Tiết A Ất đẩy cánh cửa dày nặng ra, Thúy Thúy thò đầu nhìn vào trong, không nhịn được “á” một tiếng: “To quá.”
Bước vào cổng là một khoảng sân rộng rãi chừng trăm bước, cửa thùy hoa cuối sân sơn son, đẩy ra đi vào lại là một sân khác còn rộng hơn sân trước, hai đằng đông tây bao bọc bởi hai chái nhà vuông vắn. Băng qua sân trong là sảnh chính, vào trong nữa còn có một sân nhỏ, vây chung quanh là dãy nhà sau và phòng ngách cho người làm ở.
Mở một cánh cửa ra còn có cánh cửa khác, mái hiên khắc thụy thú liên miên nối tiếp, tựa trận đèn lồng cửu khúc bày trên đường phố dịp tết Nguyên Tiêu, làm người ta hoa cả mắt.
Thúy Thúy trợn tròn mắt, một đường vào trong đầu váng mắt hoa, lẩm bẩm: “Rộng quá đi mà…”
So với thuyền ô bồng chật hẹp, nơi này quả thật là cõi cực lạc.
Thúy Thúy quay sang nhìn Tiết A Ất: “Ca ca, chúng ta có thể sống ở đây thật à?” Không đợi hắn trả lời đã kịp nhớ ra: “Á, không phải chúng ta, không có em, có hai người thôi.”
Người ta còn chưa tiếp lời tự mình đã đỏ mặt trước, trên đường tới nhà mới cô đã nghe Tiết A Ất nói ngày cưới đã định.
Tiết A Ất buồn cười: “Thích chỗ này thì thành thân rồi về nhiều mấy chuyến, cửa nhà luôn rộng mở đón em.”
Tòa nhà ba sân này vốn là của một phú hộ, sau khi làm ăn phát đạt, chủ nhà bán đi đổi sang một căn nhà lớn hơn nhưng đối với nhóm Tiết A Ất mà nói thì lại quá rộng, rộng đến trống trải, nói chuyện đi lại đều có tiếng vọng.
Quản sự vương phủ dẫn họ tới nhà mới cất lời: “Nếu Tiết đại lang chê nhà không có hơi người thì cứ việc sang chỗ cò buôn mua người ở, tiền bạc ghi sổ báo vương phủ. Từ sớm vương gia đã dặn dò vậy rồi.”
Trên đời chẳng có mối buôn bán nào chỉ kiếm lời không, huống hồ là dao thớt ban ơn cho thịt cá, cái kiếm được hôm nay ngày mai sẽ phải trả lại gấp bội.
“Xin hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến vương gia.” Tiết A Ất khước từ, “Chuyện này không gấp, đợi một khoảng thời gian nữa hẵng bàn.”
Quản sự không khuyên thêm, bưng một hộp gỗ mở ra, bên trong đặt một xấp ngân phiếu dày phải đến mười hai tờ. Ngón cái chấm nước bọt, quản sự đếm ngay trước mặt Phùng Thiếu Mị một lượt rồi đưa hộp gỗ cho nàng: “Tổng cộng một ngàn lượng, đều ở trong này.”
Thấy Phùng Thiếu Mị không có ý kiến gì khác, bèn cáo từ rời đi.
Đợi người đi rồi, Thúy Thúy kéo tay Phùng Thiếu Mị: “Phùng tỷ, đi xem chợ phiên được không ạ?”
Phùng Thiếu Mị đang thất thần nhìn chằm chằm ngân phiếu trong hộp gỗ, bị kéo vậy thì hoàn hồn, ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt như con trẻ của Thúy Thúy, chợt cười thành tiếng: “Được.”
Thúy Thúy sửng sốt: “Sao ạ?”
Phùng Thiếu Mị lắc đầu, đóng “cạch” hộp gỗ: “Đi thôi.”
Thúy Thúy quay đầu lại hỏi Tiết A Ất: “Ca ca, anh có đi không?”
Tiết A Ất xua tay, mò mấy tờ ngân phiếu ra đưa cho Phùng Thiếu Mị: “Hai người đi thôi, chơi vui vẻ.”
Phùng Thiếu Mị không nhận, lắc lắc hộp gỗ trong tay: “Tôi có mà.”
Chuyến này nhọc nhằn nhiều công lao cao, Giang Đô vương cũng ban cho ban thưởng cho Tiết A Ất không ít tiền bạc. Tiết A Ất nói: “Dùng của tôi.”
Phùng Thiếu Mị nhìn hắn, nhận ngân phiếu.
