Thích Không Thể Giấu

Chương 34




Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Lục Hoài Vũ khiêng thẳng Doãn Hoan đến phòng ngủ, không nói một lời đã ném cô lên giường, may mà chiếc giường kia của anh rất mềm mại, cho nên Doãn Hoan bị quăng ngã xuống nhưng chẳng những không cảm thấy đau, mà còn thấy nó có tính co đàn hồi đến bất ngờ.

Thân hình nho nhỏ của cô mạnh mẽ nảy lên, cô kêu lên một tiếng, còn chưa kịp rơi xuống thì trước người đã bị một bóng đen bao phủ, quay đầu lại thì thấy Lục Hoài Vũ đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy kèm theo cả sự nóng bỏng.

Mặt Doãn Hoan đỏ lên, vẫn chưa phản ứng lại thì thân hình cao lớn của anh đã đè xuống.

Một tay của anh gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay khác thì cố định đầu cô, lại hôn cô lần nữa, mà lần này khác với vừa nãy, ngoài cơn tức giận ra thì giờ phút này anh dịu dàng tựa như một dòng suối nước nóng, bao vây cô trong vòng tay, chậm rãi chìm đắm.

Vào giây phút quan trọng này, chuông điện thoại của Doãn Hoan đột nhiên vang lên, động tác của Lục Hoài Vũ cứng đờ, Doãn Hoan hơi giật mình, cô cũng không ngờ chuông điện thoại lại vang vào đúng lúc như vậy.

Cô lén lút nhìn biểu cảm của Lục Hoài Vũ, hình như không được vui cho lắm…

Đương nhiên anh không vui rồi, Lục Hoài Vũ còn sắp nổi giận đến nơi rồi ấy chứ!

Doãn Hoan còn không tự hiểu mà khe khẽ hỏi: “Làm sao bây giờ? Nhận hay không nhận?”

Lục Hoài Vũ bị cô chọc tức đến bật cười, chỉ liếm đôi môi khô khốc rồi gật đầu, sau đó chống người nhắm mắt để giấu đi sự bất đắc dĩ trong con ngươi.

“Nhận đi.”

Doãn Hoan nghe vậy thì cười hì hì một tiếng, lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa mới lấy ra thì thấy màn hình sáng kèm theo ba chữ “Đường Tĩnh Châu”, sắc mặt Doãn Hoan đột nhiên thay đổi, nhìn về phía Lục Hoài Vũ với vẻ sợ hãi, hai tay rối cả lên làm điện thoại trực tiếp rơi xuống khuôn mặt nhỏ của cô.

Lục Hoài Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, duỗi tay cầm lấy tay cô, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên vì bị rơi trúng thì đau lòng nói: “Sao lại lơ là như vậy, cẩn thận một chút, vốn đã ngốc rồi, giờ lại rơi hỏng đầu thì xem ai dám cưới em.”

Doãn Hoan lè lưỡi: “Anh đấy, dù em có ngốc nghếch thì anh cũng sẽ cưới em.”

Nói xong thì cô âm thầm cúp điện thoại, thầm mắng Đường Tĩnh Châu ở trong lòng, anh ấy làm như vậy muốn cô bị xử chết à!

Cô không nhớ mình đã đắc tội anh ấy khi nào, sao lần này trở về dùng chiêu nào cũng là chiêu sát thương trí mạng vậy?

Lục Hoài Vũ thấy Doãn Hoan như mất hồn thì cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nhỏ giọng hỏi: “Không nhận sao?”

Ánh mắt Doãn Hoan trở nên bối rối, sau đó cười nhẹ nói: “Bên kia cúp rồi, có lẽ là gọi nhầm thôi.”

Cô đang nói thì chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, tay Doãn Hoan cầm điện thoại đặt bên gối, màn hình quay lên trên vì thế Lục Hoài Vũ liếc mắt là thấy được ba chữ “DTC to đùng” kia.

Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, chỉ cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đến giới hạn rồi, ánh mắt anh thâm thúy, môi mỏng hơi cong lên, trán nổi gân xanh, tất cả là dáng dấp của một con thú dữ đang kề bên ranh giới bùng nổ.

Tay nhỏ của Doãn Hoan run lên, cô nhanh chóng ôm lấy cổ Lục Hoài Vũ, khóc chít chít làm nũng: “Anh nhìn thấy tin tức trên báo chí rồi đúng không?”

Lục Hoài Vũ không nói lời nào, lồng ngực kịch liệt phập phồng, chứng tỏ anh đang tức giận và bất đắc dĩ.

Doãn Hoan lắc lắc hai cánh tay đang ôm anh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kề sát bên gò má anh, liều mạng dỗ dành:

“Em và anh ấy chỉ là bạn bè thôi, lúc trước ở nước ngoài lẻ loi một mình, anh ấy có chăm sóc em một quãng thời gian, lần này em trả nợ ân tình của anh ấy nên mới mời anh ấy ăn cơm… không ngờ lại ầm ĩ thành như bây giờ.”

