Mười lăm phút sau, TTV bị áp giải đến bãi đáp phi thuyền quân dụng tại phụ cận hoàng cung.
Trong bãi có hơn 10 phi thuyền đang đậu, TTV bị đưa đến trước một phi thuyền, Carsen đúng lời đưa cho hắn một túi tinh thạch.
TTV mở túi nhìn thoáng qua, xem như nghiệm hàng.
Carsen trầm giọng nói: "Hiện giờ thứ ngươi muốn đều cho ngươi, giải dược đâu?"
TTV nói: "Không vội, chờ ta lên phi thuyền sẽ đem cách phối giải dược đưa cho thất điện hạ."
Lezar đứng bên cạnh Carsen, một đường từ hoàng cung đến chỗ này đều không nói chuyện, bất quá ánh mắt vẫn không thể dời khỏi thân ảnh TTV, đến giờ phút này, y mới mở miệng: "Độc của ngươi trong hai giờ sẽ phát tác, hiện giờ chỉ đưa ta phối phương, kịp sao?"
TTV nhìn Lezar, bốn mắt chạm nhau.
TTV: "Yên tâm, nhất định đảm bảo tính mạng cho ngài."
Lezar nhếch môi: "Tốt, hy vọng ngươi không để ta thất vọng."
TTV bước lên phi thuyền, kiểm tra từ đầu tới cuối một lần, xác định không có giấu người, vì vậy trở lại cửa khoang. Lúc này phi thuyền đã tiến vào quá trình khởi động, đuôi thuyền phát động lực đẩy, tỏa ra năng lượng quang mày lam nhạt. Cánh quạt đầu phi thuyền chuyển động nhanh, phát ra từng luồng không khí.
TTV đứng ở cửa khoang thuyền, theo phi thuyền dần dần bay lên, cúi đầu nhìn nhóm binh lính trên mặt đất, đột nhiên giơ tay lên, ném xuống một hộp thuốc kim loại.
Lezar vươn tay bắt được.
Hộp thuốc này đúng là trước kia TTV dùng để chứa thuốc mô phỏng động dục kỳ.
Lezar mở ra hộp thuốc, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy.
Cùng lúc đó, sức gió bỗng nhiên bị đẩy mạnh, phi thuyền tại chỗ xoay tròn bay lên trời phát tra từng trận gió mạnh, thổi áo choàng Lezar và Carsen bay phấp phới. Lưới phòng hộ lam sắc được khởi động, bao bọc bên ngoài phi thuyền hình giọt nước, phát ra ánh sáng chói mắt, cơ hồ nhìn không nổi.
Cửa phi thuyền từ từ đóng lại, dần che đi thân ảo áo đen.
Giữa những rặng mây đỏ ánh hoàng hôn, ánh sáng xanh hòa ánh mặt trời kim sắc.
Carsen nhìn phi thuyền từ từ rời xa mặt đất, mâu trung tối sầm lại, hừ lạnh, phân phó người bên cạnh: "Báo phân đội 5 và 6, lập tức hành động, cần phải bắt hắn lại trước khi hắn tiến hành kích động không gian cho ta."
Lezar lúc này cũng liếc mắt nhìn Joseph, Joseph gật đầu với y, còn ra dấu ok.
Thất hoàng tử lúc này mới đọc tờ giấy trong hộp thuốc.
Bên trên viết mấy chữ;
Thất điện hạ, sau này không gặp lại.
Ba phút sau, điện thoại Carsen vang lên
Carsen mở máy, nhìn thấy gương mặt bất an hoảng loạn của đội trưởng phân đội.
"Báo...báo cáo điện hạ, chúng ta đã chặn lại phi thuyền kia, nhưng trên phi thuyền....không có người.."
"Cái gì?" Carsen mở to hai mắt nhìn, "Ngươi lặp lại lần nữa!?"
"Trên...trên phi thuyền không có người, đang mở chế độ bay tự động."
Mà lúc này, xa xa đứng ở phía sau hai vị hoàng tử, Joshep cũng lấy tay che một bên tai, nghiêng người, cúi đầu, trầm mặc một lúc, mày nhíu chặt. Khi Joseph nhìn thấy ánh mắt của Lezar, hắn lắc đầu, mang trên mặt biểu tình không thể tin.
Làm sao có thể không có người? Chuyện này sao có thể? Bọn họ rõ ràng tận mắt nhìn thấy tên kia lên phi thuyền, cũng tận mắt nhìn thấy cửa phi thuyền đóng lại!
Điện hạ Carsen nghẹn một bụng hỏa, lúc này cuối cùng cũng bạo phát, hắn thẳng mặt chửi rủa vị đội trưởng trên điện thoại. Thuộc hạ xung quanh không ai dám lên tiếng, e sợ bị giận cá chém thớt.
