Song hướng dấu hiệu giữa alpha và omega mang đến cảm giác thật kỳ lạ.
Loại cảm giác thân thể từ nay về sau hòa thêm vào một sinh mệnh khác, vừa ấm áp vừa nặng nề. Bởi vì biết trên thế giới này sẽ có một người cùng chia sẻ mọi thứ với mình, cảm thấy không còn cô đơn tịch mịnh, nhưng đồng thời cũng gánh vác thêm sinh tử của một ngừơi mà tạo thêm một gánh nặng trách nhiệm.
Đồng sinh cộng tử, tử nay về sau không chỉ đơn giản là thề non hẹn biển, mà đã là khế ước rằng buộc tánh mạng.
Thẩm Tu Vân ngủ thật sâu, khi mở mắt ra, trong nham động vẫn u ám không rõ ngày đêm như cũ, khoáng thạch phát ra ánh sáng xanh tím khảm trên vách động là nguồn sáng duy nhất của nơi này. Ánh sáng nhu hòa chiếu vào mặt nước, phản xạ bàn bạc, lại ánh lên vách động, cả thế giới như được bao phủ trong ánh sáng huyền ảo mơ mộng tuyệt vời.
Nam nhân trước mặt vẫn chưa tỉnh dậy, gương mặt anh tuấn sát gần ngay bên, thậm chí chóp mũi hai người có thể nhẹ nhàng đụng vào nhau.
Thẩm Tu Vân từng hỏi Lezar: "Ngươi thật sự có thể ở lại chỗ này sao?"
Lúc đó Lezar trả lời: "Ta đã làm xong việc cần làm, hiện giờ người duy nhất mà ta không buông tay được, giữ ta lại đây."
Giờ phút này, Thẩm Tu Vân cảm nhận hương vị quen thuộc của đối phương, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của y, không khỏi gợi lên khóe môi, kề sát lại hôn lên đôi môi kia. Vốn dĩ chỉ muốn nhẹ nhàng lướt qua, nhưng không ngờ lại bị đối phương dùng sức hôn trả lại, xoay người áp lên.
Ban đầu Thẩm Tu Vân vẫn chưa cảm thấy được thân thể mình có gì khác thường, hai người cùng hôn nhau, trong lúc vô tình hé mắt nhìn, Thẩm Tu Vân mới đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đẩy Lezar ra, ngồi dậy.
Bị vô tình đẩy qua một bên, Lezar bất mãn lầm bầm một tiếng, đưa tay qua sờ a sờ, trực tiếp mò vào giữa hai chân Thẩm Tu Vân, lại bị hắn hất tay về.
Lezar rốt cuộc mặc kệ, nghiêng qua, có chút tức giận nhìn Thẩm Tu Vân, "Tu Vân, ngươi làm cái gì?"
"Ngươi không phát hiện chuyện gì sao?" Thẩm Tu Vân nhảy xuống khỏi khối nham thạch vẫn được hai người bọn họ lấy làm giường, thuận tay nhặt lên quần của Lezar mặc vào.
Ban đầu Lezar vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến lúc nhìn thấy quần áo của mình bị Thẩm Tu Vân chiếm lấy, lại nhìn lên lồng ngực trắng nõn rắn chắc của hắn, mới trừng mắt nhìn.
"Sương đâu? Sao lại không còn sương đen nữa?"
"Ta cũng không biết." Thẩm Tu Vân lắc đầu, lưu loát kéo khóa quần gài thắt lưng, cúi đầu nhìn hai tay của mình.
"Chẳng lẽ là do chúng ta đã cho nhau dấu hiệu?" Lezar đứng lên đi vòng quanh Thẩm Tu Vân nhìn kỹ từ trên xuống dưới, chỉ thấy sương mù được tạo thành từ các mảnh gen vốn dĩ phải vây quanh bốn phía bao bọc thân thể hắn, thế nhưng tất cả đều biến mất không còn!
Thẩm Tu Vân hơi cau mày, cảm thấy chuyện này quả thực như là mơ.
Từ khi hắn chọn lựa trở thành cơ thể mẹ, sương đen đại diện cho nguồn sống của trùng tộc kia vẫn luôn theo hắn như hình với bóng, dù làm cách nào cũng không bỏ được. Chúng nó hợp với thân thể hắn, tựa như nhiệt độ cơ thể hay là tin tức tố vậy. Một khi mảnh gen gặp được máu của omega sẽ hình thảnh thể sống mới, trùng tộc sẽ sinh sôi nảy nở. Năm đó hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình gọi toàn bộ trùng tộc quay về, đuổi vào lỗ trùng, làm sao có thể để bọn chúng ngóc đầu trở lại? Bởi vậy Thẩm Tu Vân vẫn luôn rời đàn sống một mình, tránh tiếp xúc với omega. Hơn một năm này, cho dù không vui, nhưng cũng đã chấp nhận vận mệnh như vậy, hắn tuyệt không nghĩ tới một ngày nào đó đám sương đen kia sẽ biến mất.
