Thích Không Thể Giấu

Chương 35




Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Doãn Hoan cúp điện thoại xong thì đi ra, Lục Hoài Vũ đã múc cháo cho cô rồi, thấy cô đi ra còn tri kỷ kéo ghế giúp, chờ sau khi cô ngồi xuống thì lại đẩy cô về phía trước một chút, phong độ đến mức làm lòng người rung động.

Cháo rau dưa thơm ngon đơn giản kết hợp với sủi cảo tôm mà cô thích nhất, còn có các món ăn kèm đủ màu sắc và hương vị đúng là một bữa sáng hoàn hảo, nếu là trước khi thì nhất định Doãn Hoan sẽ rất vui vẻ.

Nhưng lúc này cô chỉ nói một câu “vất vả rồi” với Lục Hoài Vũ, sau đó cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, không nói một lời, vô cùng yên tĩnh.

Lục Hoài Vũ nhìn cô thật sâu, ánh mắt hơi chuyển động nhưng vẫn ăn cơm như thường.

Cả bữa cơm không ai nói lời nào, sau khi ăn xong Doãn Hoan và Lục Hoài Vũ cùng dọn dẹp bàn ăn, sau đó cô nhìn Lục Hoài Vũ rửa sạch chén đũa, từ đầu tới cuối vẫn luôn đờ người đứng bên cạnh anh.

Chờ sau khi Lục Hoài Vũ rửa sạch, quay lại chỉ thấy mộ tay Doãn Hoan cầm khăn lau, một tay cầm lấy chiếc đĩa đã được lau khô mà không nhúc nhích, không biết hồn đã bay đi đâu rồi.

Hắc bất đắc dĩ cúi đầu, đặt một nụ hôn hung hãn lên khóe miệng cô, trực tiếp hôn đến khi Doãn Hoan như đi vào cõi thần tiên trở lại hiện thực, sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn khuôn mặt phóng đại của anh bằng vẻ mặt mờ mịt, nghi ngờ hỏi:

“Làm sao vậy?”

Lục Hoài Vũ nhận lấy đồ trong tay cô, sau khi lau khô xong thì đặt lên tủ bát, tiếp theo cởi tạp dề trên người mình và Doãn Hoan xuống rồi kéo cô ra ngồi sô pha.

Anh nghiêng người nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn u sầu của cô, thở dài nói:

“Hẳn là anh nên hỏi em bị làm sao mới đúng, sáng sớm đã khang khác rồi, chuyện gì làm em buồn như vậy? Em có thể nói với anh, để xem anh có thể giúp em hay không.”

Doãn Hoan nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà mày càng nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ xoắn xuýt, nhưng vẫn trực tiếp nói nội dung cuộc điện thoại hồi sáng với Thẩm Lộ cho anh không giấu diếm chút nào. Cô thực sự không hiểu, cho dù có phạm sai lầm thì cũng đâu cần phải từ bỏ việc học mà chuyển tới một nơi khác để bắt đầu lại từ đầu.

Lục Hoài Vũ nghe xong thì im lặng chốc lát, sau đó hỏi: “Em muốn thế nào?”

Doãn Hoan nửa tức giận nửa không nỡ nói: “Em thấy hơi tiếc, vì một tên đàn ông cặn bã mà phải bắt đầu lại từ đầu, ở đây thì tốt xấu gì cũng có bọn em ở bên cạnh cậu ấy, nếu như đi nơi khác ngộ nhỡ lại bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ? Nếu như việc học không thuận lợi thì phải làm sao?”

Lục Hoài Vũ nhìn cô đang hơi kích động mà khẽ mỉm cười, anh cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, xoa nhẹ an ủi:

“Cô ấy nói điều này với các em chứng tỏ cô ấy tin tưởng các em, mà các em là những người bạn mà cô ấy tin tưởng nhất thì cũng phải tin tưởng cô ấy, nếu cô ấy đã quyết định rồi thì các em nên ủng hộ, anh tin sau khi trải qua chuyện này thì chắc chắn cô ấy đã thành thục, không dễ té ngã như vậy nữa.”

