(1)
Trạch Lan lục lọi lại đống đồ chơi của mình ở trong nhà kho, cậu lục đi lục lại lẫy giờ mà vẫn không thấy đồ mình cần tìm.
“Lẽ nào là mình đã làm mất rồi, nhưng mà mình đâu có vứt đi đâu ta.”
Trạch Lan vẫn tiếp tục tìm tòi giữa một đống đồ chơi của mình, cuối cùng trên tay cậu cũng đã cầm một con diều cũ đã bị bám bụi.
Gương mặt của Trạch Lan vui vẻ, cũng may mà đã tìm thấy được con diều, nó không có bị hỏng hóc gì, chỉ mỗi tội là để lâu ngày nên bị bụi bám nhiều vào.
Nhưng không sao, chỉ cần lau lại một chút thì tí nữa nhìn nó sẽ mới ngay thôi.
Trạch Lan hôm nay qua nhà Tiêu An chơi, sau đó cậu sẽ rủ Tiêu An đến chỗ trước đây mà mình hay đi thả diều.
Cậu tin rằng, Tiêu An sẽ giống mình mà thích chỗ đó lắm.
Sau khi đã tìm được thứ cần tìm, Trạch Lan gom lại đồ chơi bỏ vào thùng một cách qua loa rồi đóng cửa ra ngoài.
Thấy Trạch Lan cứ lục lọi đồ trong nhà kho mãi mà vẫn chưa ra, Kiều Thiên Nguyệt nói: “Con đang tìm thứ gì trong đó vậy? Có cần mẹ tìm giúp cho con không?”
Trạch Lan lại chỗ mẹ, trên tay cầm con diều: “Không cần đâu mẹ, con tìm thấy diều rồi.”
Kiều Thiên Nguyệt thấy trong tay Trạch Lan đang cầm là một con diều đã cũ và bị bám bụi, “Hôm nay con muốn đi thả diều sao?”
Trạch Lan gật đầu, “Hôm nay con qua nhà Tiêu An chơi, sau đó con sẽ rủ cậu ấy đi ra chỗ cũ mà con hay đi thả diều.
Bọn con sẽ cùng nhau thả.”
Nói rồi, Trạch Lan đi kiếm cái gì đó để lau con diều cho sạch.
Kiếm được miếng vải để lau, cậu ngồi trên sofa mà từ từ lau.
Kiều Thiên Nguyệt vẫn là lời dặn dò con như cũ: “Con qua nhà Tiêu An, cũng đừng có làm phiền nhà bạn quá nha, như vậy không hay lắm đâu.”
“Dạ dạ, con biết rồi mẹ mà...” Chữ cuối Trạch Lan không quên kéo dài ra, mấy điều này mẹ cứ dặn cậu suốt thôi.
Cậu biết nhà của Tiêu An sẽ không để ý mấy chuyện này đâu.
“Đúng rồi mẹ, mẹ của Tiêu An dì ấy vừa đẹp, vừa nấu ăn ngon, y như là mẹ luôn.
Con rất thích dì ấy, dì ấy giống mẹ lắm á.”
Kiều Thiên Nguyệt bất ngờ, “Ồ, là như vậy sao, có cơ hội mẹ cũng muốn gặp thử xem mẹ của Tiêu An như thế nào.” Tiện thể bà cũng hỏi thêm: “Vậy còn bố của Tiêu An, con gặp chưa?”
Trạch Lan tay đang lau diều dừng lại: “Thật ra, Tiêu An nói với con là cậu ấy không có bố.
Con cũng không dám hỏi gì hết, vì sợ lỡ đâu sẽ làm cho cậu ấy buồn.”
Kiều Thiên Nguyệt nghe vậy thì thật tội cho Tiêu An, không ngờ đứa nhỏ này lại thiếu thốn tình cảm của bố.
Trên gương mặt của bà không giấu nổi một nét thương hại.
Đúng là thật tội cho đứa nhỏ mà, mới có bao nhiêu tuổi đâu, mà đã không có bố rồi.
Trạch Lan vừa lau diều vừa nói: “Đúng rồi á, hôm nay mẹ cho con xin phép đi chơi về nhà hơi trễ một chút xíu nha.”
Kiều Thiên Nguyệt cười cười xoa đầu Trạch Lan, con bà mà đi chơi nào có vụ xin hơi trễ một xíu chứ.
