Tối hôm qua, cô Mai, Huy, Hân đã bay về nước bên đấy, anh Huy là một chủ tịch tập đoàn nên công việc vô cùng bộn bề, cô Mai là chủ một chuỗi nail, còn Hân thì còn phải quản lí chuỗi nhà hàng của mình.
- Cuối cùng cũng được về căn chung cư thân yêu của mình.
An mặc kệ vali ở đó, ngã người lên chiếc ghế sofa đã bị bỏ rơi gần 2 tháng. Ân nhìn cũng không nói gì, đem chút nước và thức ăn cho An.
- Em ăn đi rồi còn phụ chị sắp xếp.
- Cũng được.
Vừa cắn được miếng bánh đã thấy Ân cực lực đẩy từng cái vali vào phòng, An cũng không chịu được, đứng dậy giúp.
- Thôi đây để em, chị không cần phải cực lực vậy đâu.
An đẩy từng cái vào, Ân thì chỉ được đứng nhìn thôi, đem vào để trước tủ, Ân ngồi xếp quần áo còn An theo chỉ thị mà sắp vào tủ.
- Chị...
An định quay lại kêu Ân làm gì đó nhưng...Ân bỗng nhiên biến mất. Lắc nhẹ đầu lại thấy Ân ngồi trước mặt mình.
- Em bị sao vậy?
- Em...mắt em sao sao ấy.
- Bị sao sao là bị gì?
- Em vừa thấy chị biến mất, rồi lại...
- Em nói điên nói khùng gì vậy, biến mất gì.
An cảm nhận được trong câu nói của Ân, có chút cục súc, như đang có chuyện gì nghiêm trọng lắm sắp xảy ra với...cả hai.
- Em vừa đọc bộ truyện này nè, nữ chính sống lại nhưng chỉ được một khoảng thời gian sau lại bỏ nam chính mà đi.
- Em đừng có đọc mấy cái vớ vẩn như vậy.
- Chị ấy, đúng chị đại luôn, tới em đọc cái gì cũng quản cho được.
An lấy hai tay nựng hai má của Ân, vì nên hai mắt bị thu lại, An tiếp tục thấy Ân ẩn ẩn hiện hiện, hai bàn tay, hai ngón tay cầm má của Ân cũng bị trống không khi hình ảnh của Ân biến mất.
- Chị à...sao em...
- Huh?
- Không chỉ là thị giác mà xúc giác...
Ân nhìn An khó hiểu, gì mà xúc giác, thị giác, ý tứ câu nói chẳng rõ ràng gì cả.
- Không gì, đi ngủ sớm mai em còn đi học nữa.
An lôi Ân nằm xuống giường, cả hai ôm lấy nhau mà ngủ, lúc mơ màng, An vẫn cảm nhận thấy cánh tay mình bị rơi, cứ như người mình ôm bị biến mất vậy.
- Bác sĩ, con có những chịu chứng như vậy có sao không ạ?
- Đây là thuộc về mảng tâm lí, không phải thuộc dạng y khoa, về mắt chúng tôi có thể cho thuốc để uống thử còn về việc cảm giác kia chúng tôi cũng không thể giải thích.
An cầm đơn thuốc đi ra bên ngoài, Khải đang chờ để chở An về. An cứ lơ lơ mơ mơ chẳng thể tập trung được.
- Bác sĩ nói sao?
- Bảo tao thử tìm bác sĩ chuyên khoa tâm lý.
- Ba tao có quen một người.
- Vậy cho tao gặp người đó đi.
Khải chở An tới một bệnh viện khác, vào trong nơi chuyên khoa tâm lý, Khải vẫn ngồi ở ngoài chờ, 30 phút sau An đi ra.
- Sao rồi?
- Cô đó nói...có thể là tao đang lo sợ mất chị ấy, nhưng rõ ràng là tao đang không phải lo chuyện đó và chuyện đó cũng không hề đáng lo.
- Không chừng là vậy.
- Không, nó rất thật, giống như mày cần cây bút trong tay, tự nhiên nó biến mất, là cảm giác đó.
- Để từ từ xem sao đã.
Khải chở An về chung cư rồi tạm biệt rời đi, Ân đã chuẩn bị thức ăn chờ An trở về.
- Em đi đâu giờ này mới về?
- Em đi xem bác sĩ.
- Em bị sao à?
- À không, là Khải đi xem, em đi cùng thôi.
- Ừm, thôi ăn cơm đi.
An đang cắm cúi ăn, bỗng phía trước nghe một tiếng *xoảng*. Là cái chén bị vỡ, khi không đang cầm tại sao lại rớt. Lúc này An chạy qua chỗ Ân vì chỗ Ân đang nhặt mảnh vỡ bị khuất.
An không thể tin vào mắt mình, thật sự, nó ẩn hiện rất liên tục rồi trở lại bình thường.
