Thích Eo Nhỏ

Chương 47




Bởi vì câu nói cuối cùng kia của Hạ Vân Nghi mà từ tầng hầm để xe, vào thang máy, cho đến lúc nằm lên giường, Tân Quỳ vẫn ở trong trạng thái mất hồn.

Loại cảm giác này vừa mới lạ mà cũng quen thuộc.

Tân Quỳ đều cảm thấy như vậy mỗi lần nhìn thấy anh hoặc sau khi gặp anh.

Lần nào cũng như vậy, không có chút ngoại lệ nào.

Anh nói…

Anh nói sẽ đưa cô đi ngắm sao.

A a a a a!

Ngắm! Sao!

Chỉ cần nghĩ tới hai từ này, trái tim giống như dây leo sau cơn mưa, có chút nước đọng lại, đang vươn mình lớn lên.

Tân Quỳ nằm trên giường một lát, chờ mong rất nhiều, lại cảm thấy nếu ngày đó thật sự đến thì cô phải làm thế nào.

Đúng lúc này điện thoại rung lên.

Tân Quỳ mở màn hình điện thoại.

Bán hạt hướng dương: “Đã về đến nhà chưa?”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Về rồi ~ ”

Bán hạt hướng dương: “Ừm, tôi đi đây.”

Tân Quỳ nhìn thấy tin nhắn này mới biết hóa ra Hạ Vân Nghi vẫn luôn đợi bên dưới bãi đậu xe, chưa hề rời đi.

Tân Quỳ đột nhiên bật dậy khỏi giường như là có cảm ứng vậy, còn chưa đeo dép đã chạy nhanh như gió tới cửa sổ sát đất ở phòng khách.

Cô đứng bên cửa sổ trong suốt, hơi cụp mắt xuống nhìn.

Cũng không lâu lắm, có một chiếc xe màu đen chậm rãi ra khỏi hầm để xe.

Đèn đỏ ở đuôi xe chợt lóe lên đi qua phòng bảo vệ, sau khi dừng ở cổng lớn một lát liền rẽ ra đường lớn.

Lần này anh đã thật sự đi rồi.

Tân Quỳ còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn đêm.

Hạ Vân Nghi muốn cô về nhà an toàn rồi mới rời đi…

- -- 

Theo sau lời tạm biệt buổi tối hôm đó của hai người, mùa hè cũng chậm rãi kết thúc.

Cảnh vật khắp nơi đều trở nên ảm đạm, nghênh đón khí lạnh mùa thu.

Tất cả mọi thứ về mùa hè này đều lướt qua đầu Tân Quỳ như một bộ phim, khắc ghi trong tâm trí cô.

Mặc dù cô có nói lịch trình của cô trong thời gian này khá trống, nhưng trong lúc rảnh rỗi, Tân Quỳ đã được lý nghiêm sắp xếp một số lịch trình, tham gia vào đoàn phim và chạy chương trình giải trí mới.

Hơn phân nửa là chương trình radio, làm khách mời một số show nhỏ, không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường của cô.

Trong thời gian nghỉ ngơi sau lần quay phim trước đó, cô thậm chí còn tự livestream để duy trì hình ảnh trước mặt công chúng.

Cùng lúc đó, tour diễn trong nước của Hạ Vân Nghi cũng sắp kết thúc.

Concert của anh cũng không nhiều, nhưng bởi vì rất khó mua vé, giá vé bị độn lên quá cao, mặc dù anh đang trống lịch thì độ thảo luận về anh vẫn rất cao.

Tân Quỳ luôn nhận được tin tức của anh cho dù ở bất cứ thời gian hay địa điểm nào.

Như thường lệ, buổi biểu diễn cuối cùng sẽ quay về địa điểm xuất phát.

Lần trở lại thành phố Z là một encore (*)

(*) Encore là một buổi biểu diễn bổ sung do người biểu diễn đưa ra sau khi tour diễn theo kế hoạch kết thúc.

