Editor: Dánh
"Cắn cái gì chứ?" Ánh mắt Kiều Nguyệt hung ác trừng anh, "Sao anh cứ nghĩ mấy loại chuyện này? Hôm nay không được cắn, nhìn cũng không được!"
Cô duỗi tay kéo váy trên người, cả giận nói: "Anh thả em xuống, em đang mặc váy không tiện."
Cô gái nhỏ không cho anh cắn, đến nhìn cũng không được, Thương Yến không vui trầm mặt xuống.
Bây giờ cô gái nhỏ cũng không cho anh ôm, bất mãn trong lòng anh đạt đến đỉnh điểm.
Thương Yến cúi đầu, dưới làn váy bị vén lên, anh nhìn đôi chân trắng nõn bị lộ ra, tay hơi dùng sức ôm cô càng chặt, "Anh không buông."
"Thương Yến," Kiều Nguyệt tức giận đến nhéo anh, "anh luôn chọc giận em."
"Không có chọc giận em." Thanh âm Thương Yến khó chịu, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ mang theo ủy khuất, "Là em nói chuyện không giữ lời, chọc giận anh."
Đã nói lần sau gặp cho anh cắn, nhưng bây giờ cô gái nhỏ đến nhìn cũng không cho anh nhìn.
Kiều Nguyệt trừng anh, hừ lạnh, "Khi nào em nói chuyện mà không giữ lời? Anh không cần vu oan em."
"Lần trước đã nói lần gặp mặt sau thì anh có thể cắn em," Thương Yến nhéo tay cô gái nhỏ, "em cũng đồng ý sẽ cắn anh."
Nói xong, anh lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ.
Cả người Kiều Nguyệt không được tự nhiên, "Chúng ta đã nói một tuần sau gặp lại, mới qua ba ngày, còn chưa đến thời gian ước định, cho nên em không có nuốt lời."
Cô cảm thấy mình đúng, cảnh giác nhìn anh, "Anh là cố ý đúng không? Muốn gạt em đến đây tham gia tiệc tối của công ty anh, sau đó cắn em?"
Thương Yến trầm mặc không nói, không có mở miệng phủ nhận.
"Anh còn không biết xấu hổ nói em không giữ lời?" Kiều Nguyệt bị anh chọc giận vô cùng, dùng sức chọc ngực anh, "Sao anh luôn không đứng đắn, cả ngày nghĩ loại chuyện này. Khoảng thời gian trước em mới bị chiếm tiện nghi một lần, cách bây giờ mới bao lâu đâu."
Cô đôi khi không hiểu, sao Thương Yến lại yêu thích loại chuyện này đến vậy. Mỗi lần hai người ở bên nhau, đến cuối cùng anh luôn muốn sờ cô cắn cô.
Thương Yến cũng không hiểu tâm tư cô gái nhỏ.
Anh sờ mặt cô gái nhỏ, lại hôn vài cái, ngữ khí hoang mang: "Nguyệt Nguyệt, nhưng anh muốn sờ em cắn em. Mỗi ngày em không muốn hôn anh cắn anh sao?"
Lâu lâu cô gái nhỏ cũng ôm anh sờ loạn, nhưng lại không giống anh, mỗi ngày anh đều muốn sờ cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt bị anh hỏi đến cơ thể nhũn ra, ngượng ngùng hừ hừ, nói thầm: "Người bình thường đều như vậy nha, có ai mỗi ngày đều nghĩ loại chuyện đó."
"Anh cũng là người bình thường, sinh lí và tâm lí đều bình thường." Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, "Vì sao mỗi ngày anh đều nghĩ như thế nào cắn em? Sao suy nghĩ của anh và em không giống nhau?"
Thương Yến chưa từng nghĩ bản thân không bình thường. Anh thích cô gái nhỏ, hiện tại lại đang dưỡng cô, muốn cắn cô là chuyện bình thường. Chỉ là anh không hiểu, vì sao cô gái nhỏ không giống anh?
"Làm sao em biết chứ?" Ngữ khí Kiều Nguyệt hung dữ, "Tóm lại em rất bình thường, không có người mỗi ngày nghĩ loại chuyện đó."
"Nhưng anh ..."
"Anh cái gì anh?" Kiều Nguyệt ngắt lời anh, "Đó là vấn đề của anh, ai biết được? Hừ, có khi là do anh lớn tuổi, ông chú lớn tuổi suốt ngày nghĩ cách chiếm tiện nghi con gái."
