Thích Em Mười Phần - Nhất Khỏa Trà Diệp

Chương 1




Vào giữa tháng 8, dù là 7 giờ sáng thời tiết cũng đã bắt đầu hơi oi bức, mặt trời chiếu thẳng xuống, tiếng ve trên cây kêu khiến người ta khó chịu.

Đáng lẽ phải là kỳ nghỉ hè vô lo vô nghĩ, nhưng Tần Bạch lại phải đi đến lớp học thêm.

Hơn một tháng trước, sau khi tỉnh dậy, Tần Bạch cảm thấy có gì đó không ổn, rõ ràng cô đã tăng ca đến rất khuya, rồi khi qua đường không cẩn thận không nhìn thấy xe, dù được ai đó đẩy ra nhưng vẫn bị đập đầu và ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, cô tưởng mình sẽ ở trong bệnh viện nhưng lại phát hiện ở trong một căn phòng hơi quen thuộc.

Tần Bạch mất một lúc mới tin rằng mình đã sống lại vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi vào cấp 3.

Trước đây cô cũng đã đọc nhiều truyện về việc sống lại, nhưng không ngờ chuyện đó lại xảy ra với mình, đáng tiếc là cô sống lại, không thể cảm ơn người đã cứu mình khỏi vụ tai nạn, hy vọng người đó không sao.

Tần Bạch không phải là một học sinh xuất sắc, nhờ may mắn, cô mới thi đậu trường trung học trực thuộc đại học Y, sau đó buông thả bản thân, đắm chìm vào game, đến khi lên lớp 12, bị áp lực học hành, nhưng không thể bù lại được, cô đành phải học ngành xã hội trong trường Kỹ Thuật 211.

Tuổi trẻ không cố gắng, lớn lên học kế toán.

Ba năm trôi qua, đến năm cuối đại học, Tần Bạch được bạn nhảy của mẹ cô ở quảng trường giới thiệu công ty để thực tập, sau đó, mỗi ngày cô đều tăng ca, rồi cô bị tai nạn xe, sống lại năm 15 tuổi.

Có cơ hội làm lại lần nữa, cô vẫn muốn trở thành học sinh xuất sắc.

Dù sao kiếp trước không hiểu chuyện nên thành tích kém, cuối cùng còn bị tai nạn giao thông, không biết ba mẹ cô đau lòng thế nào.

Nhưng ba mẹ Tần Bạch lại nói…

“Con không muốn học hành chăm chỉ sao?”

“Con có sợ ba mẹ thất vọng?”

Không có chuyện đó…

Ba của Tần Bạch luôn muốn con gái của mình làm một công chúa nhỏ, muốn làm gì cũng được, không quá lo lắng về thành tích học tập, trước đây, ông cũng là một học sinh tệ, giờ vẫn sống tốt.

Còn mẹ Tần Bạch thì nghĩ con gái mình chỉ cần xinh đẹp là đủ, dù sao ba nó cũng ngốc, con gái cũng không thể thông minh hơn là bao.

Cuối cùng, Tần Bạch vẫn đăng ký một lớp học thêm toán trong nửa tháng để cứu vãn chút kiến thức toán ít ỏi còn sót lại.

Trong lớp học thêm, người còn chưa đến đủ, Tần Bạch đăng ký lớp cơ bản, những người đến học đều là những người muốn học trước kiến thức cấp ba và những học sinh học không tốt muốn nghe lại.

Phòng đối diện là lớp nâng cao, có đàn chị của cô là Cố Như Sơ, cũng là em họ của cô, hồi nhỏ vì chuyển nhà, lười tìm trường mẫu giáo mới, nên vào tiểu học sớm một năm, em họ trở thành đàn chị của cô, đúng là hơi xấu hổ.

Sắp đến giờ học, có người từ phòng đối diện bước ra ngồi cạnh Tần Bạch, “Đàn em.”

Giọng lạnh lùng chào Tần Bạch, “Cho tôi mượn cây bút được không?”

“Tự lấy đi.”

