[Thích Cố] Vong Ưu

Chương 27




Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh



Hoàng Kim Lân lại cố ý hỏi: “Cái gì kỳ quái? Không phải loại độc này mỗi lần phát tác sẽ đau đến triệt tâm, không lâu sẽ có động tĩnh sao?Ta cùng toàn bộ hắc vũ đều chờ chỉ thị của ngươi để đi bắt đám người Thích Thiếu Thương đây.”

Nhật Minh nghe ra trong lời nói của hắn có ý bức bách cùng châm chọc, nhưng vận dụng cổ thuật này Tiểu Hầu Gia cũng mới chỉ dạy cho gã đại khái. Hiện giờ bạch tằm đột nhiên chết, gã cũng không có phương pháp để ứng phó, chỉ có thể thực tình mà đáp: “Xem ra cổ thuật bạch tằm này đã mất hiệu lực, nguyên nhân vì sao ta cũng không thể phỏng đoán. Xem ra chỉ có thể đem thi thể của nó trình lên Hầu Gia, xem người định đoạt ra sao thôi.”

Gã nói câu này không phải là không có tâm tư, ý tứ rõ ràng nói tằm này là do Tiểu Hầu Gia ra chỉ lệnh, muốn trách tội chỉ sợ cũng không đến lượt Hoàng Kim Lân ngươi nhọc tâm.

Hoàng Kim Lân trong tâm đã sớm bực tức hừ lạnh một tiếng, Hắn trước đây phò tá Phó Tông Thư thất bại, nhờ lấy được chút tin tức mà tránh thoát được một hồi truy bắt. Sau lại nhận được tin phụ thân lâm chung, theo di ngôn của gã mà đem bộ hạ cũ đầu nhập vào phe phái của Tiểu Hầu Gia, lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là di mệnh của gia phụ, không làm không được. Ai ngờ vừa đến lại bị Tiểu Hầu Gia phái đi huấn luyện hắc vũ, nhưng nửa điểm trọng dụng cũng không thấy. Điều này làm cho một kẻ luôn tự cho mình tài giỏi, mắt cao hơn đầu như hắn nội tâm hỏi làm sao không cảm thấy bất mãn? Lúc này lại thấy một tên mao đầu tiểu nhi bên người hầu gia cũng dám trước mặt mình diễu võ giương oai, kiêu căng hống hách, trong lòng không khỏi một trận đại hỏa.

Bất giác mỉa mai: “Chỉ sợ là Nhật thị vệ sốt ruột cầu công, đem bạch tằm còn sống đâm cho chết đi?”

Nhật Minh trong lòng không phải chưa nghĩ đến vấn đề này, vừa rồi trước mặt Hoàng Kim Lân cũng có chút tâm tư khoe khoang, quả thật muốn lập công. Lần này bị hắn nói trúng điểm mấu chốt, nhất thời cho dù tính tình âm trầm mấy cũng không kiềm chế được mà trầm hạ sắc mặt: “Hoàng đại nhân đây là đang trách tội Nhật Minh sao? Không nói đến tắm chết nguyên nhân chưa rõ, cho dù là đúng như vậy, sinh tử của Nhật Minh cũng là do Tiểu Hầu Gia định đoạt, khi nào đến Hoàng đại nhân phải sầu lo?”

“Ngươi nói cái gì?” Hoàng Kim lân càng nghe càng thấy gã xem thường chính mình, khó nén bất mãn, đưa tay nắm lấy vạt áo Nhật Minh.

Nhật Minh có thể làm thị vệ bên người Tiểu Hầu Gia đương nhiên cũng không phải là thường nhân, nếu bàn về võ công gã sao lại có thể sợ Hoàng Kim Lân. Lập tức nghiêng người tránh thoát chưởng phong của Hoàng Kim Lân, đem bạch tằm thả vào lại trong bình, cẩn thận cất vào trong ngực.

Hoàng Kim Lân một chiêu thất thủ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắc vũ lần này xuất chinh là đi vây bắt đám người Thích Thiếu Thương, Nhật Minh làm bạch tằm mất đi hiệu lực cũng có thể xem là một cái cớ, nhưng lâm trận chưa kiến công, người một nhà lại xoay sang đánh nhau, nếu chuyện này mà để cho Tiểu Hầu Gia biết phải làm sao công đạo? Nói sao đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên Hắc Vũ xuất mã, hắn vốn muốn dựa vào lần này để thu chút công trạng, chiếm được tín nhiệm của người kia, có thể nào vì một chút nóng giận nhất thời mà phá bỏ hết?

Trong lòng cân nhắc lợi hại, liền lửa giận cũng tiêu hơn phân nửa. Hắn ở quan trường lăn lộn cũng đã nhiều, cách biến sắc mặt cũng không phải là không có, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn đến Nhật Minh, trong đầu nhanh chóng bày ra phương pháp mà hắn tự cho là có thể mang đến cho mình thắng lợi.

Trong lúc Hoàng Kim Lân đang suy tư về phương hướng điều tra tiếp theo, bên cạnh liền có hai người thuộc hạ chạy đến báo cáo: “Đại nhân, cách thạch kiều (cầu đá) khoảng nửa lý phát hiện vết máu.”

Nghe được báo cáo này, tâm Hoàng Kim Lân không khỏi rung lên, vội hỏi: “Truy tung vũ đã đi tra chưa?”

Nguyên lai trong toàn bộ tổ chức Hắc Vũ, các bộ phận đều có kỹ năng riêng, có bộ phận chuyên tấn công, có bộ phận lại chuyên phụ trách truy tung, kiểm tra dấu vết thực hư, có chuyên phụ trách ám sát, lại cũng có bộ phận chuyên tạo hiện trường giả. Cho nên nếu phát hiện manh mối, Hoàng Kim Lân lập tức hỏi bộ phận chuyên phụ trách truy tung là “truy tung vũ”.

Chỉ một lát sau, “truy tung vũ” vội vàng về báo cáo: “Đại nhân, quả thật là vết màu. Chúng ta một đường truy tung, chỉ vì mưa to nên mới gây nhiễu loạn, vết máu vừa rơi xuống đất liền bị mưa tẩy trôi, bọn chúng lại vô cùng cẩn thận chưa từng lưu lại dấu vết. Nhưng vết màu này nằm dưới một phiến lá, theo thuộc hạ suy đoán, sau khi máu chảy xuống liền bị phiến lá trùm lên nên mới có thể bảo tồn đến bây giờ, chỉ sợ ngay cả người để lại vết máu này cũng không dự liệu được.”

Hoàng Kim Lân nghe thế liền lộ ra ý cười, giống như toàn bộ trọc khí trong bụng phút chốc đều bị xua đi, hảo thoải mái! Hắn dùng khóe mắt, đắc ý liếc Nhật Minh một cái, tựa như lơ đãng hừ nhẹ: “Đã chạy hơn nửa dặm rồi sao!”

Nhật Minh thoáng biến sắc, tựa như giận dữ nhưng đến cuối cùng vẫn không mở lời. Phản ứng đó của gã làm cho Hoàng Kim Lân càng cảm thấy thư thái, tiêu sái vung tay ra lệnh: “Truy tung vũ đi đầu, toàn bộ Hắc Vũ lập tức qua cầu truy bắt!”

.