Thích Eo Nhỏ

Chương 73




Ánh mắt Tân Quỳ kiên định nhìn chằm chằm từng hành động của người giúp việc.

Cô không dừng lại giây phút nào, cũng không chớp mắt, giống như bị đông cứng.

Dáng vẻ như vậy của cô khiến Charlie nhìn sang, “Sao thế Quỳ, có phải cô không thoải mái không?”

Tự dưng bị hỏi, lúc này Tân Quỳ mới chuyển tầm mắt, “Hả?”

“Tôi thấy cô hơi buồn bã.” Ánh mắt Charlie ôn hòa, giọng nói giống như đang trò chuyện với con gái của ông, “Tối qua ngủ không ngon à?”

Tân Quỳ vội vàng khoát tay, “Không đâu, bây giờ tinh thần của tôi đang rất phấn chấn.”

Charlie mỉm cười, sau khi chuẩn bị bữa ăn thì đi ra ngoài cùng mấy người giúp việc.

Đến khi trong phòng ngủ chỉ còn mình cô, tâm trí cô mới hoàn toàn quay về.

Hạ Vân Nghi, người này rốt cuộc là muốn làm gì!

Có nhất thiết phải chuyển giường về nước không?

Không nói tới những cái khác, anh muốn chuyển về để làm gì?

Tóm lại đây chắc chắn không phải là  chuyện tốt – tự dưng gửi chiếc giường này từ một nơi xa xôi về, bản thân có thể đứng đắn ra sao?

Cô vẫn còn mơ hồ chưa chắc chắn, đến khi Hạ Vân Nghi đã nói chuyện với Fair xong, đi ra khỏi thư phòng, lên lầu, lúc hai ánh mắt cùng chạm nhau, Tân Quỳ lỗ mũi không phải lỗ mũi, ánh mắt không phải ánh mắt.

Hạ Vân Nghi hơi nhíu mày, chậm rãi lên tiếng, “Anh lại chọc em?”

Tân Quỳ đè nén một lát, cuối cùng vẫn dỗi, “Không phải anh thì còn là ai?”

Hạ Vân Nghi hơi nhích người lại gần, “Vậy em nói cho anh nghe xem, anh chọc em chỗ nào?”

Cô nghe giọng điệu không chút để ý này của anh, lập tức đứng lên, đi vòng qua bàn ăn, ngón tay trắng nõn chỉ vào giường.

Còn ở chỗ nào nữa, chính là chỗ đó!

Hạ Vân Nghi nhìn theo tay Tân Quỳ, trong lòng hiểu rõ, “Em nói cái này? Anh còn tưởng chuyện lớn gì.”

“Đây còn không phải chuyện lớn sao?” Tân Quỳ dường như bị da mặt dày của Hạ Vân Nghi làm cho sợ ngây người, “Yêu cầu như vậy mà anh cũng dám nói với Fair!”

Hạ Vân Nghi duỗi tay ra, biết lắng nghe kéo Tân Quỳ, để cô ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng nói, “Em không cảm thấy cái giường này rất có ý nghĩa?”

“Em không thấy.” Tân Quỳ không thoát được gông cùm xiềng xích của Hạ Vân Nghi, đành ngồi im, thuận thế vòng tay ra sau lưng, dùng sức đánh anh một cái.

Sau đó, cô đặt đầu lên vai anh, liếc qua chiếc giường, cảm thấy tim mình nóng lên.

Một lúc sau, Tân Quỳ nói, “Em chỉ nghĩ rằng… anh có ý định xấu.”

“Anh có ý xấu chỗ nào?” Hạ Vân Nghi thấp giọng hỏi, “Thật sự anh cần cái giường này.”

Anh vuốt tóc cô, sau đó cúi người ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai, “Nhưng có vẻ em cực kỳ thích cái giường này, mỗi lần anh và em ở trên, em đều sẽ…”

Tân Quỳ nghe vậy càng xấu hổ và giận dữ thêm, vội vàng ngẩng đầu lên, dùng hai tay bóp má anh, trực tiếp cản anh lại.

