Không tiếp tục đuổi theo ca ca Alpha lợi hại kia nữa, omega nhỏ có vài phần mệt mỏi, bất quá cũng đứng lên thật nhanh, chạy về hướng TTV vừa mới rớt xuống, dù cứu sinh thật lớn vẫn còn ở đó, mằm bẹp trên cỏ, ước chừng khoảng hai mươi thước vuông, nhóc omega lại hăm hở mà chạy xung quanh chơi trốn tìm, bỗng nhiên bị vấp phải dây dù, bụng liền tiếp đất, úp sấp ngã vào trên dù.
"Athill!" lúc này ở xa chạy tới một chiếc xe con, người ở trong vừa nhìn thấy omega nhỏ, liền lớn tiếng kêu, "Sao lại chạy lung tung ở chỗ này! Lúc nãy ta nhìn thấy một thứ gì đó trên trời rới xuống, nhóc có sao không?"
Người tới đúng là beta ca ca của nhóc con, Joshua, nhà bọ tổng cộng có 4 hài tử, hai nữ beta, một nam beta cùng một nhóc omega là Athill.
Athill thấy ca ca, lập tức hung phấn đứng lên. Không đợi nhóc chạy tới, Joshua đã xuống xe đi đến, mắt nhìn thấy dù cứu sinh, chân mày nhướn lên.
"Ca ca!"
Athill thực hưng phấn, không chờ được mà kể, nhóc vừa mới gặp một Alpha, ca ca kia bộ dáng đặc biệt đẹp, tin tức tố đặc biệt thơm, hơn nữa siêu cấp lợi hại, trong tay còn có một thanh kiếm laser.
Joshua thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da trắng nõn, ánh mắt nhỏ dài, bộ dáng nhã nhặn. Hắn vừa nghe nói tại đây có Alpha, thần kinh lập tức căng thẳng, đem đệ đệ nhà mình bế lên xem xét, giống như sợ đệ đệ thiếu mất miếng da.
"Đệ nói alpha kia...là từ trên trời rớt xuống?"
Athill dùng sức gật đầu, "Ưm Ưm! Đệ tận mắt nhìn thấy đó! Y phục trên người hắn còn bị rách mà!"
Thôn Henthal nằm ở vùng hẻo lánh trên tinh cầu Lama, cách xa đế đô, nơi này phần lớn đều là beta bình dân, chỉ có trưởng thôn cùng vài vị quan quân trong binh đoàn đóng giữ địa phương là Alpha, hơn nữa đều hơn ba bốn mươi tuổi. Athill nói gặp alpha, còn gọi là ca ca, vậy chắc không phải mấy người này.
Nhưng chỗ thâm sơn cùng cốc này, sao lại có alpha tới? Lại còn là nhảy xuống từ dù cứu sinh?
Joshua ôm Athilll vào trong xe, nghĩ nghĩ, lại đem dù cứu sinh nằm trên đất cuốn lại bỏ luôn vào xe, sau đó quay về thôn Henthal, mang đệ đệ về nhà.
Lần này Athill là theo Joshua ra ngoài chơi, mụ mụ bọn họ cũng không biết lúc đó Athill chạy lạc một mình, cho nên cũng không hỏi, mà Joshua cũng không nhắc tới. Tiểu Athill nhiều lúc ba hoa nói với mụ mụ mình gặp một alpha, nhưng người trong nhà cũng chỉ coi là lời nói của trẻ con, cũng không để ý.
Lúc cả nhà Joshua dùng cơm trưa, tên tivi đang trưc tiếp nghi thức duyệt binh trước hoàng cung Klappa.
Cô con gái thứ hai là Misha đang bưng bát cơm, hai mắt dán vào màn hình, nói với Joshua: "Ca, sao lúc này mà lại đi ra ngoài vậy, bỏ lỡ lễ duyệt binh rồi!"
Joshua còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, vừa gắp đồ ăn vừa không yên tâm nói: "Năm nào cũng như nhau, còn đẹp gì nữa!"
"Haiz, ca vừa rồi không có thấy được, nghi thức duyệt binh năm nay còn có diễn tập chắn đạn đó! Tấm chắn đạn cùng với đầu đạt hạt nhân chạm vào nhau nổ mạnh vô cùng hoành tráng nha! Còn có điện hạ Lezar, thiệt là đẹp trai chết người luôn!"
"Xì, ngừng hoa si! Ăn cơm nhanh đi, lát nữa còn phải cùng nhau đến xưởng lao động đó". Đại nữ nhi Sophie nghiêm mặt, gõ đầu Misha thúc dục.