Lục Hoài Vũ giơ tay lên, Doãn Hoan cho rằng anh muốn đánh cô nên nhanh chóng nhắm mặt lại, xin tha:

“Thật sự thật sự thật sự chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, sau đó thì bị chụp lại, tấm chân tình của em dành cho anh có trời đất làm chứng, nhật nguyệt chứng giám!”

Khúc cuối cô còn khóc hu hu nói thêm một câu: “Em đã biểu đạt sự chân thành rồi, anh đừng đánh em…”

Lục Hoài Vũ lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười lần thứ hai, anh vươn tay lấy chiếc lông màu trắng vương trên tóc Doãn Hoan, sau đó ôm lấy vòng eo của cô, kề sát tai cô mà hỏi:

“Em cho rằng anh sẽ đánh em?”

Doãn Hoan ngẩng đầu, nghi ngờ nói: “Không phải sao?”

Lục Hoài Vũ cười lắc đầu, sao anh nỡ chứ…

Lúc trước, khi anh vừa nhìn thấy tin tức thì gần như là suy sụp, sau đó suy nghĩ đầu tiên chính là về nước tìm cô, trước khi anh dò hỏi từ chỗ Đinh Đinh thì đã tự mình nghĩ về tất cả khả năng có thể xảy ra.

Điều duy nhất mà anh không dám nghĩ chính là cô thật sự ở bên Đường Tĩnh Châu, nếu như vậy thì anh cảm thấy mình sẽ điên mất, hiện tại anh càng cảm thấy bất an hơn so với lúc trước khi mà chưa có được cô.

Nghĩ đến việc sẽ mất đi cô, đáy lòng anh lập tức nôn nóng bất an và tàn bạo đến mức bản thân anh cũng cảm thấy đáng sợ.

May là Đinh Đinh biết rõ tình hình ra sao, cô ấy nói rõ nguyên nhân cho anh biết trước tiên, lúc này anh mới bình ổn được lòng mình, nhưng vẫn xúc động muốn gặp cô như cũ.

“Lục Hoài Vũ anh đừng tức giận, em thề với anh, lần sau nhất định không gặp người đàn ông khác, cũng không một mình ăn cơm cùng, nếu tái phạm thì đánh gãy chân, được không?”

Lục Hoài Vũ ôm cô vào trong ngực, ra sức hít hương thơm trên người cô, khẽ gật đầu: “Được…”

Nói xong, cô vui vẻ ôm lấy anh mà hôn một trận mãnh liệt, cô biết, Lục Hoài Vũ nhà cô là người đàn ông tốt nhất trên đời này, chắc chắn anh sẽ tin tưởng mình.

Lục Hoài Vũ bị cô hôn thì lại sục sôi ý chí lần nữa, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, hơi thở nóng rực, đặt cô dưới người lần thứ hai rồi nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng quắc.

“Anh… làm gì vậy?”

Bộ não của Doãn Hoan đã không còn kiểm soát được thân thể và lời nói, cô cũng không biết mình đang nói gì, chỉ biết run rẩy nhìn Lục Hoài Vũ.

Lục Hoài Vũ liên tục hôn lên mặt cô, nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch của cô mà khẽ hỏi: “Sợ sao?”

Doãn Hoan gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Là anh thì không sợ, em biết anh sẽ bảo vệ tốt em!”

Lục Hoài Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt tựa như ngân hà óng ánh rực rỡ của cô, khóe miệng bất giác cong lên hiện ra nụ cười từ tận đáy lòng, sau đó cúi người lần thứ hai, hai người ôm nhau thật chặt.

Ánh trăng sáng tỏ, những ngôi sao hiện ra sau khi mây đen tan biến, chiếu sáng cảnh tượng làm người ta mặt đỏ tai hồng ở trong phòng.

Đồng hồ treo trên hành lang vang lên tí tách tí tách, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng Doãn Hoan nhỏ giọng khóc sụt sùi liên tục truyền ra từ trong phòng, cô nhẹ nhàng nức nở:

“Lục Hoài Vũ, em đau…”

Lục Hoài Vũ thở hổn hển ngấm ngầm chịu đựng, an ủi bên tai cô: “Nhịn thêm một xíu… ngoan.”

Một đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai Lục Hoài Vũ tinh thần sảng khoái đi ra khỏi phòng ngủ, sau khi làm xong bữa sáng thì ôm laptop mở họp video gần hai tiếng, tiếp theo lại xử lý một ít sự vụ của công ty.

Sau đó nhìn thời gian, khi anh thấy gần 10 giờ rồi thì hơi lo lắng buông máy tính, trở lại phòng ngủ.

