Đấu trường Solomon, tầng 125, trận đấu kinh tâm động phách vẫn đang tiếp tục.
Khi Manuss nhìn thấy Lezar xuất hiện trên võ đài, mặt mũi trắng bệch, đứng dậy muốn ra khỏi thính phòng, nhưng lối ra đã bị phong bế, cho dù Manuss đến lối ra nào cũng bị yêu cầu thông qua khóa vân tay hoặc khóa đồng tử, cửa kim loại nặng nề giam hắn trong thính phòng, không thể rời đi. Lezar có thể ra ngoài vì y là đấu sĩ của đấu trường, có được quyền đoạt chiến trong cùng tầng, nhưng khan giả nhu Manuss thì không thể ra ngoài, cho dù hắn có là hoàng tử.
Manuss lấy điện thoại, muốn điều binh, nhưng tín hiệu bị chặn.
Lúc này, đáy lòng Manuss sinh ra một cỗ hàn ý dày đặc. Đột nhiên, như ý thức được chuyện gì, hắn quay đầu nhìn lại đám đông đang sôi nổi ồn ào trong đấu trường. Tất cả mọi người đều đắm chìm trong trận đấu, chăm chú, khẩn trương, bị tiến trình của trận đấu dắt mũi, tựa như mất ý thức, bất tri bất giác, bị nhốt trong một không gian khóa chặt, mất hết liên hệ với ngoại giới.
Một loạt khóa an toàn tại đấu trường Solomon, có vẻ như để bảo vệ công bằng cho trận đấu, nhưng nếu một khi nó có dã tâm ác ý gì, thì mọi người ở đây, toàn bộ đểu trở thành cá trong chậu. Chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày có bao nhiêu thành phần quý tộc tới nơi này xem đấu, Manuss toát mồ hôi lạnh đầy người.
Lại nhìn về phía lôi đài, người che mặt đấu liền một lúc với hai đối thủ, lại bị TTV chém đứt một cánh tay, thế nhưng vũ lực không hề suy giảm, từng bước từng bước đẩy lui Lezar.
Rất nhiều người vốn cho rằng, hoàng tử Lezar lên đài, đấu sĩ vẫn luôn đưa người vào chỗ chết Viên Đao kia sẽ có chút thu liễm, không thể ngờ được rằng hắn chẳng những không nể mặt hoàng tử, ngược lại càng lúc càng tệ hơn. Bàn tay còn lại còn lợi hại hơn cả loại vũ khí sắc bén nhất, chiêu chiêu hướng về nơi yếu hại của Lezar, vừa độc vừa chuẩn.
"Trời ạ, tên kia rốt cuộc là cái gì a, trước đã bị Dã Quỷ đâm nhiều kiếm như vậy, máu trên người chắc cũng chảy hết, sao còn có thể mạnh thế này?"
"Có phải dùng thuốc kích thích hay không? Lezar điện hạ sẽ không sao chứ..."
Trong khắp thính phòng đã bắt đầu có người bàn tán
Mà Lezar thân đang ở trên lôi đài, thần sắc cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Thực lực của tên này còn mạnh hơn ba kẻ lúc trước, hơn nữa, không biết có phải do ảo giác của y hay không, mỗi khi bàn tay đầy máu kia tiếp xúc với thân thể, Lezar sẽ có một loại cảm giác như có cái gì đó muốn chui vào trong cơ thể y, loại cảm giác này làm y vô cùng khó chịu. Y cố gắng hết sức né tránh công kích của đối phương, nhưng tốc độ hắn nhanh như vậy, cho dù thân là alpha thuần huyết nhất đế quốc, y cũng hoàn toàn phản ứng không kịp, nhanh chóng bị đối phương là bị thương thêm một lần.
"Ngươi đến tột cùng là ai? Ai phái ngươi tới?" Cả người Lezar đẫm máu, trong mắt nộ khí đằng đằng, trường kiếm trong tay cũng nhiểm đỏ, "Là Carsen? Hay là nguyên lão đảng Cấp Tiến?"