Tiết A Ất đưa mắt nhìn họ rời đi, tiếng hai cô gái chuyện trò nhanh chóng đi xa, hắn trở lại khoảng sân trống trải, bỏ hộp đao trên lưng xuống đất.
Cát Sinh đứng một bên thấy vậy bèn cởi bọc quần áo tìm cục đá mài đao đưa tới.
Tiết A Ất cảm ơn, ngồi xồm xuống mở hộp đao ra, tám thanh đao dài ngắn khác nhau xếp thành một hàng, mặt đao trần trụi bóng loáng. Đao có tốt nữa không mài cũng cùn, đầu ngón trỏ lướt qua từng thanh đao, hắn lựa thanh cùn nhất lên.
Khi Tiết Côn Ngọc còn sống, Tiết A Ất ghét nhất nhìn ông mài đao, người mất rồi lại thành ra mỗi lúc bất an đều muốn nghe tiếng mài đao có quy luật ấy.
Trong nhà mới có một cái ao, Tiết A Ất đứng ở mé nước rửa sạch đá mài, ôm trong lòng ngồi xuống hòn non bộ. Nhấc thanh đao ngâm trong ao ra, vẩy bớt nước, hai tay cầm đao, ngón trỏ tay phải ấn đầu dưới thân đao, ngón cái tay trái ấn đầu trên thân đao.
Lưỡi đao hướng ra ngoài, hơi nghiêng, mài lên đá mài đao thấm nước đen nhánh theo hướng từ trong ra ngoài: “Cheng!”
Tiết A Ất mở miệng: “Muốn nói gì cứ nói đi.”
Cát Sinh thõng tay đứng bên cạnh, năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm, yết hầu lăn lăn: “Tiết đại ca… Đệ muốn sang nhà họ Thôi cùng Thúy Thúy.”
Tiếng mài đao thoáng ngừng, Tiết A Ất nghiêng đầu nhìn sang, nhấn mạnh từng chữ: “Cát Sinh, Thúy Thúy sắp lấy chồng rồi.”
Đàn ông đối mặt với đàn bà thường mềm mỏng hơn mấy phần, đàn ông đối mặt với đàn ông thì là lúc phân định cao thấp ai mạnh ai yếu.
Cát Sinh vẫn luôn hơi sợ Tiết A Ất, hắn không giống họ. Chẳng hạn như bây giờ vậy, Tiết Côn Ngọc mài đao chỉ là để mài đao, lúc Tiết A Ất mài đao thì lại như đang nhìn cái gì đó khác – một cái gì đó mà cậu và Thúy Thúy, thậm chí là Tiết Côn Ngọc, đều không thể chạm vào.
Đốt ngón tay bị bóp trắng bệch, Cát Sinh liếm môi: “Đệ biết.”
Tiết A Ất nói: “Ngẩng mặt lên, nhìn tôi.”
Cát Sinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiết A Ất nhìn cậu chằm chằm một hồi rồi cúi đầu tiếp tục mài đao, tiếng “cheng cheng” trên tay liên miên không dứt: “Bảo vệ nó cho tốt.”
Bữa tối rất phong phú, cá mè hấp, rau yến mẫu đơn, cật xào song sắc và cá phủ miến sấy, Thúy Thúy không xuống bếp, đều là thức ăn nóng mua từ tửu lâu bên ngoài về, thức ăn Lạc Dương chính tông.
Tiết A Ất lấy nữ nhi hồng còn dư lại ra, mỗi người một chén rót sạch, lắc vò rượu cũng không ra được nửa giọt nào nữa.
Thúy Thúy bưng chén lên đầu tiên: “Mừng nhà mới!”
Tiết A Ất cười, cầm chén sành lên theo, giơ cao vượt đầu: “Mừng nhà mới!”
Phùng Thiếu Mị và Cát Sinh cũng nâng tay, bốn chén sành chụm lại như đóa hoa nở rộ thu về làm nụ: “Đinh!”
Chén rót quá đầy, sánh ra bàn.
Bữa cơm đầu tiên sau khi bước chân đến Lạc Dương ăn rất tận hứng, ban ngày Thúy Thúy quá hưng phấn, lúc này mí mắt đã díp hết lại, còn sớm đã đi ngủ rồi. Phùng Thiếu Mị cũng mệt mỏi rã rời, nhà đã lâu không có người ở, đồ đạc phủ bụi, đến phòng ngủ quả thật nhìn không nổi, bèn bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ cả phòng đông lẫn phòng tây.
Xong việc thì đã là cuối giờ Hợi, mí mắt nhức nhối, ứa cả lệ.