Tần Bạch mở hộp bút đưa qua.

Người đến là Thẩm Minh Hiên, thời trung học đã từng làm trái tim Tần Bạch rung động, chân dài 1m8, đôi mắt đào hoa, rõ ràng là vẻ đẹp đa tình nhưng tính cách lại lạnh lùng ít nói, đúng chuẩn nam chính ngôn tình.

Sau này, nam chính ngôn tình biến thành sếp độc miệng biến thái của Tần Bạch trong thời gian thực tập, nhờ ơn anh ta, Tần Bạch không bao giờ được tan làm trước khi mặt trời lặn, trái tim thiếu nữ đang thực tập tan vỡ thành từng mảnh, keo 502 cũng không thể dán lại.

Nhưng hồi đó, Thẩm Minh Hiên đã đỗ thủ khoa vào ngành tài chính của Đại học Y, không ngờ lớp 10 lại học lớp toán cơ bản.

Đã là buổi học cuối cùng của lớp học thêm, nửa sau tiết học là hoạt động tự do, có thể hỏi bài hoặc tự học, Tần Bạch sắp xếp lại ghi chép, chờ tan học.

“Đàn em.”

Thẩm Minh Hiên chống tay lên má quay đầu hỏi: “Cho tôi mượn vở ghi chép được không?”

“Anh lên lớp mà không ghi bài sao?”

Tần Bạch thắc mắc.

“Không nghe giảng.”

Trả lời một cách đương nhiên.

“Vậy tan học đi photo.”

Tần Bạch đồng ý.

Trường luyện thi kế bên trường trung học trực thuộc đại học Y, cách nhà Tần Bạch một trạm tàu điện ngầm, Thẩm Minh Hiên sống ở khu đối diện nhà Tần Bạch, về nhà cùng đường, hai người photo xong vở ghi chép, cùng chờ tàu điện ngầm.

“Cho tôi số QQ của em được không?”

Thẩm Minh Hiên hỏi.

“Hả?”

Tần Bạch ngạc nhiên nhìn anh ta, ma vương Thẩm muốn xin số QQ của cô, sao cảm giác hơi kinh dị nhỉ.

Thẩm Minh Hiên giải thích: “Chữ em viết hơi khó đọc, có chỗ không hiểu hỏi em sẽ tiện hơn.”

Vậy sao anh không photo của người khác đi. Tần Bạch lườm.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn trao đổi số QQ, tiện thể kết bạn WeChat và trao đổi số điện thoại.

Học sinh mới của trường trung học trực thuộc đại học Y trước khi nhập học phải tham gia huấn luyện quân sự, tổng cộng mười ngày.

Mười ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, ngoài hai ngày đầu huấn luyện vất vả hơi mệt, những ngày sau khá nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ cần tập đội hình, nhưng huấn luyện quân sự là cơ hội tốt để học sinh cùng lớp giao lưu, cũng không thể thiếu việc lý nói chuyện phiếm.

“Nghe nói lớp mình có một bạn tên Lý Đông, đẹp trai lắm.”

Bạn A nói.

Lý Đông à, đúng là đẹp trai, nhưng đáng tiếc thích Cố Như Sơ mấy năm mà không dám tỏ tình, sau khi em họ có bạn trai còn khóc lớn một trận, đúng là điển hình của nam phụ si tình.

“Khóa trước có anh Hứa Triết, cũng đẹp trai lắm, còn đẹp hơn Lý Đông.”

Bạn B nói.

Hứa Triết à, bạn cùng bàn của em họ, thầm thích cô ấy nhiều năm, đến năm hai đại học mới dám tỏ tình.

“Đẹp trai nhất vẫn là anh Thẩm Minh Hiên, mình học cấp 2 cùng trường với anh ấy, khi đó rất nhiều người thích anh ấy.”

Bạn C nói.

Thẩm Minh Hiên à, mặt thì đẹp, nhưng miệng thì độc, kiếp trước đến 23 tuổi vẫn còn độc thân, tốt nhất anh ta nên đi luyện lại cái miệng độc ác lạnh lùng của mình đi.

