mình biết mà, mình biết mình hát hay mà. Có bạn nào muốn xin chữ kí mình thì nhanh lên nha, chứ mai sau mình nổi tiếng là khó lắm à! – Xong rồi tôi còn lấy tay che miệng cười hố hố mấy cái.
Cả lũ đồng loạt: “Ọe!”
– Tâm ơi, mày đâu rồi? Mày đu dây điện hoài có ngày chết ba mẹ mày nhận không ra đấy! – Cái giọng châm biếm này của nhỏ Thảo chứ ai.
– Mày chưa gì đã mắc bệnh ca sĩ rồi hả? – Trang “trưởng”.
– Tao lâu lâu mới được tỏa sáng một lần, phải cho tao lên chút chớ!
– Mày lên vừa vừa thôi chứ có ngày té không có đất chôn đấy!
– Xí! – Tôi làm một hơi rõ dài.
Bỗng vang xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ đầy ngạc nhiên cùng thích thú. Tất cả đều hướng mắt về sân khấu. Trên sân khấu là một nam một nữ đang nhảy cùng hát. Điều khiến tôi bất ngờ là cặp đôi đang biểu diễn trên đó là hoa khôi Uyển Nhi và Thế Nam. Đó đúng là…
– Đúng là sự kết hợp hoàn hảo! – Người nào đó bên cạnh đã nói luôn suy nghĩ của tôi. Khuôn mặt trầm trầm cùng nụ cười nhếch mép của hắn làm tôi khó hiểu.
Đúng là hoàn hảo thật! Từ trang phục, giọng hát, đến từng cử chỉ, động tác nhảy đều hoàn hảo không một điểm khuyết. Không thể tin được đây là bài dự thi chỉ được tập chưa tới một tuần.
Tiết mục kết thúc trong những tràng vỗ tay không dứt của khán giả. Quả thật rất hay, rất đặc sắc!
Nhiều tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, phần đông đều đang thảo luận về bài dự thi của các thí sinh vừa qua. Trong đó, tranh cãi nhất là giữa cặp thí sinh số 9 và số 11 thì cặp nào sẽ dành chiến thắng.
– Cặp của hoa khôi và Thế Nam có thể là quán quân năm nay lắm nha.
– Chưa chắc đâu, cặp Thiên Tuấn 9A1 với bài hát True Friends cũng hay mà. Nhất là, anh ấy rất đẹp trai a~.
– Bộ Thế Nam không đẹp trai hả?
– Được, nhưng Tuấn vẫn hơn. Nếu hoa khôi và Thiên Tuấn là một cặp thì khỏi cần tranh cãi rồi.
– Uhm! Nhưng…
Trên đây là đoạn hội thoại của một nhóm nữ sinh mà tôi nghe lén được. Đoạn sau do ồn quá nên tôi không nghe rõ được. Nhưng đúng là hoa khôi và hắn nếu kết hợp thì khỏi cần xem cũng biết kết quả!
Haiz~, đáng buồn ╯︿╰
– Tất cả 15 tiết mục của 30 thí sinh dự thi đêm nay quý khán giả đã được xem qua hết. Bây giờ, quyền quyết định cuối cùng phụ thuộc vào các lá phiếu trên tay các bạn. Hãy bầu cho cặp thí sinh mà các bạn thích nhất! – Lời ông MC vừa dứt, có tất cả là 5 thùng phiếu khóa cẩn thận được phát đi xung quanh sân trường.
Tôi có chút hồi hộp, mặc dù không tham gì mất cái chức vị đó (và cũng biết nó không bao giờ thuộc về mình) nhưng dù sao tôi cũng vừa thi xong, nên có chút mong chờ a.
Lúc sau, khi tất cả tờ phiếu được thu xong, 5 thùng phiếu trắng trắng biến mất vào một căn phòng cùng với tất cả ban giam khảo. Chương trình lại được tiếp tục với các tiết mục khác. Coi thì coi nhưng ai cũng dán mắt vào cái phòng đựng kết quả kia, không biết khi nào nó mới mở.