Tuân theo nguyên tắc điểm bắt đầu mới chính là điểm kết thúc và điểm kết thúc mới chính là điểm khởi đầu, thành tích chuyến lưu diễn năm nay của Hạ Vân Nghi lại một lần nữa có sự đột phá về số lượng người xem, cũng phá vỡ các kỷ lục mà anh từng lập ra.

Cùng với doanh số bán album, trong mấy tháng tới, những thành tích này sẽ là số liệu cho các giải thưởng của anh trong năm sau.

Buổi diễn cuối cùng sẽ diễn ra tại thành phố Z, Tân Quỳ không hề nói cho ai biết, lén lút đến hiện trường xem.

Tuy rằng không dễ mua được vé nhưng dù sao cô cũng là người trong giới giải trí, việc lấy được vé trên khán đài vẫn rất dễ dàng.

Cô không dám nhờ người quá thân quen làm người mua vé hộ.

Nếu như tìm lý nghiêm, chắc chắn cô sẽ bị anh ấy tra khảo, nếu như tìm trợ lý, lại còn từng nhìn thấy làn đạn khi xem chương trình cùng cô, chắc chắn cô ấy sẽ bám riết không tha ép hỏi cô, nếu như là long miểu… ánh mắt của đối phương nhìn cô giống như đã biết rõ mọi chuyện.

Ninh Nhiên và Hà Nguyễn Dương càng không thể.

Lần trước chỉ vì đề tài “Cô rốt cuộc biết được địa chỉ nhà của Hạ Vân Nghi kiểu gì”, Hà Nguyễn Dương cứ ba bốn hôm lại ỉ ôi đò cô giải thích.

Đương nhiên Tân Quỳ xem như có chút thông minh, lần nào cũng đánh trống lảng sang chuyện khác được.

Cuối cùng cô lấy lý do tìm hộ người thân, nhờ một vị chủ biên tạp chí thời trang mà cô hợp tác, xin một tấm vé.

Tự dưng có tật giật mình như vậy, có thể nói là điều Tân Quỳ chưa bao giờ làm trong nhiều năm qua.

Lén lút nhưng lại cam tâm tình nguyện.

Cô chính là muốn đi xem thử.

Bởi vì không nói cho ai, Tân Quỳ chỉ trang điểm nhẹ rồi xách túi đi đến concert.

Tuy rằng đã vào thu, nhưng không khí tại buổi diễn lại rất khác biệt.

Tân Quỳ đeo khẩu trang, có thể cảm nhận được sự nhiệt tình xung quanh mình.

Tiếng hét, ồn ào, hơi nóng cùng nhau cuốn tới.

Chỗ của cô hẳn là đã được fans bao hết cả khu.

Khắp nơi đều có những nhóm nhỏ đi giao lưu kết bạn, mọi người thảo luận cực kỳ sôi nổi.

Trong tình cảnh như vậy, sau khi ánh đèn tối đi, khán giả đột nhiên im lặng.

Tân Quỳ cũng không hề cảm thấy cô độc, sau khi nghe mọi người thảo luận, ánh mắt cô cũng tập trung hoàn toàn lên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên cô đích thân tới buổi biểu diễn của Hạ Vân Nghi.

Trước đây cô chỉ nghe thấy trên mạng, hoặc xem một đoạn video được fans quay lén, hoặc là xem phát sóng trực tiếp trên app.

Nhưng cảm xúc khi đó không chân thật giống như ở hiện trường.

Cô cần phải tận mắt chứng kiến sự sôi động của âm nhạc, sự điên cuồng của sân khấu, cô mới có thể đi đến gần anh hơn. Có liên quan đến tâm hồn, có liên quan đến cảm xúc, có liên quan đến… người này.

Trên màn hình lớn bỗng nhiên hiện ra một gương mặt, Tân Quỳ cùng hoan hô giống như mọi người xung quanh.

Trước kia cô chưa từng có cơ hội thoải mái như thế này.