Doãn Hoan vẫn co người thành một cục nho nhỏ ở trong chăn, anh tiến lên kéo chăn xuống để lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay của cô, có lẽ bị anh làm quá tàn nhẫn nên mày cô cau lại, khóe mắt còn vương nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Lục Hoài Vũ ngồi xổm bên cạnh cô, vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ kia, lau đi nước mắt nơi khóe mắt rồi hôn lên trán cô, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như nâng niu báu vật nơi đầu quả tim của mình, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng không thể hòa tan.

“Dậy thôi, anh làm bữa sáng rồi, ăn xong lại ngủ tiếp, nếu không thì không tốt cho dạ dày, ngoan!”

Doãn Hoan ưm một tiếng, giọng hơi khàn khàn, khóe miệng còn hơi đỏ ửng, cô cau mày mở to mắt, trong chớp mắt khi nhìn thấy Lục Hoài Vũ thì lại vùi mặt vào trong chăn lần nữa.

“Anh đi ra ngoài đi, đừng nhìn em…”

Lục Hoài Vũ biết cô thẹn thùng, mỉm cười sờ lên đỉnh đầu mềm mại của cô, sau đó dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi anh, anh đi hâm nóng bữa sáng cho em.”

Doãn Hoan “ừm” một tiếng, sau khi xác định tiếng bước chân của anh đã đi xa thì mới lén lút ló đầu ra nhìn một lượt, không nhìn thấy bóng dáng của Lục Hoài Vũ nữa thì mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, lộ ra khuôn mặt nhỏ và đôi tai đã đỏ ửng từ lâu.

Nghĩ đến chuyện tối qua là mặt cô lại nóng bừng bừng, lăn lộn mấy vòng rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy, mặc quần áo tử tế xong thì bước xuống, trong nháy mắt đó suýt chút nữa cô đã ngã lăn xuống đất.

Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô cắn môi dưới chờ đến khi cảm thấy thích ứng được rồi thì mới chậm rãi đi ra ngoài.

Bóng người cao cao của Lục Hoài Vũ đang bận rộn trong phòng bếp, trên cổ anh vẫn còn đeo chiếc tạp dề màu hồng mà Doãn Hoan mua, trên tạp dề được in hình chiếc đầu to to của em bé, trông rất ngây thơ đáng yêu, Lục Hoài Vũ cứ luôn nói nó trông ngốc nghếch hệt như Doãn Hoan vậy.

Lục Hoài Vũ hâm nóng đồ ăn xong, quay đầu lại thì thấy Doãn Hoan víu cửa lặng lẽ nhìn anh, Lục Hoài Vũ nhanh chóng cởi tạp dề xuống, bước đến bên người cô, xoa xoa đầu cô rồi hỏi: “Rửa mặt xong rồi sao?”

Doãn Hoan lắc đầu, thế là Lục Hoài Vũ ấn ấn cái trán của cô: “Mau đi rửa mặt đi, xong rồi ra ăn cơm.”

Doãn Hoan nhe rằng cười, gật đầu: “Ra ngay đây!”

Vào lúc Doãn Hoan đang rửa mặt thì Thẩm Lộ gọi tới, cô lau mặt sau đó nhanh chóng nhận điện thoại: “Alo Lộ Lộ, sao mới sáng sớm đã gọi điện thoại vậy?”

Thẩm Lộ: “…”

Cô ấy nhìn thời gian, hỏi một cách không chắc chắn: “Chị gái à, cậu xác định hai chúng ta ở cùng một nơi chứ? Sao mình cảm thấy giữa chúng ta có sự chênh lệch vậy!”

Lúc này, Doãn Hoan mới bất giác nhìn thời gian, e hèm… đã sắp 11 giờ rồi…

Mặt cô đỏ lên, vội nói sang chuyện khác: “Thế cậu có chuyện gì vậy?”

Thẩm Lộ đột nhiên buồn bực, vội vàng nói với cô: “Hoan Hoan à, tối hôm qua đột nhiên Lâm Lâm gọi điện cho mình nói muốn chuyển trường.”

Doãn Hoan khiếp sợ: “Cậu nói cái gì? Lâm Lâm muốn chuyển trường? Chuyển đi đâu?”

Thẩm Lộ lắc đầu: “Không biết, mình chỉ biết cậu ấy nói phải rời khỏi nơi này, nói đây là nơi làm cậu ấy đau lòng, cậu ấy sống ở đây thì sẽ cảm thấy mình rất dơ bẩn.”

Doãn Hoan câm nín, không biết nên nói gì.

“Khi nào thì cậu ấy đi?”

Thẩm Lộ suy nghĩ một chút: “Không biết, có lẽ phải đợi bàn giao xong với phía trường học.”

Doãn Hoan thở dài, suy cho cùng cũng là bạn bè ở cùng nhau lâu như vậy, trong lòng cô vẫn không muốn chia xa.

Hết chương 34.