"Đại ca, ta đi tìm người chế giải dược, đi trước một bước." Lezar nói.
Carsen lúc này mới nhớ tới, bên cạnh còn một thân đệ đệ tính mạng đang lâm nguy.
"Phương thuốc kia không có vấn đề?"
"Ừm, hẳn là không có vấn đề."
"Vậy tốt rồi, nhanh đi, hiện tại việc cấp bách chính là an nguy của ngươi." Carsen tỏ vẻ quan tâm, vỗ vỗ vai Lezar.
Lezar gật đầu với hắn, lặp tức mang người của mình rời đi.
Joseph đi bên cạnh Lezar, vẻ mặt nghiêm túc, "Vốn là cho rằng có thể ngăn người lại, cũng không ngờ phi thuyền không có người, mẹ, hắn rốt cuộc làm như thế nào? Đúng rồi, phương thuốc có vấn đề không.." Joseph nói được một nửa, bỗng hồ nghi mà đánh giá người bên cạnh.
"Không đúng, ngươi đây là biểu tình gì? Vì sao có vẻ như không hề vội vàng."
Lezar liếc nhìn Joseph, mỉm cười không nói.
"Eh, trong hộp thuốc của omega kia không phải là thư tình chứ? Hay là ngươi bị độc phát rồi? Đây là điềm báo sẽ chết sao?"
"Trên thân kiếm người kia căn bản là không có độc."
"Ân? Cái gì?" Joseph sửng sốt, sau đó nhảy lên bổ nhào vào người Lezar, kẹp cổ y, "Ngươi thật hay, cmn nó dám đùa ta! Cmn ngươi làm ta sợ chết biết không! Nói! Có phải ngay từ đầu đã biết?"
Trên người Lezar có vết thương, lại bị Joseph không nặng không nhẹ mà áp, miệng vết thương nhất thời vỡ ra, y đau đến nhướn mày, thừa dịp Joseph không phỏng bị, không lưu tình mà hất vai đẩy hắn ra, cúi đầu nhìn vết thương trên tay, đã lại chảy máu.
"Hắn lúc vừa mới đến đúng là động sát tâm với ta, một kiếm đã làm ta bị thương, nếu trên thân kiếm thật có độc, hắn vì sao không bỏ chạy ngay khi đắc thủ, ngược lại dây dưa cùng ta không ngớt?"
Joseph đứng lên, nhổ nước bọt, "Tốt a, hai ta đều lớn như vậy rồi, thất hoàng tử khi nào muốn đãi tiệc rượu. Như thế nào, thật coi trọng omega kia sao?"
"Ngươi cảm thấy ta hiện tại có tâm tư cho việc này sao?"
"Chậc chậc, ta cũng không biết, ai không có thời điểm động dục đâu, ngươi cũng không thể cả đời chỉ dựa vào tay trái." Joshep biết tính mạng bạn tốt đã không sao, tâm tình khẩn trương cũng bình tĩnh lại, châm một điếu thuốc, đưa lên miệng, khóe mắt cười rộ lên: "Bất quá, biểu tình vừa rồi của Carsen thật là xinh đẹp, quả thực chính là một bức tranh. Bên cạnh bãi đỗ phi thuyền không biết có bao nhiêu phóng viên rình mò, tưởng tượng đến tin tức ngày mai, chậc chậc, tiêu đề ta cũng có thể đoán trước,...Thật đồng tình với hắn."
"Đúng vậy, vào hoàng cung ám sát hoàng tử, cư nhiên còn bình yên vô sự chạy thoát. Ngưởi kia phỏng chừng thật nhanh sẽ nổi tiếng toàn quốc."
Buổi tối trở lại hoàng cung Klappa, thư phòng đã sớm được quét dọn như mới.
Lezar một mình ngồi trước bàn, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn thủy tinh. Hắn lần thứ hai lấy ra hộp thuốc, xuất thần nhìn ngắm một hồi, sau đó lấy ra tờ giấy, chữ viết bên trên tuấn tú đơn giản, không một chút dư thừa hoa hòe, cũng như chủ nhân của nó, phong như lợi kiếm.
Thất điện hạ, sau này không gặp lại.
Lezar nở nụ cười, trong một thoáng, trước mắt dường như xuất hiện bóng dáng người kia, một chiếc áo choàng màu đen, trong tay cầm thanh kiếm, ánh mắt không một tia độ ấm, vô dục vô cầu, vô kinh vô giận, giống như cô lang trên thảo nguyên, lẻ loi một mình, vũ khí duy nhất, chỉ là răng nhọn có thể xé đứt da thịt.