Nếu sương đen kia không còn nữa, vậy có nghĩa thế nào? Hắn không còn là cơ thể mẹ nữa sao?
"Nhất định là như vậy, Tu Vân! Alpha và omega cho nhau dấu hiệu là có thể chống lại sự ăn mòn của trùng tộc, nếu vậy vì sao cơ thể mẹ cùng với người khác cho nhau dấu hiệu lại có thể không hiệu quả chứ?" Lezar càng nói càng hưng phấn, đôi mắt xám tràn đầy vui mừng. "Có lẽ cơ thể mẹ của trùng tộc còn có tính đảo ngược, Tu Vân, ngươi tự do!"
Lezar thật cao hứng, nhưng Thẩm Tu Vân lại đột nhiên biến sắc.
"Ngươi có cảm thấy trong cơ thể có cái gì khác thường không?"
Lezar sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra phản ứng này của Thẩm Tu Vân có nghĩa gì.
Không sai, bên trong cơ thể y còn có thể sống sơ cấp của trùng tộc, trước đây vì mẫu thân y là cơ thể mẹ, đám trùng thể kia không thể tổn thương y được, sau này mẫu thân y chết đi, y cũng sắp bị trùng thể ăn mòn, nhưng Thẩm Tu Vân lại vì y mà lựa chọn trở thành cơ thể mẹ, để cho y lại có được sự bảo hộ. Vậy nếu Thẩm Tu Vân không còn là cơ thể mẹ, như vậy thể sống sơ cấp trong cơ thể y có phải sẽ lại lần nữa mất đi ràng buộc? Có phải y sẽ lại bị ăn mòn?
Việc nghĩ đến đầu tiên cư nhiên không phải là mình mà lại là đối phương, điều này làm cho Lezar cảm thấy có chút ngọt ngào, chân mày nhướn lên, bước đến nắm tay Thẩm Tu Vân, cười nói: "Quan tâm ta như vậy?"
Thẩm Tu Vân cảm thấy Lezar không biết phân biệt, lúc này mà vẫn còn có thể nói giỡn, hừ một tiếng hất tay y ra: "Ngươi chết ta cũng không sống được, nếu không ta để ý chuyện này làm gì?"
Lezar biết muốn nghe Thẩm Tu Vân nói một lời dịu ngọt quả thực còn khó hơn lên trời, nếu đã biết hắn là người thế nào, đương nhiên cũng hiểu rõ hắn, sẽ không để ý mấy chuyện này, vì vậy vội cười nói: "Đừng gấp, thân thể ta không có gì khó chịu, song hướng dấu hiệu có tác dụng lên cả alpha và omega, nếu ngươi không sao, có lẽ ta cũng vậy."
Thẩm Tu Vân nghĩ nghĩ, nói: "Không được, như vậy quá nguy hiểm, ngươi lập tức quay về tinh cầu Lama, chuẩn bị tiến hành trị liệu lọc máu đi."
Một năm trước khi Thẩm Tu Vân vừa trở thành cơ thể mẹ, kỳ thật Lezar có thể tiến hành trị liệu lọc máu, nhưng thời điểm đó nếu loại bỏ hoàn toàn thể sống sơ cấp của trùng tộc, thì những tác dụng tối ưu hóa của thể sống sơ cấp trong cơ thể y cũng sẽ biến mất. Miệng vết thương vừa khép sẽ lại rạng nứt, tổ chức tế bào đã được chữa trị sẽ lại suy kiệt, thị lực cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi vậy Ssard và Lauren mới không lọc máu trị liệu cho Lezar, muốn thân thể y được trùng tộc giúp khang phục thêm một ít, dù sao y cũng không giống với những alpha khác, bởi vì có sự bảo hộ của cơ thể mẹ, không bị hạn chế bởi 48 giờ sau khi bị ăn mòn. Nhưng tình huống hiện nay như vậy, liền không thể không coi trọng.
Không ngờ, Lezar lại nói: "Bắt ta quay về? Vậy còn ngươi?"
Thẩm Tu Vân nói: "Trước khi làm rõ chân tướng, ta không thể tùy tiện quay về xã hội nhân loại."
"Được, ngươi không về, vậy ta cũng không đi, ở lại đây với ngươi."
"Đây không phải là lúc hành xử theo cảm tính."