Mà kẻ che mặt kia một chút phản ứng cũng không có, vào lúc hắn lại tiếp tục vươn tay chụp đến Lezar, ánh mắt Lezar trở nên hung ác, trực tiếp dựng thẳng thanh kiếm đâm vào lòng bàn tay hắn! Nhưng tiếp đó, một màn khủng bố lại xảy ra, bàn tay kẻ che mặt bị kiếm đâm thủng, nhưng tốc độ tấn công vẫn không giảm bớt, bàn tay trượt xuống hết lưỡi kiếm, đến thẳng chuôi kiếm, dùng sức, khiến miệng vết thương vỡ to bọc qua chuôi kiếm, trực tiếp chụp lên tay Lezar, lại dùng sức, bóp gãy xương ngón tay của y.
Lezar đau đến suýt nữa kêu thành tiếng, gắt gao cắn chặt răng nhịn xuống, ánh mắt đỏ bừng, quăng kiếm hét lên, lấy thân tấn công, lao ra trước đẩy ngã đối phương trên mặt đất, sau đó dùng bên tay kia chụp lấy đầu của đối phương, đập lên mặt đất.
Phần không thể bị thương nhất chính là đầu, đang liên tục chịu va chạm mãnh liệt, cơ hồ lúc nào cũng chực vỡ nát, kẻ che mặt vẫn luôn không cảm thấy đau lúc này mới có phản ứng, miệng không ngừng phát ra thanh âm khanh khách kỳ quái, tay chụp lên bàn tay Lezar càng thêm dùng sức, ngay sau đó, chỉ thấy một đám đen thui rậm rạp chui ra từ bàn tay hắn, hướng về miệng vết thương trên người Lezar muốn chui vào!
Đồng tử Lezar co rụt lại, trong một nháy mắt, y bỗng nhiên cảm thấy một trận tê dại truyền đến từ bàn tay, ngay sau đó máu trong ngươi như bị kích thích, bốc cháy trong cơ thể. Y trợn to mắt nhìn kẻ che mặt, trên cánh tay bị giữ chặt kia, mạch máu dưới da nở lớn đến nỗi có thể thấy được bằng mắt thường, giống như chỉ thêm một giây nữa thôi là có thể sẽ vỡ.
"Đi chết đi!" Lezar hét lớn, trong cơ thể giống như xuất hiện một sức mạnh to lớn, nhấc đầu tên che mặt lên cao, tay mang kình phong hung hăng đập đầu hắn xuống mặt đất, chỉ nghe vang lên một tiếng võ nát ghê tởm, sau đầu tên che mặt tràn ra một vũng máu, vừa đen vừa hôi, mà những thứ màu đen thoát ra khỏi bàn tay hắn, khi gặp được máu của Lezar ngoài vết thương, cũng tựa như bị thiêu đốt, nhanh chóng muốn quay về lại cơ thể kẻ kia.
Rốt cuộc, kẻ che mặt phát ra hai tiếng khanh khách cuối cùng, không cử động được nữa, mà Lezar cũng đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, ngã qua bên cạnh, trực tiếp té lên mặt đất, mất tri giác.
Trận đấu chấm dứt, đấu sĩ Cô Hồn dành thắng lợi, lưới năng lượng bảo hộ được mở ra, cửa ra vào thính phòng cũng được mở lớn. Lezar được cáng xuống đài, hiện trường hỗn loạn, tiếng bàn tán ngày càng to, Manuss vừa ra khỏi thính phòng liền liên hệ với quân bộ điều binh, bao vây toàn bộ đấu trường.
TTV nằm trong phòng chữa bệnh, chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Lezar hôn mê bất tỉnh được người khiên vào phòng, cả người đều là vết máu.
Sau khi nhân viên y tế cầm máu cho Lezar, lại lấy ra kim tiêm muốn tiêm cho Lezar, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng sau lưng, "Ngươi muốn làm gì?"
Nhân viên y tế này chính là kẻ lần trước bị đánh khi muốn lấy máu của TTV, nay vừa nghe thấy giọng nói của hắn, sợ tới mất mật, run rẩy quay đầu lại, nói chuyện lắp bắp: "tiêm...tiêm thuốc a..."
"Cút."
Nhân viên y tế: "..."
Vì tránh bị đánh thêm một lần, nhân viên y tế rất biết nghe lời mà cút.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại TTV và Lezar hai người, Lezar sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài đổ bóng xuống gương mặt, khi cặp mắt luôn khiến người khác nhìn không thấu kia nhắm lại, y nhìn qua cũng chỉ như một thanh niên hơn hai mươi tuổi thông thường, dung mạo còn non nớt.
TTV nhìn y thật lâu, vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nhìn y, trong đôi mắt đen trống rỗng cũng nhìn không ra cảm xúc.