Y chậm rãi gấp tờ giấy lại, một lần nữa bỏ vào trong hộp thuốc, cất vào túi áo.
Chuyển động ghế xoay, quay về cửa sổ lớn chấm đất phía sau, bức màn tơ màu đỏ sậm còn chưa kéo hết, thất hoàng tử nhìn sao trời ngoài cửa sổ, không khỏi rơi vào trầm tư.
Cho dù chạy trốn thì lại có năng lực thế nào?
Thế giới này trừ bỏ sinh dục sinh sản, không cho omega làm việc, một túi tinh thạch mà thôi, có năng lực chống đỡ cuộc sống bao lâu?
Cùng vào lúc này, TTV trên mặt dịch dung, trên người mặc áo khoác màu xám cũ nát, trốn ở khoang chứa hàng phi thuyền vận chuyển hành khách số F-342, chen chúc giữa một đống hành lý to nhỏ, nhìn qua cửa sổ hẹp dài bên mạn tàu, đồng thời ngắm mờ mịt tinh vân bên ngoài vũ trụ.
Không thể không thừa nhận, hôm nay nếu không nhờ vị điện hạ kia Lezar, hắn không thể thoát thân thuận lợi như vậy. Cho dù là hắn lợi dụng việc tranh đấu cùng mâu thuẫn thượng lưu quý tộc giữa bọn họ, bất quá nói ngược lại, hắn một thích khách nho nhỏ, có thể thấu triệt tầng tâm lý phức tạp trong giới quý tộc, cũng là nhờ công vị thất hoàng tử trong kiếp trước kia "tài bồi".
Lezar thật sự không phải vị thất hoàng tử trong kiếp trước sao? TTV không biết chắc. Bởi vì không xác định, cho nên không thể lạm sát.
Tóm lại, tốt nhất không bao giờ cần gặp lại vị hoàng tử này, bởi vì nếu lại nhìn thấy hắn, nhất định sẽ chỉ vì hai lý do: hoặc là điểu tra rõ ràng y và thất hoàng tử kiếp trước là một người, hoặc là có người hướng hắn mua mệnh của y.
Phi thuyền rời khỏi hành tinh Lama, lần thứ hai kích động không gian, chạy về một tinh cầu xa xôi trong đế quốc.
Qua tối nay, hắn lại trở thành thích khách TTV nổi danh khắp thiên hạ.
Hết thảy đều là như cũ, lấy thân phận của hắn, sống ở thế đạo thế này, nếu không muốn thư phục dưới thân người khác, hắn chỉ có thể lần nữa quay về nghề cũ. Tuy rằng chán ghét, chán ghét cuộc sống đẫm máu, nhưng ít nhât, hắn được tự do.
Hắn hận alpha, nhưng cũng sẽ không phá vỡ quy củ của chính mình.
Cho nên hắn chờ đợi, chờ đợi những người vì tư dục mộ danh mà tìm đến hắn, chờ đợi đơn hàng đầu tiên.
Giữa vũ trụ cuồn cuộn, mênh mông cô độc, không ai biết điểm cuối ở nơi nào. Yên tĩnh, có lẽ là lễ vật đẹp nhât mà nó có thể ban cho.
Từ khi TTV từ căn cứ Mai Tả trốn đi tới nay, rốt cuộc có cơ hội an tĩnh nghỉ ngơi, thật nhanh đã ngủ.
Trong giấc mơ, TTV tựa như quay về kiếp trước, lúc nửa đêm ngồi trước nhà gỗ của mình uống rượu, còn có một nam nhân ngồi cạnh, nâng chén rượu đầy, cùng hắn chuyện trò vui vẻ.
Nam nhân nói: "Tu Vân, có muốn đổi cuộc sống khác không, ta có vị bằng hữu, có thể nhờ kiếm cho ngươi một chức vụ trong quân, cho ngươi một thân phận mới."
TTV không chút suy nghĩ, cự tuyệt: "Không muốn."
Nam nhân thật bất ngờ: "Vì sao?"
TTV uống cạn chén rượu, mắt say mông lung, không them để ý mà cười: "Thụ người quản thúc, không được tự nhiên."
Đêm hôm đó bọn họ uống rất nhiều rượu, cuối cùng TTV say, cho nên căn bản không nhớ rõ nam nhân kia nói thêm những gì, giữa sương mù mông lung, chỉ nghe được bốn chữ trong lời nói của người kia..
Độc lang khó sống.
Bất quá hôm sau tỉnh lại, hắn liền hoàn toàn không ấn tượng. Mà nam nhân, cũng đã sớm rời đi.