Thương Yến nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ, cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Nhưng anh nhìn những cô gái khác cũng không muốn chiếm tiện nghi của họ. Nguyệt Nguyệt, vấn đề vẫn là ở trên người em, vì anh chỉ muốn cắn em."
Nghe anh đẩy trách nhiệm lên người mình, Kiều Nguyệt thở phì phì cào anh, "Anh đừng đẩy cho em, đó là vấn đề của anh."
Sắc mặt cô kích động, động tác trên tay càng mạnh, quần áo trước ngực lại tụt xuống.
Thương Yến nhìn chằm chằm nơi trắng mềm của cô to hơn lúc bình thường, miệng khô lưỡi đắng, ôm chặt cô thấp giọng dỗ: "Được, đều là vấn đề của anh, không có liên quan đến em."
"Vốn là vấn đề của anh, còn muốn đùn đẩy trách nhiệm lên người em." Kiều Nguyệt hừ mạnh một tiếng.
Thương Yến gật đầu có lệ, toàn bộ lực chú ý đặt lên nơi khác, đã nghe không rõ cô nói gì.
Nơi đó của cô mềm mềm trắng trắng, thoạt nhìn thật sự biến lớn.
Thân thể Thương Yến khô nóng, chịu đựng không nổi, tay đặt lên nơi nguy hiểm, thanh âm khàn khàn: "Nguyệt Nguyệt, nơi này của em hình như thật sự biến lớn."
Kiều Nguyệt ngẩn ra, cúi đầu nhìn tay anh đặt loạn, tức giận đến kéo tay anh quăng ra, "Anh sờ chỗ nào đó? Em đã nói hôm nay không tiện, không thể cắn không thể nhìn."
"Anh không cắn cũng không nhìn." Thương Yến hôn môi cô gái nhỏ, "Vậy em nói anh nghe tại sao nơi này biến lớn."
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm ngực cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt bị ánh mắt anh nhìn đến khiến cả người không được tự nhiên, theo phản xạ duỗi tay chắn trước ngực, "Không được nhìn."
"Nguyệt Nguyệt?" Thương Yến ngẩng đầu nhìn cô, "Anh không nhìn, anh nghe em nói."
Anh nói xong, thật sự không nhìn, vẻ mặt đứng đắn nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ.
Tay Kiều Nguyệt vẫn như cũ đặt trước ngực, hừ môt tiếng mới nói: "Anh thật sự bị ngốc hả? Hôm nay em dùng thứ khác."
Thương Yến ngẩn người, cúi đầu liếc một cái, phát hiện cô gái nhỏ không mặc đồ lót.
Anh nghi hoặc hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em không mặc đồ lót?"
Vì sao cô gái nhỏ không mặc đồ lót thì nơi đó biến lớn?
"Có mặc!" Kiều Nguyệt dùng sức đẩy anh ra.
Thương Yến nhìn nhìn, mơ hồ nhìn thấy hai miếng màu trắng.
"Anh không được nhìn nữa." Kiều Nguyệt nâng mặt anh lên, "Lưu manh."
Thương Yến hình như hiểu ra, nơi đó của cô gái nhỏ vẫn lớn giống như trước. Chỉ là hôm nay mang hai miếng màu trắng kia mới có thể nhìn lớn hơn bình thường.
Đầu lưỡi đỉnh đỉnh, Thương Yến nắm lấy tay cô gái nhỏ, nhẹ giọng dụ dỗ: "Nguyệt Nguyệt, sau này em cứ mặc giống như hôm nay. Nơi này của em vừa to vừa tròn, anh rất thích."
Kiều Nguyệt không dám tin nhìn anh, mặt nháy mắt đỏ bừng.
"Thương Yến," Cô túm lấy cổ áo anh, "trước kia không phải anh nói anh không thích con gái ngực to sao? Anh lại lừa em đúng không?"
Kiều Nguyệt cảm thấy rất tức giận. Đàn ông quả nhiên đều giống nhau, chỉ nói ngọt dỗ con gái, lừa cô cái gì mà không thích con gái ngực to, chỉ thích cô.
Bây giờ thấy nơi đó của cô lớn chút, còn không hưng phấn đến thân thể phát run?
Kiều Nguyệt giơ tay véo anh: "Khốn khiếp, lưu manh, của em chính là nhỏ như vậy đó, sau này sẽ không cho anh nhìn, anh cứ nhìn của người khác đi."
