Thích Eo Nhỏ

Chương 51




Thấy tin nhắn này của Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ trố mắt tầm ba giây, xác nhận mấy lần đối phương đúng là Hạ Vân Nghi, tấm mắt mới quay lại tin nhắn kia.

“…”

Đáng ra chỉ nên nói về tóc hai bên của cô thôi!

Sao lại biến thành về sau mặc bộ đồ kia cho anh xem?

Kiểu dáng quần áo như vậy, nếu như là hình ảnh được họa sĩ khắc họa lại thì chắc chắn sẽ vừa nghịch ngợm vừa gợi cảm. Bộ đồ có hoa văn phức tạp, phần ngực được khoét sâu, eo thon lộ ra, tà váy có độ cao thấp không giống nhau khiến đôi chân thon dài như thoắt ẩn thoắt hiện. Môi đỏ xinh đẹp, mái tóc xoăn dài, trên đỉnh đầu còn có hai cái tai hồ ly. Bởi vì đang ở tư thế ngồi nên đuôi cáo chỉ lộ ra một đoạn nhỏ.

Trong đầu Tân Quỳ đã tưởng tượng ra dáng vẻ của mình khi mặc bộ đồ như thế.

Phía trước và phía sau đều cong…

Nếu như cô thật sự mặc bộ đồ này…

Có phải hơi quá rồi không?

Cho dù nói thế nào, chỉ cần nghĩ Hạ Vân Nghi thấy cô mặc như vậy, anh sẽ có phản ứng thế nào, còn có hành động thế nào.

Tất cả ý nghĩ đều quấn lấy nhau, dường như cô có thể tưởng tượng ra được hình ảnh và phản ứng của anh lúc đó.

Hành động của anh luôn luôn thành thật so với lời nói của anh.

Lúc trước khi lên núi ngắm sao, vừa lên anh đã hôn cô, khiến cô muốn ngừng mà không được.

Mặt cô lập tức nóng lên trong nháy mắt, Tân Quỳ không dám nghĩ nữa.

Cô cúi đầu, đầu ngón tay lại gõ lên màn hình.

Tân Tân Hướng Quỳ: “Quần áo gì chứ…”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Em còn muốn hỏi anh… thật sự là chẳng ăn ý chút nào.”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Anh không chú ý đến tóc hai bên của em!”

Một lúc lâu sau đối phương vẫn chưa nhắn lại.

Có lẽ Hạ Vân Nghi vẫn đang bận, cho đến buổi tối mới nhắn lại cho cô.

Khi đó Tân Quỳ đang chuẩn bị tham gia một chương trình mới, đang trang điểm trong phòng hóa trang, dưới ánh nhìn chăm chú của nhân viên trang điểm, cô nhận được một tin nhắn.

Bán hạt hướng dương: “Vậy em vừa buộc tóc hai bên vừa mặc bộ đó cho anh xem cũng được.”

- -- 

Tân Quỳ giả vờ không thấy tin nhắn này, lựa chọn không trả lời giống như mình không online.

Có đôi khi giả chết có thể tránh được rất nhiều vấn đề.

Không nói đến chuyện nếu mặc có bị tổn thọ hay không… mấu chốt là cô không có quần áo như này!

Tân Quỳ cất di động đi, trấn an tinh thần, đi đến nơi quay hình, trùng hợp gặp Hà Nguyễn Dương ở lối vào.

Tuy rằng hai người họ đã không nói chuyện một thời gian dài, cũng không chạm mặt nhưng hai người đã trở nên khá thân quen.

Hà Nguyễn Dương ngoắc ngoắc tay với cô, ra hiệu cô đi qua cho cậu.

“Tiểu Tân Quỳ, tới đây tới đây!”

Tân Quỳ bước ba bước thành hai bước, đi đến gần, nhìn đối phương vươn tay, có lẽ là muốn vỗ đầu cô.

Cô lập tức dừng lại, cúi người xuống tránh khỏi tay cậu.

Bàn tay Hà Nguyễn Dương giơ trên khoảng không, cậu không tin nổi, “Cô đang tránh tôi ư?”

Tân Quỳ sờ sờ cánh mũi, “Không tránh, không tránh.”