Lúc này ngoài cửa lại có động tĩnh, cửa bị mở ra, Manuss mang theo một đội binh sĩ xông tới, Manuss đích thân tiến lên xem xét, thấy hô hấp và mạch đập của Lezar bình thường, mới hơi chút yên lòng, lập tức lệnh cho binh sĩ mang Lezar đi.
Từ đầu tới cuối TTV mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, cho đến khi Manuss đến trước mặt hắn, mới yên lặng dời mắt, đối diện nhị hoàng tử.
Manuss nhìn đấu sĩ có ánh mắt thản nhiên này, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Ta cho tới nay cũng chưa từng thấy Lezar như vậy." dừng một chút, lại nói, "ngươi may mắn hơn hắn."
Câu nói sau mơ hồ không rõ, TTV cũng không suy nghĩ xem Manuss có ý gì, chỉ chờ nhị hoàng tử mang người đi, mới lại nằm về giường, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khổ nhục kế?
Nói thật, nếu không phải đã biết rõ bản tính của người nọ từ kiếp trước, hắn thật sự sẽ cảm động vì một màn vừa rồi, cho dù không là được bạn tri kỉ sinh tử, cũng là một nhân tình lớn. Nhưng người kia, làm sao có thể vì người khác mà lấy thân mạo hiểm? Nếu thật tin vào chuyện này, quả thực là buồn cười đến cực điểm. Đời trước chính mình không hiểu chuyện, bất tri bất giác thành một chuyện cười, cho nên đời này, phải thanh tĩnh cho tốt.
Trận chiến hung hiểm của thất hoàng tử tại đấu trường, nhanh chóng lan truyền khắp quốc gia, vì bằng hữu mà động thân xuất chiến (đấu sĩ Dã Quỷ hiện giờ đã bị công nhận là bạn thân của thất hoàng tử), thiếu chút nữa hy sinh chính mình, chuyện này không thể nghi ngờ khiến cho tên tuổi của Lezar dành được thêm hảo cảm, đương nhiên cũng có những tiếng nói bất đồng, nói thất hoàng tử đánh chết người trên lôi đài, thủ đoạn không khỏi ngoan độc, bất quá rất nhanh chóng có người ủng hộ Lezar tung ra đoạn video quay lại hiện trường trận đấu.
Đoạn video một khi được tung lên mạng liền tạo thành một trận sóng to gió lớn, ngoại trừ việc tẩy trắng cho thất hoàng tử, càng thu hút người xem hơn chính là đối thủ của thất hoàng tử, tên kia thân pháp nhanh, thể trạng cường, căn bản là đã vượt qua phạm vi người thường, quả thực không giống như là nhân loại! Những lời bàn tán như vậy nhanh chóng lan xa, nhưng thật nhanh chóng bị một thế mạnh vô hình nào đó nhận chìm, tiếp đó liền có tin tức được thả ra, nói trong đấu trường Solomon có đấu sĩ sử dụng cấm dược, những đấu sĩ này sở dĩ mạnh như vậy, chính là bởi vì sử dụng loại cấm dược này. Nhưng những chỗ như đấu trường chính là nơi không rõ trắng đen, pháp luật cũng chỉ là một màu xám, loại chuyện như sử dụng cấm dược chính phủ cũng sẽ không can thiệp, cho nên cũng không giải quyết được gì.
Người có chút nhạy bén với chính trị đều sẽ nhìn ra, đây là có người không muốn sự việc của kẻ che mặt có ảnh hưởng rộng, Lezar đương nhiên cũng hiểu, tuy nhiên đến tột cùng là ai nhúng tay vào chuyện này thì lại không rõ, nhưng, có một chuyện có thể khẳng định, nếu ngay cả tài nguyên và nhân tuyến của một hoàng tử như y cũng không thể tìm được manh mối, người phía sau màn này có địa vị không thấp.
Mấy tháng kế tiếp, Lezar bắt đầu điên cuồng điều tra đấu trường Solomon, y điều động hết mọi tài nguyên, tra xét tất cả các người và việc có liên quan đến đấu trường, một tia manh mối nhỏ cũng không bỏ qua. Rất nhiều thuộc hạ của y đều không rõ, y vừa lên đài không bao lâu, vị trí chưa ổn, những chuyện cần phải quan tâm để ý rất nhiều, vì sao cứ phải dùng hết tinh lực để điều tra đấu trường Solomon? Dù sao sau này Lezar cũng sẽ không còn làm đấu sĩ, có chuyện gì cũng chỉ là râu ria mà thôi.