Cái tính ham chơi này bà còn lạ lẫm gì, một khi con đi chơi chỉ có quên đường về nhà, “Mẹ biết rồi.”
***
Xuống xe buýt, Trạch Lan tung tăng cầm con diều trên tay mà đi đến nhà của Tiêu An.
Cậu nhấn chuông cửa, một lúc sau cửa đã được mở.
“Con chào dì ạ.” Trạch Lan lễ phép cúi đầu.
Lâm Mặc cười, “Ừ, con vào nhà đi nha.”
Trạch Lan vào nhà, cậu để diều ở chỗ cửa ra vào.
Lâm Mặc nói: “Con vào phòng của Tiêu An đi nha, Tiêu An kêu đang giải bài tập mà cô giao cho, nên không ra mở cửa được.”
Trạch Lan nghe lời mở cửa bước vào phòng của Tiêu An, cậu thấy Tiêu An đang ngồi trên bàn học để giải bài, gương mặt rất nghiêm túc.
Tiêu An tập trung đến nỗi, không để ý đến cậu mở cửa bước vào.
Trạch Lan giữ im lặng không dám quấy rầy Tiêu An làm bài, hiếm khi mà cậu được thấy được Tiêu An tập trung như vậy.
Chắc chắn là bài khó lắm đây.
Trạch Lan cố gắng bước nhẹ hết sức đến đứng sau Tiêu An, thì ra là Tiêu An giải đề toán của cô hôm bữa giao cho.
Hôm đó cậu thấy cả một xấp giấy to và dày luôn, mà hình như là Tiêu An cũng giải gần xong hết rồi.
Mấy bài này là đề nâng cao, dĩ nhiên là cậu nhìn không hiểu chút xíu nào rồi.
Tiêu An đúng là giỏi quá đi.
Cuối cùng cũng đã làm xong hết xấp đề mà cô giao cho, Tiêu An đóng nắp bút lại.
Quay lại thì cậu thấy Trạch Lan đang đứng ngay đằng sau không khỏi hơi giật mình một chút, “Cậu đứng sau mình từ khi nào vậy?”
Trạch Lan: “Cũng một lúc rồi, thấy cậu chăm chú giải đề như vậy, nên mình không muốn làm phiền cậu.
Cậu đúng là giỏi thật đó, mình nể cậu thật sự luôn, mình nhìn mà không hiểu gì hết luôn á.”
“Mình không giỏi như cậu nói đâu mà.” Tiêu An chỉ tỏ ra vẻ bình thường.
Nói xong cậu đứng dậy nắm tay Trạch Lan vừa đi vừa nói: “Chúng ta cùng ra xem mảnh vườn đi nha.”
Hôm nay trông mảnh vườn thuận mắt hẳn hơn nhiều, các cây cảnh cũng đã giống cây cảnh hơn rồi.
Trạch Lan tiến đến chỗ trồng hoa hồng để xem thử, mấy cây hoa hồng được gieo trồng cũng đã nhú cây lên hết rồi, không lâu nữa sẽ có một bụi hoa hồng rất đẹp.
“Ông nội mình mà thấy khu vườn nhỏ này chắc sẽ thích lắm á.
Nhìn nó trông nhỏ gọn và dễ thương lắm luôn.”
Tiêu An hay nghe Trạch Lan nói về ông nội, nên cũng hiếu kì hỏi: “Ông bà nội có ở với cậu không?”
Trạch Lan tay chọc chọc những cây hoa hồng nhỏ, nói: “Không có, ông nội của mình sống ở thành phố A cơ, vì bố mình quen biết mẹ mình ở đây, nên sau khi kết hôn quyết định sống ở đây với mẹ của mình.
Không biết bố mình có chuyển về thành phố A sống không nữa, tại ban đầu sống ở đây là do ông ngoại còn sống với ông ngoại bị bệnh.
Nhưng mà ông mất rồi, bố mẹ của mình đang suy nghĩ sẽ về thành phố A sống với ông nội, ông chỉ có một mình thôi, bà nội cũng đã mất lâu rồi.”
Tiêu An nghe Trạch Lan nói thế, trong lòng bỗng không vui.
Nếu như vậy, lẽ nào cậu phải xa Trạch Lan sao? Cậu chỉ muốn được bên cạnh Trạch Lan mãi mà không bao giờ phải xa cách.