“Còn nói không tránh gì chứ, cô thay đổi rồi, trước kia cô không như vậy!” Hà Nguyễn Dương cao giọng, thiếu chút nữa thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Tân Quỳ nghiêng đầu nhìn xung quanh, đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác “suỵt”.

“Nhỏ giọng một chút, xung quanh có rất nhiều người.”

“Vậy cô tránh tôi làm gì?” Hà Nguyễn Dương có cảm giác tan nát cõi lòng, giống như một đứa trẻ không được người lớn để ý, cảm thấy tủi thân.

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Tân Quỳ chớp mắt mấy cái, “Xung quanh có rất nhiều đôi mắt đang nhìn đấy, không thể để người ta hiểu lầm.”

“Tôi và cô thì có cái gì mà hiểu lầm.” Hà Nguyễn Dương không để tâm, giọng nói rất tùy ý.

Rồi sau đó, không biết cậu nghĩ gì, tự dưng đứng bất động, nhìn cô chằm chằm.

“Phải phải, là anh đây không xứng với cô, không xứng được đùa giỡn với cô, không xứng được sờ đầu cô.”

Tân Quỳ nghe được câu này, cảm thấy Hà Nguyễn Dương hiểu lầm, nhưng cô lại ngại không dám nói nguyên nhân.

Hiện tại cô cũng xem như là hoa đã có chủ, tuy nói đang cùng Hạ Vân Nghi hẹn hò bí mật nhưng ngoại trừ đương sự, không có ai biết chuyện cả, tóm lại chỉ có hai người thuộc về nhau.

Động tác tránh né của Tân Quỳ vừa rồi chỉ là theo bản năng.

Nhưng cô cũng không biết Hạ Vân Nghi đã kể chuyện của hai người cho Hà Nguyễn Dương biết chưa, nhìn phản ứng của đối phương thì có lẽ cậu cũng chưa biết chuyện gì.

Cô vẫn còn đang lưỡng lự có nên nói hay không.

Hà Nguyễn Dương đau khổ lấy một cái khăn tay ra chấm chấm nước mắt.

“Gần đây cô nổi như cồn, chính anh đây kéo chân cô.”

“…”

Tân Quỳ buồn cười, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hà Nguyễn Dương vốn dĩ chính là người có suy nghĩ không giống người thường rồi.

- -- 

Trong quá trình ghi hình, Hà Nguyễn Dương tuân theo nguyên tắc “không xứng” mà cậu vừa nói.

Cậu chủ động, cố gắng cách xa Tân Quỳ, hơn nữa còn bảo đảm mình sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của đối phương.

Sau đó cậu bắt đầu vào nhóm chat bán thảm (*).

(*) Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.

Sun: “Tôi quá thảm.”

Sun: “Hôm nay khó khăn lắm mới thấy Tiểu Tân Quỳ, nhưng bây giờ cô ấy không cho tôi sờ đầu /tan nát cõi lòng.gif/”

Fire: “Chỉ có thế thôi sao?”

Fire: “Tôi còn tưởng là chuyện lớn kinh thiên động địa gì có thể thúc đẩy cậu gọi điện cho tôi.”

Fire: “Hiện tại nghĩ lại, may mắn là tôi không nhận cuộc gọi vừa rồi.”

Sun: “Ninh Nhiên, cậu con mẹ nó đừng có lải nha lải nhải.”

Sun: “Mấy ngày nay trên báo đều là tin của cậu và long miểu, thấy cô đắc ý quá đấy, đuôi chó đã dựng thẳng lên trời rồi.”

Sun: “Cậu không thể hiểu được nỗi lòng của người trưởng thành chúng tôi.”

Giống như muốn tìm đồng minh, Hà Nguyễn Dương còn nhắn thêm một câu.

Sun: “Đúng không lão Hạ, cậu nói gì đi @Nephelo”

Hạ Vân Nghi không trả lời.

Sun: “Người đâu?”

Hạ Vân Nghi vẫn không trả lời.

Sun: “Cậu nói xem có phải cô gái nhỏ người ta lớn rồi nên không cho sờ đầu không!”

