Editor: Dánh
Thương Trị đối với sự giáo dục nhiều năm của mình với Thương Yến vẫn rất có tin tưởng.
Hắn vỗ vỗ bả vai Thương Yến, vui mừng nói: "Em phải nhớ kĩ lời mình nói hôm nay."
Thương Yến chỉ muốn hắn mau rời đi, bình tĩnh nói: "Ừ."
"Em có biểu tình gì đó?" Thương Trị đột nhiên không muốn đi nữa, trầm khuôn mặt nói: "Gấp trở về để chiếm tiện nghi con gái nhà người ta hả?"
Trong lòng Thương Yến nóng nảy, chịu đựng tính tình nói: "Em không có chiếm tiện nghi của Nguyệt Nguyệt."
Cô gái nhỏ là anh dưỡng, anh hôn cô sờ cô đều là chuyện đương nhiên.
"Còn nói không có?" Thương Trị nhìn anh, "Vừa rồi là ai ôm con gái nhà người ta hôn môi? Nơi này là công ty, em không được làm bậy. Có những chuyện chỉ có thể làm ở nhà."
Thương Trị là một người truyền thống, loại chuyện thân mật này hắn nghĩ chỉ có thể về nhà đóng cửa lại làm.
Thương Yến thật sâu nhìn thoáng qua Thương Trị: "Anh, anh không hiểu."
"Sao anh không hiểu? Anh đã kết hôn, vợ và con đều có, hiểu nhiều hơn cái đứa độc thân như em." Sắc mặt Thương Trị không vui, "Tóm lại em nghe anh, sau này những chuyện này chỉ có thể làm ở nhà."
Nói với tiểu bối những chuyện này, trương mặt già của Thương Trị bắt đầu nóng lên, xua xua tay. "Được rồi, anh phải về thương lượng với chị dâu em chuyện hôn sự của hai đứa, em nhớ chú ý đúng mực."
Hắn nói xong, sắc mặt cực tốt xoay người rời đi, trong miệng lầm bầm lầu bầu: "Hai năm rất nhanh, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị trước."
///
Thương Yến trở về văn phòng, thấy cô gái nhỏ ngồi ngốc ra trên sô pha, khuôn mặt nhỏ có chút nhăn, không biết đang nghĩ gì.
Anh bước nhanh đến bên người cô gái nhỏ, duỗi tay ôm cô vào lòng, sờ sờ mặt cô, gấp gáp nói: "Nguyệt Nguyệt, người dư thừa đi rồi, chúng ta tiếp tục."
Anh cúi đầu bắt đầu hôn mặt Kiều Nguyệt.
"Anh gấp cái gì chứ? Vừa rồi em mất mặt muốn chết." Kiều Nguyệt đẩy anh ra, hừ nói: "Em có chuyện muốn nói."
Thương Yến nhẹ nắm lấy tay cô gái nhỏ, không hiểu vì sao cô thấy mất mặt.
Kiều Nguyệt dựa vào ngực anh, gắt gao ôm eo anh, rầu rĩ nói: "Vừa rồi có phải em biểu hiện không tốt không? Anh trai anh có thể ngoài mặt đối tốt với em nhưng thật ra không hài lòng, muốn anh và em chia tay nhau không?"
Cô nghiêm túc nghĩ lại lời Thương Trị, trong lòng cứ cảm thấy không ổn. Trước kia cô đến nhà Thương Trị chơi, vợ chồng họ đúng là đối với cô rất tốt, nhưng đó là vì cô là bạn học của Oánh Oánh.
Bây giờ thân phận cô là vợ Thương Yến, không biết trong lòng Thương Trị có thể không thích cô không.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt bĩu môi, trong mắt hiện lên lo lắng, "nếu anh trai anh không thích em thì sao? Nếu anh trai anh cho em một ngàn vạn* muốn em rời khỏi anh thì sao?"
*Một ngàn vạn = 10.000.000 NDT ~ 35 tỉ VND
Trên TV đều chiếu như vậy đó, người có tiền không thích con gái gia cảnh bình thường nên dùng tiền đuổi họ đi.
Kiều Nguyệt túm quần áo Thương Yến, mắt trông mong nhìn anh.
Thương Yến cúi đầu nhìn mặt cô gái nhỏ, cảm thấy lời cô nói thật đáng yêu.
"Sẽ không." Anh nhẹ vuốt tóc cô gái nhỏ, "Anh trai anh đối em rất hài lòng, sẽ không có không thích em."
Ngữ khí anh hơi ngừng, lại nói: "Cho dù sau này anh trai anh cho em một ngàn vạn muốn em rời khỏi anh, em cứ nhận lấy tiền, xem như tiền tiêu vặt. Sau đó anh cho em mấy trăm triệu, để em quay lại với anh gả cho anh." (Editor: làm giàu không khó 🤣)
Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, mềm mại nói thầm: "Có ai lại bẫy anh trai mình như vậy chứ, nếu em thật sự lấy tiền anh trai anh, sao em có thể không biết xấu hổ tiếp tục ở bên anh?"