Khi được hòa mình vào đại dương lớn, cô không cần để ý đến mọi thứ xung quanh, có thể điên cuồng kêu gào, coi như là trải nghiệm cuộc sống mới.

Tân Quỳ còn nắm rõ quy tắc và tần suất hô hào.

Cô đã nghe đi nghe lại album mới của Hạ Vân Nghi rất nhiều lần, cho nên khi fans hô fanchant, cô có thể nhanh chóng bắt kịp một cách dễ dàng.

Những buổi diễn trước, Hạ Vân Nghi mở màn với “Bạc hà nhẹ” và hiện tại lại kết thúc bằng chính “Bạc hà nhẹ”.

[Bạc hà nhẹ nhàng, hôn bạn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn bạn.]

Câu cuối cùng đã kết thúc.

Toàn bộ buổi diễn cũng tới phần cao trào cuối cùng.

Sau khi Hạ Vân Nghi xuống sân khấu, tiếng nhạc vẫn không ngừng lại. Fans tại đó không có ai rời đi, vẫn luôn hợp xướng.

Hợp xướng ăn ý như vậy đã gây tiếng vang khắp hội trường.

Mọi người xung quanh hết khóc lại cười, hết cười lại khóc.

Ca khúc tình cảm dùng để kết thúc, kỳ thật không thể tốt hơn.

Không khí nhẹ nhàng động lòng người, tỏ rõ lần sau gặp lại sẽ vui vẻ.

Tân Quỳ ngâm nga theo bài hát, đồng thời thấy fans xung quanh bất ngờ tụ tập lại, bàn luận cực kỳ sôi nổi.

Cô tiến lại gần, tự nhiên nghe được.

“ĐM, Ninh Nhiên và Hà Nguyễn Dương đều ở khu khách mời, mấy người thấy ảnh chụp chưa? Tình anh em thần tiên gì thế này!”

“A a a a mẹ chồng cũng tới, ở khu người nhà, thật kích động!”

“Có không ít người trong giới tới đây – quả nhiên là hiệu ứng Hạ Vân Nghi.”

“Chờ chút… Anh đăng bài Weibo!”

Sau giọng nói cao vút này, mọi người xung quanh vẫn ca hát đồng thời trực tiếp lấy điện thoại ra.

Không hề cảm thấy hoảng loạn, dường như đã trải qua rất nhiều lần.

Toàn bộ người tại buổi diễn đều lục tục xem tin, bắt đầu làm bộ tộc cúi đầu.

Xung quanh đều là những màn hình nhỏ đang phát sáng.

Tân Quỳ sững sờ, nhưng bởi vì tò mò nên vội vàng xem tin mới của Hạ Vân Nghi trên Weibo.

Bài đăng không phải là phát biểu cảm nghĩ sau khi kết thúc buổi diễn như bình thường mà mọi người tưởng tượng. lần này Hạ Vân Nghi lại hành động khác người, chỉ đăng một tấm ảnh chụp.

Ấm thuốc chiếm vị trí chính trong bức ảnh, có thể thấy rõ chất lỏng nâu sẫm bên trong là thuốc bắc.

Ở bên cạnh ấm thuốc có bày mấy viên kẹo được bọc bằng giấy gói màu vàng, màu hồng.

“@Hạ Vân Nghi: [Chia sẻ hình ảnh] Tôi đã uống đúng giờ.”

Bình luận bên dưới cũng giống như hiện trường hôm nay.

“A a a a nhiệt liệt chúc mừng tour diễn của Hạ Vân Nghi thành công mỹ mãn, chúng ta hãy cùng sát cánh bên nhau đi trên con đường hoa trong thời gian tới nhé!

“Mười triệu khán giả, phá kỷ lục doanh thu một trăm triệu, cho dù ngân hà có xa xôi thế nào, bọn em vẫn có thể đến bên cạnh anh, ủng hộ anh.”

“Oa lần trước nghe nói anh ấy bị cảm mạo, quả nhiên là uống thuốc bắc, phải chú ý thân thể anh nha!”

