[Thích Cố] Vong Ưu

Chương 5




Vừa nhận ra hắn, trường mi thanh tú nhất thiêu, Cố Tích Triều mang theo trong thanh âm một chút bất đắc dĩ nói: “Tới nhanh thật.” Hai tay giữ lấy thanh y, xoay người vào phòng: “Vào đi, thuận tiện đóng cửa lại.”

Thích Thiếu Thương y theo lời y, đưa tay đóng cửa rồi bước theo bóng lưng Cố Tích Triều đi vào nội ốc. Bên ngoài sân trống trải đã đành, nội phòng cũng không lớn, gia cụ lại cũng rất đơn giản. Tính ra cũng chỉ có một cái giường, một cái ghế, và một cái bàn mà thôi, Thích Thiếu Thương nhìn quanh một hồi, ánh mắt liền rơi ào cổ cầm, cùng một chậu lan sắc màu sặc sỡ để trên bàn.

Cổ cầm hắn đã thấy qua, là vật mà người kia thường hay ôm trên tay, màu sắc u tối, hoa văn trên đàn như được bàn tay thiên nhiên khắc lên từng thớ gỗ, day đàn đứt cũng chưa được nối lại, khiến cho cầm lộ ra một vẻ cũ kỹ, hư hỏng.

Mà lan bồn bên cạnh lại khiến người khác nhìn không hề chớp mắt, chỉ là một bông hoa nhở được trồng trong tiểu bồn nhưng dáng dấp lại vô cùng kỳ dị, phiến lá hình như trái tim, đóa hoa phân năm cánh, mang màu xanh tím, giữa hoa không có nhị mà mang một đóa hoa nhỏ hình dáng tương tự.

Thấy Thích Thiếu Thương nhìn chăm chú bông hoa trên bàn, Cố Tích Triều mới đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên phiến lá nói: “Nó gọi là Tư Tình. là một người đem về từ một nơi hiếm có đưa cho ta. Khi mặt trời xuống núi cũng là lúc hoa nở, sắc màu tựa như bầu trời rộng lớn ngoài kia, không một chút vẩn đục.”

Tư Tình, tưởng niệm Vãn Tình. Cố Tích Triều khi nói về một chuyện gì đó liên quan đến Vãn Tình, đều cúi thấp đầu, thanh âm tĩnh lặng như nước, nhưng nội tâm lại như nổi lên tầng tầng lớp lớp phong ba. Là một lọai tưởng niệm lên đến mức cực hạn không có khả năng chìm vào hư vô, ghi khắc đến cực điểm đến mức không thể lãng quên, vậy mà chính mình kại cố gắng chôn giấu nó thật sâu để bày ra trên mặt một biểu tình bình thản.

Thích Thiếu Thương thở dài nhìn y, một lúc thật lâu cũng không nói. Hắn cho tới bây giờ cũng vô pháp nhìn thấu, thâm tình cùng lãnh khốc, ôn nhu cùng bá đạo, người nào mới thật sự là Cố Tích Triều? Hay là y trời sinh vốn đã mâu thuẫn như vậy.

Cuối cùng mới mở miệng hỏi dò: “Nửa năm vừa rồi ngươi đi đâu?”

Cố Tích Triều nhướng mi, khóe miệng hiện lên một nét lãnh đạm nói: “Quên rồi.”

Thích Thiếu Thương vừa buồn cười, vừa nhíu mày, Cố Tích Triều dù không muốn nói đối với hắn cũng chẳng có quan hệ gì, ủ cũng không có chuyện gì phải vội. Quên sao? Thật là không có lý do gì hay hơn sao, thời gian nửa năm có thể nói quên liền quên.

Hắn cũng không truy cứu cặn kẽ vấn đề, chỉ nói: “Thiết Thủ cùng ta tìm ngươi thật lâu, còn huy động cả Lục Phiến Môn, nhưng ngươi một chút tin tức cũng không có.”

Cố Tích Triều vẫn lạnh nhạt đáp lời: “Một người giữa thế gian này tựa như muối giữa biển, tìm không được cũng không có gì kỳ quái. Cho dù có là Lục Phiến Môn thì đã làm sao?”