Tần Bạch nghe các bạn nói chuyện phiếm, trong lòng thầm chế giễu, không để ý có người gọi mình mấy lần.

“Tiểu Bạch, nghĩ gì mà nhập tâm thế.”

Người nói là cô gái mặt tròn dễ thương tên Lộ Chi Dao, bạn cùng bàn của Tần Bạch kiếp trước, cũng là bạn thân nhất.

“Mình nghĩ khai giảng chúng ta ngồi cùng bàn đi.”

Tần Bạch cười nói với Lộ Chi Dao.

“Được, được, vậy khai giảng chúng ta chọn chỗ ngồi gần cửa sổ đi.”

Lộ Chi Dao bắt đầu hứng thú tưởng tượng về cuộc sống cấp 3 sắp tới.

Dù đã trải qua cuộc sống cấp 3 một lần, Tần Bạch cũng rất mong đợi vào tương lai, mỗi ngày đều có thời gian đi học cố định, xung quanh chỗ ngồi đều là người quen, mỗi ngày phải làm bài tập, lo lắng về điểm số, cuộc sống cấp 3 tuy bận rộn nhưng cũng có nhiều thành quả, tuổi trẻ đầy sức sống, ai lại không muốn trải qua một lần nữa, chỉ mong thời gian trôi chậm lại, để chúng ta mãi mãi là dáng vẻ thiếu niên.

Tuổi trẻ mười mấy tuổi đầy tươi đẹp.

Lâu rồi không gặp, tuổi thanh xuân của tôi.

Ngày 1 tháng 9, Tần Bạch và Lộ Chi Dao như ý nguyện trở thành bạn cùng bàn, ngồi ở hàng thứ tư gần cửa sổ, lớp học ở tầng ba, ngoài cửa sổ là một hàng cây gỗ dương cao lớn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, làm người ta cảm thấy ấm áp, mặc đồng phục xanh trắng kinh điển, học kỳ mới thật khiến người ta mong đợi.

Lớp 10/3 lớp dự bị xã hội, các học sinh được phân vào đây hầu hết là những người đã đăng ký trước, có ý định học xã hội, sau khi kết thúc phân ban vào cuối năm lớp 10, sẽ trở thành lớp thí điểm xã hội. So với các lớp khác, lớp ba có ít học sinh hơn, có nhiều nữ sinh hơn. Giáo viên chủ nhiệm là giáo viên dạy Văn, khoảng hơn ba mươi tuổi, rất dịu dàng.

Buổi lễ khai giảng diễn ra trên sân trường, cần phải mang ghế từ lớp học ra.

Lớp 10/3 ở tầng ba, phía trên là lớp 11, khi Tần Bạch và Lộ Chi Dao mang ghế xuống tình cờ gặp Cố Như Sơ.

Cố Như Sơ chỉ vào một cô gái xinh đẹp bên cạnh: “Đây là bạn học của tôi, Tư Niệm.”

Rồi nghịch ngợm kéo đuôi tóc của Tần Bạch, “Đây là đàn em Tần Bạch.”

“Đây là bạn cùng bàn của tôi, Lộ Chi Dao.”

Tần Bạch hất tay Cố Như Sơ ra, “Còn cái người diễn kịch này là em họ mình, Cố Như Sơ.”

“Mấy chị lớp 11 không phải mang ghế à?”

Thấy hai người tay không đi xuống, Tần Bạch hỏi.

Tư Niệm đáp: “Có chứ, nhưng tôi có bạn trai mà.”

Tư Niệm đã sớm gia nhập đội ngũ yêu đương, bạn trai là bạn cùng lớp Tất Minh Chi.

Tần Bạch liếc nhìn Cố Như Sơ, “Bà cũng có à?”

Cố Như Sơ xua tay: “Không, nhưng lớp tôi có nhiều nam sinh sẵn sàng giúp đỡ.”

“Đau lòng quá chị ơi.”

Lộ Chi Dao thở dài, “Lớp em chỉ có bảy bạn nam, cơ thể còn yếu đuối nữa.”

