Tựa hồ không chú ý tới sự khác thường của hai người, Gia Cát Thần Hầu tiếp tục lời nói, “Cảm thấy phương diện này có vấn đề, vi sư đã phái người bí mật giám thị nàng.”
“Không tốt rồi!!!” Bộ khoái phụ trách giám thị Thượng Quan Hiểu Vũ tiến vào, “Thượng Quan Hiểu Vũ phát hiện ra chúng ta đi theo, nàng đã giết không ít huynh đệ của chúng ta.”
“Nàng hiện tại đang ở đâu?”
“Sườn núi, nàng nói nếu Thần Hầu ngài, Cố Tích Triều, còn có Thích bộ đầu đến đó nghe nàng, nàng sẽ nói ra chân tướng…”
“Cái gì chân tướng?”
“Tiểu nhân cũng không rõ lắm.” Tiểu bộ khoái thật sự không hiểu vì sao một người đẹp như vậy lại có thể giết người không chớp mắt, có thể tàn nhẫn như thế, “Nàng chỉ nói nếu ba vị đến gặp nàng, nàng sẽ nói ra chân tướng.”
Nghe vậy, còn chưa kịp có hành động gì, người trong lồng ngực đã giãy giụa muốn đứng lên, “Tích Triều, ngươi muốn làm gì, thương thế của ngươi rất nặng, không thể lộn xộn.” Nói rồi mới để ý, đối diện hắn là một ánh mắt dị thường nghiêm túc. Bởi vì miệng vết thương ảnh hưởng, khuôn mặt tái nhợt toát ra mồ hôi lạnh, nhưng động tác vẫn không nửa điểm chần chờ, không cho phép ngăn cản.
———————
Mặt trời ngã về Tây, mặt trời màu đỏ đem chân trời nhiễm hồng tựa như máu, một mạt thanh sắc cô độc mà đứng, trời chiều ráng màu chiếu rọi lên khuôn mặt tinh xảo một tầng đỏ ửng óng ánh, nhưng nhan sắc ấm áp này lại không cách nào hòa tan đi sương lạnh ngưng kết trên gương mặt của người hôm nay.
“Các ngươi quả nhiên đến đây.” Nghe thấy tiếng động phía sau lưng, Thượng Quan Hiểu Vũ chậm rãi quay đầu lại, “Muốn biết chân tướng sao? Hảo, ta sẽ nói cho các ngươi biết, hết thảy đều là do ta bày ra, Tả Lãnh Chi, Lý Đống, Lê Thiểu Hàn, những kẻ này trước kia đã hại chết phụ thân ta, cho nên tất cả đều phải chết. Còn có ngươi, Thích Thiếu Thương, hết thảy đều là bởi vì ngươi, ta mới phải sống không bằng chết, vì thế, ta ngụy trang thành bộ dáng tỷ tỷ, lợi dụng Cố Tích Triều đã mất đi trí nhớ giúp ta giết chết ba người bọn họ sau đó giá họa cho Thích Thiếu Thương, đây chính là toàn bộ kế hoạch của ta.”
“Thế nhưng, Cố Tích Triều yêu tha thiết Phó Vãn Tình, vì cái gì trong kế hoạch của ngươi lại bao gồm cả y?”
“Cố Tích Triều, ta cũng hận y, nếu y không khát cầu kiến lập nghiệp lớn, an tâm cùng tỷ tỷ ta ẩn cư, cùng nhau sống an nhàn, cho dù phụ thân đã chết, tỷ tỷ vẫn có thể có được hạnh phúc cho chính mình. Thế nhưng, thế nhưng, y không làm như thế! Cuối cùng, tỷ tỷ còn vì y, vì y mà chết! Ta từ nhỏ được người khác nuôi lớn, bởi vì ta biết bản thân là một đứa con riêng, thân nhân thật sự của ta không cần ta, chỉ có tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ nguyện ý yêu thương ta, nguyện ý nhận thức ta làm muội muội, thế nhưng các ngươi, là các ngươi hại chết tỷ tỷ của ta. Ta hận các ngươi! Là các ngươi một tay hủy đi hạnh phúc của tỷ tỷ ta, hại chết phụ thân ta, đúng thế, tất cả đều là ta sắp đặt, đều là ta làm, ta muốn hướng các ngươi báo thù, muốn các ngươi sống không bằng chết!” Cừu hận khiến khuôn mặt đẹp như thiên tiên trở nên vặn vẹo, cừu hận khắc cốt ghi tâm làm chi khuôn mặt ấy tràn ngập sự hung ác.