Doãn Hoan cứng họng.

Anh nói rất đúng, Hứa Ngải Lâm là một cô gái rất hướng nội, cô ấy thật giống như mặc cho dòng đời xô đẩy, lần nào cũng làm theo ý người khác, lần này cô ấy có thể tự mình quyết định chứng tỏ cô ấy đã hạ quyết tâm rất lớn.

Thấy cô im lặng, Lục Hoài Vũ xoa xoa mái tóc dài rối tung của cô: “Đừng xoắn xuýt nữa, rảnh rỗi thì đi thăm cô ấy, nghe xem cô ấy nói thế nào.”

Doãn Hoan gật đầu, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, vội vã nắm lấy cổ tay anh hỏi: “Em vẫn chưa hỏi anh, lần này anh trở về bao lâu?”

Đôi môi mỏng của Lục Hoài Vũ hơi nhếch lên, ánh mắt hơi né tránh trong chốc lát, hai tai nóng lên: “Để xem công ty sắp xếp thế nào, chưa chắc chắn, có lẽ sẽ không quá nhanh.”

Thật ra anh vẫn hơi không yên tâm, quyết định giải quyết xong chuyện bên này rồi lại trở về, nếu không cứ thế để tên Đường Tĩnh Châu gì đó kia ở lại đây với cô thì anh vẫn cứ không yên lòng.

Nghĩ tới đây, Lục Hoài Vũ không khỏi day day huyệt thái dương của mình, đã có lúc anh khịt mũi coi thường mấy thủ đoạn ghen tuông kiểu này, nhưng hiện giờ mình lại nếm thử tất cả một lượt.

Nhân sinh quá khó khăn mà!

Doãn Hoan không biết suy nghĩ trong lòng anh, nghe anh nói không trở về quá nhanh thì hơi vui vẻ, bật dậy choàng tay qua cổ anh rồi hôn “bẹp” một cái lên môi anh.

“Không đi thì tốt.”

Lục Hoài Vũ nhìn cô cuối cùng cũng mỉm cười thì trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng cong lên theo cô.

Giữa trưa Doãn Hoan gọi điện cho Thẩm Lộ, hẹn cô ấy cùng đi gặp Hứa Ngải Lâm, ngày hôm qua lúc chia tay thì tình trạng của Hứa Ngải Lâm vẫn còn khá ổn, nhưng trong một đêm lại làm ra quyết định lớn như vậy khiến hai người vẫn rất kinh ngạc, vì thế họ quyết định cùng đến tâm sự với cô ấy.

Lục Hoài Vũ muốn đưa Doãn Hoan đi, nhưng vừa ra cửa thì công ty gọi tới, có vẻ như có chuyện rất quan trọng chờ anh quyết định. Doãn Hoan thấy vậy thì cũng không làm khó anh, tự mình di bắt xe đến địa chỉ mà Hứa Ngải Lâm cho cô.

Địa chỉ này cách chung cư Lục Hoài Vũ ở không xa, hoàn cảnh chỗ đó cũng không tệ.

Doãn Hoan ngồi taxi đến cửa tiểu khu thì nhìn thấy Hứa Ngải Lâm mặc một chiếc áo gió màu đen đang kéo chiếc vali to bự, đi chưa được mấy bước thì có một người đàn ông cao gầy vụt lên từ phía sau, người kia trắng trẻo đeo kính, bởi vì khoảng cách quá xa nên Doãn Hoan không thấy rõ dáng vẻ người kia ra sao.

“Lâm Lâm đừng đi, xin em… Em biết mà, anh yêu em, anh không thể không có em!”

Người đàn ông kia lôi kéo Hứa Ngải Lâm và cầu xin một cách đau khổ, than thở khóc lóc, vẻ mặt rất là phù hợp trình diễn một màn giữ người yêu.

