Thích Đủ Rồi, Giờ Yêu Được Chưa?

Chương 23: First day




Không biết hôm nay là ngày thứ bao nhiêu tôi nhớ anh Minh rồi, ngày ngày như con điên, kể cũng nhớ thật đấy chứ. Tự dưng anh về xong lại đi.

Vả lại tôi cũng sắp phải đi học hè rồi. Ngay ngày mai thôi, được học lớp mới, bạn cũ, thầy cô vẫn không thay đổi.

- Shi ơi có ai gọi con ở ngoài cổng kìa – Mẹ gọi tôi, thực chất là tôi đang tơ tưởng một số vấn đề, đầu óc để trên mây, mới kịp định thần lại.

- Vâng, con ra giờ đây.

Tôi xuống nhà, chạy bình bịch từ cầu thang, mải móng xỏ đôi dép tổ ong “huyền thoại” xem bạn, anh hay chị nào gọi mình.

Cái bộ dạng thất thểu tóc bù xù, quần áo rộng thùng thình thêm thân hình con lợn của tôi thì xa xa phía ngoài cổng tôi thấy một cô gái với mái tóc dài ngang lưng trong chiếc váy màu hường đậm.

Con điên nào không biết. Trời nắng 35 độ thì chớ, mặc nổi bật khiến chị đây nhìn lóa cả mắt. Tôi chạy nhanh ra mở cổng.

- “Shi ơi mày nhớ tao không”

Cái giọng thân thuộc của bạn Linh ‘cute’ đấy ạ, kèm theo hành động là ôm chặt và hôm chụt chụt vào má tôi. Giời ạ, như của chùa vậy!

- “Nhớ nhung gì ở đây. Bỏ tao ra, mới có hơn 2 tháng không gặp sao mà mày khác quá vậy? Chọn ngay cái màu váy chói mắt giữa trưa nắng nữa”

- “ Tao yêu màu hường và ghét sự giả dối. Okay? Nói thế thôi chứ hường đậm hẳn hoi nhé, không phải hường phấn hay hường nhạt đâu, phải thật khác người”

- “Não mày bị ẩm IC thật rồi. Vào nhà đi, đứng đây nắng khéo điên hẳn thì chết tao”

Lên phòng tôi, nó nằm vật ra giường phàn nàn

- “Hai tháng rưỡi đi du lịch với gia đình, cuối cùng hôm nay cũng là ngày về của tao, tao nhớ mày rõ nhiều, nhớ Chan nhiều và nhớ Nam hơi nhiều, còn các bạn khác thì nhiều bình thường”

- “Hừm. Nếu trừ tao ra thì Chan đứng đầu. Để tao nhắn tin Chan sang cho mày gặp”

- “Ok cưng”

Nó tưởng tôi đùa. Chan sang thật, mang cả kẹo sang nữa. Ném cho tôi với Linh mỗi đứa 1 vỉ chocolate

- “Style mới à?” – Chan nhìn một lượt từ đầu đến chân nó rồi hỏi

- “Haha, ừ”

Rồi nó quay sang tôi

- “Cứ tưởng mày đùa cơ, làm tao ngại vãi”

- “Ai đùa với nhà chị”

- “Màu thì không vấn đề nhưng kích cỡ và chiều dài thì... chậc chậc, nên sửa” – Chan góp ý.

- “Có mà màu vấn đề ấy, còn lại thì được rồi” – Tôi phản bác ngược lại, ghét cái màu kinh khủng khiếp.

- “Váy ngắn và bó sát người thì phù hợp lắm à, con gái con đứa, mới có 17 tuổi, thích khoe người thế vậy cơ à?

Rõ ràng Linh mặc váy, vậy mà cứ nhìn tôi rồi quát. Mắt bị lác à, tôi chỉ là người góp ý thôi.

- “Cậu bị điên chắc, đang yên đang lành tự dưng “được” nghe chửi” – Tôi bức xúc khi bị Chan mắng vô duyên vô cớ.

Xong nhận được một nụ cười tươi rói kèm lời giải thích

- “Lần sau đừng có nói linh tinh nữa. Trẻ con trẻ mỏ, học hành là chính cơ mà”

Vậy là cả buổi chiều của bọn tôi kết thúc tại đấy.

Hôm nay là buổi đầu đi học hè. Linh qua nhà gọi tôi, vẫn là chiếc xe đạp ấy - ngày ngày chở tôi đi học. Chan đi cùng chúng tôi, cậu ấy đi chiếc xe thể thao Martin.

Giữa tháng 8 rồi.

Mới sáng sớm mà người đi đường đã tấp nập vì vậy chúng tôi đã chọn đi vào những ngõ nhỏ, đạp xe qua mấy căn nhà mái ngói đầy rêu phong cũ kĩ ở cuối phố, có mấy cô gánh hàng hoa – toàn là hoa cúc – rực rỡ hương sắc màu vàng ấm áp. Có cả mùi hoa ngọc lan, thoang thoảng mùi hoa sữa cuối góc đường. Tiếng ve râm ran trên những cây phượng vĩ. Ngẩng mặt lên, tôi thấy bầu trời trong xanh, thêm chút nắng vàng của mùa thu tự dưng cảm thấy lòng mình thanh thản, dễ chịu. Người ta thường nói tháng Tám trẻ trung, tháng Tám sôi nổi, con người ta sẽ quay về với những dự định, ước mơ, hoài bão, công việc còn đối với học sinh cấp 3 như chúng tôi sẽ quay lại học hành thật chăm chỉ cho một năm học mới bắt đầu.

Vừa đến trường, chưa kịp ăn sáng gì cơ, mặc kệ Chan và Linh đi gửi xe, tôi chạy nhanh vào căn tin mua ba cái bánh mì, mỗi người một cái, của tôi là cái to nhất.

Chúng tôi đi sớm nên trường vẫn còn vắng. Tôi đưa bánh mì cho hai bạn kia rồi cùng nhau lên lớp. Năm ngoái bàn tôi ngồi ba người: Linh – tôi – Nam thì đến bây giờ tôi và Linh vẫn chọn ngồi cùng với nhau.

- “Hai bạn cho tôi ngồi cùng bàn được không?” – Chan lên tiếng khi tôi với Linh vừa đặt cặp sách xuống.

Linh nhìn tôi, còn tôi thì trả lời khi đang mải nhai bánh mì

- “Không quen”

Chan mang cặp lên để ở giữa bàn bọn tôi

- “Nói lại xem. Có quen không?”

- “Không”

- “Lần cuối. Có quen không?”

- “No”

- “Không phải không?”

- “Ừ”

- “Được. Không quen vẫn ngồi”