Sun: “Đây có phải là sự thật không!

Ngay sau khi Hà Nguyễn Dương gửi xong hai câu này, tin nhắn của Hạ Vân Nghi cũng lập tức đến.

Nephelo: “Sao cậu kỳ cục vậy.”

Nephelo: “Đừng làm phiền nữa.”

Sau đó, Hạ Vân Nghi không nhắn thêm gì nữa.

Nhóm chat rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Hà Nguyễn Dương thấy hai tin nhắn này, cũng rất thức thời không dám nhắn tiếp, chẳng qua là ngồi xổm trong góc lẩm bẩm.

- -- 

Sau khi kết thúc việc ghi hình, Hà Nguyễn Dương chuẩn bị di chuyển tới nơi khác

Cậu được vây quanh bởi một nhóm trợ lý và người đại diện, đi về phía gara.

Cậu thấy Tân Quỳ đi một mình, không khỏi có chút tò mò, “Lý Nghiêm đâu, không có ở đây, không đi theo cô sao?”

“Không, hôm nay tôi tới một mình, cũng không mang theo trợ lý.” Tân Quỳ dừng một chút, “Hôm nay ghi hình ở gần nhà, tôi không muốn phiền toái.”

Trên thực tế, trước khi ghi hình cho chương trình này, cô có một cuộc phỏng vấn đặc biệt với tạp chí thời trang.

Trước khi đến đây, Tân Quỳ có nói không muốn để trợ lý và Lý Nghiêm đi cùng, nói mình ghi hình xong sẽ về thẳng nhà, rất tiện.

Lý Nghiêm và trợ lý không hề nghi ngờ gì cả, đưa cô đến nơi rồi đi luôn. Hiện tại tập đoàn Cố thị đang có bài kiểm tra, ngày thường họ cũng nhiều việc.

Còn lý do thực sự thì chỉ có mình Tân Quỳ biết.

Hà Nguyễn Dương nghe đến đây, gật đầu, “Muốn anh đây cho đi nhờ một đoạn không?”

“Không không không! Tôi tự đi được.” Tân Quỳ vội vàng xua tay.

Hà Nguyễn Dương thấy cô như vậy cũng không còn cách nào, “Được, vậy cô chú ý an toàn.”

Khi cậu và Tân Quỳ đường ai nấy đi, Hà Nguyễn Dương đỡ trán, hai tay nhẹ nhàng xoa thái dương.

Nhất định gần đây cậu chạy chương trình giải trí quá nhiều nên mệt mỏi, chứ làm sao cậu lại có cảm giác mình nhìn thấy xe của Hạ Vân Nghi trong hầm gara chứ?

Mặc dù chỉ là thoáng qua, cậu cũng cảm thấy có chút vớ vẩn.

Chắc chắn là cậu hoa mắt rồi.

- -- 

Thật ra Hà Nguyễn Dương không hoa mắt, chiếc xe kia quả thật là của Hạ Vân Nghi.

Tân Quỳ cuối cùng cũng nhận ra biển số xe, trước đó khi hai người tạm biệt nhau, hạ vân nhi quả thật đã gửi biển số xe cho cô. Hơn nữa, tối nào anh cũng gửi tin nhắn giọng nói cho cô, cứ như vậy, Tân Quỳ không còn cách nào khác, đành làm theo lời anh.

Bây giờ cô có nhắm mắt lại cũng có thể viết được biển số của anh.

Sau khi lên xe, Tân Quỳ cười nói, “Cách một đoạn ngắn như vậy, anh cũng phải đưa em về nhà sao?”

“Ừ.” Hạ Vân Nghi khởi động xe, “Khoảng cách ngắn như vậy nhưng đổi lại anh có thời gian bên em.”

Tân Quỳ giả vờ xấu hổ, hai tay ôm mặt, chỉ để lộ đôi mắt, chớp chớp mắt.

Sau khi im lặng nhìn anh một lát, cô hạ tay xuống, cười nhẹ.

Hạ Vân Nghi mặt không cảm xúc nhìn cô, một tay đặt ở tay lái, tay còn lại nhéo má cô.

“Em mới vừa nói chuyện gì với Hà Nguyễn Dương vậy?”