Lời này hảo vô tâm, Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi nói thật dễ nghe, có biết đã mất bao nhiêu nhân lực không?”

Cố Tích Triều đem áo mặc vào, một bên vừa sửa sang lại y phục, một bên nói: “Ta biết, Thiết Thủ trước mặt hoàng thượng đã đứng ra bảo lãnh cho ta. Hứa rằng sau này nếu ta phạm pháp, hắn sẽ gây thay ta lãnh tội. Nếu ta gây ra chuyện gì, e rawngf cái đầu của Thiết bổ đầu cũng khó giữu trên cổ.”

Y giũ giũ tay áo, nghiêng đầu nói: “Các ngươi có phải cũng nên cảm tạ ta đã không chạy đi gây chuyện, giết người phóng hỏa?”

Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nói: “Ngươi nếu biết những việc Thiết Thủ làm đều là vì ngươi, vậy sao còn muốn ly khai?”

“Nực cười.” Cố Tích Triều buông lỏng ống tay áo nói: “Hắn bất quá là muốn trả đáp trả ân tình cảu Vãn Tình, khiến hắn trong lòng tìm một chút an tâm thoải mái, cùng ta có quan hệ gì? Dựa vào cái gì mà bắt ta nhận lĩnh cái ân tình đó.”

Thích Thiếu Thương nhìn y nói: “Ngươi không muốn nhận ân tình cảu người khác, vậy tình cảm của Vãn Tình đối với ngươi ngươi cũng không muốn nhận sao?”

Cố Tích triều vừa nghe lông mi liền khẽ run, bàn tay y để trên bàn cũng nắm lại, chặt đến mức các khớp ngón tay đều trở nên tái nhợt, nhưng vẫn cố giữu giọng ngang nhiên nói: “Không nhận. Vì sao đối với ta lại tốt như vậy, vì sao phải vì ta mà bỏ mạng, mạng sống cảu ta quan trọng như vậy sao? Sinh bất đồng khâm, tử đồng huyệt (ý là sinh thì không cùng bọc trong một chăn, nhưng muốn chết được chôn cùng một huyệt.), nhưng nàng lại muốn ta sống. Mất đi nàng vẫn muốn tiếp tục sống. Nàng nói ta là người điên, nàng căn bản lại là kẻ ngốc, vì một kẻ không đáng sống, vì một sinh mạng không đáng tồn tại mà hy sinh, đúng là ngu ngốc….”

Từ khi gặp lại đến, Thích Thiếu Thương lần đầu tiên thấy Cố Tích Triều tâm tình kích động như vậy lời chưa hết đã ôm ngực ho khan, thân người gầy yếu rung động không ngớt khiến người nhìn không khỏi chua xót.

Thích Thiếu Thương hoảng hốt muốn bước đến dìu y, lại bị Cố Tích Triều thối lui một bước né tránh, từ trong người lấy ra một viên dược hoàn nuốt xuống.

Nhìn y từ từ khôi phục lại thần sắc, Thích Thiếu Thương ngạc nhiên nói: “Ngươi mặc dù không có võ công, nhưng thương thế cũng đã được điều trị khá tốt, thân thể không thể lưu lại…. bệnh căn này.” Vừa nói vừa đưa tay muốn bắt mạch cho y.

Cố Tích Triều cười nhạt, nhanh chóng tránh né bàn tay hắn đang đưa ra: “Lúc trước các ngươi hủy đi võ công của ta, chắc chưa từng nghĩ đến một kẻ thân mang thương tích như Cố Tích Triều ta dùng cái gì để lưu lại đường sống?”