"Vì sao anh phải nhìn của người khác?" Thương Yến không hiểu vì sao cô gái nhỏ lại giận, thấp giọng dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt em nghe lời, anh chỉ nhìn của em, anh không thích con gái ngực to."
"Anh còn lừa em?" Kiều Nguyệt cắn răng, "Anh mới nói đó, nơi này của em vừa to vừa tròn, anh rất thích."
Ánh mắt Thương Yến ngẩn ra, hiểu ra cô gái nhỏ vì sao lại giận.
Cô gái nhỏ chắc là cảm thấy nơi đó của mình quá nhỏ.
Anh hôn lên mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em đừng giận, anh chỉ thích nơi này của em, dù của người khác to hơn anh cũng không thích."
Kiều Nguyệt vẫn cảm thấy chưa hết giận, "Ai biết ông chú già như anh nghĩ cái gì, có khi anh chỉ đang dỗ dành em."
Cô tức giận ưỡn ngực lên, "Anh nhìn cho rõ ràng, chúng nó chính là nhỏ như vậy đó, sau này anh mà dám ghét bỏ, vĩnh viễn đừng nghĩ lại cắn chúng nó."
"Anh không chê," Thương Yến lập tức tỏ thái độ, vỗ nhẹ lưng cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, nơi này của em rất đẹp. Vừa trắng vừa mềm, cả đời này anh đều sẽ không ghét bỏ."
Đây là nơi cô gái nhỏ khiến anh thích nhất, anh thích còn không kịp, sao có thể ghét bỏ.
Chỉ là ...
Thương Yến cúi đầu suy nghĩ vài phút. Cô gái nhỏ tức giận hai lần đều là vì vấn đề về ngực, xem ra cô rất để ý chuyện ngực lớn ngực nhỏ.
Anh thử thăm dò đưa ra kiến nghị: "Nguyệt Nguyệt, nếu em tự cảm thấy nơi đó quá nhỏ, em có thể đi phẫu thuật."
Kiều Nguyệt ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh, "Cái gì phẫu thuật ?"
"Phẫu thuật nâng ngực." Vẻ mặt Thương Yến bình tĩnh, "Anh sẽ tìm cho em một bác sĩ nữ, nhất định có thể làm đến kích cỡ em hài lòng."
Trong lòng Kiều Nguyệt bị đè nén, hung hăng trừng anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thương, Yến."
...
Anh hình như lại nói sai.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, biểu tình Thương Yến mờ mịt. Anh vừa rồi chỉ là tốt bụng đưa ra kiến nghị cô gái nhỏ có thể đi làm phẫu thuật, sau khi nghe xong gương mặt cô ửng đỏ nói rất tức giận, trước khi cô hết giận, anh không được ôm cô.
Cửa phòng tắm mở ra, Thương Yến lập tức bước lên, dừng trước mặt cô, hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em hết giận chưa?"
"Chưa." Kiều Nguyệt đẩy anh ra, đi thẳng về trước.
Cô gái nhỏ thật sự rất tức giận, cũng không nhìn anh một cái nào.
Trong lòng Thương Yến hơi gấp, bước nhanh đi theo bên người cô, nhìn sườn mặt cô gái nhỏ nói: "Nguyệt Nguyệt, em muốn như thế nào mới hết giận?"
Kiều Nguyệt dừng lại, quay mặt qua nhìn anh: "Anh biết bản thân sai ở chỗ nào chưa?"
Nói thật, Thương Yến cảm thấy bản thân không sai. Nhưng cô gái nhỏ hỏi như vậy, chứng minh cô gái nhỏ cho rằng anh sai.
Chuyện cô gái nhỏ đã nhận định, anh chỉ có thể tuân theo, không thể phản bác.
Sắc mặt Thương Yến rất nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không biết bản thân sai ở đâu. Nhưng em cho rằng anh sai thì chính là anh sai rồi. Lời em nói chắc chắn đều đúng, em trực tiếp nói cho anh được không. Anh sẽ sửa."
Nguyên bản trong lòng Kiều Nguyệt còn giận, nhưng nghe xong lời anh nói, mặt cô chậm rãi đỏ lên, hầm hừ trừng anh, thật lâu sau mới thanh âm mềm mại nói: "Miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết dỗ em vui."