“Kế hoạch của ta chỉ còn thiếu một bước, thiếu một bước là có thể thành công, nhưng mãi cho đến cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, Thích Thiếu Thương, đây không phải vì ngươi mạng lớn, mà là…”
“Ta biết, bởi vì ngươi không nỡ thương tổn ta…” Loại cảm giác không nỡ hạ thủ này y như thế nào không rõ, biết rất rõ giết người kia chính mình sẽ công thành danh toại, nhưng khi đối mặt vẫn không thể nào hạ thủ, thậm chí đã bức y đến phát điên, Cố Tích Triều y vì cái gì phải thảm bại như vậy, xét đến cùng chính là vì bốn chữ ‘Không nỡ thương tổn’ này.
“Cổ Vận U Lan, cả đóa hoa thủy sắc, cực đẹp cực trân quý, nhưng không mấy ai biết được nó cũng là độc dược độc nhất trên đời. Thân, lá, hoa, không chỗ nào không có độc, so với phương thuốc Cửu U khống chế dược nhân, Cổ Vận U Lan chỉ có hơn chứ không có kém. Thế nhưng độc tính ở từng bộ phận đều khác nhau, phần gốc có độc tính ít nhất, chỉ có thể khống chế người trúng độc hai canh giờ, hơn nữa dược hiệu sau khi qua đi cũng không ảnh hưởng xấu gì cho người trúng độc. Nhụy hoa là nơi độc tính mãnh liệt nhất, nếu trúng độc, bề ngoài trông vẫn như người bình thường, nhưng cả đời so với dược nhân là không chút khác biệt.” Ngừng lại một chút, Cố Tích Triều từ từ dựa vào trên vai Thích Thiếu Thương, bị thương nặng như vậy còn liều mạng chạy một đoạn đường xa đến đây, hiện tại còn nói nhiều như thế, y lúc này hơi thở tuy không đến mức mong manh, nhưng cũng không khác hơn là mấy, gương mặt bạch ngọc sớm đã không còn chút huyết sắc. Thích Thiếu Thương nhìn thấy, trong lòng tràn ngập lo lắng, thế nhưng không thể nói ra cái gì, dù sao hiện tại chỉ có Cố Tích Triều mới có thể ngăn lại Phó Hiểu Vũ.
“Cố Tích Triều quả nhiên là Cố Tích Triều, trên thông thiên văn, dưới thông địa lợi, thực chất không có gì có thể giấu được ngươi.” Đuôi mắt nhẹ nhàng nâng lên, một mạt mỉm cười hiện lên bên môi, không chút khinh miệt, thậm chí đuôi mày còn nhàn nhạt hiện hữu tia sầu bi.
“Kỳ thực nếu ngươi vào lúc ta còn chưa khôi phục trí nhớ, sớm đối ta sử dụng nhụy hoa, nói không chừng kế hoạch của ngươi đã thành công, chính là ngươi đến cuối cùng, vẫn chỉ sử dụng đến gốc hoa…”
“Đúng vậy, ta vẫn là luyến tiếc, ngay từ đầu bởi vì ngươi là người tỷ tỷ yêu thương, ta sợ tỷ tỷ khổ sở nên không đành lòng. Thế nhưng càng ngày, ta lại phát hiện, chính mình bắt đầu hy vọng bản thân là tỷ tỷ, không muốn báo thù, không có oán hận, có thể cùng ngươi mỗi ngày bên nhau, cùng hoa đào làm bạn, xem đỗ quyên túy ngư… Chính là chung quy hết thảy đều không có khả năng…” Đón ánh nắng chiều, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt Phó Hiểu Vũ chảy xuống, vô thanh vô tức, ảm đạm cười ngoái đầu nhìn lại, đây là nụ cười Cố Tích Triều nhìn thấy khi mới quen nàng, thanh nhã thoát tục, khuynh quốc khuynh thành, chẳng qua nụ cười lúc đó lại ẩn chứa tâm cơ bên trong, hiện tại vẫn là vô trần vô bẩn. “Tỷ phu… Ta có thể gọi ngươi ‘Tích Triều’ hay không?”