“ĐM, Hạ Vân Nghi cũng là người ăn kẹo sao? Tôi hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi khuôn mặt cấm dục, đầu ngón tay thon dài chậm rãi xé vỏ kẹo ~~~”

“Lầu trên dừng suy nghĩ được không, tôi sợ máu mũi tôi chảy xuống lầu dưới mất!” 

“Lầu dưới tiếp được ~ dù sao tôi sẽ lại truyền tới lầu tiếp theo ha ha!”

“Thôi thôi, nghe tởm quá đi, đừng nói tới mấy từ đó nữa, đừng có bẻ lái trên Weibo!”

“Ô ô ô chỉ có mình tôi là muốn biết nhãn hiệu kẹo mà anh ấy ăn thôi à?”

“Đã thử tìm rồi, hình như kẹo này không có nhãn hiệu, có phải là kẹo tự làm không?”

“Ai làm cho anh ấy chứ…?”

“Cảm thấy khó hiểu.”

Tân Quỳ sau khi quét qua mấy bình luận trên Weibo, phát hiện fans xung quanh đều đang thu dọn đồ đạc đồng thời vẫn còn thảo luận rất nhiệt tình về chuyện kẹo kia.

“…”

Cô chớp mắt, tầm mắt dán lấy tấm ảnh Hạ Vân Nghi mới đăng.

- --- 

Mọi người trong hội trường đều đã lục tục rời đi, Tân Quỳ không đi theo fans ra về.

Cô kiên nhẫn chờ tới cuối cùng mới đứng dậy đi ra ngoài hội trường.

Hoa mà fans tiếp ứng bên ngoài hội trường đã sớm bị dỡ xuống, bầu trời tối đen, màn đêm đã buông xuống.

Phần lớn mọi người đã ra về, mặc dù ở ngoài vẫn có người nhưng không nhiều.

Buổi biểu diễn kết thúc thì đã là mười giờ rưỡi tối, mọi người đều vội vã về nhà.

Tuy rằng concert bắt đầu vào buổi tối nhưng nếu muốn xem buổi biểu diễn hoàn chỉnh, tóm lại phải đến từ sáng sớm để chuẩn bị, buổi chiều lấy một số đồ tiếp ứng, cho nên cả ngày hôm đó sẽ rất bận rộn.

Bây giờ xung quanh cô không còn nhiều người qua lại lắm, hơn nữa họ còn rất vội vã.

Tân Quỳ không còn sợ bị nhìn thấy, dứt khoát tháo khẩu trang xuống

Buổi tối sương xuống, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua có chút lạnh.

Bước ra khỏi khung cảnh sôi động, lại quay trở về con đường nhựa bên ngoài hội trường, tự dưng có một cảm giác hụt hẫng, không chân thật, dường như bị mất gì đó.

Tân Quỳ dậm dậm chân, khi chuẩn bị đi về nhà thì di động thông báo có tin nhắn đến.

Bán hạt hướng dương: “Ngủ chưa?”

Tân Quỳ nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, chắc chắn là Hạ Vân Nghi gửi đến mới không khỏi nghi ngờ chớp mắt.

Lúc này anh mới kết thúc concert không lâu mà vẫn có thể nhắn tin cho cô sao?

Nhưng Tân Quỳ không để tâm quá nhiều, vội vàng trả lời.

Tân Tân Hướng Quỳ: “Vẫn chưa!”

Bán hạt hướng dương: “Được, cô chờ tôi, tôi đến tìm cô.”

Tân Quỳ trợn tròn mắt.

Tân Tân Hướng Quỳ: “Anh… muốn tìm tôi?”

Bán hạt hướng dương: “Ừ, chỗ cũ, tôi sẽ đến hầm để xe dưới nhà cô.”

Trước tiên cô không quan tâm đến chỗ cũ là đâu…

Tân Quỳ chỉ để ý đến…

Hôm nay anh muốn đến ư?

Có thể…

Nhưng hiện tại cô không có ở nh… còn đang ở gần hội trường biểu diễn!