Mặt cô gái nhỏ đỏ hồng, ngữ khí mềm mại, giống như đang làm nũng.
Đáy lòng Thương Yến hơi thả lỏng, lại hỏi cô lần nữa: "Nguyệt Nguyệt, có phải em hết giận rồi không?"
Ánh mắt anh chờ mong nhìn cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt nhìn bộ dáng ngây ngốc muốn ôm cô lại không dám ôm của anh, vừa đau lòng vừa mềm lòng.
"Ngu ngốc." Cô mềm mại nói thầm, chủ động ôm eo anh, rầu rĩ nói: "Em không giận nữa."
Thương Yến dùng sức ôm chặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em thật sự không giận nữa?"
Cô gái nhỏ không giận nữa, anh còn muốn hôn cô.
Thanh âm cô gái nhỏ rầu rĩ: "Ừ."
Cô ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nóng rực của anh, trong lòng căng thẳng nói: "Anh đừng xằng bậy, em đã rời khỏi nửa tiếng, bây giờ phải trở về, nếu không mẹ em sẽ lo lắng."
Vừa nghe cô gái nhỏ phải đi, Thương Yến lập tức bế cô lên cao, "Nguyệt Nguyệt, không gấp. Ba mẹ em còn ít nhất nửa tiếng nữa mới rảnh. Chúng ta đã ba ngày không gặp, em để anh ôm hôn một lúc đi."
Kiều Nguyệt hừ nói: "Là anh để người dụ ba mẹ em rời đi?"
Anh không phủ nhận: "Ừ, anh muốn ở bên em lâu một chút."
Cuối cùng Kiều Nguyệt không có rời đi, tùy ý để anh ôm.
Thương Yến ôm cô vào phòng nghỉ nhỏ, sờ sờ bụng cô hỏi: "Nguyệt Nguyệt, có đói không?"
Trong phòng nghỉ nhỏ có bàn ăn, trên bàn có điểm tâm và cánh gà nướng.
Kiều Nguyệt liếc mắt một cái, ánh mắt hơi sáng, "Đói."
"Anh đút em."
Kiều Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, ăn điểm tâm anh đút, tâm tình rất tốt.
Chờ cô ăn xong, nhìn thoáng qua thời gian, đẩy đẩy anh: "Được rồi, em phải đi."
"Chờ một chút." Thương Yến không chịu buông cô ra.
Sắc mặt Kiều Nguyệt hơi vội, "Chờ cái gì nữa, anh đều đã ôm một tiếng rồi."
Cô gái nhỏ muốn rời đi, vẫn luôn nhắc anh không ngừng. Thương Yến cúi đầu, ngậm môi cô lập lại hôn mấy lần, mới chậm rãi ngừng lại.
"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí anh hơi khàn, không ngừng hôn mặt cô gái nhỏ, "vì sao em chỉ mới 18 tuổi?"
Nhỏ như vậy, anh còn không thể cưới cô về nhà, càng không thể chân chính ngủ cô.
Kiều Nguyệt đẩy anh, "Anh lại nói hươu nói vượn cái gì vậy. Anh ôm rồi, cũng hôn rồi, mau thả em xuống, em phải đi về."
Thương Yến cực không tình nguyện buông cô ra, giúp cô mặc áo choàng vào, khom lưng sửa sang lại váy trên người cô.
"Được rồi, em phải đi rồi." Kiều Nguyệt xoay người liền đi.
Cô gái nhỏ đi đến cạnh cửa, thần sắc Thương Yến hơi đổi, bước lên vài bước nắm lấy tay cô, thấp giọng kêu cô: "Nguyệt Nguyệt."
Sau đêm nay, phải qua mấy ngày nữa hai người mới gặp lại.
"Anh làm gì vậy." Kiều Nguyệt nói thầm, "Làm như chúng ta sau này không gặp lại vậy."
Cô ngước mắt, nhìn người đàn ông trầm mặc không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Kiều Nguyệt mềm lòng, nhón chân hôn anh, "Hai ngày nữa cả nhà em sẽ dọn đến tiểu khu Hân Vinh, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày rồi, anh gấp cái gì chứ?"
"Còn tận hai ngày." Ngữ khí Thương Yến nặng nề.
Kiều Nguyệt cảm thấy Thương Yến ngày càng giống thanh niên trẻ tuổi đang gây rối vô cớ, cô trừng anh, "Anh đừng làm loạn nữa, đợi lát nữa mẹ em không tìm được em sẽ lo lắng, thế thì sau này em sẽ không cho anh cắn, cho anh nghẹn chết."