“Hà Nguyễn Dương?” Tân Quỳ ngồi thẳng, “Hôm nay cậu ấy hỏi em vài chuyện, sau đó muốn đưa em về nhà.”

Sau khi cô dứt lời, bên trong buồng xe rơi vào yên lặng.

Xe vẫn chưa rời gara, ánh đèn mờ ảo trong xe chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Anh mím môi không nói gì.

Xe vừa ra khỏi gara, từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống.

Từng tiếng tí tách tí tách vang lên, dần dần lớn tiếng hơn, bùm bụp rơi xuống kính chắn gió.

Tiếng của Hạ Vân Nghi hòa lẫn với tiếng mưa rơi.

“Không được lên xe của người đàn ông khác.” Anh nói thẳng trước, tiện thể bổ sung thêm, “Cho dù là Hà Nguyễn Dương cũng không được.”

“…”

Giọng điệu quen thuộc lại vang lên, tân qìu chợt nhớ ra điều gì đó.

Mặc dù trí nhớ không quá rõ ràng nhưng đại não không để cô phải quá vất vả.

Cô nhớ ra trước đó có một lần cô nhận nhiệm vụ phỏng vấn từng người một trong chương trình, Tân Quỳ được làm MC tạm thời, đến phỏng vấn Hạ Vân Nghi.

Khi đó anh đang nhắm mắt dưỡng thần, còn cô thì trò chuyện vui vẻ với Ninh Nhiên khi tình cờ gặp ở đó.

Lúc cuộc phỏng vấn bắt đầu, hai người chính thức trò chuyện, Hạ Vân Nghi cũng dùng ngữ điệu này.

Oán niệm mười phần, thật sự giống một oán phụ.

Sao giọng anh lại chua vậy chứ.

Tân Quỳ không nhịn được, phụt cười.

Hạ Vân Nghi nhíu mày nhìn qua, “Em cười cái gì?”

“Cười anh bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng.”

Rõ ràng đến mức cô còn phải tự hoài nghi chính mình.

Tại sao khi đó cô lại vô tư không phát hiện ra chứ.

- -- 

Mưa mùa thu lạnh thấu xương, những giọt nước được cần gạt gạt đi, để lại một lớp nước mờ ảo.

Trên quãng đường ngắn ngủi, cô không có thời gian ngắm nhìn quang cảnh thành phố Z khi về đêm. Hiếm khi hai người có cơ hội ở cạnh nhau, Tân Quỳ đã dồn toàn bộ lực chú ý lên người Hạ Vân Nghi.

Khi xe vào gara, cô đã sẵn sàng chuẩn bị lên lầu.

“Ừm… em đi đây, ngủ ngon.”

Cô còn chưa tháo đai an toàn, chỉ nghe thấy tiếng “lạch cạch” không nặng không nhẹ, nhưng tiếng động này lại cực kỳ vang.

Đây là tiếng khóa cửa xe.

Tân Quỳ không khỏi có chút nghi hoặc, động tác tay dừng lại một chút, ngước mắt nhìn anh, “Anh khóa cửa làm gì?”

“Không làm gì cả.” Hạ Vân Nghi tắt xe, rút chìa khóa, nghịch ở trên tay, “Thấy em về vội như vậy, sợ em quên thứ gì đó.”

Đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía cô.

Tân Quỳ sờ sờ bên này, tìm tìm bên kia.

“Em không quên gì cả.”

“Chắc chắn chưa?” Hạ Vân Nghi chỉ dẫn cô từng bước, “Em nhìn lại xem?”

Tân Quỳ suy nghĩ rất lâu, khi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Vân Nghi.

Bởi vì ánh mắt anh không có chút kiêng dè nào cả, bên trong xe như nóng lên, tất c cả mọi thứ bắt đầu trở nên mông lung.

Tân Quỳ dường như hiểu được ý của anh.

Bởi vì trong mắt cô hiện tại chỉ có một mình anh.

Anh hơi cúi người lại gần, “Em để quên anh rồi.”

Một tay Hạ Vân Nghi đặt lên eo cô, “Em có muốn mang anh về nhà không?”