Cô thầm tính khoảng cách và thời gian khi di chuyển từ đây đến nhà mình.

Tân Quỳ trầm mặc.

Tân Tân Hướng Quỳ: “Tiền bối… bây giờ anh đã xuất phát chưa?”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Nếu anh chưa đi thì đợi một chút!”

Bán hạt hướng dương: “Sao vậy?”

Tân Quỳ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tân Tân Hướng Quỳ: “Cái đó… tôi ở gần hội trường biểu diễn.” 

Tân Tân Hướng Quỳ: “Nói ra chắc anh không tin… hôm nay tôi đã tới concert của anh… còn chưa về nhà QAQ.”

Đối phương có lẽ cũng không nghĩ tới như vậy, một lát sau mới trả lời.

Bán hạt hướng dương: “Được.”

Bán hạt hướng dương: “Tôi ở hầm để xe dưới hội trường ngoài trời, cô tới đây.”

Bán hạt hướng dương: “-Chia sẻ vị trí-”

Tân Quỳ mở định vị, khoác túi lên chạy nhanh.

Khi đi đến chiếc xe quen thuộc, cô lưu loát mở cửa ghế phụ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà ngồi lên. Nhân tiện còn tự cài dây an toàn, động tác cực kỳ thành thục.

Sau đó, Hạ Vân Nghi vẫn chậm chạp không lái xe. Bầu không khí bên trong xe cực kỳ yên lặng.

Kỳ thật cẩn thận tính toán… hai người đã lâu chưa gặp nhau.

Nhưng mỗi khi ở cạnh nhau, lại có cảm giác đã diễn ra vô số lần vậy, vô cùng quen thuộc.

“Anh… sao anh không lái xe?” Tân Quỳ chậm chạp mở miệng.

Hạ Vân Nghi để tay lên tay lái, quay đầu sang cẩn thận quan sát cô.

Anh không lên tiếng, không mở miệng, cũng không nhúc nhích.

Chỉ có ánh mắt trong veo giống như đọng nước nhìn cô chăm chú.

Tân Quỳ còn có thể bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cháy một lỗ nhỏ trên má mất.

cuối cùng Tân Quỳ mạnh dạn vươn cánh tay nhỏ bé ra, nhéo vào ống tay áo của anh.

Đến lúc này, đối phương mới lên tiếng.

“Hôm nay cô đến xem concert của tôi?”

Tân Quỳ ngập ngừng gật đầu một cái.

“Vậy tại sao không nói cho tôi biết?” Hạ Vân Nghi chuyển tay lái, lúc này xe mới chậm rãi nổ máy, biến mất trong bóng tối.

“Tôi cảm thấy anh phải bận rộn chuẩn bị concert nên không muốn quấy rầy anh.” Tân Quỳ thu tay về, siết chặt dây an toàn, mắt nhìn thẳng phía trước, “Tôi đã mua vé từ chỗ người khác rồi.”

“Mấy chuyện mua vé thế này nên đến tìm tôi.” Hạ Vân Nghi nói.

“Vé của anh rất khó mua, đến anh cũng không chắc chắn có được ấy chứ.” Cô nghĩ đến giá vé cao ngất trời khi cô tìm trên mạng, đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ. Cho nên cô mới đi hỏi mọi người trong giới để tìm mua.

Nghĩ đến đây, cô mỉm cười, “Vé của anh đã sớm bán hết rồi.”

“Cũng không hẳn.” Hạ Vân Nghi mắt nhìn thẳng, giọng nhẹ nhàng, “Khu người thân vẫn còn một ít.”

Khu người thân…

Cô là người thân gì của anh chứ.

Tân Quỳ im lặng, cố nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghĩ đến tối nay anh chủ động tìm cô, Tân Quỳ im lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ một lát rồi lại nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Nghi.

“Anh dẫn tôi đi đâu vậy?”