Thương Yến chậm rãi buông tay cô ra.
Kiều Nguyệt mở cửa phòng, cẩn thận nhìn nhìn bên ngoài, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: "Em đi đây."
Nói xong, cô lập tức đóng cửa lại, chạy chậm rời đi.
Rời khu phòng nghỉ một đoạn xa Kiều Nguyệt mới hoàn toàn yên tâm, cô sửa sang lại áo choàng trên người, đi ra đại sảnh.
Chỉ là khi cô đi đến chỗ ngoặt, thiếu chút nữa thì va phải người khác.
Kiều Nguyệt ngước mắt, vừa định xin lỗi nhưng đến khi thấy rõ người phụ nữ trước mặt, cô cứng rắn nuốt xuống lời muốn nói, hướng cô ta hừ mạnh một tiếng.
Người phụ nữ trước mặt là đối tượng ngoại tình của Lâm Thư Mặc, Bạch Cẩn.
Bạch Cẩn vuốt tóc, hai mắt mỉm cười, thanh âm lười biếng yêu mị: "Em gái Kiều Nguyệt, đã lâu không gặp."
Thanh âm người phụ nữ mang theo tia dụ hoặc, lỗ tai Kiều Nguyệt hơi ngứa, không khống chế được liếc về ngực cô ta, sắc mặt đột nhiên hồng lên.
Cô hung hăng trừng cô ta, thật lâu sau mới hừ lạnh nói: "Ai là em gái của cô? Người phụ nữ hư hỏng cướp bạn trai người khác."
Bạch Cẩn hứng thú nhìn cô, nhìn cô nghẹn lâu như vậy mới mềm mại nói một câu như vậy, đột nhiên muốn trêu chọc cô.
"Tôi đúng là có hứng thú với Lâm Thư Mặc," Bạch Cẩn thoải mái thừa nhận, "tôi cũng đã dùng mọi thủ đoạn đi quyến rũ hắn, nhưng đáng tiếc."
Cô ta thở dài thật sâu, ánh mắt nhìn Kiều Nguyệt ý vị thâm trường, "Tôi khó khi coi trọng một người, lại quyến rũ không thành. Không ngờ tới trên đời này còn người đàn ông ngu xuẩn như vậy, phụ nữ đưa tới cửa cũng không cần."
Khi Kiều Nguyệt quay lại sảnh khách sạn, mày vẫn nhăn chặt lại.
Lời người phụ nữ hư hỏng kia vừa nói có ý gì? Vì sao cô ta nói phụ nữ đưa tới cửa cũng không cần? Cô ta rõ ràng cũng đã ngủ chung với Lâm Thư Mặc rồi.
Kiều Nguyệt nhớ lại chuyện ngày hôm đó cô tận mắt thấy, cô thở phì phì dưới chân đá loạn.
Cô cắn răng thấp giọng mắng: "Hừ, tra nam ngoại tình, người phụ nữ hư hỏng quyến rũ bạn trai người khác, tôi mới không tin lời các người nói, đều không phải người tốt."
///
Sau khi họp thường niên kết thúc, Kiều Nguyệt về nhà, cô cứ cảm thấy ánh mắt ba nhìn cô rất kỳ quái.
Cô sờ sờ mặt, nghi hoặc nói: "Ba, ba nhìn cái gì vậy? Trên mặt con có dính gì sao?"
Cố Lam cũng ngước mắt nhìn mặt con gái, ôn nhu nói: "Nguyệt Nguyệt, mặt con rất sạch."
Kiều Nguyệt hừ hừ, "Con về phòng đây."
Sau khi cô rời đi, Kiều Thụy kéo tay Cố Lam, sắc mặt rối rắm, nhỏ giọng nói: "Vợ, anh cảm thấy hình như Thương Yến có ý với Kiều Nguyệt nhà mình."
Cố Lam giật mình, "Thương Yến có ý với Kiều Nguyệt?"
Bà kiên định lắc đầu, "Không có khả năng, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ vậy mà."
Kiều Thụy tưởng tượng, cũng cảm thấy bản thân nghĩ nhiều. Không nói đến Thương Yến lớn hơn Nguyệt Nguyệt nhà ông 12 tuồi, dù con gái ngốc lớn lên có chút xinh đẹp nhưng vẫn kém vợ ông.
