Editor: Dánh
Ngày hôm sau, rất sớm Thương Yến đã lái xe đi sân bay đón Kiều Thụy và Cố Lam.
Khi Kiều Thụy và Cố Lam từ sân bay ra, anh lập tức tiến lên, thần sắc không hiểu sao khẩn trương.
Thương Yến trầm khuôn mặt, buột miệng thốt ra: "Ba, mẹ, Nguyệt Nguyệt đang ở nhà chờ hai người."
Hai người gật đầu, thần sắc đều không được tự nhiên.
Kiều Thụy nhịn, thật sự không nhịn nổi, đen mặt nói: "Chúng tôi sẽ đón Nguyệt Nguyệt về nhà."
Tối qua nhận được điện thoại, biết Thương Yến và con gái mình đang hẹn hò, Kiều Thụy chỉ cảm thấy vớ vẩn. Không đợi ông phản ứng lại, lại được báo cho Kiều Nguyệt đã mang thai con Thương Yến, ông nghẹn một hơi ở ngực, nuốt không được thở không ra, thiếu chút khiến ông hộc máu.
"Anh cũng đừng kêu tôi ba." Kiều Thụy nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu.
Cố Lam bên cạnh ông liếc Thương Yến một cái, trầm mặc không nói.
Sắc mặt Thương Yến cứng đờ, "Không được."
Trước kia Thương Yến là ông chủ của ông, ông không dám đắc tội anh, bây giờ anh khiến đứa con gái 18 tuổi của mình to bụng, trong lòng Kiều Thụy càng nghĩ càng giận.
Ông lạnh giọng nói: "Con gái của chúng tôi, chúng tôi còn không thể đón về nhà?"
"Nguyệt Nguyệt đang mang thai của con." Thương Yến nhìn hai người, thanh âm mang theo sự cường thế không dễ nhận ra.
"Ồ." Biểu tình Kiều Thụy không sao cả, "Một đứa bé thôi mà, chúng tôi nuôi nổi."
Cố Lam nhẹ kéo tay Kiều Thụy, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Con là cha đứa bé." Thương Yến bình tĩnh lại, không chịu nhượng bộ, "Con có quyền lợi chăm sóc Nguyệt Nguyệt."
Kiều Thụy hừ lạnh một tiếng thật mạnh, "Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, hai đứa còn chưa kết hôn, anh có quyền lợi gì? Chúng tôi là ba mẹ của nó, đứa con trong bụng nó là cháu ngoại chúng tôi."
Cố Lam cũng thở dài, "A Yến, con khiến dì quá thất vọng, không nghĩ đến con là loại người này."
Trước kia bà cảm thấy Thương Yến thành thục ổn trọng, là người đàn ông có thể dựa vào. Lúc ấy bà còn vì tuổi Nguyệt Nguyệt quá nhỏ, không hợp với Thương Yến mà cảm thấy tiếc nuối.
Bà không nghĩ đến, người đàn ông lớn hơn con gái mình 12 tuổi, thế mà, thế mà ...
Cố Lam nhíu mày nói: "Cho dù con thật sự thích Nguyệt Nguyệt, cũng không thể hiện tại làm nó mang thai. Nguyệt Nguyệt không hiểu chuyện, con lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ cũng không hiểu?"
Kiều Thụy ban đầu nghe còn cảm thấy vợ mình nói không sai, nhưng đoạn sau là có ý gì? Đây là tiếp nhận Thương Yến làm con rể họ?!
Ông vội la lên: "Vợ, em ..."
Cố Lam nhẹ trừng ông một cái, Kiều Thụy lập tức nuốt lời muốn nói xuống.
Giữa mày Thương Yến vẫn luôn giật, anh thành khẩn nhận sai: "Ba, mẹ, chuyện này là con không đúng, đều là con sai. Con thích Nguyệt Nguyệt, chờ em ấy đủ tuổi rồi thì chúng con lập tức kết hôn."
"Không phải anh sai, chẳng lẽ là Nguyệt Nguyệt sai?" Kiều Thụy nhịn không được lại chen vào một câu.
"Nguyệt Nguyệt không sai," Thần sắc Thương Yến nghiêm túc, "toàn bộ đều là con sai."
Cố Lam vốn có hảo cảm với người thanh niên này, bây giờ thấy thái độ anh thành khẩn nhận sai, hoàn toàn không có trốn tránh trách nhiệm, bà cũng yên tâm không ít.
