Thích Em, Thích Mê Muội Vì Em

Chương 57




Editor: Dánh
Sức lực trên tay anh hơi nặng, giống như mang theo bất mãn và tức giận.
Kiều Nguyệt cúi đầu, phát hiện tay Thương Yến đã chui vào trong áo. Cô đỏ mặt đá anh vài cái, lại dùng sức bẻ tay anh, la lên: "Khốn khiếp, ai cho anh chạm vào. Anh không được chạm vào, không cho anh chạm vào."
Anh không xin lỗi còn muốn 'cắn' cô, nằm mơ!
Phản ứng cô gái nhỏ quá lớn, sắc mặt Thương Yến hơi ngẩn ra, sau đó trầm khuôn mặt chặn động tác cô lại.
"Kiều Nguyệt." Anh thấp giọng gọi tên cô, sắc mặt rất không tốt, "Anh dưỡng em, em ..."
"Anh bao nuôi cái gì chứ, ai muốn anh bao nuôi!" Kiều Nguyệt hung dữ ngắt lời anh, lửa giận trong lòng ngùn ngụt, cô nhất thời quên sợ anh, ở trong ngực anh vừa đá vừa cắn, cả giận nói: "Nếu tối nay anh dám cắn tôi, đời này tôi cũng không tha thứ cho anh."
Cô nói xong hốc mắt lại ướt, mở to đôi mắt hồng hồng, tức giận trừng Thương Yến.
Mọi lời muốn nói của Thương Yến đều bị đôi mắt hồng hồng của cô gái nhỏ ép xuống. Anh trầm mặc một lúc, hạ quyết tâm nhẫn tâm nói: "Bây giờ anh đang dưỡng em, em phải nghe lời anh."
Cúi đầu, nhìn bộ dáng đáng thương của cô gái nhỏ, đầu quả tim Thương Yến vừa mềm vừa đau.
Tay anh ôm eo cô gái nhỏ dần dùng sức. Không thể lại sủng cô gái nhỏ, anh muốn cô sau này phải ngoan ngoãn nghe lời anh.
Kiều Nguyệt cứng rắn ép nước mắt về, cô từ bỏ giãy dụa, thanh âm mang theo nức nở, lạnh mặt yếu ớt hừ nói: "Tối nay có phải anh nhất quyết muốn cắn tôi? Thương Yến, anh dám cắn thử xem."
Cô nhích eo, gắt gao nhìn chằm chằm anh, môi mím rất chặt.
Sắc mặt cô gái nhỏ mang theo quyết tuyệt, hai mắt phát ra lửa giận, thân thể cũng cứng đờ. Toàn thân trên dưới của cô đều đang kháng cự anh chạm vào.
Thương Yến nghĩ, bây giờ anh nên mặc kệ không quan tâm mà làm theo ý mình cắn cô, để cô sau này đều nghe lời anh.
Nhưng anh không nỡ.
Nếu anh cắn, cô gái nhỏ chắc chắn sẽ rất tức giận, thậm chí là thương tâm khổ sở. Anh chỉ cần tưởng tượng đến cô gái nhỏ ôm anh khóc đến không nói nên lời, ngực anh liền chua xót.
Thương Yến nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ, cầm chăn đắp cho hai người họ, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
Kiều Nguyệt đợi thật lâu cũng không thấy Thương Yến cắn cô.
Trong lòng cô hơi thở phào. Nhẹ hừ một tiếng, cũng bắt đầu ngủ. Chỉ là dù cô cố ngủ thế nào vẫn không ngủ được.
Trước kia chỉ cần có Thương Yến bên cạnh liền sẽ giúp cô xoa bụng, cô đã sớm quen rồi.
Bây giờ Thương Yến nằm ở bên cạnh mình, lại không giúp cô xoa bụng, Kiều Nguyệt cứ cảm thấy bụng trướng trướng, không ngủ được.
Cô phồng mặt nhỏ giọng hừ hừ, xoay người đưa lưng về phía Thương Yến, đặt tay lên bụng, tự mình nhẹ nhàng xoa xoa.
Vài phút sau, Kiều Nguyệt chau mày, mặt đầy âu lo. Tại sao lại như vậy chứ, không giống cảm giác Thương Yến xoa cho cô chút nào.
Cô bĩu môi, không thoải mái trừng mắt nhìn chân mình.