Cô mới không vì tiền mà rời khỏi Thương Yến. Anh tốt như vậy, sau này khó mà tìm được người đàn ông vừa ngốc vừa hồ đồ nhưng toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.
"Vì sao là không biết xấu hổ?" Biểu tình Thương Yến nghi hoặc, "Nếu anh trai anh cho em một ngàn vạn, em lấy tiền rời khỏi anh, sau đó anh lại cho em mấy trăm triệu, em lấy tiền gả cho anh, không phải rất bình thường sao?"
Kiều Nguyệt ngẩn ra, nhìn Thương Yến mặt đầy nghiêm túc, đầu óc cô xoay xoay, không nhịn được gật đầu, "Hình như anh nói rất có lí."
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến hôn khuôn mặt ngẩn ra của cô gái nhỏ, "chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra. Cho dù có xảy ra, em cũng không cần để ý, sau này người em gả cho là anh. Chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản."
Kiều Nguyệt ghé vào ngực anh, hừ hừ, nhỏ giọng nói: "Biết rồi."
Thương Yến thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại ôm anh không nói chuyện nữa, bám vào bên tai cô dỗ: "Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh có thể hôn em chưa?"
Anh dùng sức ôm chặt cô gái nhỏ, ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nộn của cô, không cách nào dời mắt được.
Kiều Nguyệt đẩy anh ra, nhớ lại biểu hiện vừa rồi của anh, đỏ mặt trừng anh, "Em còn có chuyện muốn nói với anh. Vừa rồi anh có ngốc không chứ? Chuyện chúng ta ngủ chung riêng tư như vậy, sao anh lại nói ở trước mặt anh trai anh? Mất mặt chết đi được."
"Không mất mặt." Thương Yến nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Nguyệt Nguyệt, anh nói đều là sự thật, em đúng là ôm anh mới ngủ được, vì sao em lại thấy mất mặt."
Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh nghiêm túc, ngượng ngùng nói: "Tóm lại sau này loại chuyện này anh không được nói ở trước mặt người khác."
"Nguyệt Nguyệt, anh ..."
"Anh cái gì mà anh?" Kiều Nguyệt cắn răng hừ nói: "Anh chỉ cần nghe em là được, không được phản bác."
Thương Yến thấy thái độ cô gái nhỏ cứng rắn lên, thuận theo gật đầu nói: "Được, anh nghe em."
"Như vậy là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.
Thương Yến cúi đầu nghe cô gái nhỏ lải nhải, bế cô lên, "Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh có thể hôn em chưa?"
"Anh vẫn nhớ chuyện này sao." Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng đẩy anh.
Thương Yến ôm mặt cô, "Ừ, anh muốn hôn em. Nguyệt Nguyệt, lúc anh ở bên em, anh không nhịn được luôn muốn hôn em."
Kiều Nguyệt nhớ tới sắc mặt mất mát vừa rồi của anh, mềm lòng nói: "Được rồi, em cho anh hôn mười phút."
Cô nhấn mạnh, "Chỉ hôn mười phút, hôn xong anh phải đi làm việc, không thể lại làm chuyện khác."
Thương Yến lập tức gật đầu, "Được, anh đồng ý với em."
Kiều Nguyệt đỏ mặt hôn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Bây giờ anh có thể hôn em."
///
Ghé vào sô pha nhỏ, Kiều Nguyệt chống cằm nhìn chằm chằm Thương Yến, càng nhìn càng thích.
Quả nhiên người đàn ông lúc nghiêm túc làm việc rất đẹp trai. Giờ phút này ở trong mắt cô, Thương Yến so với thời điểm nào đều đẹp trai nhất.
Tim Kiều Nguyệt đập nhanh, mặt ngày càng nóng. Cô giơ tay sờ sờ, chân trần cẩn thận đi đến sau lưng Thương Yến, nhìn chằm chằm văn kiện trên tay anh vài lần, duỗi tay ôm cổ anh, cọ cọ mặt anh, nhỏ giọng nói: "Thương Yến."
Vừa rồi lúc cô gái nhỏ nhìn chằm chằm anh, anh đã biết. Ánh mắt cô gái nhỏ quá nóng rực, đều câu hết lực chú ý của anh đi.
Thương Yến xoay người, bế Kiều Nguyệt đặt lên đùi, tầm mắt đi xuống, thấy cô để chân trần, cau mày, vốn muốn mắng cô vài câu nhưng nhớ cô gái nhỏ da mặt mỏng, nhẹ giọng nói: "Mặt đất lạnh, sau này nhớ mang giày."
Anh duỗi tay che lại bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, quả nhiên xúc cảm trên tay lạnh lẽo.
Tay Thương Yến nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng vẫn nhịn không được ngữ khí nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này em phải nghe lời anh, phải yêu quý cơ thể mình. Kì sinh lí của em sắp tới rồi, nếu ngày thường không chú ý đến lúc đó sẽ đau bụng."
Bụng cô gái nhỏ không thoải mái thì sẽ ôm anh hừ hừ, có khi còn sẽ mắt trông mong rớt nước mắt, anh nhìn đến đau lòng.