“Nhanh như vậy đã quên rồi sao?” Hạ Vân Nghi hỏi ngược lại, nghiêng đầu nhìn sang cô, tầm mắt cực kỳ chăm chú, “Đã từng nói sẽ đưa cô đi ngắm sao, quên rồi à?”

- -- 

Khi xe lên đỉnh núi lần nữa, Hạ Vân Nghi để cô xuống.

Tân Quỳ bước hai bước đứng ở trước xe, giống như lần trước vậy, quan sát cả thành phố.

Lần này thời tiết không còn nóng so với giữa hè.

Nhưng gió lạnh vẫn không đủ xua đi những suy nghĩ trong đầu cô tối nay.

“Thật ra vào mùa thu rất khó nhìn thấy sao.” Tân Quỳ vừa nói vừa nhìn bầu trời như buổi tối lần trước.

Hạ Vân Nghi cho tay vào túi quần, chân dài vắt chéo, cả người dựa vào xe, nhìn cô đang đứng ở đằng trước, “Nơi gần trời sẽ không khó như vậy đâu.”

Tân Quỳ không hề cảm nhận được ánh nhìn của người phía sau, chỉ giơ tay lên trời, như đang thử chạm vào những ngôi sao nhưng đáng tiếc chỉ chụp được không khí.

Cô ngượng ngùng thu tay về, nhân tiện cũng thu hồi tầm mắt, “Tôi đang suy nghĩ, cho dù con người có giỏi thế nào đi chăng nữa, cả đời cũng không thể chạm vào các ngôi sao.”

“Cũng không hoàn toàn đúng.” Giọng nói Hạ Vân Nghi vang lên sau lưng.

Tân Quỳ nghe thấy, xoay người lại nhìn anh.

Hạ Vân Nghi khẽ mỉm cười.

Anh dựa người vào trước xe, hai chân để thoải mái.

“Tại sao lại… không hoàn toàn đúng?” Tân Quỳ rất nghi hoặc.

Tầm mắt Hạ Vân Nghi dời khỏi người cô, nhân tiện từ từ ngước lên nhìn bầu trời đêm.

Một lát sau, anh mới mở miệng trả lời, “Kỳ thật rất đơn giản, chính là coi những ngôi sao kia là ước mơ của cô, chỉ cần cô có niềm tin, có cố gắng thì sẽ chạm được.”

Tân Quỳ nghe xong bật cười, “Tiền bối, anh nói triết lý thật đấy, nhưng tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”

“Không khác là bao.” Hạ Vân Nghi cúi đầu, để tay ở đầu xe, “Tôi đang nói nghiêm túc.”

Tân Quỳ nhìn anh rồi nhỏ giọng đáp lại như muỗi kêu

Cô rất kiên trì chờ những ngôi sao dần dần lộ ra lần nữa giống như trước vậy.

Dường như khung cảnh lại được tái hiện một lần nữa, sau khi mây mù tản đi, những ngôi sao dần dần lộ ra.

Mặc dù không nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra ánh sáng rực rỡ.

Tân Quỳ còn chưa kịp gọi Hạ Vân Nghi cùng nhìn thì gió núi đột nhiên thổi mạnh.

Cô lảo đảo trực tiếp bị gió làm tiến lên trước vài bước.

Vào lúc cô đang ổn định cơ thể, Hạ Vân Nghi chìa tay về phía cô, hơi dùng sức kéo cô vào lòng.

Cô có chút bất ngờ, những động tác này của Hạ Vân Nghi làm lưu loát vô cùng.

Sức lực này gần giống như lần anh kéo cô ngã xuống giường vậy.

Tim cô đập nhanh hơn, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.

Cô ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy anh ở phía trước.

Hạ Vân Nghi cụp mắt, cúi đầu nhìn cô, “Tân Quỳ, cô biết tiếp theo tôi muốn nói gì không?”

Cô không ngờ anh lại nói như vậy, nhỏ giọng trả lời.

“Tôi không biết…”

Không, thật ra cô biết nhưng cô không thể nói ra.