Thương Yến nhìn lưng cô gái nhỏ, biết cô còn chưa ngủ. Anh ôm chặt cô gái nhỏ, tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa cho cô.
Thân thể Kiều Nguyệt cứng đờ, nhỏ giọng nói: "Em không cần anh giúp."
Thương Yến không nói lời nào, động tác trên tay cũng không ngừng.
"Hừ." Kiều Nguyệt hừ lạnh, không nói chuyện nữa.
Cô vốn là rất mệt, hiện tại bụng lại được xoa đến thoải mái, buồn ngủ cực nhanh ập đến.
Thương Yến nghe tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ, động tác trên tay càng thêm nhẹ.
Thật cẩn thận ôm toàn bộ thân thể của cô gái nhỏ vào lòng, Thương Yến cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn và tai cô.
Anh vừa ngậm vào vành tai cô, cô đột nhiên xoay người, trong miệng rầm rì, gắt gao ghé vào ngực anh, cọ vài cái.
Thương Yến ngừng thở, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ, cúi đầu hôn lên tóc cô.
Lúc cô gái nhỏ ngủ là lúc ngoan ngoãn đáng yêu nhất. Cả người mềm mềm mại mại, nghe lời dựa vào trong lòng anh.
///
Hai người chiến tranh lạnh ba ngày, Thương Yến thật sự nhịn không được, cả người đều nóng nảy.
Cô gái nhỏ lần này quá cứng đầu rồi, ngày thường cũng không nói chuyện với anh. Anh nhốt cô trong nhà, cô gái nhỏ thà thường xuyên tìm dì giúp việc trong nhà cũng không liếc anh một cái.
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ đang đùa giỡn với các dì giúp việc ngoài cửa sổ, ngực nghẹn uất.
"Cốc, cốc."
"A Yến, tôi vào đây."
Hoắc Tiêu đi vào thư phòng, cười hắc hắc vài tiếng, ngồi trên ghế, "A Yến, cô tình nhân nhỏ của cậu vẫn đang giận dỗi với cậu?"
Hắn hút một ngụm thuốc lá, chậm rãi phả khói ra.
Thương Yến liếc điếu thuốc trên tay hắn, Hoắc Tiêu hiểu ý, lập tức đem thuốc dập tắt.
Hắn gãi gãi đầu, nói: "A Yến, cậu hà tất gì phải tự tìm phiền não, đổi một cô khác bao nuôi là phương pháp giải quyết tốt nhất."
Hoắc Tiêu thật sự là cảm thấy buồn bực khó hiểu. Kiều Nguyệt lớn lên đúng là nhỏ xinh đáng yêu, mặt cũng rất xinh đẹp. Nhưng cũng không phải cái gì tuyệt thế mỹ nhân, làm thế nào lại có thể mê hoặc Thương Yến đem cả trái tim đặt lên người cô.
"Hoắc Tiêu," Thương Yến lạnh mặt, "tôi mời cậu tới, không phải nghe cậu nói nhảm."
Hoắc Tiêu thở dài một hơi, thẳng ngực, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn nói: "A Yến, này không phải nói nhảm. Tôi thật sự nghĩ không ra, cậu và Kiều Nguyệt cũng đã ở bên nhau lâu vậy rồi, cậu còn chưa chơi chán?"
"Em ấy là vợ tôi." Thanh âm Thương Yến rất bình tĩnh, "Sau này chúng tôi sẽ sống cả đời với nhau, vì sau tôi phải cảm thấy chán?"
Vẻ mặt Hoắc Tiêu rối rắm, "Tôi biết cậu muốn cưới cô ấy, nhưng người trong vòng như chúng ta, có người nào giống cậu như vậy, bên người chỉ có một người phụ nữ? Cho dù Kiều Nguyệt sẽ là vợ cậu, cũng không ảnh hưởng cậu có thêm vài người phụ nữ. Lúc đó cậu bao nuôi họ ở bên ngoài, chán rồi thì cho chút tiền tống cổ là được."
"A Yến, cậu chính là chơi phụ nữ quá ít mới có thể bị Kiều Nguyệt ăn chặt như vậy. Cậu nghe tôi, có khi cậu bao nuôi người khác cậu sẽ phát hiện, Kiều Nguyệt chỉ là một cô sinh viên bình thường."