Đôi mắt Hứa Ngải Lâm sưng to, sắc mặt trắng bệch, mất đi vẻ lanh lợi từ lâu, khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi, thái độ với người đàn ông kia là sự thờ ơ trước sau như một, thậm chí trong mắt còn có vẻ chán ghét không thể xóa nhòa.

“Yêu tôi? Để tôi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình anh, làm tổn thương người vợ đang mang thai của anh, gạt tôi, chơi đùa tôi, đây chính là tình yêu mà anh dành cho tôi?”

Nói xong, cô ấy lại nghẹn ngào lần nữa:

“Anh đặt người vợ giặt đồ nấu cơm cho anh ở đâu? Anh để tôi khăng khăng đi theo anh, nhưng anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không cho tôi được một gia đình, vậy anh đặt tôi ở đâu?”

Giọng nói của Hứa Ngải Lâm vang dội có lực, cô trút bỏ tất cả nỗi ấm ức của mình vào lúc giữa trưa này.

Người đàn ông này đã mang đến ảo tưởng tốt đẹp cho cô, khiến cô giao tất cả của mình cho anh ta vào cái tuổi mới biết yêu này, cũng chính người này tự tay phá vỡ ảo tưởng của cô, hủy hoại danh dự và mặt mũi của cô, khiến cô không chỗ dung thân.

“Tăng Học, anh buông tha cho tôi đi, tôi cầu xin anh cho tôi một con đường sống, anh đã hủy hoại tôi rồi, chẳng lẽ anh còn muốn nhìn tôi đi chết sao?”

Lời nói của Hứa Ngải Lâm làm cho vẻ mặt của người đàn ông kia dần cứng lại, lời vốn muốn nói ra lại nghẹn trong cổ họng, phun không ra mà nuốt không trôi, nghẹn đến mức chính mình không thở nổi.

Bàn tay anh ta đang lôi kéo vali của cô hơi trắng bệch, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trước sau không chịu buông tay.

Sau khi Hứa Ngải Lâm nói xong thì kéo kéo chiếc vali da của mình, một lần, hai lần, ba lần đều không kéo ra được, cô ấy lại nhìn về phía người đàn ông kia lần nữa, cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt, vừa khóc vừa gào thét với anh ta:

“Tăng Học! Buông tay…”

Tăng Học nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Ngải Lâm, hít sâu mấy hơi, cố lấy mười vạn dũng khí để hạ quyết tâm nói với cô ấy:

“Lâm Lâm đừng đi, anh cưới em được không? Anh có thể ly hôn ngay lập tức, anh thề lần này tuyệt đối không lừa em!”

Hứa Ngải Lâm nghe vậy thì đột nhiên nở nụ cười, cô ấy vừa cười vừa không ngăn được nước mắt rơi, liên tục tự hỏi trong lòng rằng vì sao mình lại gặp phải một người đàn ông như vậy?

Đợi cô ấy cười đủ rồi mới chậm rãi mở miệng:

“Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho vợ của anh… Tăng Học, tôi không muốn mang cái danh kẻ thứ ba chia rẽ gia đình người khác cả đời, chẳng lẽ anh muốn đứa con vừa mới được sinh ra của anh hận anh sao?”

Tăng học không nói gì nữa, anh ta bị Hứa Ngải Lâm nói đến mức không còn mặt mũi gì, muốn giải thích cho mình nhưng cũng không biết mở miệng từ đâu.

Hứa Ngải Lâm lau nước mắt, ổn định tâm trạng của mình, cuối cùng ngẩng đầu nói với anh ta: “Chấm dứt ở đây đi, nói thật là tôi vô cùng cảm ơn anh, cảm ơn anh dạy tôi trưởng thành, dạy tôi rất nhiều kiến thức mà trong trường học không học được, mang lại lợi ích không nhỏ cho tôi. Cảm ơn!”

Cô ấy cúi người thật sâu với anh ra, sau đó kéo vali da của mình xoay người rời đi, lúc này cô ấy đi vô cùng nhẹ nhàng, tựa như sự hận thù và oán giận trên người tan thành mây khói theo cái xoay người này.