"Tu Vân cảm thấy ta là người hành xử theo cảm tính sao?" Lezar hỏi lại, sau đó lại giống như là nam châm, bám riết không tha mà dính lên người Thẩm Tu Vân, từ sau lưng ôm chặt hắn: "Ta chỉ muốn nói, cho dù ta quay về tiếp thu trị liệu thì sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng không sống được. Mặc kệ là ai trong chúng ta có chuyện, người còn lại cũng không sống được, vậy không bằng quý trọng thời gian chung sống còn lại. Tu Vân, nghĩ đến đám trùng rất mệt mỏi, giao tiếp với những người không liên quan cũng rất mệt, hiện tại trong mắt ta chỉ có thể nhìn thấy một người, trong lòng cũng chỉ có một người. Năm rộng tháng dài tâm lực tiêu hao quá độ, không bằng tranh thủ sớm chiều khoái hoạt tiêu sái. Hai đời hai kiếp gặp lại, qua một ngày liền thiếu một ngày, ta sao có thể lãng phí thời gian?"
Khi Lezar nói những lời này, nét mặt rất nghiêm túc, Thẩm Tu Vân quay lưng về phía y, tuy rằng không thể nhìn thấy ánh mắt y, lại có thể cảm nhận được nhịp tim vững vàng của y, không kiềm lòng nổi mà bị y ảnh hưởng, thần kinh đang căng thẳng cũng từ từ trầm tĩnh lại.
"Tranh thủ sớm chiều khoái hoạt tiêu sái?" Thẩm Tu Vân thấp giọng lặp lại.
"Ân, ngươi và ta. Được không?"
Đúng vậy, ngay cả thân phận lúng ta lúng túng như hắn đây, đến tột cùng có thể sống đến ngày nào, sống bằng cách nào cũng không biết, lại có tên ngốc nguyện ý lập một khế ước sinh tử cùng hắn, còn muốn thêm gì nữa? Bọn họ đều là những kẻ điên cuồng nhất, làm những chuyện cực đoan nhất, vậy cứ đơn giản phóng túng đi. Cho dù chỉ còn sống một ngày, cũng phải sống tiêu dao khoái hoạt.
"Như vậy, không biết thất điện hạ muốn loại khoái hoạt tiêu sái nào đây?" Thẩm Tu Vân mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người phía sau, thần sắc kiệt ngạo trên gương mặt, giờ phút này thế nhưng mang theo mấy phần khiêu khích mị hoặc.
"Ngươi cứ nói xem?" Lezar rốt cuộc nhịn không được, một hơi cắn lên vành tai Thẩm Tu Vân, đẩy hắn lên tưởng, ngọn lửa nghẹn uất lúc ban sáng bức thiết yêu cầu phát tiết, tay không thành thật sờ tới sờ lui trên người Thẩm Tu Vân, bắt đầu cởi dây lưng quần hắn.
Kỳ thật về mặt tâm lý, Lezar vẫn cực thích Thẩm Tu Vân lúc vẫn còn bị sương đen bao phủ, vì khi đó Thẩm Tu Vân không mặc quần áo, tay đưa ra liền đụng ngay vào da thịt mịn màng, nào có phiền toái như bây giờ.
Hai người đang cao hứng, ngươi ôm lấy vai ta, ta tách ra chân ngươi, đã sắp đến bước mấu chốt, lúc này đột nhiên có âm thanh đích đích vang lên, vang vọng trong hang động.
Lezar: "..."
Thẩm Tu Vân: "..."
Sau khi hai người gặp nhau, đây là lần đầu tiên nghe được âm thanh liên quan đến nền khoa học kỹ thuật của nhân loại. Lezar vốn dĩ không muốn để ý tới, trong lòng chỉ chứa toàn ý tưởng cách thức ăn mỹ nhân, tên đã lên dây không thể không bắn, không ngờ lúc này tứ phía lại truyền đến một tiếng vang thật lớn, cả hang động đều run lên ầm ầm, vô số đá vụn rơi xuống.
Lezar thầm chửi một tiếng, đỏ mắt ngẩng đầu lên khỏi hõm vai của Thẩm Tu Vân, răng cắn môi đến phát ra sâm sâm hàn quang.
"Đi xử lý."
Thẩm Tu Vân thuận thế ngồi lên dựa vào vách hang, dùng tay lau cọ môi, hất cằm nói. Một bộ dáng biếng nhác lại thiếu kiên nhẫn khiến Lezar nhìn thấy đều muốn hộc máu.
