*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nguyệt Phong + Beta: Dandyshin
Nhưng thứ làm cho Thích Thiếu Thương không thể di chuyển không phải là vẻ mĩ lệ đó mà là một màu xanh thẫm đang lan rộng ra trên người Cố Tích Triều. Ngay bên ngực trái là một mũi tên sắc bén từ phía sau xuyên thấu qua thân thể, để lộ ra một vết thương khiến người không khỏi kinh tâm. Khuôn mặt Cố Tích Triều nghiêng về hướng mà Thích Thiếu Thương đang đứng, tái nhợt đến gần như trong suốt, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi thật dài phủ bóng lên khuôn mặt không hề có một tia rung động. Đôi môi vốn vô sắc hiện tại bị huyết tinh nhuộm thành một phiến đỏ thẫm, màu sắc kinh diễm đó lan xuống tận cằm, chảy xuôi theo cần cổ thon dài, hòa với từng đạo vết máu lan khắp thân thể.
Trong một khắc, Thích Thiếu Thương đã thật sự nghĩ rằng Cố Tích Triều đã chết. Y rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức làm cho hắn sợ hãi, là loại sợ hãi khiến người ta vô pháp hít thở, tim đập loạn trong lồng ngực, mỗi một sợi dây thần kinh trên người dường như đều bị kích thích.
Phía sau Lưu Anh lấy tay bưng kín miệng kêu lên một tiếng sợ hãi. Thích Thiếu Thương đứng lặng một lúc, hết nắm tay rồi lại mở ra vài lần, rốt cuộc mới ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay về phía mạch đập trên cổ Cố Tích Triều
Thời gian lúc này như ngừng trệ, ngay cả hô hấp cũng không dễ dàng thoát ra. Ngón tay Thích Thiếu Thương chỉ còn một chút nữa sẽ chạm đến cần cổ đã lạnh băng của người kia, ánh mắt hắn trong thoáng chốc dừng lại trên cổ áo màu xanh ngọc của người trước mắt, trái tim tựa như bị che lấp trong cuồng phong không ngừng rung động, cảm nhận được hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng vây quanh bàn tay đang đưa tới.
Thích Thiếu Thương từ nãy đến giờ chưa hề thu hồi cảnh giác của bản thân, nhưng hắn không thể nào ngờ được nguy hiểm lại đến từ phương hướng mà hắn chưa từng đề phòng.
Mũi tên nhọn đang cắm xuyên trước ngực Cố Tích Triều đột nhiên phá ngực mà ra, mà người dường như vẫn đang hôn mê từ nãy giờ lại đột nhiên mở mắt, trong tay nắm chặt chủy thủy đâm về phía trái tim Thích Thiếu Thương. Đòn tấn công không chút do dự hòng mong đoạt mạng.
Hàn quang chợt lóe trên mặt Thích Thiếu Thương nhưng hai mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chăm chăm vào Cố Tích Triều, trong mắt là đau xót, kinh ngạc cùng chán nản.
Sự yên tĩnh trong rừng rậm cũng khiến cho ánh mặt trời ấm áp mang theo vài phần lãnh ý, phảng phất trong không trung vẫn mang theo sự ướt át của bùn đất cùng vị cay nồng của đất. Một con hạt đầu hoa đứng trên ngọn cây cao cao, đem cái mỏ màu đỏ mềm mại của mình mổ mổ vào thân cây, từ trong đám lá lôi ra một con sâu béo mập.
Phiến rừng rậm này kỳ thực có tên, gọi là Ý Lâm, nghe nói có một vị văn nhân từng đi qua khu rừng này, nghỉ chân chợp mắt trên một tảng đá nơi bìa rừng liền nằm mộng thấy bước vào bồng lai. Sau khi văn nhân kia tỉnh lại liền cho người tu kiến nơi tảng đá lớn đó, xây nên một cái đình gọi là Thiên Niên Ngọa. Nghe đồn đình đó nằm trên một triền núi thấp, thanh tĩnh u nhã, vừa không quá đơn giản nhưng cũng không quá xa hoa, bên trong có bàn, có ghế được điêu khắc từ thạch cao trắng, trên đó có một chữ nằm được điêu khắc tinh xảo.
Hiện tại trong đình đang có người tọa trấn.
Thanh niên nhìn binh lính đang truy đuổi về một hướng, đưa bàn tay như bạch ngọc không chút tì vết cầm lấy chén rượu trên bàn, giữa không trung lại chẳng biết cố ý hay vô tình khiến cho chén rượu nhẹ chao đảo, dịch thủy vô sắc như tế ti nhỏ xuống mặt bàn, theo bút họa của chữ nằm mà chảy xuôi.
“Đinh Dũng, hiện tại ngươi có biết Cố Tích Triều dùng phương pháp gì để thoát khỏi tay ngươi không?”
Câu hỏi như có như không kia là hướng về vị thanh niên tướng quân đang quỳ trên đất thỉnh tội: “Đúng vậy, là thuộc hạ đã trúng kế của y. Hắn cố ý giả trang thành Hắc Vũ để thoát ra khỏi thành, kích thích sự đề phòng của thuộc hạ. Khiến thuộc hạ đem binh chặn hắn, đẩy lòng nghi ngờ của thuộc hạ lên đến đỉnh cao rồi lại giả vờ ngoài ý muốn đế lộ ra thân phận của Hoàng Kim Lân. Thuộc hạ chính là bị mưu kế một trước một sau này đánh tan đề phòng, phạm phải sai lầm.”