Doãn Hoan ngồi trong xe taxi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, mau chóng hạ cửa kính xe và vẫy tay với cô ấy: “Lâm Lâm, mình ở đây!”

Hứa Ngải Lâm nở một nụ cười ung dung với cô, nụ cười kia giống lúc trước mà lại như có thêm cái gì đó, Doãn Hoan không hiểu nhưng cô viết giờ phút này cô ấy đã sống lại.

Hứa Ngải Lâm cất vali da rồi mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh Doãn Hoan, Doãn Hoan lập tức hỏi cô ấy: “Hiện tại muốn đi đâu?”

Hứa Ngải Lâm nói thẳng không chút suy nghĩ: “Về nhà, mình muốn về nhà của chúng ta.”

Doãn Hoan quay đầu đi, lén lút xoa nhẹ viền mắt đỏ ửng, nói với bác tài: “Phiền bác đến tiểu khu đối diện đại học T.”

Bác lái xe nghe vậy lập tức nổ máy, xe nhanh chóng lăn bánh lên đường.

Hứa Ngải Lâm dựa đầu vào vai Doãn Hoan, nhắm mắt lại không nhúc nhích.

Một hồi lâu sau, ngay lúc Doãn Hoan cho rằng cô ấy ngủ rồi thì Hứa Ngải Lâm đột nhiên mở miệng, hỏi cô: “Có phải mấy cậu đều chán ghét mình không?”

Doãn Hoan nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu bông xù của Hứa Ngải Lâm, Doãn Hoan đau lòng vươn tay ra ôm lấy vai cô ấy, cọ má mình lên đỉnh đầu cô ấy, mỉm cười nhẹ nói:

“Đúng đấy, ghét muốn chết luôn! Cậu tới rồi thì ba người chúng ta lại phải tranh giường ngủ!”

Hứa Ngải Lâm nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó bị cô trêu chọc đến bật cười một tiếng.

Cô ấy chọc chọc vào eo Doãn Hoan, biết toàn thân Doãn Hoan đều nhột, chỉ cần đụng vào là cười khanh khách liên tục.

“Cậu dám nói mình à, xem mình trừng trị cậu thế nào!” Hứa Ngải Lâm vừa nói vừa củ lét, Doãn Hoan vừa trốn vừa xin tha:

“Mình sai rồi, Lâm Lâm mình sai rồi, không nói cậu nữa là được mà.”

Hứa Ngải Lâm thấy cô thực sự cười không nổi nữa thì mới buông tay, ngồi ngay ngắn lại nhìn cô.

Doãn Hoan ngừng cười rồi nhìn Hứa Ngải Lâm đầy bất đắc dĩ, sau đó đau lòng vươn tay sờ lên khóe mắt sưng đỏ của cô ấy, khuyên bảo:

“Lâm Lâm không đi không được sao? Ở lại có mình và Lộ Lộ ở bên cạnh cậu.”

Đôi mắt Hứa Ngải Lâm run run, sau đó cụp lại thở dài.

“Mình đã bàn giao xong bên phía trường học, chuyện này không phải là quyết định trong lúc xúc động nhất thời, mà mình đã suy nghĩ lâu… rất lâu rồi.”

Nói xong, Hứa Ngải Lâm nhìn về phía Doãn Hoan, nói tiếp:

“Hoan Hoan cậu biết không, từ nhỏ mình đã không có chủ kiến, ba mẹ nói gì nghe đó. Tiểu học, trung học, phổ thông thậm chí đại học đều là bọn họ chọn thay mình, mình hoàn thành từng bước kế hoạch cuộc đời mà họ đã vạch ra cho mình, Nhưng vào lúc mình biết mình thành kẻ thứ ba trong miệng người khác thì mình đột nhiên tỉnh táo lại, mình vẫn luôn không biết mình muốn gì, nhưng hiện tại… Mình biết rồi, mình muốn nỗ lực vì giấc mơ của mình một lần.”

Hết chương 35.