"Tỷ à, sao vậy, hôm nay là ngày quốc khánh đó!"
"Liên quan gì với chúng ta!"
"Ngươi...haiz...thật không thú vị! Khó có thể nhìn thấy điện hạ Lezar mà, y rất ít xuất hiện trước truyền thông, lần gần đây nhât chính là lúc được phong tướng quân, cũng hơn cả năm rồi."
"Được rồi Misha, nhanh nghe lời ăn cơm đi."
"Mụ mụ nói thử xem, Athill nhà chúng ta sau này có thể nào tiến cung không?" Misha nói xong lại bắt đầu mơ mộng "Nếu có thể được điện hạ Lezar lựa chọn thì tốt quá!"
Mẫu thân vừa nghe Misha nhắc tới Athill, sắc mặt liền không dễ nhìn, cũng bởi vì cuộc sống áp lực mà gương mặt tiều tụy càng thêm già nua.
Đại tỷ Sophie buông bát đũa, dùng điều khiển từ xa tắt ti vi, xuất ra giọng nói uy nghiêm của trưởng tỷ: "Misha, ăn cơm, thứ không thuộc về chúng ta, không nên mơ ước."
Misha không hiểu vì sao trưởng tỷ và mẫu thân dễ nổi giận như vậy, trộm liếc nhìn Joshua ca ca, thấy ca ca cũng không hùa theo mình, không nói vài câu dí dỏm làm dịu không khí, liền thành thành thật thật buồn rầu ăn cơm, không dám nói tiếp nữa.
Từ sau khi phụ thân mất, Joshua trở thành nam nhân duy nhất trong nhà, đối với ba người phụ nữ thân thiết đã sớm quen. Hắn nhìn Athill ngồi bên canh ngoan ngoãn ăn cơm, ngắm đôi mắt đen lung liếng của nhóc, đặc biệt hiểu chuyện mà nhìn qua nhìn lại giữa mụ mụ và hai tỉ muội, không khỏi mỉm cười vươn tay ra, nựng gương mặt nhỏ tròn tròn của nhóc.
Tâm sự của mẫu thân hắn có thể hiểu được, bọn họ là gia đình bình dân cực thấp hèn, độ thuần huyết của Althill thế nào cũng vậy, nhưng cố tình nhóc lại xinh đẹp như vậy, vận mệnh về sau thế nào cũng có thể đoán được mấy phần.
Thế giới này thật tàn khốc, căn bản không có phép màu.
Nhưng mà thân làm ca ca, hắn cũng không muốn phá hỏng suy nghĩ ngây thơ trong lòng Misha, càng không muốn nhìn mụ mụ cùng tỷ tỷ ngày càng khô héo, bị gánh nặng cuộc sống bức bách đến điêu tàn. Bởi vậy mỗi một lần cãi vã trong nhà, hắn đều tận lực ba phải mà làm người hòa giải, nghĩ cách làm bon họ vui vẻ. Nhưng hắn cũng hiểu được, như vậy cũng không thay đổi được gì.
Bần cùng không thể thay đổi, đau khổ không thấy hết. Đại khái đó chính là tương lai dự đoán dành cho một nhà bọn họ.
Nhưng Joshua lại không cam tâm với kết quả này, hắn muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Bởi vậy cho dù phải gánh mức học phí cao, hắn cũng muốn cố gắng vào trường đại học tốt nhất, học khoa khó nhất. Không sợ trên lưng có mẫu thân già cả, tỷ tỷ vất vả, hắn cũng phải không ngừng leo lên trên, vĩnh viễn không phải lẫn lộn dưới đáy xã hội. Bởi vì hắn bức thiết muốn thay đổi, muốn cho ba người phụ nữ quan trọng nhất trong đời này về sau áo cơm vô lo, muốn đảm bảo tôn nghiêm cho đệ đệ mà hắn yêu thương nhất này.
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu, Joshua nhớ tới cái dù cứu sinh còn nằm trong cốp xe kia, làm ra một quyết định.
"Joshua, nghĩ cái gì vậy, sao không ăn cơm?" Mẫu thân thấy nhi tử cầm đũa mà không gắp, lo lắng hỏi: "Có phải gần đây lo lắng nhiều thân thể mệt mỏi hay không?"
"A, không." Joshua mỉm cười, đứng dậy, "Mụ mụ, ta ra ngoài một chút."
"Sao lại ra ngoài? Đi đâu?" Tỷ tỷ hỏi
"Ra thị trấn mua chút ít học cụ, chắc đến tối mới về, đừng chờ cơm ta!" Joshua nói xong liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Sau khi TTV cùng Athill tách ra, liền đi vào sâu trong rừng cây, lần thứ hai xác đinh xung quanh không có ai, mới dựa vào một gốc đại thụ nghỉ ngơi.