- Vấn đề không nằm ở mắt em đúng không?
- Chính là mắt em có vấn đề, qua kia ngồi ăn đi, chị dẹp đã.
- Chính là mắt em có vẫn đề...
An nhìn Ân cắm cúi dọn dẹp, bỗng nhiên *a*. Ân bị cứa một nhát vào tay, An vội cầm lấy nhưng Ân lại rút tay mình ra khỏi tay An.
- Máu? Máu đâu? Tại sao không có máu?
- Bị cứa nhẹ ở ngoài thì lấy đâu ra máu. Em thật là.
- Thật là cứa ở ngoài thôi?
- ...*Gật đầu*
- Đưa em xem.
- ...*Lắc đầu*
- Mau lên.
An có phần hơi cao giọng, cảm nhận thấy có chuyện chẳng lành, Ân nhẹ nhàng đưa tay ra. Vết cắt rất sâu, có cứa ngoài da như Ân nói đâu nhưng lúc này, An im lặng lúc lâu.
- Ừm, chỉ là ngoài da thôi.
...
- Em nhớ tai chị ấm lắm mà?
- Không biết nữa, em sưởi ấm tay cho chị đi.
...
- Dạo này chị ăn ít thế?
...
- Đừng ngồi gần nhang quá, cái mùi đó chị không khó chịu à?
- Em mua nhang này rất thơm mà.
...
- Chị Ân, chị còn ở đó không?
- Chị vẫn ở đây.
"Em không tin mình nhìn nhầm nữa, ảo ảnh hay thực sự?"
...
- Chị có chuyện gì đúng không?
- Chuyện gì là chuyện gì? Em mới lắm chuyện ấy.
"Chị thực sự là vờ như không hiểu".
—————
Mọi người đã chuẩn bị tâm lí ngược chưa?
(Ngoài lề)
Nếu ai đang có ý định xem hai phim Trạng Quỳnh và Cua Lại Vợ Bầu thì có thể nghe mình review một chút nhé.
Trạng Quỳnh:
Tui coi TQ đúng ngay vào mùng 1, phim hay, cười từ đầu cho tới cuối, khoảng lắng động, chưa dễ lấy được nước mắt vì là phim đủ yếu tố hài, chỉ chủ yếu gây cười.
Câu chuyện rất dễ chốt, "Quỳnh vì muốn đòi công lý cho cha Điềm mà tìm mọi cách trở thành quan dù trước đây rất ghét trở thành quan".
Phim này dành cho hủ nữ coi cũng tốt nha, nếu ai coi rồi sẽ biết "đêm 7 ngày 3" hoặc " 7 ngày 3 đêm".
Cua Lại Vợ Bầu:
Về phim này, không phải cười từ đầu tới cuối nhưng những mảnh hài cười vô cùng lớn, từ các câu ví von cho tới hành động.
Phim này tầm 40% là cốt cán lấy nước mắt người xem. "Thoại yêu Linh, Linh vì tai nạn giao thông 5 năm trước mà không thể sinh con, đó là lí do 5 lần 7 lượt Thoại kêu Linh phá thai". Còn Linh có phá hay không xem sẽ biết.
Phim này có mấy câu thoại cực hay kiểu ngôn tình, vì đang trong hoàn cảnh trớ trêu nên cảm nhận thấy mình cũng giống nam chính.
"Nếu mày không thể đối xử tốt với người đó, thì để người tốt hơn làm điều đó".
"Anh Thoại, sao anh ngu quá vậy?"
"Nếu anh Khôn thì đâu để mất em".
"Việc tốt nhất từ trước giờ anh có thể làm là yêu em".
"Mày hy sinh cho người ta, nhưng mày có hỏi thử là người ta có cần hay không?"
"Ai cho anh tự ý nhường em cho người khác? Anh hỏi ý em chưa?"
Một số câu khắc cốt ghi tâm của tui thôi, nhưng chờ hoài lại không thấy đoạn Khả Như chửi Trấn Thành và Anh Tú giống trong trailer, đoạn đó ở where?!?
À, tui đi xem Cua Lại Với Bầu với người đó đó, người ta cười khóc theo bộ phim nhưng khi có người hỏi là "phim hay không?" Thì người ta trả lời "phim không hợp ý lắm, chỉ có mấy câu thoại hay thôi". Có lẽ đó là ý kiến riêng của người ta nhưng mình cứ thấy đau đau.
"Ừm thì bộ phim không hợp ý cô nhưng cô lại cười lại khóc theo tình tiết bộ phim cũng giống như cô chẳng có tình cảm với con nhưng cô lại thích đùa thích giỡn".
Nếu Thoại nói: "Anh khôn thì anh đâu để mất em" thì tôi sẽ nói: "con khôn thì con đã không phải lòng cô"😞