Chắc là không đến mức có thể khiến Thương Yến thích.
Sau khi nghĩ thông suốt, Kiều Thụy nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng nói: "Vợ, em nói đúng. Nguyệt Nguyệt không chỉ yếu ớt, lớn lên cũng tạm tạm, Thương Yến chắc là không thích kiểu này."
Cố Lam trừng ông, bà không cho phép ai nói con gái bà không tốt.
Bà giơ tay dùng sức nhéo tay ông, "Kiều Thụy, anh dám nói Kiều Nguyệt lớn lên xấu?"
///
Hai ngày sau, nhà Kiều Nguyệt dọn đến tiểu khu Hân Vinh.
Ba người vừa dọn đồ vào trong viện, đột nhiên nghe có người kêu: "Chú, dì."
Kiều Nguyệt lau lau trán, ngẩng đầu nhìn liền thấy Thương Yến sắc mặt bình tĩnh đi về hướng bọn họ, cô lặng lẽ trừng anh một cái.
Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Anh lơ đãng liếc nhìn một cái, nhìn trên tay cô gái nhỏ đang ôm thùng đồ, tay có chút run.
Thương Yến bước nhanh đến trước mặt cô, ép xuống xúc động muốn giúp cô lau mồ hôi, ôm thùng đồ trên tay cô đi, quay mặt qua nhìn Kiều Thụy và Cố Lam, nói: "Chú, dì, nhà con ở ngay cạnh kế bên."
Kiều Thụy theo phản xạ chào anh: "Thương tổng, chào ngài."
"Thời gian ngoài giờ làm việc, chú cứ kêu tên con là được." Ngữ khí Thương Yến bình tĩnh.
Tiệc tối hôm đó, ấn tượng của Cố Lam đối với anh rất tốt.
Bà gật gật đầu, sắc mặt ôn hòa, "A Yến nói đúng, sau này chúng ta là hàng xóm, không cần khách sáo như vậy."
Kiều Nguyệt nhìn Thương Yến dỗ mẹ cô đến mặt mày hớn hở, ánh mắt thưởng thức của mẹ cô cũng sắp trào ra luôn rồi.
"Nguyệt Nguyệt, đứng ngây ra đó làm gì? Qua đây phụ giúp nào." Cố Lam vẫy tay với Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt bước lên, nhìn đống đồ trên đất là tay đau rồi, cô nhỏ giọng nói thầm: "Thật nhiều đồ, dọn xong cũng mệt chết rồi."
Sắc mặt Cố Lam xấu hổ, "Từ nhỏ dì đã chiều nó, nên có chút yếu ớt."
"Nguyệt Nguyệt còn nhỏ." Thần sắc Thương Yến bình tĩnh, "Con gái có chút yếu ớt cũng bình thường."
Anh nhìn Kiều Nguyệt, lấy khăn tay trong túi đưa cô, ngữ khí quen thuộc: "Em lau mồ hôi rồi về nhà nghỉ ngơi đi, những thứ này nặng, em dọn không nổi đâu."
Kiều Nguyệt nhận khăn tay anh đưa, gãi gãi lòng bàn tay anh, mi mắt cong cong nhìn anh, chớp chớp mắt, cố ý kéo dài thanh âm, mềm mại nói: "Cảm ơn chú."
Nói xong xoay người rời đi.
Đầu quả tim Thương Yến hơi tê ngứa, cô gái nhỏ ngày càng nghịch ngợm.
Cố Lam thấy trên mặt Thương Yến không có ghét bỏ con gái mình, thái độ còn rất tốt, bà càng thích người thanh niên này.
Mọi người tốn hai tiếng dọn xong nhà, Cố Lam nhìn giờ, nói: "A Yến, ở lại ăn cơm đi."
Thương Yến lập tức gật đầu, "Được. Dì, con giúp dì."
"A Yến còn biết nấu cơm?" Vẻ mặt Cố Lam kinh ngạc.
Chưa nói đến hiện nay đa số người trẻ tuổi không muốn tốn thời gian nấu cơm, người có thân phận giống Thương Yến như vậy, bà rất khó tưởng tượng anh còn biết nấu cơm.
Sắc mặt Thương Yến hơi mất mát, ngữ khí trầm thấp: "Lúc con còn rất nhỏ, ba mẹ con mất. Nên những việc