“Vậy làm theo nguyên tắc đi.”

“Không muốn đâu.”

Nhờ có sự giúp đỡ của Cố Như Sơ và Tư Niệm, bốn người nhanh chóng mang ghế đến sân trường.

Sau buổi lễ khai giảng ngắn ngủi, cả lớp trở về phòng để họp lớp, giáo viên chủ nhiệm dịu dàng phát cho mỗi học sinh một tờ giấy trắng, “Bây giờ các em hãy viết tên, tuổi và mục tiêu thi đại học của mình lên giấy.”

Tiếng bút sột soạt vang lên trong lớp, mọi người đều rất nghiêm túc.

Tần Bạch, 15 tuổi, mục tiêu thi đại học là khoa Văn đại học Y.

“Được rồi các em, bây giờ từng bạn từ bàn đầu tiên gần cửa sổ hãy đọc to những gì mình viết.”

Không biết cô giáo chủ nhiệm đang định làm gì, các học sinh chỉ biết tuân theo yêu cầu lần lượt đọc lên.

Mọi người đều suy nghĩ rất nghiêm túc, có người muốn học âm nhạc, có người yêu thích lịch sử, nhiều người muốn trở thành giáo viên, có người muốn trở thành luật sư tài giỏi, à, cũng có người muốn học kế toán, đặc biệt, bạn cùng bàn dễ thương muốn mở một cửa hàng sô-cô-la của riêng mình, trở thành một nghệ nhân làm sô-cô-la.

Sau một lúc nhộn nhịp, cô Ngô bắt đầu nói:

“Trước hết, cô rất vinh dự được trở thành một thành viên trong gia đình của chúng ta trong ba năm tới. Cô hy vọng trong ba năm này, các em có thể đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Cô cũng từng ở độ tuổi này, nên cô hiểu các em sẽ có những suy nghĩ đặc biệt, nhưng dù có vấn đề gì trong trường hay trong cuộc sống, các em đều có thể đến tìm cô. Cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ các em.”

Dừng một chút, cô Ngô tiếp tục nói, “Ba năm có vẻ dài nhưng thật ra chỉ là thoáng qua. Được học cùng nhau trong một lớp là duyên phận của chúng ta, cấp 3 sẽ rất vất vả, nhưng kỳ thi đại học không phải là kết quả duy nhất. Mỗi ngày trong ba năm này đều là sự trưởng thành. Hiện tại, các em có thể thấy kỳ thi đại học là kẻ thù lớn nhất, nhưng khi các em đến độ tuổi của cô, các em sẽ nhận ra kỳ thi đại học không đáng sợ như vậy. Ba năm cấp 3 không chỉ là việc theo đuổi một kết quả, mà là ba năm các em đến gần nhất với ước mơ của mình. Cô hy vọng trong ba năm này, các em sẽ nỗ lực vì mục tiêu của mình.”

Cô Ngô mỉm cười nhìn các học sinh còn ngây ngô, “Quan trọng hơn, cô hy vọng các em sẽ trân trọng ba năm này, làm những điều mình muốn làm, nên làm. Khi các em nhìn lại thời cấp 3 của mình, sẽ thấy rằng mình đã cố gắng hết mình vì ước mơ. Thời gian là vàng bạc, đừng để lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình.”

Lời của cô Ngô thật sự đã khích lệ các thiếu niên thiếu nữ, khi bầu chọn ban cán sự lớp, mọi người đều rất nhiệt tình. Tần Bạch được bầu làm lớp phó văn thể mỹ, còn Lộ Chi Dao thành công ứng cử lớp trưởng.

Nhận sách mới xong là có thể tan học, Tần Bạch sắp xếp sách vở cho ngày mai vào cặp, rồi cùng Lộ Chi Dao nắm tay nhau đi đến cửa hàng văn phòng phẩm.

Chưa ra khỏi cổng trường, đã bị Cố Như Sơ chặn lại, bên cạnh còn có vài bạn học của cô ấy.