Tiêu An hỏi: “Cậu sẽ chuyển đi sao?”
Trạch Lan: “Mình không biết nữa, mọi chuyện là do bố mẹ của mình quyết định hết.”
Trạch Lan thấy giọng Tiêu An có vẻ hơi khác bèn quay sang, “Cậu sợ mình đi sao?”
Tiêu An buồn bã mà gật đầu.
Trạch Lan cũng y như vậy, “Mình cũng không muốn xa cậu đâu á.”
Tiêu An nhìn Trạch Lan, nhưng lại không biết nói gì nữa, cậu chỉ muốn một điều đơn giản thôi, đó chính là cậu và Trạch Lan cả hai sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cậu muốn mình phải thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho Trạch Lan, nhưng cậu còn không làm được điều đó nữa cơ.
Đôi lúc nghĩ đến hoàn cảnh của mình, Tiêu An thấy mình thật không có gì xứng với Trạch Lan cả.
Phải chăng gia đình cậu có điều kiện hơn, thì thật tốt biết mấy.
“Nè, cậu sao vậy? Làm gì mà mình thấy cậu thẫn thờ ra thế?” Trạch Lan nghĩ rằng Tiêu An đang buồn vì chuyện đó, nên kiếm chuyện gì để làm cho Tiêu An thay đổi tâm trạng.
Tiêu An bình thường lại một chút: “Không có gì đâu, vậy còn bố của cậu, bố của cậu làm công việc gì?”
“Hì hì, mình cũng không biết.
Mình chỉ biết là bố bận lắm, bố ít khi ở nhà lắm luôn.
Mình chỉ nghe mẹ nói là bố kinh doanh chung với chú của mình thôi.
Ông nội cũng kêu bố về thành phố A để cùng kinh doanh với chú của mình rồi, bố vẫn còn đang suy nghĩ chưa có quyết định.”
Trạch Lan cũng thật sự muốn biết nhiều hơn về gia đình của Tiêu An, nhưng cậu lại sợ lỡ đâu nhắc đến bố của Tiêu An, sẽ khiến cho Tiêu An không vui.
Trạch Lan dẹp qua chuyện đó, thôi thì để một ngày nào đó Tiêu An sẽ tự nói với cậu chuyện đó, cậu sẽ chờ.
Mặc dù Tiêu An không biết bố của Trạch Lan làm gì, nhưng nghe thôi thì cậu cũng đã biết được không hề đơn giản.
Chỉ nhìn vào căn nhà của Trạch Lan thôi, cậu cũng đã biết được rồi.
Trạch Lan lúc này bèn nhớ đến chuyện rủ Tiêu An đi chơi, “Đúng rồi á, hôm nay mình sẽ rủ cậu đi ra chỗ này chơi với mình.
Rất vui á nha.”
“Là chỗ nào vậy? Nói cho mình biết đi.” Tiêu An nghe vậy rất là tò mò, cậu muốn biết là gì ngay.
Trạch Lan gương mặt cười cười tỏ vẻ thần bí, cậu đưa ngón tay lên miệng mình, sau đó làm động tác ‘suỵt’, “Bí mật nha, rồi cậu sẽ biết ngay thôi mà.”
Lâm Mặc ở trong nhà thấy hai đứa nhỏ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhìn thấy Tiêu An vui thì bà cũng vui, bà mong con sẽ mãi được như vậy.
Thấy trời cũng đã nắng lên rồi, bà bèn gọi hai đứa nhỏ vào nhà, rồi lấy nước cho hai đứa uống.
“Bây giờ chúng ta ăn cơm nha, cũng đã sắp đến giờ rồi.
Hôm nay dì nấu nhiều món ngon lắm, Trạch Lan nhớ phải ăn nhiều vào đó có biết chưa.”
Trạch Lan mặt đầy vui vẻ: “Dạ.
Con cảm ơn dì vì lần nào qua nhà chơi cũng được ăn trực ngon như vậy.
Mốt con sẽ qua dài dài luôn.”
Lâm Mặc nhìn Trạch Lan vui vẻ, bà không nhịn được mà lấy tay xoa xoa đầu cậu như thường ngày vẫn làm với Tiêu An, “Con qua càng nhiều thì dì càng thích mà.”
Lâm Mặc dọn dẹp đồ ăn lên bàn, Tiêu An cùng Trạch Lan phụ giúp.