Kiều Nguyệt ôm cổ anh, nghe xong lời anh nói, mềm mềm mại mại hừ nói: "Không phải có anh rồi sao? Em không thoải mái thì anh dỗ em."
"Nguyệt Nguyệt," Sắc mặt Thương Yến hơi bất đắc dĩ, "em quên bụng đau có bao nhiêu vất vả? Anh không muốn em khó chịu."
Thân thể Kiều Nguyệt co rúm lại, dưới tay hơi dùng sức, "Ay da, em biết rồi, lần sau em sẽ chú ý."
Cô ngước mắt trừng mắt Thương Yến, "Hừ, em nghe anh là được chứ gì, anh hung dữ với em làm gì."
Thương Yến hôn lên môi cô một cái, khàn giọng nói: "Anh hung dữ chỗ nào?"
Rõ ràng thái độ anh rất ôn hòa, chỉ lo lắng bụng cô gái nhỏ không thoải mái.
"Anh chính là hung dữ." Kiều Nguyệt ngưỡng cổ, hầm hừ chọc chọc ngực anh: "Không phải em là tiểu tiên nữ đẹp nhất trong lòng anh sao? Sau này anh không được nghiêm túc nói chuyện với em như vậy, dù em sai anh cũng phải dỗ em, có nghe không?"
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, phát hiện bộ dàng ngạo kiều của cô cũng rất đẹp, dịu dàng nói: "Được, sau này chuyện gì anh cũng sẽ dỗ em. Dù em sai rồi anh cũng dỗ em."
"Hứ, đây là chuyện mà bạn trai nên làm." Kiều Nguyệt hừ nói.
Thương Yến gật đầu, thỉnh thoảng nói chuyện dỗ cô. Đến khi chân cô gái nhỏ ấm lên, động tác trên tay anh mới dừng lại, nói: "Có phải thấy chán không?"
Kiều Nguyệt lắc đầu, "Không có."
Cô nhìn Thương Yến, hai tròng mắt tỏa sáng, sắc mặt ngượng ngùng: "Em phát hiện bộ dáng anh mặc tây trang, nghiêm túc làm việc rất đẹp trai, em rất thích."
Sắc mặt Thương Yến sửng sốt, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ, khóe miệng ngăn không được giương lên, "Thích bao nhiêu?"
Kiều Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: "Rất thích."
Sắc mặt cô gái nhỏ ngậm cười, thanh âm nho nhỏ mềm mại, tâm tư Thương Yến đè trong lòng thật lâu bắt đầu rục rịch.
Hôm trước Hoắc Tiêu có đưa vài thứ cho anh, nói là trân phẩm khó cầu. Ban đầu anh không thèm để ý, nhưng sau lại mở lên nhìn, mới phát hiện là video ngắn của nam nữ trên giường.
Trước kia khi anh còn ở Mỹ, bạn bè bên người đối với tình dục đều rất cởi mở. Anh từng bị bọn họ kéo đi tham gia vài bữa tiệc đặc biệt nào đó.
Bản live trực tiếp tại chỗ anh thấy không ít, chỉ là lúc đó anh không có cảm giác gì.
Bây giờ anh thích cô gái nhỏ, ngày đó xem video Hoắc Tiêu đưa anh, toàn bộ đầu óc đều là gương mặt Kiều Nguyệt chồng lên mặt nữ diễn viên đó, mềm mại yếu ớt cầu xin anh.
Trùng hợp là trong video Hoắc Tiêu đưa, có một cảnh là văn phòng play. Cô gái nhỏ thích bộ dáng anh mặc tây trang nghiêm túc làm việc, có lẽ sẽ đồng ý cho anh 'cắn' cô trên bàn làm việc.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến bám vào bên tai cô, thanh âm cực khàn, "anh có thứ muốn cùng em xem."
Cô không được tự nhiên vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng nói: "Thứ gì vậy? Có phải anh lại muốn khi dễ em không?"
Yết hầu Thương Yến lăn lộn, cắn cắn vành tai trắng nõn của cô gái nhỏ, "Không có khi dễ em. Nguyệt Nguyệt, em nhất định sẽ thích."
"Anh nói trước là cái gì đã, nếu không em sẽ không xem." Trong lòng Kiều Nguyệt khẩn trương, giả vờ hung dữ mềm giọng rống anh.
Thương Yến đặt điện thoại lên bàn, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ thần sắc khẩn trương trong ngực, trầm ngâm nói: "Nguyệt Nguyệt, có phải em rất thích bộ dáng anh mặc tây trang?"
Anh hỏi cái này làm gì?
Sắc mặt Kiều Nguyệt mờ mịt, cắn cắn môi, đỏ mặt ấp úng: "Ừ, thích."
Nhìn mặt cô gái nhỏ, Thương Yến không nhịn được ngậm môi cô hôn một lúc, mới nói thẳng ra, "Nguyệt Nguyệt, Hoắc Tiêu có đưa anh một vài phim người lớn. Anh muốn xem cùng em, sau này anh sẽ khiến em thoải mái như những người phụ nữ đó."
Kiều Nguyệt ngốc ngốc nhìn anh, bị lời nói trắng ra của anh khiến cả người nóng lên.