Thích Thiếu Thương biết trong lòng y vấn đến này vĩnh không thể tiêu tan. Lúc trước cùng Thiết Thủ tìm được Cố Tích Triều thì hắn đã bị trọng thương, hơn nữa còn thêm đau lòng, người đã gần như hấp hối. Muốn kéo y từ quỷ môn quan trở về, dù biết là phế đi của y một thân võ công hai người bọn hắn vẫn quyết tâm hạ dược. mạc dù là vì cứu mạng, nhưng mất đi võ công đối với Cố Tích Triều là một đả kích sâu đậm, hắn có thể nào không rõ, chỉ là võ công cùng tính mệnh, bên nào nhẹ bên nào nặng, hắn cho dù suy nghĩ vạn lần vẫn là một đáp án như ngày hôm nay.

“Nếu khả dĩ có biện pháp khác, chúng ta cũng sẽ không dùng loại dược đó. ta cũng là một người luyện võ, nên cũng hiểu rõ võ công đối với người trên giang hồ là tối trọng yếu.”

“Quên đi.” Cố Tích Triều đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt như mặt hồ tĩnh lặng: “Ngươi tới đây làm gì? Muốn mang ta quay về Lục Phiến Môn?”

Thích Thiếu Thương gật đầu: “…Ít nhất…ta muốn đem ngươi giao cho Thiết Thủ, đứng trên lập trường của ta, đây là việc ta nên làm.”

Cố Tích Triều không khỏi thở dài: “Ta không muốn thấy hắn, cũng không muốn quay về Lục Phiến Môn.”

Y vẫn cứ tùy hứng như vậy, Thích Thiếu Thương vẫn không bỏ cuộc tiếp lời: “Ta phải mang ngươi đi, ta tin rằng đã có người phát hiện ra thân phận của ngươi, đối với ngươi chưa chắc đã có ý đồ tốt.”

“Ngươi hà tất phải che che dấu dấu, ta còn không rõ sao? Đếu là địch.” Cố Tích Triều thùy hạ mi mắt, tiếp tục thản nhiên lên tiếng: “Tùy ngươi, hiện tai ta không phải là Cố Tích Triều của ngày trước, chỉ là một ngươi nhạc công tay trói gà không chặt, ngươi muốn dẫn ta đi, ta khả năng chống cự sao?”

Thích Thiếu Thương phát giác ra trong lời nói của y có chút bi ai, nhưng lại không biết phải nói cái gì, thấy Cố Tích Triều vẫn chăm chú nhìn vào cổ cầm cùng chậu hoa, liền nói: “Đêm nay đi trước, mai ta sẽ sai người giúp ngươi mang chúng đi.”

Hai ngươi bước ra khỏi đại môn, gió đêm có chút lạnh lướt qua trên mặt mang theo một chút ẩm ướt, làm người không khỏi có cảm giá tê lạnh.

Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều sóng vai bước đi, một đường trầm mặc không nói.

Ngay khi vừa bước vào một con hẻm nhỏ, Thích Thiếu Thương liền phát hiện ra phía sau nổi lên một tầng sát ý, thân thủ nhanh chóng nắm tay Cố Tích Triều, kéo về phía sau lưng mình, trong tay Nghịch Thủy hàn cũng nhanh chóng xuất vỏ, nhằm phía trước mà chém tới.

Trong bóng đêm âm trầm liền xuất hiện mười một hắc y nhân, nhìn qua cũng biết là những kẻ dày dặn kinh nghiệm, tay nắm trường đao. Ánh mắt dưới mạng che mặt lóe lên quang mang đỏ rực, tựa như ánh mắt của loài lang sói khi nhìn thấy con mồi.

Ngăn lại đao phong, di chuyển thân người, vung kiếm, Thích Thiếu Thương một mặt chống trả lại công kích tứ phía, một mặt đem Cố Tích Triều bảo hộ sau người, đao phong sắc bén lần lượt bị hắn hóa giải, những đòn tấn công liên tiếp của mấy tên sát thủ cũng bị hắn lần lượt đẩy lùi.

Đang trong lúc trận chiến diễn ra kịch liệt, từ phía bên kia tường phóng ra một đạo hàn quang, Thích Thiếu Thương trong lòng kêu to bất ổn, liền nhanh chóng vung kiếm gạt đi lưỡi đao cảu hắc y nhân trước mặt, mượn lực lui về sau. Chỉ sợ lực kéo không đủ, khiên Cố Tích Triều không tránh thoát được ám khí nên đành sử dụng lực đẩy y sang một bên.

