Thích Một Kẻ Ngốc

Chương 2: Lần đầu rung động? (1)




Chiều nay lớp Lâm Duật có một buổi lao động. Mới vào trường là thế rồi, không thể bỏ qua màn cắt cỏ cuốc đất vệ sinh trường lớp được. Nhà Tiểu Phương cách nhà Lâm Duật khá xa không thể đi cùng nhau được, nên vừa tan tiết sáng nay Tiểu Phương đã chủ động hẹn Lâm Duật ở cổng trường. Lâm Duật dựng lưng vào cổng trường tay bấm bấm điện thoại chờ Trương Phương. Có xíu nữa là đánh được boss thì tiếng Trương Phương đằng xa vọng lại khiến Lâm Duật giật mình - game over.

" A Lâm, A Lâm, xin lỗi nhé, để cậu đợi rồi. Hể? A Lâm đang làm gì thế, chơi game à?. Chậc game over mất rồi, xin lỗi nha" Trương Phương chấp tay tạo động tác xin lỗi.

" Không có gì, tớ chơi lại lần sau cũng được mà, chúng ta vào trong đi, gần đến giờ tập trung rồi đấy".

Lâm Duật và Trương Phương đến khu tập trung thì chuông vừa vang lên, Trương Phương tay vuốt vuốt ngực, xém tí nữa là mình hại A Lâm đi trễ rồi. Lâm Duật đến chỗ cán bộ lớp nhận dụng cụ lao động đến đưa cho Trương Phương.

" Dụng cụ của cậu nè Tiểu Phương, lẹ lên. Trời hôm nay nắng lớn lắm đấy"

Không ngoài dự đoán của Lâm Duật, trong lớp này toàn đám con nhà giàu tay chưa bao giờ chạm nước, bảo bọn họ làm mấy cái công việc như cuốc đất, nhỏ cỏ này thì thà chết còn hơn. Đám con gái õng a õng ẹo trốn vào bóng râm buôn chuyện bị cô giáo nhắc nhở mới đưa cuốc xới xới đất làm cho có. Bọn con trai đứng một bên cười đùa trêu nghẹo lũ kia. Trong lớp chưa tới 20 đứa xắn tay áo lên làm việc. Lâm Duật và TRương Phương đều xuất thân bình thường, mấy việc này đối với họ cũng chẳng nhằm nhò gì, với lại Lâm Duật đã sớm chẳng thèm để tâm đến tụi kia, chỉ có Trương Phương phụng phịu tự mình bực tức.

" A Lâm à, cậu xem trời nắng to thế này sao nhà trường lại bắt chúng ta làm vệ sinh ngoài vườn chứ, nắng muốn chảy mỡ luôn. Đã thế còn nhìn cái đám kia ngồi trong mát phe phởn, tớ bực muốn chết. Này A Lâm cậu chẳng cảm thấy gì à" Trương Phương vừa nói vừa liếc qua đám kia.

" Cậu biết nắng như thế thì mau làm nhanh đi ha, càm ràm mãi. Xem kiểu này đến 3h thì nắng vẫn còn to lắm đấy, chỗ nào làm không được thì gọi tớ, tớ giúp cậu"

"hì hì, biết rồi, A Lâm thật tốt, tí nữa mình đi ăn kem nha" Trương Phương phát hiện bạn cùng bàn của mình rất thú vị, thân với cậu ấy một chút thì liền thay đổi suy nghĩ ngay.

" Trương Phương, tớ giúp cậu nhổ cỏ nhé" Tố Cát Nguyên gõ vào vai Trương Phương nói. Trương Phương và Tố Cát Nguyên cùng học một khóa Tiếng Anh hồi hè nên cũng được tính là quen biết. Buổi sáng vừa thấy Trương Phương, Tố Cát Nguyên liền cảm thấy có chút quen mắt nhưng không dám tới, chiều nay nhìn kĩ lại đúng là bạn học ở lớp Tiếng Anh liền nhanh chân đến làm quen.

" À.. chào cậu Cát Nguyên" Trương Phương cười cười gãi đầu đáp. Tố Cát Nguyên là con mộttrong gia đình có điều kiện tốt, vốn Tố Cát Nguyên thi vào trường loại 1 nhưng thiếu mất nửa điểm nên phải dời đến trường này học, chắc hẳn Tố Cát Nguyên trong lớp này không quen ai nên mới tới kiếm mình làm quen, bởi vì tuy học chung lớp học hè nhưng Trương Phương chưa nói chuyện với Tố Cát Nguyên quá 3 lần, vừa nãy suýt nữa không nhận ra cô. Nhưng mà Trương Phương là người phóng khoáng, người khác chủ động làm bạn với cô cô cũng vui vẻ đáp trả.

" Tiểu Phương, cậu đang làm gì thế" Lâm Duật ở bên này thấy Trương Phương trò chuyện cùng một bạn học lạ liền hỏi.

" A Lâm, lại đây đi" " Cát Nguyên, đây là bạn chùng bàn của tớ, cậu ấy tên Lâm Duật"

" A Lâm, chào cậu, tớ là Tố Cát Nguyên, tớ ngồi ở bàn 4 dãy 3 đấy rất vui được làm quen với cậu " 

*Chú thích của tác giả: Lâm Duật cùng Trương Phương ngồi ở dãy 4 bàn 5.

" Tớ là Lâm Duật" " Ách" Người này làm sao lại trả lời cụt ngủn thế này, thật nhạt nhẽo, Tố Cát Nguyên thầm nghĩ.