Cố Tích Triều nhìn nàng, mỉm cười như ngầm đồng ý, lúc này y chỉ nghĩ muốn làm thế nào đem Hiểu Vũ rời đi vách đá chết tiệt kia, xưng hô thế nào cũng không quan trọng.
“Tích Triều, ngươi biết không? Ban đầu tỷ tỷ rất yêu Thiết Thủ, nhưng từ khi gặp ngươi, người nàng yêu nhất chính là ngươi, đến chết cũng không thay đổi.” Lời đang nói dừng lại một chút, hai gò má nổi lên tia ửng hồng của thiếu nữ hoài xuân, “Đương nhiên, Hiểu Vũ cũng như vậy…” Lời còn chưa dứt, Phó Hiểu Vũ đã thả người nhảy xuống vách núi. Nhận ra khác thường, Cố Tích Triều kinh hoảng nhào đến muốn níu giữ người lại, nhưng cũng chỉ kịp bắt lấy một mảnh lụa mỏng thanh sắc.
…
Mặt trời chiều ngã về Tây, tà dương đem chân trời nhuộm thành một màu hồng như máu, trên sườn núi một thân ảnh gắt gao ôm chặt người trong lòng, giống như buông lỏng tay thì người trong lòng sẽ lập tức tiêu tan.
Người trong lòng không kiềm chế được run rẩy, Vãn Tình chết giống như sấm sét giữa trời quang đã khắc vào tim y một vết thương vĩnh viễn không thể chữa lành, hiện tại, lại thêm một người cũng như vậy vì y mà hương tiêu ngọc vẫn [tự tử], vết thương trong lòng vốn đã dần dịu xuống lại một lần nữa nứt ra mà rỉ máu.
“Hiễu Vũ kỳ thực là một cố gái tốt…”
“Ta biết…”
“Hiểu Vũ kỳ thực là một cô gái tốt, nàng đến cuối cùng vẫn không đành lòng thương tổn ta…”
“Ta biết…”
“Nếu không phải vì ta, kế hoạch của nàng tuyệt đối sẽ thành công…”
“Ta biết…”
“Hiểu Vũ nàng…”
“Ta biết, ta cái gì cũng biết, nhưng đó không phải lỗi của ngươi…” Lại gắt gao ôm người vào trong lòng, Thích Thiếu Thương không khỏi cảm thấy một trận tê tâm liệt phế, trừ bỏ lần đó ở linh đường, hắn chưa bao giờ thấy qua Cố Tích Triều như vậy, yếu ớt như vậy, bất lực như vậy, còn như vậy đau đớn, Cố Tích Triều thật sự sẽ sụp đỗ mất.
“Ta…”
Thấy y còn muốn tiếp tục bi thương nghĩ ngợi lung tung, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của y, ngủ một giấc, tỉnh lại, cái gì cũng đều qua đi.
———–
(Lời tác giả:
S đại: Ngươi là máy xay thịt người sao? Lại làm chết một người.
Tiểu Cố: = =+, luân gia không phải cố ý, bất quá bố trí rất tốt, vốn là phải chết a!
S đại: Ngươi. Ngươi. Ngươi…
Tiểu Cố: = =+, sắp xếp câu chuyện như vậy, ngươi cũng có phần a!!
S đại: Mặc kệ, bác bỏ, ta đi viết văn!
Tiểu Cố: *lệ bôn* ngươi đột nhiên 75…
Cuối cùng, tiểu Cố đáng thương chậm rãi đi vẽ ô vuông a vẽ ô vuông!!)