Quan quân vận chuyển "vật tư thăm dò" rốt cuộc cũng nhận được cuộc điện thoại của hoàng đế bệ hạ, không khỏi rùng mình, cảm giác tựa như có làn sóng âm hàn cực đại xuyên qua điện thoại thấm qua tay hắn lan tràn khắp cơ thể.
"Bệ..Bệ hạ?"
"Chuyện gì, nói."
Thanh âm Lezar thực đen, về phần vì sao phải dùng từ "đen" để hình dung thanh âm, vị quan quân này cũng không rõ ràng lắm.
"Chuyện kia, phó tổng thống tiên sinh đã làm xong, cho người đưa tới tất cả đồ vật mà ngài yêu cầu, còn có phi thuyền lữ hành, ngài có muốn giữ lại một đội thuyền viên hay không..."
"Đề đồ lại, các ngươi có thể đi, thay ta vấn an Joshua."
Quan quân vểnh tai cẩn thận lắng nghe, cảm thấy hoàng đế bệ hạ của bọn họ lúc này là đang cắn răng mà nói, không khỏi quan tâm hỏi han: "Bệ hạ, ngài không có việc gì chứ? Nghe nói một mình ngài đi vào trong hang động, còn vào tầng sâu mà máy móc cũng không vào được. Nghe người ở đây nói, không hiểu vì sao lúc trước đây mọi tín hiệu đều bị chặn, hiện giờ lại hoạt động bình thường, đã nhiều ngày không liên lạc được với ngài, tất cả mọi người đều rất lo lắng, bệ hạ, vì đế quốc, vì tất cả con dân của ngài, ngài cũng phải chú ý thân thể của mình a, có cần ta đi vào với ngài hay không..."
"Ta nói, để đồ lại, rời đi! Đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai!"
"Nhưng mà, bệ hạ..."
"Đừng phiền ta! Ta cần thanh tĩnh!"
Lời hỏi han ân cần của quan quân còn chưa nói hết, đã bị hoàng đế vô tình đánh gãy, tắt máy. Quan quân cảm thấy có chút tổn thương, bất quá hắn vẫn bào chữa cho hoàng đế kính yêu: haiz, Lezar bệ hạ vì sự phồn vinh cường đại của đế quốc không tiếc lo lắng hết lòng, hoàng cung tiện nghi thoải mái như vậy lại không ở, nguyện ý ra ngoài phiêu bạc chịu khổ, thật sự là một vị hoàng đế tốt trăm năm khó gặp! Cho dù có nóng này một chút, cũng có thể thông cảm.
Bởi vì sương đen trên người Thẩm Tu Vân biến mất, toàn bộ khu vực quanh hang động đã mất đi hiệu quả chắn năng lượng, nhóm thợ mỏ đã chịu đủ nổi khổ máy móc không hoạt động quả thực kích động đến rơi lệ đầy mặt, sôi nổi thúc đẩy các loại máy công suất lớn tiền hành đào bới, khiến cho một vị hoàng đế an nhàn và một vị tổng thống trên danh nghĩa không còn cách nào an tâm "làm việc" tiếp.
Vì thế, hôm sau, trời còn chưa sáng.
Trên tiểu hành tinh vừa mới phát hiện này, nhóm nhân viên khai thác vất vả cần cù vì quặng nhiên liệu cơ giáp thông minh trong truyền thuyết còn đang say ngủ, đột nhiên nghe được một trận âm thanh gầm rú, ánh sáng mạnh bao phủ toàn bộ ký túc xá giản dị tạm bợ, đến khi mọi người kịp phản ứng, vọt lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thế nhưng phát hiện phi thuyền lữ hành hoàng gia đáp bên cạnh mỏ đã không còn đứng yên! Nó đang từ từ bay lên, mang theo một dải ánh sáng cắt qua phía chân trời, biến mất vào vũ trụ.
"Lezar bệ hạ!" Có người la lớn.
"Lezar bệ hạ đi rồi sao? Ngài đến nơi khác thăm dò nghiên cứu sao?"
Lúc này quan quân phụ trách vận chuyển cũng kéo áo ngủ bước ra khỏi phòng mình, vừa nghe nói bệ hạ đã điều khiển phi thuyền bay đi, nhất thời gấp đến độ giơ chân.
Trời ạ trời ạ, ngày hôm qua lúc dỡ hàng có mười thùng bị công nhân mang lầm đi rồi, sau mới phát hiện đó đều là quần áo chuẩn bị cho bệ hạ! Vốn là hôm nay sẽ bảo người khiên về lại, không ngờ bệ hạ lại đi sớm như vậy.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hiện giờ chỉ có cầu nguyện, trước khi ngài đến được hành tinh có người ở, đừng phá nát trang phục trên người.