Chén rượu một lần nữa được thả xuống mặt bàn, chữ nằm cũng đã được rượu lấp đầy, không tràn ra một giọt. Tiểu Hầu Gia gật đầu nói: “Ngươi có thể ngộ ra nguyên nhân cũng không tồi, lấy sự khôn khéo của Cố Tích Triều, thua ở trên tay hắn cũng không cần cảm thấy mất mặt.”
Đinh Dũng lại càng cúi thấp đầu, sau một lúc mới nâng mắt nhìn về phía thạch bàn, trong con ngươi không khỏi có chút buồn bã. Ngay sau đó liền thấy Nhật Minh từ phía sau vội vàng chạy tới, thần thái mang theo sự âm hiểm nhẹ giọng nói: “Chủ tử, Thích Thiếu Thương xuất hiện.”
Tiểu Hầu Gia nghe vậy cũng chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua miệng chén, khóe môi nổi lên một nét cười lạnh lùng: “Hảo!”
Nhật Minh lại khó nén được hưng phấn tiếp tục bẩm báo: “Hết thảy đều như chủ tử sở liệu. Chỉ cần Thích Thiếu Thương thật sự tin tưởng khẳng định mạng hắn khó toàn.”
Kiếm nhọn, hàn quang sắc bén, kinh hãi, tâm động.
“Ngươi, không phải y…” Thích Thiếu Thương chắc chắn không thể tránh khỏi một đòn đoạt mạng này, người kia ra tay rất nhanh, cũng rất kiên quyết nhưng trong mắt hắn hành động của người đó lại thật chậm, từng chút, từng chút hiện lên vô cùng rõ ràng. Hiện tại Thích Thiếu Thương rõ ràng đang bị vây trong quang mang của cái chết nhưng kỳ lạ là hắn không hề nhắm mắt, chỉ chằm chằm nhìn vào thanh y nhân trước mắt rồi thốt ra một câu.
“Ngươi, không phải là y…”
Kẻ giết người tự nhiên không thể nhận ra những lời này, mà những lời này đương nhiên cũng không phải là nói cho gã nghe. Nếu hôm nay Thích Thiếu Thương chết tai nơi này, chỉ sợ sẽ không ai nhớ rõ, càng không ai có thể tưởng tượng được rằng câu di ngôn cuối cùng của Cửu Hiện Thần Long lại là một câu không đầu, không cuối như vậy.
Nhưng cùng lúc khi những lời này thoát ra, ánh mắt hắn lập tức thay đổi, đau xót trong mắt như ngọn gió nhanh chóng biến mất mà thay vào đó là ánh tinh lượng, sự kiêu ngạo, niềm vui sướng, thoải mái tựa như sự mãn nguyện của Cửu Long khi phóng mình giữa tầng trời.
Ánh mắt của Thích Thiếu Thương làm cho tên giết người trong lòng không khỏi thất kinh, tựa hồ như có ảo giác mình mới chính là kẻ sắp bị giết mà đối phương mới là người đang nắm chặt chủy thủ trong tay.
Nhưng ngay sau đó gã liền phát hiện đây không phải là ảo giác mà là dự cảm, một dự cảm vô cùng chân thật.
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng quỷ khốc thần sầu, mang theo tiếng xé rách không khí đáng sợ mà lượn vòng đến gần. Nhanh như thiểm điện, thẳng tắp một đường mà chém đứt bàn tay đang cầm chủy thủy của hắn, lưỡi phủ xẹt qua lưỡi đao làm bắn lên những tia lửa nhỏ.
Thích Thiếu Thương đúng lúc đưa tay nắm chặt mũi tên đang xuyên qua xương cốt của tên giết người bắn về phía mình, mạnh mẽ rút ra vứt trên mặt đất, bên cạnh bàn tay vẫn còn nhầy nhụa máu tươi mới bị chém xuống,
Ngay lúc đó, Lưu Anh nãy giờ vẫn đứng sau lưng Thích Thiếu Thương đột nhiên từ trong tay áo rút ra tỏa liên tử kim, như nhuyễn xà hướng về phía Thích Thiếu Thương mà công tới. Cùng lúc đó, tên giết người cũng từ bàn tay còn lại rút ra một thanh đoản kiếm, cũng hướng về Thích Thiếu Thương đâm tới.
Một thân ảnh màu xanh theo tiếng quỷ khốc thần sầu lúc nãy nhanh chóng phóng đến, tóc dài quyển khúc, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí, đôi con ngươi màu hổ phách toát ra lửa giận ngút trời. Đặc biệt là khi nhìn đến cái thân ảnh của tên giết người giống như mình kia, lửa giận trong mắt y phút chốc như biến thành luyện ngục.
Kiếm của Thích Thiếu Thương đã chặn lại toàn bộ thế tấn công của tỏa liên trên tay Lưu Anh, khiến cho chiêu thức đối phương đại loạn. Trong chiến đấu thông thường, Cửu Hiện Thần Long đã khó có người địch lại, nay trước mắt hắn lại là hai tên sát thủ khiến cho Thích Thiếu Thương càng xuất chiêu không hề nương tay.
Tên sát thủ áo xanh vốn định rút ra tên bắn tín hiệu, nhưng hành động còn chưa kịp làm đã nghe tiếng gân thịt đứt đoạn, thân đầu một nơi, máu tươi tuôn đầm đìa trên mặt đất. Mà từ phía sau lưng Cố Tích Triều, Tiểu Giang vẫn mặc một thân bố sam, kiếm gác trên cổ Lưu Anh, tủm tỉm mỉm cười, chậm rãi đi ra.
Thích Thiếu Thương tay nắm chặt Nghịch Thủy Hàn, rốt cuộc cũng chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Cố Tích Triều.
.