Nhưng là Kiều Thụy bên cạnh bà, vẫn như cũ xem Thương Yến không vừa mắt.
"Cho dù anh nhận sai, chúng tôi vẫn đón Nguyệt Nguyệt về nhà." Thái độ Kiều Thụy kiên quyết, "Nguyệt Nguyệt bây giờ còn nhỏ, chờ sinh con xong, nó đủ tuổi rồi thì tự mình suy xét rõ ràng, mới quyết định có gả cho anh không."
Thương Yến thấy Kiều Thụy kiên quyết muốn đón cô gái nhỏ về nhà, anh hơi suy tư, gật gật đầu: "Ba, ba muốn đón Nguyệt Nguyệt về nhà cũng được, thế thì đem theo con luôn, Nguyệt Nguyệt bây giờ không thể rời khỏi con được."
Dù cô gái nhỏ ở đâu, anh đều đi theo.
Kiều Thụy cuối cùng đen mặt cả đoạn đường, đến khi ba người đến nhà Thương Yến, thấy Kiều Nguyệt ôm bụng to mắt to trông mong nhìn họ, thần sắc ông mới hòa hoãn lại.
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn vào mắt ba mình, cô nhỏ giọng kêu "Ba", lại quay mặt đi nhìn Cố Lam, kéo tay bà làm nũng nói: "Mẹ, con nhớ mẹ."
Mọi lời trách cứ Cố Lam muốn nói, lúc nhìn thấy Kiều Nguyệt toàn bộ đều ném ra sau đầu. Vẻ mặt bà đau lòng sờ đầu Kiều Nguyệt, "Có mệt không? Vất vả không?"
"Không mệt, không quá vất vả." Vẻ mặt Kiều Nguyệt ngoan ngoãn, cô nhìn Thương Yến, nắm quần áo thấp giọng nói: "Thương Yến đối con rất tốt."
Cố Lam sửng sốt, cẩn thận đánh giá Kiều Nguyệt, thấy sắc mặt cô hồng nhuận, mặt mày không có một chút mỏi mệt, tinh thần trạng thái cực tốt.
Thẳng đến giờ phút này, bà mới hoàn toàn yên tâm.
Cố Lam nhìn Kiều Thụy và Thương Yến đang liếc mắt nhìn nhau, nói: "Vào nhà trước đi."
Mọi người vào trong nhà, Thương Yến đi đến bên cạnh Kiều Nguyệt, khom lưng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em có đói bụng không?"
Mỗi ngày đến giờ này, cô gái nhỏ đều sẽ ồn ào la đói, nhất định phải ăn gì đó.
"Anh làm gì vậy, em một chút cũng không đói, anh mau ngồi xuống." Kiều Nguyệt nhẹ nhàng túm tay anh.
Thần sắc Thương Yến nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh cô.
Tương tác giữa hai người Cố Lam xem trong mắt. Bà không tưởng tượng được Thương Yến lại sủng Kiều Nguyệt như vậy, nhìn dáng vẻ liền biết con gái bà mới là người định đoạt trong nhà.
Biểu tình bà buông lỏng, thần sắc trên mặt trở nên nhu hòa, nói: "Nếu Nguyệt Nguyệt có con, tiếp theo hai đứa có dự định gì không?"
Cố Lam nhìn về phía Thương Yến, "Tuổi Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, chuyện kết hôn phải lùi lại."
Kiều Thụy khiếp sợ nhìn Cố Lam, vội la lên: "Nguyệt Nguyệt và thằng đó không ..."
"Anh đừng nói chuyện." Cố Lam trừng ông.
Vẻ mặt Kiều Thụy nghẹn khuất.
Thương Yến trố mắt, anh cho rằng ba mẹ cô gái nhỏ sẽ không nhanh như vậy đồng ý chuyện kết hôn của hai người, còn chuẩn bị tốt những chuyện khác.
"Anh thất thần cái gì?" Kiều Nguyệt lặng lẽ nhéo tay anh, "Mẹ đang hỏi anh đó."
Thương Yến cẩn thận ôm cô gái nhỏ, bình ổn tâm tình đang kích động, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lam, "Con muốn đính hôn với Nguyệt Nguyệt trước, chờ em ấy đủ tuổi rồi thì lập tức kết hôn."
"Như vậy cũng tốt." Cố Lam gật đầu đồng ý, "A Yến, ngày mai hai gia đình gặp mặt, chọn ngày đính hôn."