Nhưng Lezar lại rất kiên quyết, tựa như diều hâu nhìn chuẩn con mồi, không đạt mục đích không bỏ qua. Rốt cuộc, trời không phụ lòng người, sau bốn tháng, Lezar thu được thứ y muốn.
Mà trong lúc này, TTV cũng nhận được tin tức từ Joshua, nhưng mà tin này quá mức chấn động, làm cho TTV mất một lúc mới có thể tiếp thu được sự thật.
Nguyên lai, vị giám đốc tài chính này của hắn, bán chiếc áo choàng cách ly trang có thể bắt chước tin tức tố alpha với giá ba triệu đế quốc tệ, đã trừ hết mọi chi phí, hơn nữa, cộng thêm số tiền đợt trước hắn kiếm cho TTV, hiện giờ đã được gần một tỷ đế quốc tệ. Số tiền này hắn cũng không đưa lại cho TTV, không biết hắn đã dùng cách nào, dùng số tiền này, mua một tinh cầu bỏ hoang!
"Đây là cái gì?" TTV đưa cho Joshua một xấp giấy tờ đính kèm, hỏi.
"Giấy chứng nhận quyền sở hữu tinh cầu, từ nay về sau ngươi chính là chủ nhân của nó." Joshua cười tủm tỉm uống cà phê, nói với TTV, "Tinh cầu này có diện tích không lớn lắm, không có dân cư, vốn thuộc về một alpha quý tộc, rất thích hợp để chúng ta xây dựng nhà xưởng."
"Ân? Nhà xưởng?" TTV nhướng mày.
"Đúng rồi, không phải sau này còn cần sản xuất hàng loạt loại cách ly trang này sao?" Ta cảm thấy chúng ta nên làm nhà xưởng, như vậy kiếm tiền càng dễ."
"Trong tay ngươi còn có tiền?" TTV hỏi.
Đương nhiên Joshua lắc đầu, nói: "Không, nhưng mà không sao cả, chúng ta có thể thế chấp tinh cầu vay tiền ngân hàng."
TTV: "..."
"A, đúng rồi, tinh cầu này còn chưa có tên, ta cảm thấy đặc quyền này nên dành cho chủ nhân. Chờ ngươi đặc tên xong ta sẽ đi đăng ký."
"Tên?" TTV nghiêm túc suy nghĩ, "Ngươi có ý kiến gì không?"
Joshua vuốt cằm, cầm bút qua viết vài nét sau đó đẩy lại cho TTV, mặt trên viết: hành tinh omega.
TTV nhìn cái tên kia, trầm tư một khắc, nâng mắt nhìn Joshua, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình mỉm cười, ý vị sâu xa.
"Thế nào?" Joshua hỏi, trong mắt mang theo chờ mong.
TTV cười, "Được, gọi như vậy đi."
Không đến nửa năm trước, hai người bọn họ cũng ngồi trong nhà hàng này, hắn đưa cho Joshua một chiếc áo choàng bắt chước tin tức tố, mà beta trẻ tuổi này, hôm nay mang về cho hắn một tinh cầu. TTV cảm thấy, hắn có nên suy xét trả lương cho Joshua hay không....
"Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì?" TTV thuận miệng hỏi, cũng uống một ngụm cà phê, không khỏi nhíu mày, hắn vẫn không quen uống cái loại nước đắng như thuốc này.
"Qua một thời gian nữa sẽ đến tinh cầu Moshu, chỗ đó đại khái sẽ có một mối làm ăn không tồi." Joshua nói.
Hành tinh Moshu? Không phải là nơi có đối tượng ám sát lần này của hắn, Sheron, sao?
"A, loại sinh ý gì vậy?" TTV lơ đãng hỏi.
Joshua có chút ngoài ý muốn, trước nay TTV đều tỏ ý không nhúng tay vào công việc của hắn, không biết vì sao hôm nay lại có hứng thú như vậy.
"Nghe nói bên kia có một lượng lớn vật phẩm quân dụng cần bán ra với giá thấp, ta muốn qua xem một chút, coi có cơ hội nào tốt hay không."
Vật phẩm quân dụng...TTV khẽ nhíu mày. Sheron chính là quan quân nhu của binh đoàn Quang Minh.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Joshua hỏi.
"Không có việc gì."