“Anh đừng có nói nữa!” Đôi mắt long lanh của cô trừng anh, “Em thật sự muốn lấy điện thoại ra ghi âm…”

Cô phải để cho các thiếu nữ yêu thương anh nghe một chút.

Chỉ là…

Tầm mắt anh trầm xuống, anh chợt nhớ tới những hình ảnh khác nhau đang dần trôi qua trước mắt anh. Cô cau mày, hàng lông mi ướt đẫm nước mắt, mí mắt mỏng, đôi môi hơi mở vang lên tiếng khóc lóc van xin.

Cuối cùng anh vẫn trình bày những hình ảnh này cho Tân Quỳ nghe.

Rồi sau đó anh gặp phải chuyện lớn từ trước đến nay – Tân Quỳ không để ý đến anh.

- -- 

Sau đó không biết rốt cuộc Hạ Vân Nghi đã dùng cách nào để dỗ cô, việc liên quan đến chuyện vận chuyển giường về hay không cũng coi như được Tân Quỳ đồng ý.

Việc chiếc giường được chuyển về nước là ván đã đóng thuyền.

Hai ngày sau, Tân Quỳ lại bị Hạ Vân Nghi đưa đi không ít nơi, đều là những nơi anh đã từng đến khi học ở Vienna.

Bây giờ Hạ Vân Nghi đưa cô đi hết chỗ này tới chỗ khác, để lại dấu chân của hai người ở rất nhiều nơi.

Trạng thái này được duy trì cho đến ngày trước khi trở về nhà.

Lúc này Tân Quỳ mới giật mình, anh nói quay MV nhưng họ không quay.

Trong khoảng thời gian hai người thư giãn, anh không hề đề cập tới đề tài này, trước đây Hạ Vân Nghi nói với cô sẽ không có đoàn đội chuyên nghiệp hay trợ lý, không cần quá phí tâm.

Tân Quỳ chớp mắt liền quên mất, nhưng bây giờ có một việc khó khăn đã xảy ra.

“Phải làm sao đây, có phải anh đã quên chúng ta phải quay MV không?” Buổi chiều, Tân Quỳ ngồi khoanh chân thu xếp hành lý, khi hỏi anh, động tác cũng không ngừng lại, hơi có chút lo lắng.

“Không quên.” Hạ Vân Nghi trả lời, vỗ nhẹ vai cô, “Đã quay xong rồi.”

Lúc này Tân Quỳ trợn tròn mắt, “Hả? Anh quay lúc nào, tại sao em không biết?”

Cô chỉ biết Hạ Vân Nghi có tùy ý quay một chút.

Nhưng mới đầu Tân Quỳ chỉ cho rằng đó chỉ là món khai vị, món tráng miệng thực sự ở phía sau.

Nhưng bây giờ anh lại bảo đã quay xong rồi.

Tân Quỳ nghĩ như vậy, lòng bàn tay nặng nề vỗ lên tấm thảm, phát lệ lớn tiếng, “Em là nữ chính của anh đấy!”

Hạ Vân Nghi thấy cô xù lông, rũ mi bật cười, “Anh biết.”

“Anh dùng điện thoại quay chụp, chờ biên tập.” Hạ Vân Nghi chậm chạp lên tiếng, “Đến lúc ra MV, em nhớ xem.”

- -- 

Chuyến đi đến Vienna nhanh chóng kết thúc.

Lúc này Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ tạm biệt Fair, lúc cuối ông còn dặn dò hai người, Tân Quỳ còn chân thành mời ông sau này tới Trung Quốc chơi.

Khi đó Fair nhìn về phía đông, giơ ta vuốt râu mình, trầm tư mấy giây, ông nói, “Sau này tôi nhất định sẽ tới.”

Sau đó ông lại cười híp mắt nhìn về phía đôi tình nhân nhỏ, “Hai người nhớ chiêu đãi tôi.”