Hàn quang lướt qua, sau đó cắm thẳng vào tường. Thích Thiếu Thương quay đầu vừa nhìn, đó là một loại ám khí tâm là một viên tròn, tứ bề bao quanh bởi những cạnh sắc nhọn, bề mặt phủ đầy những vết lồi lõm hình tròn, chính là ám khí mà người trên gian hồ thường sử dụng, Thiết Tật Lê.

Trong nhất thời cách xa Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhanh chóng bị một đám hắc y nhân vây quanh, trong lòng mặc dù như lửa đốt nhưng nhất thời cũng không thể đột phá vòng vây. Vừa xuất ra mấy chiêu đã thấy bên kia y bị ba tên hắc y nhân vây quanh, nhìn hắn cười nói: “Thích đại hiệp, Cố Vãn không có sức phản kháng, không thể làm gì khác là tùy người đưa đi. Nếu muốn tìm tại hạ, đành tự dựa vào nỗ lực của ngài thôi.” Ánh mắt hàm chứa nét cười, nhưng ngón tay lại chỉ xuống đất.

Thích Thiếu Thương đang giữa trận chiến cũng không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, Cố Tích Triều ngươi thật đúng là một kẻ điên, lúc này mà còn có thể nhàn nhã cười cười nói ra những lời đó. Vạn nhất những kẻ này là cừu gia của ngươi, cho dù bản thân ta có nỗ lực đến mấy e rằng cũng chỉ sợ không cứu kịp ngươi.

Một nửa hắc y nhân mang Cố Tích Triều rời đi, một nửa còn lại lãnh nhiệm vụ ngăn cản Thích Thiếu Thương. Hắn tâm như lửa đốt, kiếm phong trên tay càng gia tăng thêm mấy phần uy lực, không bao lâu đã đem mấy hắc y nhân còn lại chém ngã dưới đất.

Nhìn những thi thể nằm lung tung trên mặt đất, tay hắn siết chặt Ngịch Thủy Hàn trong tay, nhìn về hướng đám hắc y nhân kia mới nãy rời đi. Hiện tại dù có muôn đuổi theo cũng đã chậm, Cố Tích Triều rốt cuộc là bị đưa đi nơi nào, ai là người muốn bắt y?

Hắn tiến về phía trước vài bước, đến ngay nơi mà Cố Tích Triều đã nhìn hắn nói những lời cuối cùng. Bất chợt liền ngửi được một mùi hương rất quen thuộc, rất nhạt, nhưng rõ ràng vị đạo này hắn đã từng gặp qua. Hồi tưởng lại một chút, hắn rốt cuộc cũng nhớ được thứ mùi hương này đã từng nghe qua trong phòng của người kia, mùi không thơm lắm, nhưng cũng không phải là hô, một mùi vị rất đặc biệt.

Trong đầu khẽ động, cúi xuống tỉ mỉ kiểm tra trên mặt đường liền phát hiện một đám bụi vàng rải đầy trên mặt đất, bị giẫm nát, ắt hắn là có giày của một người nào đó đã đạp qua.

Xoa xoa trong tay liền phát hiện đó chính là “Hoàng nê”, Thích Thiếu Thương không khỏi bật cười. Đúng vậy đây chính là tùng hương, là loại hương liệu dùng để xoa trên xoa trên cầm huyền, chỉ là loại bột này đã được pha thêm một loại hương liệu nào đó, nếu không không thể lưu lại một vị đạo rõ ràng như vậy. Chắc đây là thứ mà Cố Tích Triều mang theo trên người, liền mới đem ra rải trên đường để lưu lại dấu vết. Khó trách y lại lớn giọng đầu hàng mà tay thì chỉ xuống đất, nguyên lai là có dụng ý này.

Đã có manh mối, Thích Thiếu Thương trong lòng phấn chấn, vận khỏi khinh công, lần theo dấu vết tùng hương trên mặt đất mà phóng đi.