Phùng Thiếu Mị ngẩng đầu lên, trong sảnh chính vẫn để đèn sáng trưng.
Lúc nàng đẩy cửa đi vào, Tiết A Ất đang chong đèn lau thanh đao trong tay, không phải đao Tiết Côn Ngọc để lại mà là thanh trường đao không bao Tiết A Ất mang theo vào lần đầu tiên họ gặp nhau.
Phùng Thiếu MỊ ngồi xuống bên bàn bát tiên, cầm kéo lên gảy bấc nến, ánh nến tối mờ bỗng chốc rực sáng: “Sao phải đổi?”
Cả buổi chiều Tiết A Ất chỉ mài tám thanh đao trong hộp đao, còn tưởng hắn sẽ chọn một thanh đi giết người.
“Đây là thanh đao tôi cướp được từ tay đối phương vào lần đầu giết người.” Tiết A Ất giơ trường đao lên ngang mặt mình, ánh nến chiếu mặt hắn lên mặt đao, mơ hồ mà biến dạng, “Giết người dùng thanh này vẫn hơn.”
Hắn không muốn vấy bẩn tâm huyết cả đời của Tiết Côn Ngọc.
Mệt mỏi dâng lên, Phùng Thiếu Mị há miệng ngáp. Nàng xem đồng hồ nước trong góc tường, đã là canh ba, bèn chào Tiết A Ất: “Đi đường cẩn thận, tôi nghỉ ngơi đây.”
Đến trước cửa, chợt nhớ ra điều gì, ngoái lại hỏi: “Tôi ngủ phòng tây, anh ngủ phòng đông nhé?”
Tiết A Ất không để tâm: “Cô sắp xếp là được.”
Nửa đêm, mọi âm thanh lắng xuống, chỉ có ánh nến chập chờn làm bạn.
Hắn ngồi trơ trước bàn bát tiên hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng phu canh gõ mõ trúc “cộc cộc” ngoài đường, dài giọng hô: “Ma to ma nhỏ ngồi thành hàng, đã canh tư…”
Tiết A Ất xách thanh trường đao lưỡi trần lên, duỗi tay về phía cây nến, lòng bàn tay quay vào ánh lửa, thổi nhẹ một cái, lập tức chìm vào bóng tối.
Phố Tẩu Mã cánh nhà mới không xa, đi nửa khắc là đến, hắn tránh lính tuần xách đèn lồng, ẩn thân trong bóng tối của những ngôi nhà san sát. Đường phố không một bóng người, cách thời gian giao hẹn còn một nén nhang.
Đầu phố đặt đài nhật quỹ, kim quỹ nhỏ dài “răng rắc” chỉ vào giờ Sửu một khắc.
Người tới xuất hiện đúng giờ, là một thanh niên dáng vẻ vô lại, tuổi trên dưới ba mươi, trán rộng, mày như đao khắc, mặt như một con cáo ranh mãnh. Nửa thân trên ở trần, hông buộc dải vải đỏ tươi, trên vai khiêng một thanh kiếm lá liễu tối màu.
Mắt rất nhọn, liếc cái đã tóm được người: “Chao, vị này chính là Tiết đại lang phải không?”
Tiết A Ất đi ra khỏi bóng tối, đối mặt với hắn: “Phải.”
“Tại hạ Thạch Lãng, chắc chắn anh chưa nghe nói đến bao giờ, tôi là nhị đệ tử của Hoài Vô Nhai, sư đệ của Tô Ngạo.” Người tới cợt nhả hỏi, “Anh tên gì thế? Tô sư huynh chỉ nói với tôi là hợp tác cùng một vị đại lang họ Tiết, đến tên cũng không cho tôi biết.”
Tiết A Ất không thích người mồm mép tép nhảy, thoáng dừng rồi mới mở miệng: “Tiết A Ất.”
“Tên nghe quái thế, vậy gọi anh là A Ất nhé.” Thạch Lãng xoay người đi về phía đầu phố, ra hiệu bảo Tiết A Ất đuổi theo, “A Ất, sao cha mẹ anh lại lấy tên này cho anh vậy?”
Còn lắm lời hơn giọng vịt đực trước kia, xưa nay Tiết A Ất vốn kị thân thiết với người quen biết sơ sơ, trong lòng không thoải mái, người này quả thật không ăn rơ với hắn.
Vừa mới đến đây, đối phương lại là nhân vật quan trọng của Vô Nhai Tông. Thúy Thúy sắp thành thân, Tiết A Ất không muốn đắc tội người ta về mặt này, đành nhẫn nhịn trả lời: “‘Ất’ là thiên can thứ hai, cha tôi mong tôi sống tự tại, chớ cưỡng cầu thành công.”