Tân Quỳ kéo tay Hạ Vân Nghi, nháy mắt với ông, “Dĩ nhiên rồi ạ.”

Trở về từ Vienna, Tân Quỳ không thông báo tin tức cho người thân trước.

Dù sao cô và Hạ Vân Nghi cũng đã bị chụp trộm đăng bài công khai, trong khoảng thời gian ngắn, không thể ứng phó với mấy lời bát quái liên tục nổi lên.

Tân Quỳ cũng không dám làm chậm trễ thời gian, khi xuống máy bay thì lập tức đến nơi quay phim.

Trong mấy ngày cô vắng mắt, đoàn phim “Ngày mai” vẫn tiếp tục quay như cũ, còn đoàn phim “Họa mi” đã sắp kết thúc.

Tân Quỳ đúng lúc đuổi kịp được tiến độ quay, cô đã sớm thuộc kịch bản, chỉ cần thay quần áo xong, cô có thể ung dung ra trận.

Vào buổi sáng sớm bình minh, theo tiếng đóng máy cuối cùng, “Họa mi” đã kết thúc.

Bộ phim đại chế tác này từ khi bắt đầu quay cho đến lúc đóng máy đều được giấu kín tin tức. Người ngoài không biết, chỉ có những ai tham gia buổi liên hoan phim Thịnh Anh mới rõ.

Tuy nói đoàn phim cực kỳ bí mật nhưng vẫn tung ra một số tin tức nhỏ để tạo nhiệt.

Tối đó, đoàn phim “Họa mi” tổ chức tiệc đóng máy.

Mọi người ở cùng nhau nửa năm, đều có cảm tình với nhau, ăn cơm cũng đặt về phim trường. Gọi cơm hộp thật sự rất tiện, mọi người đều thích tụ tập bên nhau.

Lúc trước bởi vì đóng phim nên không thể hỏi được, bây giờ đã có cơ hội, toàn bộ con gái trong đoàn phim đều vây quanh Tân Quỳ hỏi chuyện giữa cô và Hạ Vân Nghi.

Lớn thì là chuyện tỏ tình của hai người, nhỏ thì là hẹn hò ở đâu – những câu hỏi như thế này nhiều vô số kể.

Cả đoàn phim đều tò mò không thôi.

Càng miễn bàn trên mạng và ngoài đời có rất nhiều người muốn biết tin này.

Lúc này Tân Quỳ mới hoàn toàn biết được mình và Hạ Vân Nghi công khai đã tạo ra sóng gió gì trong giới giải trí.

Nhưng bởi vì người kia là Hạ Vân Nghi, mọi thứ đều trở nên dễ hiểu.

Một người từ khi xuất đạo đã đứng trên đỉnh cao, tượng trưng cho một huyền thoại, theo lý là vậy.

Khi mọi người sắp ăn xong, điện thoại của Tân Quỳ rung lên.

Hạ Vân Nghi gửi tới một tin nhắn.

Bán hạt hướng dương: “Đừng uống rượu, ăn xong thì về khách sạn sớm một chút, hôm nay anh sẽ đến.”

Từ sau khi quay về từ Vienna, hai người đã tách nhau ra.

Cô liên tục ở đoàn phim để quay, không có chút thời gian nghỉ ngơi, Hạ Vân Nghi đến phòng làm việc, bận việc làm MV.

Hôm nay Hạ Vân Nghi tới khách sạn này cũng coi là gặp nhau sau một thời gian.

Tân Quỳ thấy tin nhắn này, tự động bỏ qua ý không được uống rượu của Hạ Vân Nghi.

Cô ngẩng đầu, nếm một ngụm nhỏ rượu trái cây, trả lời Hạ Vân Nghi.

Tân tân hướng quỳ: “Ừ ừ, anh đậu xe ở dưới hầm đi.”

Tân tân hướng quỳ: “Đừng có đỗ ở chỗ lần trước!”

Khi cô nhắn lại còn cố ý nhấn mạnh lần nữa.