Joshua biết, TTV đối với chuyện tài chính hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng nếu là những chuyện liên quan đến bí mật bảo mạng, có thể còn cần phải trải qua một thời gian mưa gió hoạn nạn để bồi dưỡng tình cảm, cho nên hắn cũng không hỏi thêm. Kỳ thật chuyện này cũng không có gì khó hiểu, dù sao với thân phận như TTV, mỗi một bước đi đều phải thật cẩn thận, nếu dễ dàng tiếp thu người khác thân cận như vậy, không chừng cũng sẽ không thể đến được ngày hôm nay.
Bất quá Joshua vẫn nhịn không được nhắc nhở một câu, thấp giọng: "Kỳ thật, với tình huống hiện giờ của chúng ta, người hoàn toàn có thể không cần làm loại chuyện này nữa, lần trước xem như có chút may mắn, giáo sư kia vừa khéo là một tên bại hoại, bất quá về sau có thể không được may mắn như vậy nữa, nếu thấy được thì ngưng đi. Ta cũng đã xem qua tin tức, nơi như Solomon, cũng không nên ở lâu. Đừng quên, ngươi giờ có cả một hành tinh chờ ngươi đến quản lý."
Đối với sự quan tâm của Joshua, trong lòng TTV thực cảm kích, nhưng hắn vẫn rõ ràng, có một số việc, hắn vẫn phải dựa trên kế hoạch mà thi hành, bởi vì chỉ có làm theo kế hoạch, mới có thể từng bước từng bước một đạt được kết quả mà hắn muốn.
Một tuần sau, TTV đến tinh cầu Moshu.
Tinh cầu Moshu là trạm kiểm soát trọng yếu trên phòng tuyến phía tây của đế quốc, cũng là một nơi không thích hợp để nhân loại cư trú, bởi vì nơi này toàn là đêm trường, phần lớn thời gian một ngày đều là ban đêm, hơn nữa toàn hành tinh cơ hồ được bao phủ bởi sa mạc, nhưng cũng phải thừa nhận, hành tinh này vô cùng đẹp.
Tầm nhìn trải rộng trên Sa mạc mênh mông vô tận, dưới màn đêm huyền ảo, giống như một biển cát trắng, yên tĩnh, thanh lãnh, không có sự sống, mang một vẻ đẹp hoàn toàn tĩnh lặng đến tận cùng. Gió nổi lên, cát theo hướng gió tạo nên gợn sóng, cồn cát di động phát ra tiếng rít gào, tráng lệ như điếu ca vị thần bóng đêm. Gió ngừng thổi, từng vệt ánh sáng bạc đọng lại trên cát, nhẹ nhàng kéo dài vô tận giữa thiên địa, uốn lượn như hình ảnh tang thương, như hoài niệm thời gian đã mất. Cho dù là tĩnh hay là động, hành tinh này cũng sẽ dễ dàng làm người say mê, lại hoàn toàn không thể nghĩ ra, dưới lớp cát trắng dày, từng vùi lấp thi cốt liệt sĩ, tưới máu nhân loại.
TTV mất vài ngày mới tìm được phủ đệ của sĩ quan quân nhu của quân đội, Sheron. So với quân y viện đế quốc, cảnh vệ nơi này rời rạc hơn nhiều, hắn cơ hồ không tốn sức lực đã có thể lẻn vào, như vào chỗ không người. Nhưng TTV thật không ngờ, hắn lại gặp được người quen cũ.
Tướng quân Sharon không thường xuất hiện trước công chúng, chức quan quân nhu của y là một chức quan béo bở, thuộc dạng nhanh phát tài. Cho nên dân chúng bình thường có rất ít người biết tên vị tướng quân này. Nhưng, tại căn cứ Mai Tả, cái tên Sheron này cũng có thể khiến người nghe biến sắc, rõ ràng đến trình độ xú danh, thậm chí còn khiến người nghe e ngại hơn cả đại tá Vide của quân đoàn 25. Nguyên nhân rất đơn giản, vị tướng quân này có một sở thích làm người ta buồn nôn – ngược đãi bạn tình. Omega rơi vào tay y, không quá một năm, sẽ bị tra tấn đến tàn tật. Đối với người này, TTV cảm thấy ra tay với y còn làm bẩn kiếm của mình.
Ba ngày sau khi đột nhập vào phủ, TTV chuẩn bị động thủ, trước tiên trốn vào phòng ngủ của Sheron, chờ y trở về.