Mùi máu tươi nồng đậm vẫn luẩn quẩn trong miệng, ngực vô cùng đau đớn, hắn biết mình bị thương không nhẹ, không nên tiếp tục hoạt động. Kỳ thực vừa nãy gặp omega kia, sức lực hắn cũng đã hao tổn đến cực hạn, nhưng do TTV từng lập quá nhiều quy củ cho bản thân, cho dù rơi vào hoàn cảnh nào, cũng không thể lộ ra điểm yếu trước mặt ngươi khác, cho dù là nỏ mạnh hết đà, cũng tuyệt đối không để cho đối phương biết, cho dù "đối phương" có là một đứa nhóc trói gà không chặt.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, ăn một chút hoa quả dại đỡ đói, ở bên khe suối xử lý tốt vết thương, TTV phóng tầm mắt nhìn đến mấy tòa nhà cao tầng bên ngoài cánh rừng, có lẽ chính là thôn Henthal trong miệng đứa nhỏ kia.
Kỳ thực tới tận bây giờ TTV cũng cò nhiều điểm không thích ứng với thế giới này, ví dụ như suy nghĩ của hắn về thôn trang vẫn là đồng ruộng nhà tranh. Nhưng thế giới ngày nay so với nơi hắn từng sống trước kia tiên tiến gấp trăm ngàn lần, cái gọi là thôn xóm, cũng là nhà cao tầng san sát, giao thông vô cùng tấp nập.
Vấn đề khó giải quyết nhất với TTV lúc này, chính là tin tức tố trên người, một khi vào chỗ đông đúc, sẽ bị người khác phát hiện, như vậy, hắn không thể đi vào thôn, huống gì là bắt xe đến đế đô tiến vào hoàng cung Klappa.
Lúc TTV còn tại căn cứ Mai Tả, từng nghiên cứu rất nhiều về cách áp chế tin tức tố Omega. Thời điểm hắn ghe nói có thuốc ức chế tin tức tố omega, đã từng mừng như điên, nhưng sau khi tìm hiểu cẩn thận lại không khỏi thất vọng. Thì ra loai thuốc này chỉ có trong mấy tác phẩm văn chương, đều do người khác tưởng tượng ra thôi, không có thực.
Thực tế, đồ vật có thể che dấu tin tức tố chỉ có áo choàng cách ly, giống một loại trang phục bảo hộ, một loại hàng hóa hạn chế sử dụng thường được các alpha quý tộc mặc trong trường hợp đi đến những nơi cần che dấu thân phận, hơn nữa lúc mua còn cần người mua phải đăng ký, cung cấp đảm bảo, đủ loại hạn chế còn phải đóng phí sử dụng, dân chúng phổ thông hoàn toàn không thể rớ tới.
Bất quá TTV cúng không quan tâm chuyện đó, chỉ cần là đồ vật có thật trên đời, sẽ không thể nằm ngoài tầm tay hắn. Vấn đề mấu chốt hiện tại là, làm sao biết loại áo cách ly này có ở đâu.
Kế hoạch của TTV là, nhân dịp trước khi trời tối, trước tiên men theo rừng cây đi đến chỗ tiếp giáp thôn Henthal, sau đó chờ khi trời tối mới vào trấn, chi tiết tính sau.
Khi hắn tính toán xong, trong không khí lại có một tia tin tức tố dao động, TTV nghe rõ cường độ so với người khác mạnh hơn rất nhiều, bởi vậy trước khi đối phương phát hiện ra mình phải khống chế hắn.
Hắn bất động thanh sắc đi lên phía trước, khoảng cách người kia đi theo sau hắn càng lúc càng gần, bỗng nhiên một cái lắc mình, nhảy lên một cây đai thụ.
Xung quang rừng cây rất ít có người lui tới, Joshua đậu xe gần chỗ tìm được Athill, lần theo dấu chân để lại đi theo vào rừng, vốn cho rằng sẽ gặp được tin tức tố alpha, không nghĩ tới, càng đi sâu vào rừng, lại nghe được một cỗ omega tin tức tố trong lành.
Nghi vấn trong lòng càng ngày càng nhiều, khi đi vào một chỗ trống trải, hắn nhận ra tin tức tố ở chỗ này càng nồng đậm, dấu chân trên đất biết mất không còn, cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua sau lưng, có tiếng động, đang muốn quay đầu lại, một thanh kiếm laser đã kê lên trên cổ..