Kiều Nguyệt bắt lấy tay Thương Yến, nghiêng mặt đi, nghe anh và ba mẹ mình nói chuyện đính hôn, trong lòng vui vẻ nói không nên lời.
Đính hôn rồi, thì cô là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Thương Yến.
///
Cơm tối xong, Thương Yến và Kiều Thụy đi thư phòng. Cố Lam cẩn thận che chở Kiều Nguyệt ra ngoài đi dạo.
Nhìn mặt mày của con gái, Cố Lam sờ đầu cô, "Nguyệt Nguyệt, Thương Yến đối với con tốt không?"
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng nhìn Cố Lam, ấp úng một lúc, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Anh ấy đối với con rất tốt, con rất thích anh ấy."
"Mẹ nhìn ra được." Sắc mặt Cố Lam nhu hòa, "Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?"
"Rất, rất sớm đã ở bên nhau." Kiều Nguyệt không dám nhắc đến chuyện bao nuôi ban đầu, giọng nói cô hơi gấp nói: "Chúng con là thật sự thích nhau mới ở bên nhau."
Trong lòng Cố Lam kì quái, "Mẹ tất nhiên biết các con là thật sự thích nhau mới ở bên nhau."
Bà nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, có con rồi, không thể lại giống trước kia tùy hứng như vậy. Thương Yến tuổi lớn, người cũng thành thục ổn trọng, sau này con có chuyện gì đều phải thương lượng với nó, không cần chơi tính tình trẻ con."
Kiều Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, không biết vì sao, cái mũi đột nhiên có chút xót, "Con biết rồi. Thương Yến rất tốt, sau này nếu anh ấy dám bắt nạt con, con sẽ không để ý đến anh ấy, dắt con rời đi."
"Nguyệt Nguyệt," Lần đầu tiên Cố Lam ở trước mặt Kiều Nguyệt thần sắc nghiêm túc, "sau này nó là chồng con, không thể chuyện gì cũng nghĩ đến rời đi, phải nói vấn đề ra, hai người cùng thương lượng giải quyết."
Cố Lam thật sự là lo lắng Kiều Nguyệt, kéo tay cô, tỉ mỉ dặn dò cô rất nhiều chuyện.
Kiều Nguyệt muốn phản bác, nhưng thấy mẹ cô lần đầu tiên nghiêm túc như vậy nói chuyện với cô, cô mím môi, vẫn không có mở miệng.
"Nguyệt Nguyệt, lời mẹ nói con nhớ kĩ hết chưa?" Cố Lam dừng lại, nhìn Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt mềm mại mở miệng, "Dạ, con nhớ kĩ rồi."
Cố Lam thấy mặt cô không quá để ý, thở dài trong lòng, sau này bà lại chậm rãi dạy cô sau đi. May là Thương Yến trầm ổn, có thể chịu được chút tính tình này của Kiều Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt," Cố Lam ngẩng đầu nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "bây giờ con và A Yến còn ngủ chung?"
"Đúng rồi." Kiều Nguyệt gật đầu, "Buổi tối chân con thường xuyên không thoải mái, để anh ấy mát xa cho con."
Cố Lam ho một tiếng, cúi đầu nói bên tai Kiều Nguyệt ít lời.
"Mẹ, con, con biết rồi." Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng, "Thương Yến biết đúng mực, sẽ không xằng bậy."
Cố Lam cũng rất ngượng ngùng, bà đỡ Kiều Nguyệt, "Không chỉ có nó, con cũng phải chú ý, không thể cho nó xằng bậy."
Sau khi Cố Lam và Kiều Thụy đi nghỉ ngơi, Thương Yến quay lại phòng ngủ, nhẹ nhàng ôm Kiều Nguyệt, chôn mặt vào cổ cô cọ cọ.
"Vừa rồi anh và ba nói gì vậy?" Kiều Nguyệt nâng mặt anh, mềm mại dịu dàng hỏi.
Thương Yến nắm tay cô đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn vài cái, "Ba bảo anh sau này phải đối xử tốt với em, không được bắt nạt em, nếu không ba sẽ không tha cho anh."
"Hừ, đương nhiên rồi." Kiều Nguyệt chọc ngực anh, "Nếu sau này anh dám bắt nạt em, ba em và anh trai đều sẽ không bỏ qua cho anh."
Thương Yến cúi đầu, nghiêm túc nghe thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ.