Bảo cô xấu hổ cũng được, khác người cũng được.

Trong lúc bối rối, Tân Quỳ cảm thấy hình như  hốc mắt mình ươn ướt.

Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy rung động mạnh mẽ thế này, còn mãnh liệt hơn so với những lần cô gặp anh trước kia.

Bởi vì nhất cử nhất động của Hạ Vân Nghi, tim cô cũng như bị treo lơ lửng.

Không phải bởi vì cảm động, cũng không phải là bởi vì điều gì khác, cô chỉ đơn giản là lo lắng.

Cứ chờ đợi, đối mặt như bây giờ thật sự như đang hành hạ, giày vò cô.

Nhưng rất nhanh, Hạ Vân Nghi lại mở miệng, “Không biết cũng không sao, nhưng tôi cần nói rõ, cô có thể chấp nhận mọi việc mà tiếp theo đây tôi làm không?”

Cô gần như tan ra trong lồng ngực anh, cắn cắn môi, chậm rãi gật đầu.

Hạ Vân Nghi ôm chặt cô, “Trước đây anh đã từng nói, em có thể sẽ càng kiêu ngạo hơn.”

“Bây giờ anh muốn nói, điều khiến em có thể kiêu ngạo hơn chính là anh tự tặng mình cho em.” Hạ Vân Nghi híp mắt nhìn cô, giọng nói chậm rãi mà kiên định.

Tầm mắt Tân Quỳ dán chặt lên mặt anh.

Trong lòng cô như bị lửa thiêu, nóng ran từng hồi.

Rõ ràng cô biết người trước mặt ưu tú thế nào.

Khi thượng đế tạo ra con người, lúc ban cho con người hai từ “Hoàn mỹ” để hình dung thì sẽ luôn hào phóng.

Người hoàn mỹ hầu như đều không có chút khuyết điểm nào trên mọi phương diện.

Mà Hạ Vân Nghi chính là một người hoàn mỹ.

Hạ Vân Nghi không đợi cô đáp lại, giọng anh đã vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Chính là một người như vậy.” Dừng một chút, anh ghé sát vào tai cô nói, “Một Hạ Vân Nghi hoàn chỉnh, em có muốn không?”

Lòng bàn tay bên eo dường như một xiềng xích, kẹp thật chặt giống như cả đời này sẽ không buông ra.

Tất cả mọi chuyện trước kia đều lần lượt quay về.

Những lần gặp bất trắc, những lần đoán già đoán non, những đêm trằn trọc đến nửa đêm rồi lại tỉnh giấc nhiều lần vào thời khắc này giống như một cuốn băng quay chậm lướt qua đầu cô.

Tân quỳ lấy hết dũng khí nói.

“Muốn.”

Cô sợ anh nghe không hiểu, hoặc là cảm thấy mình chưa đủ chắc chắn.

Cô nặng nề gật đầu, “Em nói, em muốn.”

Cô chưa từng có cảm giác như bây giờ, cũng chưa bao giờ để ý tới một người như vậy.

Vui mừng vì sự chăm sóc của anh, suy nghĩ về những quan tâm của anh.

Sau này hai người ra sao, cô không dám bảo đảm, bây giờ cô chỉ biết là cô muốn anh, muốn một người hoàn mỹ như vậy.

Như vậy sau này Hạ Vân Nghi chính là sự kiêu ngạo của cô.

Tầm mắt Hạ Vân Nghi bình thản, anh nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, lướt qua trong giây lát.

Rồi sau đó anh ôm cô, xoay người, đặt cô dựa vào đầu xe.

“Chính em tự nói đó nhé.” Hạ Vân Nghi dứt lời, chân dài đặt ở gi.ữa hai chân cô, hai tay để ở bên vai cô, hơi cúi người, môi tiến sát lại gần, hôn cô.

Trên đỉnh núi vào đầu thu, gió thổi tan đi tất cả những lời nói.

Chàng trai cao lớn ôm eo cô gái hôn cô trong gió.