Lần trước anh bị chụp trộm và đăng ảnh lên đúng lúc anh đến khách sạn gặp cô. Lần này tốt nhất nên bí mật để xe dưới hầm, thật sự không còn cách nào ổn hơn.

Tầm mắt Tân Quỳ rời khỏi điện thoại, lúc này xin nghỉ với đạo diễn Lý, nói mình không thể uống quá muộn, lát nữa sẽ trở về khách sạn trước.

Cô vừa dứt lời, các diễn viên xung quanh nhất thời ầm ĩ, tiếng trêu ghẹo vang lên không ngừng.

- -- 

“Tiểu Tân Quỳ, người nhà em nghiêm quá, nếu không em đã không say không về!”

“Ai da, người ta là Hạ thần mà, dĩ nhiên gia phong phải nghiêm rồi ~ ”

“Em gái về gấp như vậy, có phải Hạ Vân Nghi lại tới đây không?”

“Ha ha, các chị không sao đâu, đừng ngại.”

Hầu hết các diễn viên ở đây đều là người đã gia nhập giới giải trí vài năm, cứ tôi một lời, cô một lời khiến Tân Quỳ đỏ mặt.

Không nói đến những thứ khác, bình thường họ cũng rất cưng chiều, hay trêu chọc Tân Quỳ.

Tân Quỳ không phải lần nào cũng trúng chiêu, nhưng lần này đúng dịp mọi người chỉ thuận miệng nói vẫn chọc đúng điểm yếu của cô.

Hôm nay quả thật Hạ Vân Nghi tới đây.

Cô bấm thời gian, bây giờ cô về có lẽ vẫn chưa thấy anh.

Cuối cùng cô phóng khoáng vứt bỏ lớp ngụy trang, thậm chí còn vỗ bàn bày tỏ mình còn có thể chiến tiếp.

Tân Quỳ ôm bình rượu trái cây, uống đến nỗi khuôn mặt hồng hồng, hơi say cười hì hì không ngừng.

Cô biết được tửu lượng của mình, khống chế để mình không say.

Đúng lúc này, tiếng ồn xung quanh đột nhiên trở nên kỳ quái.

Những người ngồi trên bàn ăn thò đầu nhìn về phía cửa, sau khi bầu không khí trở nên im lặng, mọi người lại thầm nói không giấu được sự kích động.

“Tôi hoa mắt à… Đó là Hạ Vân Nghi?”

“Ôi trời, ngăn không cho em gái đi, giờ thì tốt rồi, chính chủ đã tới!”

“Ai da Tân Quỳ, tại sao không có phản ứng gì vậy, có phải đã uống nhiều quá rồi không? Ai đẩy cô ấy đi!”

Tân Quỳ nóng mặt, trong đầu chỉ mơ hồ nghe được ba chữ “Hạ Vân Nghi”.

Lúc này, cô ngước mắt, cũng nhìn về phía cửa.

Một bóng người cao lớn đang lẳng lặng đứng đó. Ánh sáng ở phim trường chiếu xuống, làm nổi bật vẻ mặt âm u của anh.

Tân Quỳ thấy vậy liền trố mắt.

Rõ ràng cô không say, tại sao lại như đang say vậy.

Nếu không tại sao cô lại thấy Hạ Vân Nghi ở đây?

Vào lúc cô còn chưa hiểu rõ, Hạ Vân Nghi chào hỏi đạo diễn rồi đi về phía Tân Quỳ.

Đoàn phim nín thở im lặng, cố nén không hò hét, nhìn chằm chằm hai người, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào cả.

Hạ Vân Nghi đến gần, hơi gật đầu, coi như chào hỏi mọi người, rồi sau đó khom lưng, vô cùng thuần thục bế ngang cô lên.

Người đàn ông đẹp trai thuận tay bế cô gái bé nhỏ lên cực kỳ nhẹ nhàng.

Mọi người ở phim trường nhìn chăm chú, Hạ thần lạnh lùng trong truyền thuyết mở miệng, “Cô ấy tham rượu không nghe lời, tôi mang cô ấy về trước.”