Cuối cùng, sự chờ đợi mỏi mòn của mọi người cũng được đền đáp, căn phòng bí mật cũng bật mở. Ban giám khảo lần lượt bước ra, vừa đi vừa thảo luận điều gì đấy. Chỉ thấy mặt ông MC là hớn nhất, trông vẻ mặt ổng thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết ổng đang cầm kết quả chứ chẳng ai.
Ông MC trở lại với sân khấu, người người ngước nhìn, nhà nhà ngước nhòm (hơi phũ một chút là mọi người chỉ quan tâm đến cái tờ giấy ông đang cầm trên tay). Hắng giọng, lấy lại phong độ, ổng cất tiếng nói:
– Xin chào các bạn! Qua một thời gian dài vất vả, không phụ lòng chờ mong của mọi người, trên tay tôi đây là kết quả của cuộc thi Học sinh thanh lịch trường Đông Du. Các bạn tò mò chứ?
Phía dưới bắt đầu phản ứng nồng nhiệt:
– CÓ..Ó…Ó…
– Nhanh đi chú ơi!
-…
Ông MC có vẻ không hài lòng lắm với cách gọi khiến mình già đi vài tuổi này. Mà trông ổng cũng trẻ măng à, hai mấy là cùng. Mặt mũi cũng được, mỗi tội vô duyên quá.
– Không để các bạn chờ lâu nữa, xin mời tất cả hướng mắt về sân khấu để… – Khán giả phía dưới này đang rất là chờ mong a, – … xem tiết mục đơn ca do học sinh lớp 8A4 thực hiện!
Troll nhau à? Ổng còn rất chi là hí hửng khi nhìn thấy mấy khuôn mặt như đang đưa đám của tụi tôi. Nháy mắt làm duyên một cái sau đó mới bước vào cánh gà. Đấy, thánh phán cấm có sai, 100% là từ khi mới sinh ra ổng đã không hề biết đến chữ “duyên” rồi. Mà nếu có biết thì lúc nào nó cũng đi kèm với chữ “vô”.
Xem văn nghệ chán chê, ổng mới lòi cái mặt ra lại. Có vẻ như thấy tụi tôi chờ cũng tội quá rồi nên ổng mới nghiêm chỉnh bước vào chủ đề chính.
Thật không biết nhà trường moi đâu ra cái ông MC “dễ thương” chừng này?!!
– Cuộc thi “Học sinh thanh lịch” đêm nay, các bạn đã được thưởng thức 15 tiết mục của 30 thí sinh dự thi. Mỗi thí sinh đều cố gắng thể hiện tốt nhất phần thi của mình, mỗi tiết mục đề có cái thú vị, cái đặc sắc riêng. Nhưng… – Từ “nhưng” này làm tôi có vẻ hơi bị hồi hộp nha, -… qua cuộc kiểm phiếu bình chọn của khán giả, có hai tiết mục chiếm được số phiếu cao nhất. CÁC BẠN CÓ MUỐN BIẾT LÀ AI KHÔNG?
– CÓ…Ó…Ó…Ó… – Âm thanh cỡ Max.
– Thứ nhất là tiết mục song ca + nhảy hiện đại của CẶP THÍ SINH SỐ 11!
Uyển Nhi và Thế Nam bước lên sân khấu trong những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả. Trông bọn họ lúc này cứ như minh tinh điện ảnh ấy nhỉ?
– Thứ hai là bài hát True Friends của CẶP THÍ SINH SỐ 9!
Ơ, tôi có nghe lầm không thế? Cảm giác bây giờ phải nói thế nào nhỉ? Có chút hồi hộp lại có chút vui vui.
Tôi cứ ngơ ngác đứng nhìn thế mãi cho đến khi lũ bạn đứng bên cạnh nhắc nhở mới tỉnh ra được một chút. Tay không biết trong vô thức đã bị ai đó kéo đi lúc nào. Xung quanh tiếng ồn không dứt, chân không tự chủ mà bước đi theo người đó.