" Cát Nguyên à, A Lâm hơi ít nói chút cậu đừng để bụng" Vừa nãy nghe Tố Cát Nguyên bắt cũng giống mình gọi " A Lâm" Trương Phương liền cảm thấy không vui nên cũng ngại giải thích với cậu ta về chứng bệnh kia của Lâm Duật.

*Chú thích của tác giả: chậc chậc đây không phải truyện bách hợp của đôi Lâm Trương nha các bạn.

" Cát Nguyên nếu không ngại thì lát nữa cùng tớ và Trương Phương đi ăn kem đi" Lâm Duật chủ động nói, cô cảm thấy Tố Cát Nguyên cũng giống Trương Phương, rất năng độngu nhiệt huyết nên nghĩ rủ Tố Cát Nguyên cùng đi thế là có thể có thêm bạn mới.

" Được như vậy thì tốt rồi, cảm ơn các cậu" Tố Các Nguyên cười đáp.

" Lâm Duật, cậu ra phía cổng sau lấy hạt giống cùng hoa đi, có một số bạn ngoài kia rồi" Tiếng tổ trưởng thúc giục Lâm Duật. Mảnh đất lớp Lâm Duật làm vốn là sân trồng hoa của trường thật không biết tại sao trường to như thế này không thuê làm vườn mà hoa cỏ đều bắt học sinh trồng. Lâm Duật đành ra phía cổng sau một mình vì Trương Phương và cả Tố Cát Nguyên đều chưa cuốc xong mảnh đất của họ.

-----

Cổng sau:

Đê ma ma, nhiều cây thế này làm sao mình có thể bê hết vào được, cái này đứng là làm khó người mà.

Tổ của Lâm Duật đại đa số đều là đám con nhà giàu chẳng ai chịu bưng bê đống này, vì thế tổ trưởng chỉ có thể giao cho Lâm Duật, thật chẳng công bằng, dù Lâm Duật đúng là mạnh thật nhưng dù gì cũng là con gái mà. Đặt vài cây vào trong thùng lớn, Lâm Duật xắn tay áo lên chuẩn bị bưng vào.

" 2, 3 " Không được. Lâm Duật mặt đầy hắc tuyến, có phải vừa nãy cuốc đất sung quá không bây giờ tay Lâm Duật hơi mỏi, cô đã cố ý đặt ít câu vào thùng để tiện mang vào thế mà không nhấc lên được. Thử lại.

" 2, 3" Không được. Thử lại 2

Thử lại x N

" là mày muốn chơi tao à" Lâm Duật đá đá vào cái thùng bực bội. Bây giờ mang từng cây vào phía vườn kia 10 cây thôi đã muốn chết rồi, làm sao mang cả 20 cây vào đây. Thử lại lần cuối.

" 2..3" Ánh sáng mặt trời bỗng che lấp, vật nặng trước tay cũng nhẹ đi. Gì đây.

Từ Hạo Nhiên vừa đến cổng sau đã thấy bạn học nữa xắn tay áo, bực bội trút lên cái thùng, vừa buồn cười vừa thấy tội. Rõ là con gái không để nam sinh làm việc này lại ra đây làm rồi tự trút tức giận vào người. Từ Hạo Nhiên đến trước mặt Lâm Duật đang nhắm mắt dùng cả sức bần sinh để nâng cái thùng lên, thay bạn nữ nhấc nó lên. Từ Hạo Nhiên cao hơn Lâm Duật tầm 10 đến 15 cm thêm vai rộng vừa hay che cả nắng đang chiếu thẳng vào mặt Lâm Duật.

Lâm Duật bất ngờ thả tay, Từ Hạo Nhiên cũng vì thế mất đà xém rớt cái thùng. Đặt thùng xốp xuống, Từ Hạo Nhiên bảo:

" Cậu bị ngốc à, việc này để con trai làm, cậu ra đây làm gì. " Đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào mắt Lâm Duật.

Lâm Duật im lặng không nói gì, đôi mắt màu trà ấy động đậy như hút Lâm Duật vào. Đẹp quá. Khiến Lâm Duật đứng hình còn bởi vì Từ Hạo Nhiên KHÔNG MẶC ÁO, cư nhiên cậu ta cởi áo thể dục vắt lên vai, vừa nãy mở mắt Lâm Duật liền nhìn thấy hết lồng ngực màu bánh mật săn chắc kia còn cả bụng bụng có múi kia. Xấu hổ quá.

" Này này, cậu ơi, không sao đấy chứ, mặt cậu dính bùn kìa" Từ Hạo Nhiên đánh nhẹ vào tay Lâm Duật làm cô tỉnh lại.

" Không không có gì."

Từ Hạo Nhiên lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn " Mặt cậu dính bùn đầy, lâu đi" " AI da, đưa đây, tớ giúp cậu, cậu làm cả mặt toàn bùn rồi"

Vết khăn lau lau trên mặt Lâm Duật khiến mặt cô đã đỏ nay còn đỏ hơn.

" Rồi đấy, cậu tên gì thế? " Từ Hạo Nhiên đưa cái khăn cho Lâm Duật để cô lau mồ hôi, tiện hỏi.

" Tớ tên Lâm Duật, ngồi phía sau cậu"

" A tớ là Từ Hạo Nhiên, mà sao cậu lại ra đây một mình, con gái làm sao mang nổi cái này, để đó tớ giúp cho" Từ Hạo Nhiên đặt thêm vào cây vào thùng xốp rồi nhấc lên, đi được vài bước liền quay lui bảo.

" Này Lâm Duật, cậu không vào à, mang hộ tớ 2 cái túi kia đi"

" A..ừ " " Nhanh lên tớ đợi cậu cùng vào"