Thương Yến nhíu mày nhìn hắn: "Nói chính sự."
Anh mời Hoắc Tiêu lại đây là giúp anh nghĩ cách, làm sao để cô gái nhỏ đồng ý gả cho anh, không phải nghe hắn nói những lời lung tung vớ vẩn này.
"Đây chính là ý tưởng duy nhất tôi nghĩ được." Hoắc Tiêu vẫn không bỏ cuộc, "A Yến, cậu cứ thử một lần đi, bỏ Kiều Nguyệt bao nuôi một người khác, qua một thời gian cậu vẫn thấy không là Kiều Nguyệt không được thì tôi lại giúp cậu nghĩ cách khác."
Hắn không tin A Yến đời này thật sự chỉ cần mỗi Kiều Nguyệt. Tâm tư đàn ông anh hiểu hết.
"Hoắc Tiêu," Thương Yến mặt không biểu tình, "tôi nói lại lần cuối, tôi chỉ dưỡng Kiều Nguyệt. Nếu cậu không có cách nào giúp tôi, hiện tại liền rời đi."
Nhìn thần sắc bình tĩnh nghiêm túc của Thương Yến, Hoắc Tiêu hít thật sâu một hơi, nói: "Được được được, sau này tôi cũng không nhắc lại chuyện này."
Không thể tin được Thương Yến thật sự vì Kiều Nguyệt mà "thủ thân như ngọc".
Thương Yến nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn mở miệng.
"Làm Kiều Nguyệt sinh đứa con cho cậu," Hoắc Tiêu cười đến vẻ mặt đắc ý, "A Yến, loại cô gái nhỏ như Kiều Nguyệt, vừa nhìn là biết rất truyền thống. Chỉ cần để cô ấy sinh con cho cậu, giữa hai người sẽ có ràng buộc. Cho dù trong lòng cô ấy yêu ai thì cuối cùng vẫn vì đứa con mà ngoan ngoãn gả cho cậu."
"Sinh con?" Sắc mặt Thương Yến hơi ngừng, tai đỏ lên.
Cùng cô gái nhỏ sinh con, có nghĩa là phải chân chính ngủ cô.
Nghĩ đến thân thể thơm mềm trắng nõn của cô gái nhỏ, tim Thương Yến đập nhanh hơn. Anh trầm mặc một lúc, vẫn lắc đầu, "Không được."
"Vì sao không được?" Hoắc Tiêu trừng lớn hai mắt, "A Yến, cậu không chịu động vào Lâm Thư Mặc, nói sợ Kiều Nguyệt biết sẽ đau lòng. Vậy làm Kiều Nguyệt sinh con cho cậu, đây là biện pháp tốt nhất trước mắt."
Thương Yến nhéo nhéo giữa mày, trầm giọng nói: "Em ấy quá nhỏ, sinh con đối với thân thể không tốt."
Cô gái nhỏ vẫn còn trẻ con, cả ngày chỉ lo ăn với chơi, thân thể lại mảnh mai, anh không nỡ để cô sinh con.
Khóe miệng Hoắc Tiêu co rút, "Kiều Nguyệt sắp 19 tuổi rồi, đã không còn nhỏ, hoàn toàn có thể sinh con. A Yến, đây là biện pháp tốt nhất rồi. Chỉ cần các cậu có con, sau này dù có xảy ra chuyện gì thì cô ấy cũng sẽ không rời khỏi cậu."
Thương Yến trầm mặc thật lâu mới nói: "Để tớ nghĩ lại."
Nghe nói con gái sinh con sẽ rất đau, cô gái nhỏ sợ đau như vậy, anh thật không dám tưởng tượng khi cô nằm trong bệnh viện sinh con, trong lòng sợ hãi cỡ nào.
Hoắc Tiêu cố gắng thuyết phục Thương Yến, cuối cùng nhận được điện thoại của tình nhân mới vội vã rời đi.
Khi đi ngang qua người Kiều Nguyệt, hắn dừng lại bước chân, phất tay để những người khác rời đi. Rất nhanh, hoa viên nhỏ chỉ còn lại hắn và Kiều Nguyệt.
Hoắc Tiêu nhìn chằm chằm mặt Kiều Nguyệt, không khỏi cảm thán trong lòng. Cô gái nhỏ này sau này chính là vợ Thương Yến. Nếu là như vậy, anh phải giúp bạn tốt một chút.