Chờ cô nói xong, anh mới hôn lên mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, anh sao dám bắt nạt em? Rõ ràng là em bắt nạt anh."
"Em khi nào bắt nạt anh?" Kiều Nguyệt hừ hừ, ngước mắt nhìn anh, chột dạ la lên, "Em vẫn luôn đối xử rất tốt với anh."
"Ừ, Nguyệt Nguyệt đối xử với anh rất tốt." Thương Yến nghiêm túc gật đầu.
Kiều Nguyệt nói thầm, "Vốn là vậy mà, ai bắt nạt anh chứ."
Nhìn cô gái nhỏ hất mặt lên, Thương Yến không khống chế được chọc nhẹ vài cái lên thịt trên mặt cô.
Vừa mềm vừa trơn, xúc cảm thật thoải mái.
Kiều Nguyệt bụm mặt trừng anh, "Anh chọc mặt em làm gì?"
"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí Thương Yến hơi khàn, "vừa rồi mẹ nói gì với em?"
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, đẩy đẩy anh, "Không nói gì hết, chỉ là bảo em sau này phải đối tốt với anh, hiểu chuyện, không được gây rối vô cớ."
Còn những lời sau của mẹ thì cô sẽ không nói cho Thương Yến.
"Còn nữa?" Thương Yến nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô gái nhỏ, cứ cảm thấy cô còn giấu việc gì đó.
"Hết rồi." Kiều Nguyệt hừ hừ, "Mẹ em nói như vậy đó."
Cô bắt lấy tay Thương Yến đặt lên bụng, "Nếu sau này em không hiểu chuyện, còn gây rối vô cớ, anh có thể thấy phiền, không cần em nữa không?"
"Sẽ không." Thương Yến không chút do dự lắc đầu, "Nguyệt Nguyệt, cho dù em dạng gì anh cũng thích."
"Miệng lưỡi trơn tru." Kiều Nguyệt đỏ mặt hừ hừ nói, "Sau này em nhất định sẽ thật hiểu chuyện, em mới không gây rối vô cớ."
Thương Yến nghe cô gái nhỏ nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, động tác dưới tay cực kì mềm nhẹ.
Nói lung tung một lúc, Kiều Nguyệt dần ngừng lại. Từ khi mang thai, cô giống như ngày càng dong dài, mỗi lần ở một mình với Thương Yến, cô luôn nhịn không được lải nhải.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt mềm mại dựa vào ngực anh, ngữ khí thấp thấp, "Sinh con, bụng em sẽ béo một vòng, cũng sẽ không đẹp giống bây giờ trắng mềm."
Vẻ mặt cô đáng thương nói: "Anh không được chê em."
"Không chê." Thương Yến cúi đầu hôn môi cô, "Nguyệt Nguyệt, nơi này biến thành dạng gì anh đều thích."
Kiều Nguyệt liếc dỗi anh một cái, lẩm bẩm nói: "Hừ, anh không được không thích."
Sờ sờ đầu tóc mềm mại của cô gái nhỏ, Thương Yến cong lưng, cẩn thận ôm bụng tròn tròn của cô, cách lớp quần áo mềm nhẹ mà hôn vài cái.
"Nguyệt Nguyệt," Anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy, "anh vẫn sẽ luôn thích nơi này. Không chỉ là nơi này, mỗi chỗ trên người em anh đều thích."
Cả người Kiều Nguyệt nóng lên, "Anh ngồi dậy đi."
Anh nghe lời thẳng lưng ngồi dậy, cẩn thận ôm cô gái nhỏ, giúp cô vuốt lại đầu tóc hơi loạn.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt nhỏ giọng kêu anh, "vừa rồi mẹ em còn nói chuyện khác."
Thương Yến nhìn cô, "Nói gì?"
"Thì, thì là về chuyện kia đó." Biểu tình Kiều Nguyệt hơi ngượng ngùng, "Bây giờ anh có nghĩ loại chuyện đó không?"
Thương Yến hơi giật mình. Tối qua cô gái nhỏ vừa giúp anh, chẳng lẽ tối nay lại đồng ý giúp anh nữa?
Anh cảm thấy cô gái nhỏ không có khả năng liên tục hai buổi tối đồng ý loại chuyện này. Nghĩ nghĩ, Thương Yến thử hỏi, "Nguyệt Nguyệt, có phải em lại muốn không?"
Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, vội vã phủ nhận, "Em mới không có."
Rõ ràng là anh muốn!