Lâm Mặc để ý thấy được, mỗi lần Trạch Lan đến nhà, thì Tiêu An sẽ ăn cơm nhiều hơn mọi ngày.
Bà rất chắc chắn điều này.
Sau khi ăn xong, Lâm Mặc tự dọn dẹp, như cũ bà lại kêu hai đứa nhỏ ra ghế ngồi chơi.
Tiêu An mở tủ lạnh lấy bánh ngọt mang ra cho Trạch Lan ăn.
Nhìn thấy đồ ngọt là hai mắt của Trạch Lan liền sáng lên.
Trạch Lan thắc mắc, “Sao không có phần của cậu? Chả lẽ chỉ có mỗi một phần thôi sao?”
Tiêu An: “Mình chỉ lấy cho cậu thôi, mình không ăn ngọt.
Mình nhìn cậu ăn là được rồi.”
Nghe nói vậy, Trạch Lan bèn không nhịn được mà cười, “Gì mà nhìn mình ăn cơ, cậu đúng là ngộ thật đó nha.”
Trạch Lan cũng không nói gì nhiều bèn cầm thìa lấy một miếng bánh cho vào miệng ăn, gương mặt cậu lộ lên vui sướng khi được ăn ngon.
Lần này bánh có vị matcha nên cậu rất thích, cậu vừa ăn vừa nói: “Ngon quá đi thôi, vị matcha này ngon thật sự luôn á.
Đúng là vị yêu thích nhất của mình.”
Tiêu An mới biết thêm một điều nữa, thì ra hương vị yêu thích của Trạch Lan là matcha, cậu chắc chắn sẽ ghi nhớ.
Tiêu An nói: “Ngon lắm hay sao? Mình cũng muốn ăn thử xem có ngon không.”
Trạch Lan gật đầu, “Đúng là ngon lắm luôn, để mình lấy thìa khác cho cậu nha.”
Tiêu An lắc đầu nói không cần.
Trạch Lan liền cầm thìa lấy một miếng bánh đưa đến trước mặt của Tiêu An.
Tiêu An nhìn cái thìa trước mặt vài giây, sau đó miệng ngậm lấy cái thìa vào.
“Sao nào? Vị yêu thích của mình ngon lắm đúng không?” Trạch Lan muốn nghe Tiêu An sẽ nói ngon y như mình vậy.
Tiêu An gật đầu, “Cậu nói đúng, vị này rất ngon.”
“Cậu ăn rồi thì sẽ ngon.” Lời này Tiêu An nói rất nhỏ, cậu vốn không muốn để cho Trạch Lan nghe được.
Là cậu cố ý mang một phần bánh ra, vì cậu biết thế nào Trạch Lan cũng sẽ giống như lần trước ở nhà của Trạch Lan thôi.
Ăn xong Trạch Lan cầm đồ đi rửa, nhưng Tiêu An dành lấy rồi đi.
Trạch Lan thấy ngại lắm, nhưng mà Tiêu An không chịu cho cậu rửa, một mực không cho là không cho.
Rửa xong Tiêu An ra ghế ngồi.
Trạch Lan lúc này mới nói đến bí mật đã giấu kia, “Đúng rồi, ăn xong rồi chúng ta đi thả diều đi.
Mình có mang theo diều nè.”
Thì ra bí mật mà Trạch Lan giấu giếm, chính là muốn cùng Tiêu An đi thả diều.
Sau đó cậu đứng dậy để xuống bếp lấy nước mang theo, Trạch Lan cũng đi theo.
Trạch Lan nói: “Mình sẽ dẫn cậu đến chỗ mà lúc trước mình hay đi, có rất nhiều người ở đó.
Ở đấy thả diều vui lắm, lúc trước mình và Nhu Nhu hay đi ra đó chơi lắm.
Nhu Nhu ham chơi lắm, nên có lần mải chơi bị té mình còn phải cõng em ấy về nữa đó.”
Tiêu An đang nghe Trạch Lan kể rất vui vẻ, nhưng cho đến khi nhắc đến cái tên Nhu Nhu kia, sắc mặt của cậu liền thay đổi một cách đột ngột.
Gương mặt cậu trở nên lạnh lùng, tay đang cầm bình nước nắm rất chặt như là muốn bóp nát nó vậy..