Thu lại khinh thường và coi khinh trên mặt, Hoắc Tiêu thanh thanh giọng, nói: "Kiều Nguyệt, tôi có chuyện muốn nói cho cô."
Kiều Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một cái xẻng nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Tiêu, thật mạnh hừ một tiếng.
Cô không thích người đàn ông này.
Hoắc Tiêu cũng không để ý thái độ lãnh đạm của cô, cười cười nói: "Kiều Nguyệt, sủng ái của đàn ông là có hạn, cô gây rối vô cớ quá mức, cuối cùng cái gì cũng sẽ không chiếm được. Con gái lớn Bạch gia mấy ngày trước vừa về nước, cô ấy cùng Thương Yến dù là bằng cấp hay gia thế, đều rất xứng đôi. Cô cũng biết đó, người trong vòng chúng tôi, hôn nhân thương mại là chuyện bình thường."
Hắn ý vị thâm trường nói: "Chính cô nghĩ kĩ lại, hẳn là nên làm như thế nào."
Nhìn sắc mặt Kiều Nguyệt trắng bệch, Hoắc Tiêu cực kì vừa lòng.
Hắn vẫn tin tưởng chắc rằng Kiều Nguyệt đang chơi lạt mềm buộc chặt. Bây giờ hắn đã nói rõ ra như vậy rồi, Kiều Nguyệt nhất định sẽ có cảm giác nguy cơ mà nghĩ mọi cách lấy lòng Thương Yến.
Kiều Nguyệt một mình đứng ngốc trong trong hoa viên, xẻng nhỏ trên tay đã rơi xuống đất. Sắc mặt cô trắng bệch, cả người lạnh lẽo.
Thương Yến muốn cưới người khác.
Cô sốt ruột chạy vào trong nhà, một chân đá văng cửa thư phòng.
Kiều Nguyệt nhìn Thương Yến ngồi trên ghế đang cúi đầu trầm tư. Trái tim đang hoảng loạn của cô hơi bình tĩnh lại, thần sắc ngẩn ra.
Thương Yến đã không còn là người sẽ dỗ cô nhường nhịn cô nữa, bây giờ anh muốn cưới người khác, không cần cô nữa, cô còn hỏi nhiều thì có ý nghĩa gì đâu?
Hốc mắt Kiều Nguyệt nóng lên, nước mắt lập tức chảy ra. Tại sao lại như vậy chứ, rõ ràng là Thương Yến sai, anh không chỉ không xin lỗi, bây giờ còn muốn cưới người khác.
Có lẽ ngay từ ban đầu, mọi lời anh nói đều là lừa cô. Anh căn bản không muốn cưới cô, từ đầu tới cuối chỉ xem cô như một tình nhân có cũng được không có cũng được. (Editor: Edit tới đoạn này thì trùng hợp đang nghe bài "Em vẫn – LoKk6", lời bài hát và giai điệu nó khớp với tâm trạng Kiều Nguyệt cực luôn á :D Mình có gắn link trên đầu)
Khi cửa bị đá văng ra, Thương Yến ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình ngẩn ra của cô gái nhỏ. Chỉ là sau đó vài giây, cô liền khóc nước mắt đầy mặt, nhìn vừa ủy khuất vừa mờ mịt.
Ngực Thương Yến đau đớn, đi vài bước đến trước mặt cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ khóc thật sự rất đáng thương, tay nhỏ nắm chặt quần áo anh.
Thương Yến cúi đầu, nhìn chằm chằm cô một lúc, lòng mềm nhũn. Anh cuối cùng vẫn đầu hàng, khom lưng bế cô lên.
Vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ, Thương Yến lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hôn lên mặt cô, dịu dàng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, đừng khóc."
Trong lòng cô gái nhỏ có người đàn ông khác, nhưng anh vẫn như cũ không nỡ để cô chịu ủy khuất.
***************************************************
Lời editor: Như lời đầu truyện mình có nói, truyện này không có tiểu tam tiểu tứ phá nam9 nữ9 mà chỉ có thằng bạn ngáo của nam9 phá game từ đầu truyện tới tận ngoại truyện thoi =)))))))))))))))))))))) sau này mng chọn bạn mà chơi nhé chứ không mất vợ như chơi =)))))))))))))))