– Này, tỉnh giùm cái! Sắp lên sân khấu rồi đó.– Ơ…uhm…
Bước lên sân khấu, dù tối nay đã lên hai lần nhưng bây giờ lên lại vẫn còn run. Ba người còn lại dường như không có biểu hiện gì gọi là run hay hồi hộp hết, đều rất bình tĩnh, tự tin. Thế Nam còn nhìn tôi cười một cái rõ tươi, có lẽ là động viên hay gì gì đó. Uyển Nhi cũng cười, nhưng có gì đó vừa gượng gạo lại rất khó chịu.
– Hai cặp thí sinh này là hai cặp thể hiện tốt các tiết mục dự thi. Từng cặp có thể tự giới thiệu một chút được không?
Ông MC đưa mic cho Thế Nam đầu tiên:
– Em là Trần Thế Nam lớp 9A3, còn bạn này là Nguyễn Hoàng Uyển Nhi lớp 9A2 ạ!– Em là Phan Thiên Tuấn, đây là Dương Tố Tâm! Tụi em đều học lớp 9A1.
– Ồ, đúng là toàn nam thanh nữ tú! Bật mí cho các em một điều nhé, số phiếu cả hai đều bằng nhau nên bây giờ vẫn chưa biết chính xác được ai sẽ là Nam sinh & Nữ sinh thanh lịch của trường năm nay.
Trời, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra được mà. Trong đây cũng hàng ngàn người chứ có ít ỏi gì đây, thế mà phiếu bầu cũng bằng nhau cho được.
Ông MC nói tiếp:
– Nhưng mà… có một lá phiếu quan trọng vẫn chưa được bỏ.
Nói vậy không phải người đó là người quyết định ai là quán quân mới của trường sao? Không biết là ai đây nhỉ?
Phía dưới bắt đầu nổi lên những tiếng xì xầm, ông đoán già bà đoán non. Ầm ĩ cả một sân trường.
Để dẹp yên loạn lạc, ông MC bèn công bố danh tính người đó:
– Lá phiếu cuối cùng, cũng là lá phiếu quan trọng nhất thuộc về thầy hiệu trưởng. Xin mời thầy lên đây!
Thầy hiệu trưởng uy nghiêm bước lên sân khấu, ánh mắt mọi người đổ dồn vào thầy, người quyết định kết quả đêm nay. Thầy nở nụ cười hiền hậu với tất cả chúng tôi. Nói thì nói thầy nghiêm khắc vậy thôi nhưng vẫn rất là thương yêu học trò, hơn nữa là còn rất chịu chơi.
Dù kết quả đêm nay thế nào thì đối với tôi cũng không quan trọng. Nói ra thật xấu hổ nhưng mà được bình chọn nhiều như vậy không nhờ hắn thì nhờ ai, tôi cũng góp chút xíu, chỉ là chút xíu thôi. Hắn đẹp trai, đàn giỏi, hát hay, học thì đỉnh, không thi thì cũng nổi tiếng toàn trường rồi. Thi cái này đối với hắn chẳng qua chỉ là để đính chính ngôi vị trong trường, trong lòng mấy em mà thôi. Còn tôi, tiếng tăm một chút cũng không có, có thể qua đêm nay nhờ giọng hát mà nổi được một chút, nhưng như thế thì đã sao nào?! Vẫn không bằng ai kia…
Tôi thì không muốn tranh và cũng biết không thể tranh. Nhưng mà… có khi nào hắn hối hận khi đã cặp chung với tôi không nhỉ?
Tiếng thầy hiệu trưởng trầm trầm trên micro phá tan suy nghĩ trong đầu tôi:
– Hai tiết mục của hai em rất hay, rất đặc sắc. Nhưng nếu được chọn thì thầy sẽ chọn…
Không gian nín thở.
***
Chap ra hơi trễ, mong mấy bạn thông cảm *cười*. Cũng cảm ơn nhiều bạn đã theo dõi truyện trong thời gian qua! Thanks all! (*^﹏^*)