Thạch Lãng kinh ngạc quay đầu: “Lần đầu tiên gặp người không mong con cái thành rồng thành phượng đấy, lệnh tôn thật là người kì diệu.”
Trong lúc nói chuyện đã đi tới đầu phố, hai người kề vai cùng đi, không đợi Thạch Lãnh chuyển hướng, Tiết A Ất đã nhấc chân rẽ sang trái trước.
Dừng bước, Thạch Lãng nhanh chóng bắt kịp, nhìn hắn rất hứng thú: “Nghe Tô sư huynh nói đây là lần đầu anh tới Lạc Dương, hóa ra anh biết đường đến phủ Tạ thừa tướng à?”
Bị lời này quấy nhiễu trận tuyến, lúc bước chân ra Tiết A Ất đã cảm thấy không đúng.
Đang định nói mấy câu gỡ gạc, lại nghe đối phương chuyển chủ đề: “Hôm nay cần giết con thứ nhị phòng phủ họ Tạ, Tạ gia ngũ lang Tạ Hồng. Anh biết học trò cưng của Tô sư huynh, Tạ Thiêm không? Tạ Hồng là em họ nó, năm nay vừa tròn mười lăm, không bì được với Tạ sư điệt, chút võ công kia cùng lắm chỉ để cường thân kiện thể thôi…”
Thạch Lãng xòe tay ra với Tiết A Ất: “Không phải chuyện cực nhọc gì.”
Vỗ đầu như nhớ ra cái gì, hắn mò một tấm ngọc bội dương chi ra đưa tới: “Giết người xong nhớ đặt cái này bên cạnh.”
Tiết A Ất nhận lấy: “Gài tang vật giá họa?”
Thạch Lãng búng tay: “Trúng phóc!”
Còn vì sao Giang Đô vương phải giết một thiếu niên chưa cập quán thì Thạch Lãng không giải thích, Tiết A Ất cũng không có hứng muốn biết, hắn chỉ hoàn thành bổn phận của mình.
Đến phủ Tạ tướng, dinh thự rộng lớn lặng như tờ, loáng thoáng có thể nhìn ra náo nhiệt hưng thịnh lúc ban ngày.
Phủ thừa tướng có năm sân, to hơn nhà mới Giang Đô vương tặng vài lần, Tiết A Ất đi mà váng đầu. Thạch Lãng thì lại xe nhẹ đường quen, dẫn hắn tránh gia đinh gác đêm, đi tới một sân nhỏ phía đông.
Thạch Lãng canh ngoài cửa, hất cằm vào trong, ý bảo Tiết A Ất vào.
Trong nhà tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở lúc trầm lúc bổng. Mắt đã sớm thích ứng với bóng đêm, Tiết A Ất khẽ chân, im hơi lắng tiếng đi vào gian ngoài, vòng qua a hoàn gác đêm đang gà gật.
Cẩn thận đẩy cửa ra, trục cửa vang khẽ một tiếng: “Két.”
Có người trở mình, áo quần cọ xát với chăn đệm phát ra tiếng loạt xoạt, vào tai Tiết A Ất nghe như sấm nổ. Tay đẩy cửa khựng lại giữa không trung, hắn đứng yên trong bóng tối nín thở tập trung tinh thần.
Tiếng hít thở trong ngoài cửa thông thuận vững vàng.
Tiết A Ất chậm rãi phun ra một hơi, lách người qua khe cửa mở rộng chừng nửa người. Giường trong phòng đối diện với cửa sổ mở hé, ánh trăng lờ mờ rơi lên má người trên giường, đủ để nhận rõ mặt người.
Lúc tới, Thạch Lãng đã cho Tiết A Ất xem tranh, đúng là Tạ Hồng.
Vầng trán thằng bé choai choai này đong đầy nét trẻ trung, tướng mạo khá hiền hòa, đáng tiếc số không sống được lâu. Tiết A Ất tháo trường đao sau lưng xuống, nhắm vào yết hầu thiếu niên, đâm đao xuống.
Lúc mũi đao rơi trên không, chẳng biết là tình cờ hay cảm nhận được nguy cơ sinh tử trong khoảnh khắc, Tạ Hồng bỗng mở mắt.
“Phụt!”
Lưỡi đao sắc nhọn cắm vào yết hầu yếu ớt, mổ phanh da, đâm sâu vào xương thịt.
Đao này quá nhanh, sau ba hơi thở vết thương mới rỉ máu, thiếu niên hãy còn mở mắt, nhìn Tiết A Ất trừng trừng.