Tối hôm đó Sheron về sớm hơn những ngày bình thường ba tiếng đồng hồ, hơn nữa gọi người hầu mang bữa tối vào phòng, còn khui một chai rượu lớn, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Beefsteak, rượu vang, rất nhanh vang lên tiếng gõ cửa, Sheron lấy khăn ăn lau cái cằm phì nộn, chậm rãi cao giọng nói: "Vào đi."
Hai nam phó Beta cao lớn đi vào, trên vai còn khiêng một bao tải to, bên trong có vẻ chứa một người, đang không ngừng vặn vẹo giãy dụa.
"Để xuống đây, các ngươi ra ngoài đi." Sheron nheo cặp mắt hí, vuốt hàm râu cắt tỉa tỉ mỉ, ha ha cười nói.
Hai beta buông xuống bao tải, cung kính lui ra, Sheron kéo lại quần, đi đến bên cạnh bao tải, đá hai cái, sau đó ngồi xổm xuống mở bao, omega bên trong ló đầu ra, đôi mắt đỏ bừng tức giận nhìn Sheron, không nói hai lời, liền mắng chửi.
"Phi! Đồ con heo!"
Sheron biến sắc, một bạt tai đáp lên mặt omega, đánh hắn chảy máu miệng, sau đó y còn có vẻ nghiện, hú lên một tiếng quái dị, đi qua đẩy ngã omega lên mặt đất, tát liền một lúc ba mươi bạt tai lên mặt hắn, cho đến khi lòng bàn tay phát đau, mới ngừng lại.
"Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa."
Omega nằm vật trên mặt đất hai má đều bị đánh đến sưng đỏ, lại vẫn hung hăng trừng Sheron, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói: "Ta nói, tên alpha ngươi là đồ con heo!"
Ba, lại một bạt tai, Sheron nắm tóc omega lôi hắn ra khỏi bao tải, kéo về phía giường, sau đó kéo quần omega kia xuống, chụp lấy chai rượu đỏ bên cạnh, từng chút nhét vào phía dưới!
Omega đau đến kêu lên thảm thiết, Sheron lại cười ha ha, cưỡi trên người omega, một tay dùng sức cắm chai rượu vào trong thân thể hắn, một tay chụp vào sau cổ hắn, xoa lên dấu răng bên trên.
"Nhóc con đê tiện! Đừng quên ngươi đã bị ai dấu hiệu! Đừng quên ai là chủ nhân của ngươi! Tiện nhân!"
Thái dương omega chảy máu, bị đè lại trên giường, một cơ thể béo nặng đè lên trên lưng, chai rượu vẫn thô bạo ra vào dưới thân thể, khiến hắn chảy máu, tra tấn như vậy ngày nào cũng xảy ra một lần, tay nắm thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khóe mắt muốn nứt ra, hắn hận, hắn muốn giết con heo này, muốn giết tên ghê tởm biến thái này, muốn đem y bầm thây vạn đoạn!
Đột nhiên, tay chạm tới một cái gì lạnh lẽo, omega nâng mắt, thấy một con dao ăn nằm bên cạnh. Phút chốc, tinh quang hiện lên trong mắt, thân thể dâng lên một cỗ sức mạnh to lớn, hất văng sĩ quan alpha cao lớn xuống đất, sau đó cầm dao ăn, mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực của đối phương.
Nhưng Sheron cũng không vì một dao này mà mất mạng ngay, ngược lại hét lớn một tiếng, xoay người ngồi dậy, vươn tay bóp cổ omega, cần cổ nhỏ gần tựa như chỉ thêm một giây là có thể bị bóp gãy. Hai tay Sheron càng bóp chặt, nhìn gương mặt omega dần trở thành màu tím, ánh mắt y thế nhưng lại thật hứng thú! Vậy nên, y căn bản không phát hiện sau lưng vô thanh vô tức xuất hiện một người, cho đến khi cần cổ kề vào một vật lạnh lẽo, còn chưa kịp quay đầu lại kinh ngạc, đã trực tiếp đoạn khí, tay bóp cổ omega cũng dần dần buông lỏng.
Omega hít từng ngụm khí, thở dốc kịch liệt, nướcmắt cũng chảy ra, ho khan một trận, chờ đến khi hắn bình phục lại, ngẩng đầunhìn người cứu mình, mới mở to hai mắt: "Ngươi là... Tu Vân?"